Nữ Thần Diễn Xuất
Chương 69
“Con và Lộ Tùy có chuyện gì đấy?” Liễu Nhạc Duy kìm nén cảm xúc, hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang bịt điện thoại, nhìn bạn trong phòng ký túc rồi trở mình ngồi dậy, đi ra ban công, “Chia tay rồi.”
“Tại sao lại chia tay?” Liễu Nhạc Duy hỏi bằng giọng chất vấn.
“Không hợp nhau thôi”, Vụ Mang Mang đáp rất hờ hững.
Nhưng lại khiến sếp Vụ và bà Liễu ỏ bên kia tức đến gần chết.
“Bố thấy mày được chiều quá hóa hư, giờ tính tiểu thư đỏng đảnh ra phỏng? Bây giờ lấy đá đập vào chân có đau không hả?” Giọng sếp Vụ vẳng đến.
Chắc là bên kia mở loa ngoài rồi.
“Mày tưởng mày là ai hả? Trên đời này còn ai có thể nuông chiều cái tính đỏng đảnh đó của mày như bố mẹ đưọc, bây giờ mày lập tức đi xin lỗi Lộ Tùy cho bố.” Sếp Vụ ra lệnh bằng giọng phụ huynh.
“Xin lỗi cũng vô ích, hơn nữa con cũng chằng có gì phải xin lỗi. Con và anh ấy chia tay dứt khoát, tuyệt đối không còn khả năng nữa.” Vụ Mang Mang nói.
“Mày hiểu cái quái gì, có phải đầu mày úng thủy không hả? Bây giờ mày cãi tao, sau này sẽ có lúc mày khóc lóc cho xem”, sếp Vụ tức đến nỗi văng cả nước bọt.
“Chẳng phải vì tiền sao? Con cũng không mong tìm một người lắm tiền, con chỉ muốn…” Giác ngộ của Vụ Mang Mang chỉ dừng ở giai đoạn một túp lều tranh hai quả tim vàng.
Sếp Vụ và bà Liễu hiểu được ám chỉ trong lời Vụ Mang Mang
“Mày lớn rổi, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Không muốn tìm người có tiền? Đó là vì sau lưng có bố mày kiếm tiền cho mày, nếu mày đã giỏi như thế thì sau này mày cứ dựa vào bản thân đi, cũng đừng quay về xin bố mẹ nữa.” Vụ Tùng ném điện thoại “rầm” xuống bàn, mắng một câu “Đồ ngu”.
Ba hôm sau, Vụ Mang Mang lại nhận được điện thoại của bà Liễu, bảo cô quay về sang tên ngôi nhà ở Khải Minh Lộ.
Đó vốn là sự bù đắp cho Vụ Mang Mang lúc sếp Vụ và bà Liễu mới làm hòa, hứa sẽ làm của hồi môn nên cho cô đứng tên, nhưng bây giờ sếp Vụ lại đòi lại.
Vụ Mang Mang vẫn chưa nói gì thì nghe Vụ Tùng bảo: “Vụ Mang Mang, nếu mày còn có chút khí phách thì quay về sang tên nhà đi, chẳng phải mày coi thường đồng tiền à? Thế thì mày cứ thanh cao đi, đừng để mùi tiền thối của bố mày vấy bẩn mày.”
Vụ Mang Mang cầm điện thoại, không nói gì, con không chê bố mẹ xấu, cô chưa từng chê bai tính xấu của bố, nếu không cô cũng không thể có cuộc sống thoải mái thế này, nhưng hễ kích động cãi nhau thì ông lại nói những lời ác ý.
Sếp Vụ không hề nghe lọt lời giải thích của Vụ Mang Mang, tức tối cúp máy.
Vụ Mang Mang định đặt vé máy bay, nhưng nghĩ lại nguồn kinh tế chắc chắn sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, có điều cô vẫn còn ít tiền có thể nộp học phí, những mặt khác thì phải tiết kiệm.
Còn về tiền bán xe ban đầu, lúc đó cô bị Lộ Tùy đá nên sử dụng là tất nhiên, nhưng lần này tật thanh cao lại phát huy, dùng số tiền đó cứ có cảm giác như tiện nhân vậy.
Nhưng trả tiền lại cho Lộ Tùy thì chỉ e sẽ càng chọc tức anh, làm người không thể quá tuyệt tình như thế.
Vụ Mang Mang thở dài, chuyển sang đặt vé tàu mới nhận ra ngồi tàu cao tốc thực sự rất dễ chịu, thời gian đi cũng không dài.
Thủ tục sang tên rất thuận lợi, quy trình đó đã được sếp Vụ sắp xếp từ lâu.
“Đổ đạc của mày mau thu dọn đi, tao đã tìm được người mua nhà rồi”, Vụ Tùng bảo.
Vụ Mang Mang “Ồ” một tiếng, liên tục mấy ngày đều dồn vào việc thu dọn.
Bên đại học A, cô ở cùng phòng với ba cô gái khác, đổ đạc mang theo có hạn, nên Vụ Mang Mang dứt khoát thuê một cái kho, bỏ toàn bộ đồ đạc vào đó.
Mấy hôm nay Vụ Mang Mang đều ở trên núi, sếp Vụ lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu, cau có.
Buổi tối Vụ Tùng uống say khướt về nhà, Liễu Nhạc Duy dìu ông lên giường, lấy nước mật ong cho ông uống, “Anh cũng ác với Mang Mang quá, bây giờ trong lòng nó chắc rất buồn đấy.”
“Em bớt chiều nó đi, nó được chiều sinh tật rồi. Chẳng hề trưởng thành gì cả, nó nghĩ chúng ta quá thực dụng, anh thấy nó quá ngây thơ thì có. Lần này cứ phải dạy cho nó một bài học”, Vụ Tùng bảo.
“Anh bán chung cư của nó đi thật à?” Liễu Nhạc Duy xoa xoa huyệt thái dương cho chồng.
“”Không, anh chỉ dọa nó thôi. Nhà vẫn để cho nó, đợi sau này nó kết hôn rồi tính. Nếu còn không tỉnh lại thì giao nhà cho Đản Đản.” Vụ Tùng nói.
“Em muốn để Mang Mang tiếp tục đến chỗ bác sĩ Ngô”, Liễu Nhạc Duy nói, bà hơi nhíu mày, có vẻ lo cho Vu Mang Mang.
Giận thì giận nhưng lần này chia tay Lộ Tùy, Vụ Mang mang lại tỏ ra quá bình tình, đến nỗi Liễu Nhạc Duy cứ có cảm giác không lành.
“Đi đi đi đi”. Vụ Tùng chắc cũng nhớ ra chuyện cũ, bực bội khoát tay, “Nó chẳng bao giờ chịu yên tĩnh một ngày cả, lúc nhỏ đáng yêu nhường nào, không để ai lo lắng.”
* * *
Vụ Mang Mang nghe nói sếp Vụ vẫn đồng ý tiếp tục chi trả phí tư vấn tâm lý cho mình thì cũng vui vẻ tuân lệnh.
Đó chính là sự khác biệt giữa có huyết thống và không huyết thống.
In ảèm V-1TS ba Liễu hung dữ vói cỏ thé nao, cãi nhau ác 3Ễ Ta* TI Vri Mang tiéu chut tiéĩì cua họ vẫn khórs
nrtg ~e- u LI 7-V du có sẽ suv nghĩ đu đương.
Dù sếp Vụ và bà Liễu hung dữ với cô thế nào, cãi nhau ầm ĩ thế nào, thì Vụ Mang Mang tiêu chút tiền của họ vẫn không có gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng nếu là Lộ Tùy thì cô sẽ suy nghĩ đủ đường.
Ngô Dụng lúc nhìn thấy Vụ Mang Mang đã cười nói: “Khí sắc của cô tốt hơn tôi tưởng.”
Chuyện Vụ Mang Mang chia tay Lộ Tùy, Ngô Dụng đã biết từ bà Liễu Nhạc Duy. Dù sao cũng là mẹ, giận thế nào vẫn lo lắng cho cô nên mới gọi cho Ngô Dụng trước, chỉ sở Vụ Mang Mang che giấu bất lợi cho việc điều trị.
Vụ Mang Mang dùng ngón trỏ xoắn xoắn lọn tóc sau tai, “Bà Liễu nói anh biết sao?”
Ngô Dụng gật đầu: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Với Ngô Dụng, Vụ Mang Mang không cần che giấu, cô chìa tay ra, “Chẳng có cảm nhận gì lớn, tốt hơn tôi nghĩ nhiều, chủ yếu là hiện giờ khá bận, bên thầy hướng dẫn làm rất nhiều việc, mới vào đã phải đặt đề tài luận văn, tìm tư liệu khiến tôi đau cả đầu.”
“Trước đây cô chẳng đã nói chỉ muốn làm một kẻ lười biếng thôi sao?” Ngô Dụng hỏi.
Trước kia đúng là thế, nếu không Vụ Mang Mang đã thi lên thạc sĩ từ lâu chứ không phải đợi đến bây giờ, cơ bản đã là bà chị tuổi lớn nhất trong phòng ký túc rồi.
Thời gian không tha một ai!
“Bây giờ tôi thấy bận rộn cũng rất tốt.” Vụ Mang Mang cúi đầu nhìn ngón tay, “Từ nay về sau phải tự lập tay làm hàm nhai rồi, đương nhiên phải nỗ lực hơn chứ.”
“Lần chia tay này không có chút ảnh hưởng nào đến cô à?” Ngô Dụng nhận ra Vụ Mang Mang không muốn nói đến mối tình này, mấy lần trước cô cũng thế nên đành hỏi thằng.
Vụ Mang Mang ngước mắt lên nhìn Ngô Dụng, cười cười, “Đương nhiên là có, nhưng anh biết tôi mà, tôi đã tu luyện được kỹ năng mạnh nhất rồi.”
Ngô Dụng nghe đến đó thì ngừng tay viết, thực ra anh cũng có phần hoang mang.
Ngô Dụng chỉ mới tiếp nhận Vụ Mang Mang vào năm cô hai mươi tuổi.
Trước đó Vụ Mang Mang có khám những bác sĩ tâm lý khác.
Về sau Ngô Dụng dần dần mới biết năm Vụ Mang Mang mười tám tuổi mới tốt nghiệp cấp ba đã ở hai tháng trong bệnh viện tâm thần, rổi nhanh chóng bình phục,
Đối mặt với Vụ Mang Mang, Ngô Dụng có một cảm nhận rằng tâm lý con người đặc biệt thần kỳ, sức sáng tạo của nó vượt xa sự tưởng tượng của bạn.
Năm mười tám tuổi Vụ Mang Mang không hề phát điên, chỉ là quá mức đau khổ nên tự hủy hoại bản thân, sau nhiều lần, bị ngăn cản mới nổi giận, làm bị thương người khác.
Nhưng vào bệnh viện rổi làm sao dễ ra, trừ phi trạng thái tinh thần của cô có thể hồi phục đủ để thông qua mọi trắc nghiệm tâm lý của bệnh viện.
Ngô Dụng có thể nghĩ ra toàn bộ quá trình Vụ Mang Mang đã trải qua trong bệnh viện, nhưng không ai có thể ngờ đưọc cô lại tự chữa lành bằng phương thức đó.
Đó là tự kỷ ám thị một cách vô cùng mãnh liệt.
Vụ Mang Mang căm ghét bệnh viện tâm thần vô cùng nên không ngừng ám thị bản thân, mối tình cô đã trải qua chỉ là một vở kịch, cô là một diễn viên rất nhập vai, hiện giờ kịch đã hạ mãn cô không được chìm đắm mãi, đó không phải là một diễn viên đạt chuẩn.
Cuối cùng cô bé này thành công.
Hai tháng sau hoàn toàn hồi phục sức sống tuổi trẻ, không nhận ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Nhưng ra viện rồi, tật xấu đó của Vụ Mang Mang dần lộ rõ, không thể kiểm soát được việc bản thân diễn kịch.
Đương nhiên chỉ cần cô không tự hủy hoại bản thân, làm bị thương người khác thì cũng không cần phải vào bệnh viện.
Nên đã chuyển sang khám bác sĩ tâm lý.
“Lần này cô lại tiến hành tự kỷ ám thị mãnh liệt đúng không?” Ngô Dụng hỏi Vụ Mang Mang.
Đó cũng là điểm hoang mang của anh, anh biết rõ kiểu ám thị này thực ra không thể diệt tận gốc căn bệnh, nhưng lại không có cách nào khác tốt hơn để giải thoát tâm hồn Vụ Mang Mang.
Mà kiểu tự kỷ ám thị của Vụ Mang Mang lại là một cách tự chữa lành.
Ngô Dụng có phần không chắc chắn được đúng sai nữa.
Vụ Mang Mang khiến Ngô Dụng cực kỳ kinh ngạc. Vì bệnh án đặc biệt này của cô, thậm chí anh đã từ bỏ rất nhiều cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp.
Vụ Mang Mang đương nhiên thông minh nên cô biết cái gì tốt cho mình, cái gì là không tốt, bởi thế mới sáng tạo ra cách thức phương pháp tránh né hiện thực này. Loại tự kỷ ám thị mãnh liệt này, rất ít người có thể làm được.
Nói cho nghiêm trọng hơn thực ra Vụ Mang Mang đang tự thôi miên chính mình, biểu hiện thực thành một vở kịch hoặc một giấc mơ.
* * *
Vụ Mang Mang quay đầu đi, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi nghĩ cách này rất hiệu quả, bây giờ tôi thấy rất bình tĩnh, rất dễ chịu.”
“Cuộc đời vốn như vở kịch, bác sĩ Ngô à, anh có từng nghĩ rằng chúng ta tướng mình đang tồn tại, nhưng thực chất chúng ta chỉ là một vị thần nào đó hoặc là một giấc mơ thôi chưa?”
“Mang Mang…”
Lời Ngô Dụng chưa dứt đã bị Vụ Mang Mang cắt ngang.
“Có điều dù không phải là thế cũng chẳng sao, cuộc đời ngắn ngủi, chúng ta chỉ cần sống vui vẻ, thoải mái là được”, Vụ Mang Mang nói.
* * *
Lần này ra đi từ văn phòng Ngô Dụng, phải một thời gian rất dài Vụ Mang Mang không quay về thành phố.
Bên đại học A, chương trình học chủ yếu dồn vào năm nhất, lịch học dày đặc, thời gian rảnh còn phải giúp thầy hướng dẫn làm đề tài, Vụ Mang Mang bận đến khó thở.
Thực ra chuyện học hành này có thể bận có thể không, có kẻ chọn cách học kiểu đối phó, nhưng Vụ Mang Mang lại chọn nghiêm túc.
Bây giờ học thạc sĩ tuy không được miễn học phí nhưng tiền học bổng lại cao hơn nhiều, mỗi tháng cũng có phí sinh hoạt, thầy hướng dẫn nào giàu còn trợ cấp thêm phí sinh hoạt cho sinh viên.
Giáo sư Trình có rất nhiều hạng mục, việc riêng cũng không thiếu, xưa nay luôn hào phóng, chỉ là khi đưa tiền cho Vụ Mang Mang thì lại có chút ngại ngùng.
“Thầy biết em không cần chút tiền này, có điều sinh viên nào thấy cũng phát nên em cũng được như vậy.” Trình Triêu nói.
Vụ Mang Mang đáp: “Thầy Trình ạ, thực ra em rất cần tiền. Em lớn thế này rồi nên không tiện dùng tiền của nhà nữa, em và bạn trai em cũng đã chia tay rồi.”
Lúc đi gặp thầy Trình Triêu là Lộ Tùy đưa cô đi, nên thầy cũng biết bạn trai cô rất không đơn giản, điều kiện gia đình cô bé này rất tốt.
Mà lúc này nghe Vụ Mang Mang nói thế, thầy Trình Triêu không tỏ vẻ gì, chỉ gật nhẹ đầu.
“Thầy Trình, nếu sau này thầy có hạng mục gì cần giúp, có thể gọi em được không ạ? Em nhất định sẽ cố gắng.” Vụ Mang Mang to gan tự đề cử bản thân.
Trình Triêu nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, cười nói, “Được thôi, hiếm khi có người chủ động chịu khổ.”
Vụ Mang Mang theo ông cậu học được rất nhiều thứ, bây giờ lại vô cùng nghiêm túc và nỗ lực, đương nhiên được lòng Trình Triêu, cô bận rộn như thế lại thấy rất ổn.
* * *
“Mang Mang, cuối tuần này đi leo núi không?” Tăng Như Lăng hỏi Vụ Mang Mang đang đánh răng.
“Được thôi”, Vụ Mang Mang xưa nay không hề từ chối những hoạt động ngoại khóa kiểu này.
Đại học A dựa núi gần nước, phong thủy rất tốt nên mới trở thành một trong những trường nổi tiếng nhất nước.
Vụ Mang Mang từ sau khi đến đại học A, gần như mỗi tuần đều đi leo núi, vì quá nhiều người hẹn nên cô đặc biệt yêu thích leo núi.
Lẩn này người leo núi không ít, kỳ thật là do anh họ của Tăng Như Lăng tổ chức.
Anh chàng này cũng là người theo đuổi Vụ Mang Mang, gia đình khá ổn, bố là cục trưởng nào đó trong thành phố.
Quách Tuyết Phong tuy nhỏ hơn Vụ Mang Mang một tuổi nhưng bây giờ rất thịnh hành tình chị em, huống hồ Vụ Mang Mang luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jeans áo pull, chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì chẳng khác gì sinh viên cả.
Chỉ là đẹp hơn họ nhiều mà thôi, vào trường chưa lâu mà đã được phong danh hoa khôi, tiếc rằng thua ở chỗ tuổi tác hơi lớn nên vẫn không thể so được với những cô sinh viên tươi trẻ.
Cách theo đuối của Quách Tuyết Phong này, Vụ Mang Mang đã rất lâu chưa được hưởng thụ. Mỗi ngày tặng hoa, hơn nữa mỗi tiết học đều đến trước để chiếm chỗ cho cô, đi học cùng cô.
Quách Tuyết Phong đã học lên thạc sĩ năm ba rồi, thời gian khá nhiều.
Cậu ta học ngành kiểm soát tự động hóa, một chuyên ngành rất “hot”, lúc học năm hai đã được công ty lớn đặt trước tương lai sẽ có mức lương rất cao.
Ngoài những chuyện đó, mỗi tuần Quách Tuyết Phong còn mời tất cả các cô gái trong phòng Vụ Mang Mang một bữa thịnh soạn, vì hẹn riêng Vụ Mang Mang thì sẽ không hẹn được, dẫn đến các cô gái trong phòng đều đứng về phía cậu ta, còn có người len lén gọi là “anh rể”.
Vụ Mang Mang cũng khá thiên vị Quách Tuyết Phong, trong số những người theo đuổi, nếu không có gì bất ngờ cô định đón nhận cậu ta, không thì chẳng đã nhận lời đi leo núi. Chỉ có điều hôm thứ Sáu, Vụ Mang Mang bị bà Liễu gọi điện bảo về nhà, sau nửa nằm trời lại bắt đầu sắp xếp cho cô xem mắt.
Vụ Mang Mang không chống nổi bà Liễu, đành nói: “Có thể giới thiệu người ở thành phố A không, tương lai có thể con sẽ phát triển ở đây, học tiến sĩ để ở lại trường.”
Bà Liễu bị Vụ Mang Mang làm cho phát tức ngực, “Mày không suy nghĩ đến cha mẹ già của mày còn ở đây à?”
Vụ Mang Mang cười bảo: “Cha mẹ già gì chứ, mẹ và con cùng đi ra ngoài, ai cũng bảo mẹ là chị mà. Hơn nữa bây giờ giao thông thuận lợi, chỉ cần mẹ có nhu cầu thì lúc nào con cũng xuất hiện.”
“Ngày mai thu dọn chỉnh tề đi gặp người ta ngay”. Liễu Nhạc Duy bảo.
Vụ Mang Mang nói: “Thực ra trong trường có người đang theo đuổi con.”
Liễu Nhạc Duy nhướn mày, sau khi tìm hiểu rõ điều kiện gia đình của Quách Tuyết Phong thì bĩu môi: “Bây giờ làm quan nguy hiểm lắm, lúc đi học không nhận ra năng lực đâu, đợi cậu ta làm việc vài năm rồi tính. Nhưng con có chắc tuổi của con thể có đợi được không?”
Tuổi tác của phụ nữ kỳ quặc như thế đấy.
Trước hai lăm tuổi cứ cảm thấy mình vô cùng trẻ trung, sau hai lăm tuổi, cứ như chỉ trong vòng một ngày đã già đi, trở thành một bà cô già rồi.
“Thế thì mẹ cho con chút tiền để con đi làm mặt, giữ vẻ trẻ trung đi?” Vụ Mang Mang chồm sát mặt lại gần bà Liễu.
Liễu Nhạc Duy đẩy mặt Vụ Mang Mang ra, “Đừng mơ. Tự tạo nghiệt thì tự chịu.”
Hôm sau Vụ Mang Mang vẫn bị bà Liễu túm cổ đi đến chỗ xem mắt, người đàn ông này mới về nước nên không biết chuyện của cô và Lộ Tùy.
Đỗ Vân Đào làm về game Online, lương tháng hơn hai trăm ngàn tệ, tuy chút tiền này bà Liễu không coi trọng lắm nhưng tiết kiệm một chút cũng có thể nuôi gia đình.
Vì làm về game nên thẩm mỹ của Đỗ Vân Đào đã bị những nữ thần tuyệt mỹ trong game nâng cao lên nhiều, cứ mãi không tìm thấy cô gái nào phù hợp, hôm nay gặp được Vụ Mang Mang mới cảm thấy những mỹ nữ anh ta gặp trước đây làm sao gọi là mỹ nữ được.
Vụ Mang Mang hiểu rõ về game, hai người trò chuyện rất hào hứng, uống trà chiều xong rất tự nhiên đi ăn tối cùng nhau.
Đỗ Vân Đào biết một quán sườn cực kỳ ngon, mời Vụ Mang Mang cùng đi.
Trên đường đi Vụ Mang Mang cứ hỏi anh ta về game, sau đó nói một tràng những yêu cầu của mình, hy vọng Đỗ Vân Đào tương lai thiết kế game có thể suy xét đến.
“Haizzz… bao giờ thì khoa học kỹ thuật của chúng ta mới tiến bộ tới mức có được game thực tế ảo để bản thân mình vào đó chơi nhỉ?” Vụ Mang Mang thở dài, hỏi. Như thế cô không cần sống trong hiện thực nữa.
Đỗ Vân Đào cảm thấy lối suy nghĩ của Vụ Mang Mang rất phong phú, thu hoạch được rất nhiều nên gương mặt luôn giữ nụ cười.
Vụ Mang Mang và Đỗ Vân Đào cười nói đi vào quán ăn, cô vừa ngước lên thì nhìn thấy Lộ Tùy từ trong quán đi ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lộ Tùy như không nhìn thấy, Vụ Mang Mang lại vội vàng nhìn đi nơi khác.
Hai người đi lướt qua nhau, thật sự đã thành những người xa lạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!