Nữ Thần Bổ - Chương 11: Tính Kế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nữ Thần Bổ


Chương 11: Tính Kế


Sáng ngày hôm sau, Nàng tranh thủ dậy sớm một chút Du Hương rốt cuộc nghe được một ít hữu dụng tin tức từ chợ trời.

“Nghe nói gì chưa, lão bạc hẻm hôm nay buổi sáng tìm thấy hai cổ thi thể.” Một cái người đi đường nói.

“Như thế nào không nghe nói, hình như là bọn tiểu lưu manh, hơn nữa phố bên kia cũng có người tìm thấy xác chết, chính là Hắc Long Bang một cái tiểu đầu mục.” Một người khác nói.

“Ông nói xem giữa hai bên có gì liên hệ? Cũng không biết Hắc Long Bang có thể hay không điều tra, nghe đâu người bị giết là Hắc Long Bang thiếu bang chủ một kẻ chó săn”

“Ai mà biết được, đừng nhọc lòng nghĩ cho mệt óc, hiện tại quá loạn rồi. Trước đó nghe đồn một bổ đầu họ Du vì truy lùng hái hoa dâm tặc cũng bị giết chết không tìm thấy xác kia kìa”

Hai người nói chuyện càng lúc càng xa, Du Hương cũng sớm một chút quay trở về trong nhà. Tối hôm qua nàng cũng không có từ Lưu cẩu nơi đó hỏi ra Thành Ngọc là Hắc Long Bang thiếu bang chủ chó săn, đúng là người tính không bằng trời tính, nếu biết chuyện này, người này nàng cũng khẳng định muốn thanh trừng, huống chi nàng cũng không cho rằng một bang phái thiếu bang chủ vì một cái sai vặt mà đại động can qua.

Sự tình có vẻ như Du Hương tiên đoán là giống nhau, thời gian trôi qua, không ai dõi theo tra cứu Lưu cẩu hai người nguyên nhân ra đi, Thành Ngọc bên kia nàng cũng không thấy động tĩnh, không có vấn đề gì, vẫn chưa nhấc lên sóng to gió lớn.

Bất quá duy nhất một kiện làm Du Hương cảm thấy có chút buồn bực chính là, Diệu Minh lại không thấy tăm hơi đâu cả. Hắn như biến mất trong không khí vậy. Ở giết chết Thành Ngọc hôm ấy, Du Hương liền đi đến nhà của Diệu Minh chờ sẵn, muốn tìm cơ hội giết cái này chán ghét gia hỏa, nhưng Diệu Minh cả đêm không về, không biết đi nơi nào bài bạc đánh cuộc, nàng đành ôm hận phải ra về.

Mà từ đó thời gian trôi qua, nàng phát hiện Diệu Minh quả nhiên mất tích, không còn có xuất hiện, cũng không biết là bị người giết hủy thi, vẫn là bởi vì phát hiện cái gì mà bỏ chạy mất.

Bất quá Du Hương cũng mặc kệ sống chết của tên vô lại này.

Còn sót tẩy tủy đan tất cả đều dùng hết, công hiệu thật thần diệu, sở học Thánh linh kiếm pháp cùng ly mị bộ pháp này hai bộ công pháp, Du Hương cũng đều có tiến bộ vượt bậc, độ thuần thục đã đạt hơn 300 điểm.

Hơn nữa nàng phát hiện ở thành tựu điểm đạt tới 400 điểm, hai bộ công pháp bên cạnh xuất hiện dấu cộng, có thể đối với công pháp võ kỹ tiến hành cường hóa.

Một phen luyện tập lúc sau, Du Hương lựa chọn cường hóa Thánh Linh kiếm pháp, cường hóa xong kiếm pháp uy thế càng tăng mạnh, trước mắt vừa mới đột phá đến luyện thể cảnh hậu kỳ.

“Nhìn dáng vẻ, liền tính là Thánh Linh kiếm pháp loại này võ kỹ thiên cấp, chỉ cần trải qua hệ thống cường hóa cũng có thể trở thành thần cấp.” Du Hương đối chính mình hệ thống lại hiểu biết thêm vài phần.

Tuy nhiên luyện võ chi đạo, trừ bỏ công pháp cùng võ kỹ bên ngoài, quan trọng hơn là tài nguyên tu luyện, trước mắt Du Hương bất quá chỉ là luyện thể, thân hình giống như lò luyện, yêu cầu đại lượng chứa đầy tinh khí thực phẩm, chỉ có như vậy nàng cơ thể mới đủ cường đại hơn.

Nhấc lên trong nhà thùng gạo, đã là thấy đáy, mấy ngày nay nàng đã ăn sạch đồ ăn trong nhà, từ Thành Ngọc nơi đó được đến tài vật cũng tiêu hết, nàng yêu cầu nghĩ cách kiếm ăn.

Trước mắt Du Hương trong tay duy nhất có giá trị đồ vật cũng chỉ có tiện nghi sư huynh lưu lại eo bài, trong nhà đáng giá đồ vật sớm bị tên khốn anh họ Diệu Minh dọn đi không còn, ngay cả tờ khai khế đất cũng đều không có lưu lại.

Trước tình hình quẫn bách thế này, Du Hương đành phải nghĩ cách.

Tay nàng chỉ có mỗi hắc thiết eo bài, đây là nha dịch bổ Đầu chứng minh, cũng là chức vị thuở sinh thời của Du Băng anh ruột nàng để lại.

Lúc trước triều đình Đại Việt khai quốc hoàng đế định ra phụ tử kế thừa, nhiều thế hệ chấp hành quy củ, nói cách khác anh trai của nàng làm Bổ Đầu, nếu như hi sinh, người thân ruột thịt có thể kế thừa hắn chức vị, hắn không có con nối dõi thì nghiễm nhiên Du Hương trở thành tân Bổ Đầu.

“Tuy rằng trước nay quả thật nữ bộ khoái xuất hiện là không nhiều, nhưng mà cũng không phải là hiếm, thí dụ như hiện nay còn có một nữ Thần Bổ đang làm ở Cẩm Y Vệ rất nổi tiếng trên giang hồ danh hiệu Ngọc La Sát đấy sao.” Du Hương cầm trong tay thiết bài như suy tư.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, Ba Lăng huyện nha, cổng lớn có hai con sư tử bằng đá, bên trong cánh cửa là bức tường, bên cạnh bố trí giá đánh trống kêu oan, hai gã tạp dịch uể oải giữ cửa hai bên, một tên đánh ngáp nói chuyện phiếm với tên kia.

“Ai thế?, Có chuyện gì!”

Lúc này một gã bỗng nhiên rú lên, vừa không để ý một lúc, hắn phát hiện một nữ nhân không biết từ đâu, hướng bên trong nha môn đi vào.

Chỉ là đến khi hai tên trông cửa thấy rõ Du Hương bộ dạng xong không khỏi nuốt nước bọt, nữ nhân này là bọn hắn duy nhất gặp qua thấy xinh đẹp đến mức không tưởng, có một cỗ độc đáo khí chất, quả thật chỉ có câu “Nghiêng nước nghiêng thành” mới xứng dành cho cô gái này. Ngay cả đến Thúy Ngọc Lâu đầu bảng Ngọc Trinh cô nương cùng nàng so sánh, quả thật đúng là dung chi tục phấn. Không khác gì đom đóm mà đòi đọ dáng với cả mặt trăng.

“Vị này cô nương… Tiểu thư, ngươi có chuyện gì?” gã canh cổng lắp bắp hỏi.

“Ta muốn gặp Chu Bộ đầu.” Du Hương nói, đem trong tay thiết bài đưa ra, “Ta là tới đón nhậm bộ Đầu.”

Một lúc sau trải qua canh cửa thông báo nàng đi tới huyện nha nhị đường bên trên, lẳng lặng đánh giá xung quanh, chỉ thấy đường bố trí 5 cái ghế dựa, che một tầng xám xịt bụi đất, hiển nhiên hiểu rõ ngày dài tháng rộng chưa ai thèm dòm ngó đến.

“Ngươi chính là Du Băng muội muội?”

Một thanh âm từ bình phong phía sau truyền đến, thình lình có lão già tầm hơn tứ tuần ngáp ngáp đi ra, bất quá đang xem đến hình dáng của nàng rõ ràng liền giật mình thon thót. Bình sinh lão chưa gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp đến như vậy.

“Thưa lão gia, ti chức Du Hương, huynh trưởng là Du Băng.” nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời.

Trước mắt người này đúng là Ba Lăng huyện lệnh, Chu Nghiệp.

Tuy rằng huyện lệnh bị chê cười cho là thất phẩm quan nhỏ nhoi, nhưng nói thật huyện lệnh lại là một cái huyện thành danh xứng với thực một chỗ, tài chính, quân vụ cùng với luật pháp tất cả đều về hắn quản hạt, quyền lợi cực lớn, cho nên bá tánh cũng nghĩ huyện lệnh xưng là thanh thiên Đại lão gia.

Bất quá ở Ba Lăng địa phương nhỏ bé này, Chu Nghiệp nhật tử liền còn lâu không có như vậy thoải mái, nơi này miền núi cách trung tâm xa, triều đình suy nhược lâu ngày, phần lớn thế lực gia tộc đều đối nha môn không coi ra gì, nha môn hình dung không mấy tác dụng, Chu lão lệnh cơ hồ thành bài trí. Mà Vương bổ đầu thì trái lại cấu kết bên ngoài ăn gian nói dối bao che giúp đỡ hắc đạo.

Khi biết được Du Hương ý đồ đến sau Chu lão ôn tồn, “Một giới nữ lưu sao có thể trực bổ đầu, còn không mau mau về nhà yên ổn may vá, thêu thùa, kiếm tấm chồng mà nương thân, đến đây khổ nhọc làm chi. Bổn quan biết tin anh trai ngươi đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Trong lòng ngươi muốn báo thù. Tuy nhiên công việc này càng lộ rõ nguy hiểm không hợp với nữ nhân.”

“Đại nhân chậm đã, xin hỏi ngài, ta Đại Việt triều đình có luật pháp nào quy định nữ tử không thể đương bộ khoái, nếu anh trai ta làm Bổ Đầu, ta tự nhiên cũng có thể làm được. Hơn nữa ta từ nhỏ tập võ, tự nhận không kém nam nhân nửa phần.” Du Hương cũng không có thoái nhượng, lấy lý ứng đối.

“Hử?”

Chu Nghiệp sửng sốt, “Ngươi cũng tập võ?”

“Mời đại lão gia chiêm ngưỡng.”

Du Hương vung tay thành quyền, nện xuống mặt sân phía trên, một tiếng trầm vang cất lên, mặt đá như bị máy ủi lao vào nứt ra từng tảng lớn mạng nhện vết rách, trên nóc nhà tro bụi trút xuống như mưa.

“Lực lớn vô cùng.”

Chu lão vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, hắn xuất thân là thư sinh, chỉ là người thường, hoàn toàn không nghĩ tới một cái yểu điệu nữ nhân cư nhiên có lớn như vậy khí lực, vũ lực hoàn toàn không kém cạnh một vị khác Bổ Đầu.

Chu lão trong lòng sinh ra dao động, hơn nữa Đại Việt luật pháp xác thật không có nữ tử không thể kế thừa huynh nghiệp quy định, lại tinh tế suy tư một lúc, lão trong lòng đã có phán quyết.

Hắn vốn chính là tản mạn phóng túng người, cũng không thích hợp nơi chốn quan trường, năm đó cũng là vì không cẩn thận đắc tội với người mới bị sung quân đến Ba Lăng loại này thâm sơn cùng cốc đương huyện lệnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy nếu làm một nữ tử lên làm bộ khoái có lẽ là một chuyện rất thú vị.

Đến nỗi mất mặt hay không vấn đề Chu lão bèn không mấy quan tâm. Kế tiếp lão ấn theo chương trình làm việc, gọi tới nhân viên cấp Du Hương thân phận tiến hành xét duyệt cùng ký tên, định ra Bổ Đầu thân phận, sau đó Du Hương ở huyện nha mọi người nhìn chăm chú bàn tán xôn xao, ở nhà kho lãnh Bổ Đầu quần áo cùng thanh Tú Xuân đao.

Về đến nhà, sau một đêm nghỉ ngơi, Du Hương thay quần áo bổ đầu, bên hông treo lên bội đao, chuẩn bị đi nhậm chức, mà huyện nha bên kia, nữ nhân làm bổ đầu tin tức lan truyền nhanh một cách chóng mặt, nha dịch cùng thư lại tất cả đều bàn tán sôi nổi.

Trừ bỏ một chúng bộ khoái đối một nữ nhân cùng làm việc với mình có vẻ bất mãn, tuy nhiên ở nha môn làm việc mọi người đều vẻ mặt hưng phấn, náo nhiệt nghị luận, rốt cuộc đây là Ba Lăng từ trước tới nay duy nhất ở huyện nha làm việc nữ nhân, hơn nữa nghe nói vẫn là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN