Nữ Thần Diễn Xuất - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Nữ Thần Diễn Xuất


Chương 57


Type: um-um

Vụ Mang Mang cúi nhìn quần áo và giày, dùng điện thoại ngắm gương mặt mình, hai ngày nay nước đến chân mới nhảy, như quay về với trạng thái trước khi thì cuối kỳ hồi học đại học, tóc cô lúc này quê mùa kinh khủng, chỉ dùng kẹp tăm để kẹp lại để tránh cho tóc mái rũ xuống che mất đôi mắt.

Nhìn tổng thể thì nghiễm nhiên là kiểu ăn vận của một bà cô trung niên đang đi chợ mua rau.

“Em cứ thế này mà đi á?” Vụ Mang Mang tỏ vẻ “hay là anh đánh chết em cho rồi”.

“Đến tóc mà em còn chưa làm mà”, nhưng bây giờ bắt đầu làm tóc thì chắc chắn không kịp giờ, “Không thể hẹn ngày mai sao?”

Lộ Tùy trầm ngâm rồi đáp: “Em thế này càng có dáng dấp phụ nữ gia đình.”

Vụ Mang Mang chớp mắt, với IQ trung bình của mình cô thực sự không hiểu nghĩa của từ “gia đình” này là khen hay chê.

Vì thi xong đã khá muộn, lại thêm tắc đường nên Vụ Mang Mang muốn giữa đường nhảy xuống mua quần áo cũng không được, đành mang đôi ủng tuyết đi gặp Lộ Gia Nam.

Lúc Lộ Gia Nam nhìn thấy Vụ Mang Mang đã không kìm được đưa mắt liếc sang Lộ Tùy.

Cô bé này đúng là trẻ trung mơn mởn, tuy tuổi tác cũng không tính là quá nhỏ nhưng nhìn thì đúng là quá ngon lành.

Quần áo thì lung ta lung tung, không hề trang điểm chải chuốt, nhưng dù là thế bạn cũng sẽ cảm thấy thuận mắt, xinh đẹp.

Là một mỹ nhân mà ông trời vô cùng sủng ái.

Thế mà Lộ Tùy cũng nỡ “ăn” cho được.

Lộ Tùy nhìn lại Lộ Gia Nam, ý anh là cô đừng để vẻ bề ngoài của cô nhóc này lừa gạt.

Ban đầu sự ngây thơ vô tư của Vụ Mang Mang đã thành công lừa gạt được Lộ Tùy.

Lúc này cô lại bắt đầu giả ngây thơ, lừa gạt Lộ Gia Nam.

Vụ Mang Mang không giả vờ ngây thơ thì không được, đối phương là bề trên của Lộ Tùy, cha mẹ anh đã qua đời, đối với Vụ Mang Mang gặp Lộ Gia Nam chẳng khác gì gặp phụ huynh của anh cả.

“Vốn là mấy hôm trước muốn mời cháu, nhưng nghe Lộ Tùy nói cháu đang thi nên chuyển sang hôm nay, cháu thi gì thê?” Lộ Gia Nam mỉm cười, hỏi.

Chuyện thi thạc sĩ không mất mặt tí nào, thậm chí cũng xem như có thể diện, nhưng trước mặt Lộ Gia Nam, Vụ Mang Mang lại cảm thấy có chút khó mở lời.

Người của nhà họ Lộ đều xuất thân từ các trường đại học danh tiếng hàng đầu ở nước ngoài, thạc sĩ trong nước so với họ hình như thiếu đi đẳng cấp.

Quả nhiên là giáo dục hưng thịnh thì đất nước mới hưng thịnh.

“Thi thạc sĩ ạ”, Vụ Mang Mang đáp.

Lộ Gia Nam cười, “ồ” một tiếng rồi lát sau mới bổ sung: “Rất tốt, đọc sách dưỡng tính.”

Tiếp đó Lộ Gia Nam hỏi chuyên ngành của Vụ Mang Mang, sau khi nghe thì nụ cười càng rạng rỡ, “Ngành này đúng là chỉ có thể học trong nước. Tuần sau có một buổi bán đấu giá năm mới về phương diện này, Mang Mang nếu có hứng thú thì đi tham dự cùng cô nhé.”

Lộ Gia Nam luôn dẫn dắt đề tài về phía mà Vụ Mang Mang quen thuộc khiến cô rất cảm kích.

Chồng cô Lộ Gia Nam họ Trần, kinh doanh rất lớn nhưng tính cách đặc biệt nho nhã, ôn hòa, lại rất có khiếu hài hước.

Trong bữa ăn trò chuyện rôm rả, ngay cả Lộ Tùy cũng luôn nở nụ cười.

Đề tài đàn ông đề cập luôn là kinh tế, chính trị, cùng với tình hình phát triển trong tương lai.

Tuy rằng Trần Thụ Minh nói nhiều hơn, nhưng Vụ Mang Mang có thẻ nhận ra dường như ông đặc biệt lưu ý đến quan điểm của Lộ Tùy.

Đương nhiên bữa tiệc gia đình thế này khó tránh khỏi nhắc đến những người họ hàng của nhà họ Lộ, Vụ Mang Mang mới biết Lộ Tùy còn có hai người cô nữa, một người hiện đang đi nước ngoài, người kia đã lấy chồng ở nước ngoài, đương nhiên cũng là những người nổi tiếng.

Lộ Tùy còn có một người chị cũng lấy chồng rồi ra nước ngoài đinh cư, gia tộc của đôl phương cho dù là người không quan tâm đến chính trị và kinh tế như Vụ Mang Mang mà cũng nghe nói đến.

Vụ Mang Mang càng nghe càng thấy mình giống cô bé Lọ Lem. 

Thực ra những người này vẫn chỉ là họ hàng bên phía nhà họ Lộ.

Còn về họ hàng bên nhà ngoại của Lộ Tùy, tối nay cô cũng gặp được một người.

Người đó nghe nói Lộ Gia Nam và Lộ Tùy cùng dùng cơm ở phòng ăn thì chủ động đến chào hỏi.

“Dì nhỏ của cháu cũng đến đây ăn cơm”, Lộ Gia Nam khi nghe bồi bàn báo cáo thì nói với Lộ Tùy.

Vụ Mang Mang đã từng gặp dì nhỏ của Lộ Tùy ở buổi vũ hội, nhưng Vụ Mang Mang lại có ấn tượng sâu hơn với con gái của bà, đó chính là người đã nói cô là đồ nhà quê.

Chúc Hinh ngồi vào chỗ, thái độ với Vụ Mang Mang cũng không hòa nhã gì.

Thực ra cũng khó trách cô ta, bản thân Vụ Mang Mang cũng có cảm giác chim sẻ lạc vào bầy phượng hoàng vậy.

“Lần trước ở trên tàu, chẳng phải cô là bạn gái đi cùng Thẩm Đình sao?” Chúc Hinh hỏi không chút khách sáo.

“Hinh Hinh”, Mạnh Du quở khẽ.

Quan hệ của Thẩm Đình và Lộ Tùy mọi người đều biết, bạn gái hiện tại là bạn gái cũ của bạn thân đúng là nghe khó chịu thật.

Tiếc rằng đề tài này hình như không đủ tạo chấn động, mọi người có mặt ở đó chẳng hề thay đổi dù chỉ là ánh măt.

Vụ Mang Mang ngại mặt mũi Lộ Tùy, đang định trả lời Chúc Hinh thì Lộ Tùy đã lên tiếng trước, “Dì hôm nay hẹn người ta đến đây ăn cơm ạ?”

Mạnh Du hiểu ý mỉm cười, kéo Chúc Hinh đứng dậy, “Ừ, chú lát nữa cũng tới, dì hẹn bên nhà Hạo Minh đến để bàn hôn sự, dì đi trước đây.”

Lộ Tùy gật đầu.

“Con bé Hinh Hinh này được Mạnh Du chiều chuộng nên hư quá”, Lộ Gia Nam bình luận một câu để an ủi Vụ Mang Mang sau khi mẹ con họ đã rời đi.

Lúc ra khỏi phòng ăn Vụ Mang Mang đã không kìm đưọc hít một hơi thật sâu, cảm giác được Lộ Gia Nam chăm chút như thế khiến cô cảm thấy không thở nổi.

Mà thực tế Vụ Mang Mang đã nhanh chóng lĩnh ngộ được điều đó thêm một bước nữa.

Hẹn hò với Lộ Tùy hình như rất thoải mái.

Nhưng chuyện này đã hoàn toàn thay đổi sau bữa tiệc Giáng Sinh.

Thiệp mời ập đến như tuyết rơi mùa đông.

Mà Lộ Gia Nam cũng xuất hiện trong cuộc sống của cô thường xuyên hơn.

Điều đó khiến Vụ Mang Mang có cảm giác đang học một lớp huấn luyện cô dâu mới một chọi một vậy.

Lộ Gia Nam và Lộ Tùy thật sự là, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!

Bề ngoài tỏ ra điều gì của bạn cũng hài lòng, sau đó lén giở thủ đoạn cải tạo bạn. Mà cứ trong tình huống đó thì Lộ Tùy không giúp ích được chút gì.

Vì vòng xã giao của nam chính và nữ chính đúng là như hai thế giới vậy.

Lộ Tùy bận cưỡi ngựa, đánh bóng, ra biển câu cá, đánh bài… 

Còn Vụ Mang Mang phải tham gia đủ thể loại tiệc tùng, các buổi bán đấu giá, triển lãm tranh, bị Lộ Gia Nam tiến cử làm hội viên trong quỹ từ thiện của một bà nào đó.

Tiếp theo, Lộ Gia Nam bảo cô bắt buộc phải tham gia hội quản lý gì đó của tác phẩm nghệ thuật gì đó.

Tóm lại chỉ trong mấy ngày mà mái tóc của Vụ Mang Mang đã làm thêm mấy kiểu, bận rộn giữa làm tóc làm mặt và tham gia xã giao các kiểu.

Vụ Mang Mang cảm thấy mức độ bận rộn của cô đã không kém gì Obama rồi, đồng thời cảm giác sâu sắc rằng cho dù sau này Lộ Tùy ngoại tình, nuôi một đống vợ bé ở trong nhà thì cô cũng không còn sức đâu mà quản anh nữa.

Vì Lộ phu nhân giống một nghề nghiệp lương cao mà áp lực lại lớn.

Nên sau Tết Dương lịch, Vụ Mang Mang đã vội vã hủy phép để đi làm lại.

Sau khi so sánh, cô cảm thấy kiểu công việc sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, có hai ngày nghỉ phép để trông ngóng đúng là nghề nghiệp tốt đẹp nhất thế gian này.

Ngay cả quý bà Nhiếp Tinh Tinh cũng trở nên đáng yêu hơn nhiều, vì thủ đoạn của chị ta quá thấp kém, khi Vụ Mang Mang đã quen biết được những “lục trà, bạch liên hoa(*)” cao quý thì chỉ cảm thấy Nhiếp Tinh Tinh thẳng thắn đến mức đáng yêu.

(*) Từ lóng chỉ những cô gái có bề ngoài trong trắng tinh khiết như hoa sen trắng, thanh tân như trà xanh, ngây thơ khả ái, nhưng thực ra bên trong lại gian xảo, lòng dạ thâm sâu. (BT)

Sau Tết Dương lịch, Lộ Tùy đã bay đi Nam Phi, đi một mạch đến gần Tết mới về.

Vụ Mang Mang không ngờ rằng sau khi cô đi làm lại, Lộ Gia Nam cũng không buông tha cho cô.

Buổi tối lại còn phải theo học lớp tiếng Pháp và Tây Ban Nha, đó là cô giáo mà Lộ Gia Nam mời về dạy cô, nghe nói sau này còn phải học tiếng Nhật, tiếng Đức nữa.

Cuối tuần là đủ các lớp học lễ nghi, cắm hoa, vẽ tranh không cần tinh thông nhưng nhất định phải biết thưởng thức.

Cho dù bà Liễu muốn gặp Vụ Mang Mang thì bây giờ cũng phải hẹn giờ trước với Cathy.

Quên giới thiệu, Cathy là trợ lý mới nhậm chức của Vụ Mang Mang, là kiểu mà cái gì cũng quản lý.

Dưới Cathy còn có hai trợ lý nhỏ khác, lại thêm nữ giúp việc Anne, Vụ Mang Mang bây giờ đi đâu thì một chiếc xe cũng không đủ chở bấy nhiêu người.

Thế nhưng mỗi lần Lộ Tùy gọi về đều rất ngắn gọn, cứ như luôn có người tìm anh. Đến nỗi Vụ Mang Mang đã nảy sinh một cảm giác là cần đàn ông làm cái quái gì???

Quãng thời gian đó, Vụ Mang Mang gặp Ngô Dụng một lần, đó là thời gian ít ỏi mà cô gắng sức rút ra trong lịch trình hằng ngày từ Cathy.

Đến chỗ Ngô Dụng, Vụ Mang Mang chẳng làm gì mà chỉ đơn thuần ngủ một giấc.

“Tôi nghĩ sau này tôi không cần đến tư vấn chỗ anh nữa, bác sĩ Ngô à. Bây giờ tôi ngủ rất ngon, đứng cũng ngủ được, lâu rồi không phát bệnh nữa.” Vụ Mang Mang nói.

Nhờ lòng hư vinh cực lớn của phụ nữ mà Vụ Mang Mang không phát điên trước mặt đám phụ nữ đang chờ xem kịch hay.

“Mang Mang, cô không vui”, Ngô Dụng nhìn cô, chỉ nói một câu.

Vụ Mang Mang ngẫm nghĩ rồi nói: “Nêu tôi nói với anh là hiện giờ tôi không có thời gian quan tâm xem bản thân có vui hay không thì anh có tin không?”

“Nghĩ ra cũng thật nực cười, hóa ra bận rộn đúng là cách tốt nhất để chữa trị vết thưong.” Vụ Mang Mang lẩm bẩm, “Đến hôm nay tôi mới hiểu ra lúc nhỏ vì sao bố mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn và bận rộn.”

“Đêm trước Giáng Sinh cô gọi điện cho tôi và khóc, đã xảy ra chuyện gì?” Rõ ràng Ngô Dụng cảm thấy Vụ Mang Mang lúc đó rất suy sụp, nhưng hôm sau cô lại hẹn lại thời gian với y tá, đến hôm nay thì xuất hiện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Không có gì, lúc đó cảm thấy bạn trai tôi hình như sắp chia tay nên có phần không chịu đựng được, về sau lại làm lành, anh biết đấy, tình yêu là thế, phân phân hợp hợp.” Vụ Mang Mang nói một cách bình thản.

Trong lòng Ngô Dụng lại xuất hiện một nỗi lo âu rất lớn.

Mối tình đầu năm nào của Vụ Mang Mang là mồi dẫn lửa khiến cô phát bệnh, sau đó tình sử phong phú của cô khiến Ngô Dụng biết được vài điều, nhưng chẳng có mối tình nào làm cho cô có những cảm xúc rung động mãnh liệt như thế, hơn nữa đối phương chỉ là “hình như sắp chia tay”.

“Yên chí, tôi biết anh đang lo lắng gì mà”, Vụ Mang Mang đứng lên, an ủi Ngô Dụng, “Chẳng phải anh ấy đặc biệt quá, mà là tôi đã nảy sinh những liên tưởng không tốt.”

* * *

Hôm Hai mươi bảy Tết, Lộ tiên sinh, người khiến Vụ Mang Mang nảy sinh những liên tưởng không tốt, đã quay về sau khi bay gần như hết cả năm châu thế giới.

Lúc về đến nơi đã là một giờ sáng, Vụ Mang Mang kiên quyết đòi đích thân ra sân bay đón Lộ Tùy, hơn nữa còn đặt một bó hoa hồng đỏ to tướng.

Vụ Mang Mang ôm bó hoa hồng, gần như bị chìm khuất sau nó.

Lúc ra đến cửa Lộ Tùy nhìn thấy Vụ Mang Mang lắc mạnh bó hoa với anh, lần thứ n trong đời cảm thấy bất lực.

N lần này đều là vì Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang chạy đến trước mặt Lộ Tùy, đặt bó hoa vào tay anh như đang dâng hiến báu vật.

Lộ Tùy nhận lấy, lịch sự ngửi một cái, “Rất thơm”, rồi chuyển sang cho trợ lý cầm.

Bành Trạch thực sự không muốn nhận tí nào, vì lúc anh ta đi ra ngoài, ai cũng nhìn như đang nói: Nhìn kìa, cái anh này ngố quá.

Mà Vụ Mang Mang nhân lúc vòng tay Lộ Tùy rảnh rang thì lập tức nhiệt tình lao vào, ôm eo anh kêu lên: “Cuối cùng anh đã về, em nhớ anh đến phát điên rồi.”

“Team” đi cùng Lộ Tùy đều tỏ vẻ mặt băn khoăn kiểu “tôi rất muốn nhìn nhưng không dám nhìn”.

Vì khí chất Lộ Boss là kiểu bạn lại gần anh trong phạm vi một tấc thì sẽ cảm thấy như mạo phạm long thể của anh vậy. 

Hôm nay trước mặt mọi người Vụ Mang Mang lại ôm chầm anh như thế mọi người đều cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.

Lộ Tùy muốn đẩy Vụ Mang Mang ra, anh không quen được bày tỏ tình cảm nồng nhiệt như vậy trước mặt mọi người. Nhưng vì câu nói của Vụ Mang Mang quá hợp lòng anh, bây giờ mà đẩy cô ra thì đả kích quá nên Lộ Tùy đành giơ tay lên vỗ vỗ lưng cô, “Được rồi, anh về rồi đây.”

Vụ Mang Mang cảm giác Lộ Tùy cứng đờ người, cũng thoáng cảm thấy sự băn khoăn của anh nên sau đó, cô vòng hai tay ôm chặt hơn rồi ngước lên nhìn Lộ Tùy.

Lộ Tùy cúi xuống nhìn đôi môi đỏ đang chúm chím của Vụ Mang Mang, mùi hương hóa học của son môi ập đến, anh khó xử cúi xuống nhanh chóng chạm vào môi Vụ Mang Mang một cái.

Vụ Mang Mang dứt khoát kéo đầu Lộ Tùy xuống, hôn hai cái “chụt chụt” lên hai bên má anh, in lên đó dấu môi hoàn mỹ.

Sau đó trưóc khi Lộ Tùy dùng sự lạnh lùng đáp trả trả thì Vụ Mang Mang đã quả quyết lùi ra hai bước, lấy khăn giấy trong túi xách ra đưa cho Lộ Tùy, ra hiệu anh tự lau đi.

Bành Trạch và mấy người kia nín cười đến mức muốn sặc nước bọt, mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy gì.

Thực ra trong sảnh đợi có đến mấy cặp tình nhân lâu ngày gặp lại, đôi kế bên đã hôn nhau đắm đuối đến mức muốn biểu diễn luôn tại chỗ rồi.

Chỉ có kiểu người như Lộ Tùy cứ giữ thể diện thôi, Vụ Mang Mang bĩu môi, cảm thấy chắc là Lộ Tùy không thế diễn nổi cảnh tiểu biệt thắng tân hôn rồi.

Vừa lên xe là Vụ Mang Mang đã không nhịn được kể lể với anh.

“Cuối cùng anh đã về, anh có biết trong một tháng nay cô anh đã hành hạ em thế nào không?” Vụ Mang Mang nói, “Lúc em thi đại học cũng chẳng mệt thế này bao giờ.”

“Cô mời cho em…” Vụ Mang Mang xòe tay ra đếm, “Năm, sáu, bảy, tám thầy cô!!!”

“Mỗi ngày trời chưa sáng em đã phải dậy học cách đi đứng, học cách ăn uống, rốt cuộc em kém cỏi đến đâu mà ngay cả những điều này cũng phải học cơ chứ?”

Vụ Mang Mang chỉ nói mấy câu mà đã lườm nguýt đến năm lần.

“Còn có hai thầy cô dạy ngoại ngừ, nghe nói em phải tinh thông năm môn ngoại ngữ cơ. Kinh dị nhất là còn mời thầy huấn luyện trí nhớ cho em, giúp em nhớ mặt người.”

“Điều này chứng tỏ cô rất thích em”, một câu này của Lộ Tùy đã giúp Vụ Mang Mang kết thúc vấn đề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN