Nữ Thần Hòan Hảo Xuyên Vào Phế Vật Vô Năng
Chương 1: Tai nạn và xuyên không
7h sáng_
Trước cửa căn biết thự to lớn như lâu đài có 1 chiếc siêu xe đời mới nhất đen bóng đó là chiếc Ferrari LaFerrari Aperta mui trần, đen bóng. Trong xe, có 1 cô gái rất đẹp đang ngồi nghịch chiếc Ipad, cô nhìn rất chăm chú vào nó, cô ngước lên hất mặt về phía tài xế, tài xế hiểu ý liền ấn còi 3 lần. Sau 3 tiếng còi, từ trong nhà, người con gái mái tóc hồng dài đến ngang hông bước ra. Trông cô thật đẹp, cô bước nhanh tơi chỗ siêu xe, cô cư nhiên mở cửa ra mà không hỏi ý kiến chủ và cứ thế ngồi vào, nhưng trong xe thì không ai nói gì. Cô vừa ngồi vô chỗ là chiếc xe đã chạy đi, cô gái nhìn sang người bên cạnh, lên tiếng:
– Ê bồ, làm gì vậy? – Cô gái đó hỏi
– Kiếm tra chút thôi – Cô gái kia nói
– uk – cô trả lời
– mà ôn tập gì chưa? – Cô gái kia hỏi
– chưa. Bồ thì sao? – Cô gái kia cười tươi trả lời
– tôi cũng chưa ôn gì. Mà làm gì mà chưa ôn đi? – Cô gái kia nói
– cậu cũng biết mà đúng không? – Cô gái nói
– giống nhau nhỉ? – câu hỏi cụt ngủn ừ cô gái kia
– ukm – Cô gái kia trả lời. Sau câu trả lời của cô, cả hai cùng cười, tiếng cười vang khắp xe.
Đi được 1 lúc chiếc xe dừng lại, địa điểm dừng là ngôi trường vô cùng khang trang, đẹp đẽ, trước cổng treo biển ” Trường Đại Học Công Nghệ Thông Tin “. Hai cô vừa bước xuống xe thì tất cả ánh mắt đều nhìn về phía hai người. 1 người hô to:
– Bích Nguyệt nữ thần và Ngọc Tuyết nữ thân tới rồi kìa!!!!!!!!!!!!! – Người đó hét to đến nỗi cả trường nghe thấy. Cậu ta vừa hét xong thì tất cả chạy về chỗ hai người đang đứng và:
– Bích Nguyệt nữ thần, xin hãy nhận lấy cơm hộp này, đây là cơm họp do em làm.- Nữ sinh1 nói
– Ngọc Tuyết nữ thần, xin hãy nhận lấy hộp sữa này ạh – Nữ sinh khác nói
– Bích Nguyệt nữ thần, người ăn sáng chưa? – 1 nam sinh hỏi
– Ngọc tuyết nữ thần, người có nóng không?
-………… – vân vân và mây mây những câu nói của các học viên khác. Đúng vậy, hai cô gái đó không ai khác ngoài Nguyễn Bích Nguyệt và Nguyễn Ngọc Tuyết. Chỉ có thể là hai cô thôi, nếu không sẽ không bao giờ bọn học sinh của trường này lại như vậy. Hai cô mỉm cười nhìn bọn họ nói:
– Cảm ơn mọi người nha! Những thứ này chúng mình sẽ nhận. Cảm ơn nha! – Hai cô cười tươi – Với lại, nếu lần sau mọi người muốn tặng quá thì có thể để vào tủ giày hoặc để lên bàn học của tụi mình nha! Muốn hỏi thì giò ra chơi chúng mình sẽ trả lời. Chứ các bạn đừng chen lấn như vậy, khổ lắm.
Cả đám nghe xong liền ngất xỉu tại chỗ, thứ nhất là vì 2 cô quá đẹp khi cười mặc dù đã được nhìn nhiều lần, thứ hai là giọng nói của hai cô vô cùng dịu dàng và ấm áp. Hai người thấy thế liền hỏi:
– Các cậu có sao không? – Nguyệt hỏi
– bọn mình không sao, hai người mau vào lớp đi kẻo muộn. – 1 bạn học sinh nói
– ukm, các cậu cũng vậy. – Hai cô đồng thanh
Đám còn lại không nói gì chỉ gật đầu nhẹ, hai cô thì đi lướt qua. Cả đám nhìn theo bóng lưng hai cô mà cười. Hai cô sau khi giải quyết xong việc dưới đó liền đi lên lớp. Vừa mở cửa lớp, mọi người đã chào hỏi tới tấp:
– Chào Nguyệt, Tuyết nữ thần. – học sinh 1
– Buổi sáng tốt lành nha hai vị nữ thần – học sinh 2
– Buổi sáng vui vẻ – học sinh 3
– Ngày mới tốt lành nha hai vị nữ thần. – Học sinh 4 và vân vân những lời chào hỏi khác hai cô cũng cười đáp lại họ
– Các cậu cũng vậy. – Cả hai đồng thanh
– uk – cả lớp đồng thanh
~Ting, ting, tong~ tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên. Tất cả mọi người cùng ngồi về chỗ của mình. Cô giáo bước vào, lớp trưởng – Nguyệt hô:
– Cả lớp! Đứng! – vừa dứt lơi cả lớp liền đứng dậy cúi chào cô. Cô thấy thế mỉm cười hài lòng, gật đầu nhẹ. Trả lời:
– Các em ngồi đi. – Cả lớp nghe thế hông nói gì chỉ lẳng lặng ngồi xuống.
– Chúng ta bắt đầu học – cô lên tiếng – các em giở sách vở ra.
______________Tua đến giờ ra chơi______________
~ting, ting, ting~
Chuông vang lên, cô giáo nhìn cả lớp nói
– Cả lớp, Nghỉ!
Nguyệt thấy thế đứng lên:
– Cả lớp! Đứng! – Cả lớp lại đứng lên, cô giáo đặt quyển sổ lên bàn và đi ra khỏi lớp. Cô vừa ra khỏi lớp, tiếng thở dài vang lên.
– Cuối cùng cũng hết tiết, mệt chết được! – học sinh 1
– uk, thôi xuống canteen ăn trưa đi! – học sinh 2
– đi thôi. – Thế là 1 nửa lớp đã đi hết, lớp chỉ còn vài người và đó là những người mang cơm hộp theo, trong đó có cả Nguyệt và Tuyết. Mấy đứa con gái thấy thế liền đi đến chỗ hai cô nói:
– Chúng ta ăn trưa cùng nhau được chứ? – Học sinh 3
– đương nhiên là dược chúng ta là bạn mà! – Tuyết trả lời, cô cười tươi.
– ah, vậy bọn mình kéo bàn lại đây nha? – học sinh 4
– khoan! – Tuyết và Nguyệt đồng thanh
– sao vậy? – Học sinh 5
– bọn mình biết 1 chỗ vừa có thể ăn trưa mà lại có thể trò chuyện, các cậu đi cùng không? – Nguyệt nói
– có, có chứ – tất cả đồng thanh
– vậy đi thôi! – Tuyết nháy mắt nói
Cả đám không nói gì chỉ lẳng lặng cầm cơm hộp đi theo hai người. Đi được 1 lúc, hai cô dừng lại ngay chỗ thảm cỏ xanh mơn mởn của học viện. Ở gần đó còn có 1 bóng cây rất to che mát bên cạnh là vườn hoa đủ màu sắc, trông thật đẹp. 1 học sinh thốt lên:
– Nơi đây thật là tuyệt! – Học sinh 3
– Đúng vậy, nơi đây, đẹp thật đó! – học sinh 4
– uk, mọi người ngồi xuống đây đi – Nguyệt nói, chỉ tay xuống chỗ còn trống.
– ưm – Cả đám đồng thanh. Rồi họ cùng ngồi xuống, mở hộp cơm của mình ra, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc nhìn thất hộp cơm của Nguyệt và Tuyết, họ có chút ngạc nhiên, 1 học sinh hỏi
– đây là…….. – học sinh 5 nói ngắt quãng
– đây là cơm hộp tụi mình tự làm – hai cô đồng thanh
– thật sao? – học sinh 6 thốt lên
– đương nhiên rồi. – Nguyệt nói
– Oa, hai người tuyệt quá! – học sinh 2 nói
– Không có đâu chỉ là, trong lúc rảnh rỗi tụi mình học làm 1 chút để sau này có việc thì còn có thể dùng tới thôi. – Tuyết nói
– ukm – tất cả đồng thanh
– a, mik có ý này! – Nguyệt chợt thốt lên
– hả? ý gì vậy? – tất cả đồng thanh
– hay chúng ta đổi cơm hộp cho nhau đi. – Nguyệt nói
– ý kiến hay, các cậu thấy sao? – Tuyết góp thêm
– được sao? – Tất cả đồng thanh
– đương nhiên rồi. – Hai người cười tươi. Thế là họ đổi cơm hộp cho nhau, vừa ăn đồ ăn do hai cô làm, tất cả đều ngạc nhiên thốt lên:
– Ngon quá ~ hai cậu giỏi thật đó – Tất cả
– cảm ơn nha! Các cậu thích là chúng mình vui rồi. – Hai cô nói
– hai cậu đúng là hoàn hảo mà, chúng mik sẽ không bao giờ bằng được hai cậu. – học sinh 2 nói
– không…… không phải đâu.bọn mik không có như vậy đâu. – Tuyết lúng túng nói
– đúng đó, chẳng hạn như, à ờm, lần trước mình làm vỡ lọ hoa cổ của papa mình nè. – Nguyệt cũng chẳng khác gì.
– đúng đúng, mik lúc bắt đầu học nấu ăn còn làm nổ nhà bếp nữa cơ mà, ha ha ha – Tuyết cười gượng nói
cả đám thấy hai người như thế, thì phì cười 1 người nói:
– các cậu cũng có lúc lúng túng thế này cơ ah, hai cậu trông dễ thương thiệt – học sinh 5 nói
– thế ah? – hai cô nghiêng đầu cười
– ukm – cả đám đồng thanh.
– uk, vào lớp thôi. – Tuyết nói
– ukm, đi thôi. – Cả đám nói, thế rồi tất cả cùng vào lớp. Tiết học trôi qua nhanh chóng.
Đến giờ về.
Hai người vừa bước đến cổng trưởng thì chiếc siêu xe sáng vừa đưa hai người đi học đã đứng ở trước cổng chờ sẵn. Hai cô bước lên xe, Tuyết nói với tài xế:
– Như mọi khi nha!
– dạ được thưa tiểu thư. – Bác tài hiểu ý cô liền phóng xe đi thẳng đến trung tâm thương mại. Nhưng……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………..
” Rầm ” tiếng hai xe va nhau vang lên. Hai người con gái trong xe cũng vì vậy mà đập đầu vào ghế trước, máu từ đầu chảy ra, hai cô đã bất tỉnh. máu chảy ra rất nhiều rất nhiều, nếu máu không được cầm sớm thì………………………….. Trong mơ màng, hai người con gái gần như kiệt sức.
Trên đường quốc lộ, hai chiếc xe cứu thương đang chạy rất nhanh, rất vội vã. Trên mỗi xe, có 1 người con gái vô cùng kiều diễm đang nằm trên chiếc giường trắng, bên cạnh còn có 1 y tá chăm sóc. Khi vừa vào tới bệnh viện, chiếc giường bệnh trên xe nhanh đước đưa xuống, những người bên cạnh dốc sức đẩy nó nhanh vào phòng cấp cứu. Họ vội vã vì đối với họ 2 người con gái này rất quan trọng, không phải vì họ là đại nhân vật của 2 tập đoàn nổi tiếng mà là do họ chính là người luôn giúp đỡ bệnh viện, là người giúp bệnh viện trong lúc khó khăn, là người đưa bệnh viện trở thành bệnh viện lớn nhất thế giới. Hiện tại, họ đang được cấp cứu bằng những dụng cụ vô cùng tân tiến, họ được thực hiện hai ca cấp cứu cùng 1 lúc. Ba mẹ của hai cô biết chuyện liền lập tức gạt bỏ hết công việc để đến bệnh viện, 4 người vừa chạy phòng cấp cứu thì thấy đèn vẫn sáng. Bốn người vô cùng lo lắng, họ đi đi lại lại suốt trước của phòng. Lúc đó, 1 y tá đi ra, 4 người thấy thế liền đổ xô chạy tới hỏi:
– Tiểu Nguyệt sao rồi? – Ba Nguyệt
– Con gái tôi nó có làm sao không? – Mẹ Nguyệt
– Tiểu Tuyết có bị làm sao không? – Ba Tuyết
– Tiểu Tuyết sẽ không sao phải không bác sĩ? – Mẹ Tuyết. Cả 3 hỏi với gương mặt vô cùng lo lắng, họ chỉ có 1 đứa con gái thôi, mất nó rồi, họ biết sống sao? Cô y tá nhìn 4 người với đôi mắt nạng trĩu đầy bi thương, cô nói:
– Chúng tôi ra đây, 1 là để thông báo với người nhà bệnh nhân rằng, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý trước thì hơn, bởi họ bị mất quá nhiều máu trước khi được đưa tới đây. Hai là chúng tôi muốn hỏi xem có ai trong mọi người có nhóm máu AB và AB+ ko? để chúng tôi vào truyền máu cho bệnh nhân. Bệnh viện chúng tôi thì đã hết hai loại đó.
Cả 4 nghe xong liền sững người, họ rất sock. Nhóm máu AB và AB+ ư? Hai người mẹ sau khi nghe tin ấy thì ngất tại chỗ vì sock. Hai người chồng tuy lo cho con mình nhưng hai người cũng lo cho vợ, nên liền bế vợ mình đến phòng nghỉ, Trước khi đi hai ông không quên nói với y tá:
– Mong các người sẽ cô gắng cứu con gái chúng tôi.
– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng vẫn mong gia đình chuẩn bị tâm lý.
Hai người không nói gì chỉ lặng lẽ bế vợ mình về phòng nghỉ, còn cô y tá thì quay lại phòng cấp cứu. Cô nhì hai vị bác sĩ kia, lắc đầu ngán ngẩm, nhưng rồi lại tập rùn chuyên môn.
30 phút trôi qua
1 tiếng trôi qua
1 tiếng 30 phút trôi qua.
..
..
..
2 tiếng trôi qua và rồi
~Ting~
Tiếng đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra. Hai người đàn ông đang ngồi vội đúng bật dậy, chạy đên chỗ các bác sĩ hỏi:
– Con tôi sao rồi? – Pa Nguyệt
– Nó có sao không? – Pa Tuyết. Các bác sĩ cúi gằm mặt xuống. Hai người thấy thế liên buông thõng tay xuống, Bác sĩ nói:
– Chúng tôi đã cô gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu được hai cô ấy.
-………- hai người im lặng. ” Tách, tách ” từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của hai ông. Hai ông đang rất đau khổ. Mẹ của hai người cũng rất đau khổ. Nhưng rồi, cả hai gia đình gạt bỏ tất thảy, họ tổ chức tang lễ cho hai cô cùng 1 ngày. Sau khi tang lễ của hai người kết thúc, Cha Nguyệt và Tuyết đã gọi điện cho ai đó, giọng ông vô cùng tức giận:
– Nghịch tử, sao ngươi biết em gái mình chết mà lại không quay về tham dự tang lẽ của em ngươi.
[ con xin lỗi nhưng hiện tại con chưa về được, mong cha thứ lỗi cho con. – đầu dây bên kia nói ]
– hừ. – nói rồi ông cúp máy cái rụp
Bên Phía cha Tuyết
– Tang lễ em mày, sao mày không về?
[ con xin lỗi nhưng hiện tại con chưa về được, mong cha thứ lỗi cho con. – đầu dây bên kia nói ]
-….. – Ông không nói gì chỉ cúp máy nhanh. Mọi thứ dường như vô cùng khó khăn.
~Cùng lúc đó~
– ưm, đau quá. – giọng nói yếu ớt của 1 cô gái vang lên. – Sao tối om vậy nè?
– Tuyết, cậu đâu rồi? – cô lần mò xung quanh mà không thấy gì. Rồi cô chạm vào cái gì đó, cô sờ lên rồi xuống, miệng nói:
– là cậu phải không Tuyết? – cô hỏi trong khi tay vẫn mò lên, mò xuống. Người bên cạch, cảm thấy có ai đang chạm vào cơ thể mình liền bật dậy, cô đánh tay kẻ kia ra lạnh giọng hỏi:
– Kẻ nào?
– A, là cậu thật sao Tuyết? tốt quá. – Nguyệt vội thở phào
– hả? – Tuyết ngơ ngác – ơ, thế hóa ra là cậu ah. Xin lỗi nha, tại tối quá, chẳng nhìn thấy gì cả. – Tuyết nói
– uk, mà chúng ta đang ở đâu đây? – Nguyệt vừa nói vừa vươn tay về phía Tuyết.
– cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai? – Tuyết cũng đưa tay ra tìm Nguyệt
– hì hì, xin lỗi! – Nguyệt lè lưỡi nói. Khi tay hai người vừa chạm vào nhau thì liền bắt lấy tay người kia, rồi từ từng đứng dậy, hai người đứng sát lại gần nhau. Bỗng ” Bụp ” ánh sáng xuất hiện, chiếu khắp khoảng không, hai cô vì ánh sáng bất ngờ nên liền lấy tay che mắt lại rồi mới bỏ xuống, ngay khi vừa bỏ xuống thì có 2 cô gái đứng trước mặt hai người. Gương mặt hai cô gái trắng bệch, vô cảm max level. Hai cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cô gái kia, Nguyệt lên tiếng hỏi:
– Các người là ai? – Đôi mắt cô lạnh lùng, giọng nói vô cảm, nhìn về phía 2 cô gái lạ mặt
– Bọn tôi là Hàn Ảnh Nguyêt và Hàn Ảnh Tuyết. Tôi là Hàn Ảnh Nguyệt, còn bên cạnh tôi là Hàn Ảnh Tuyết – Cô gái tên Hàn Ảnh Nguyệt nói
– Các người họ Hàn ư? – Tuyết nói
– ukm – Cô gái kia nói. Bích Nguyệt và Ngọc Tuyết nhìn nhau, rồi lại nhìn hai cô, B.Nguyệt lên tiếng:
– chúng tôi chưa từng nghe qua họ này. – B.Nguyệt nói, ánh mắt cô nghi ngờ nhìn hai người – Hai người không phải nười ở đây?
Hai cô gái lạ không nói gì chỉ gật đầu nhẹ. Hàn Tuyết nói:
– Chúng tôi khôn phải người ở thế giới này, chúng tôi ở thế giới song song với nơi đây. – Hàn Tuyết giải thích
– Song song? – Hai cô đồng thanh
– đúng, chính xác là như vậy. – Hàn nguyệt nói
– Vậy tại sao hai người lại ở đây? – B.Nguyệt nói.
– Việc này…… – hai cô ấp úng, nhìn nhau rồi lại nhìn xuống đất.
– cứ nói đi, không sao đâu. – B. Nguyệt nói
– Thật ra, chúng tứ không phải người và……………………………………………………… hai cậu cũng không phải người nữa. Tất cả chúng ta đều đã chết. – Hàn Nguyệt nói
B.Nguyệt và N.Tuyết sau khi nghe xong câu nói của Hàn Nguyệt thì như sét đánh ngang tai. N.Tuyết nói:
– Các cậu nói sao? Tất cả chúng ta đều đã chết rồi sao? Làm sao có thể chứ? -.N. Tuyết lo lắng hỏi
– Đúng đó, chúng tớ vẫn sống mà? – B.Nguyệt cũng vậy
Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết lắc đầu, hai cô nói:
– Chúng tớ không nói đùa, hai người thật sự đã chết, chết cách đây 1 ngày rồi. – Hàn Tuyết nói
– nói dối, các cậu dựa vào đâu mà nói vậy? – N.Tuyết nói
– hai cậu tự nhìn đi. – hai cô chỉ về phía bên phải, B.Nguyệt và N.Tuyết quay qua nhìn. Hai người rất sốc khi nhìn thấy hình ảnh kia, cơ thể hai người run lên rồi ngã xuống. “Tách, tách, tách “
1 giọt
2 giọt
3 giọt
và giờ nước mắt đã rơi đầy trên hai khuôn mặt kiều diễm kia. Trái tim hai cô như bị xé ra hàng trăm mảnh khi nhìn thấy hình ảnh kia. Không phải hai cô tiếc nuối cuộc sống mà là do hai cô không chịu nổi cảnh cha mẹ của mình rơi nước mắt, đau khổ vì mình. Cảnh tượng đó đối với hai cô là vô cùng tán khốc. Hai cô đang tự oán trách bản thân rằng ” Tại sao không dành thời gian bên cha mẹ nhiều hơn? ” ” Tại sao lại để hai người đau khổ vì bản thân ( ý ở đây là nói B. Nguyệt và N. Tuyết)? ” ” Một người đã đủ rồi tại sao giờ cả hai cô lại lặp lại quá khứ đó chứ? ” ” Chúng ta đã hứa rồi cơ mà. Tại sao lại thất hứa? ” và còn rất nhiều. Khuôn mặt hai cô đẫm nước mắt, chiếc váy hai cô đang mặc cũng đã thấm đầy nước mắt. Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết thấy thế, đáy lòng hai cô cũng đau lắm. Nếu không phải tại hai cô thì hai người họ vẫn đang sống hạnh phúc bên gia đình mình rồi. Hai người bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hai cô, hai cô nói:
– Xin lỗi. – hai cô đồng thanh, nước mắt đã chảy xuống nhưng chỉ 1 bên ( Hàn Nguyệt phải, Hàn Tuyết trái) Hai cô thấy thế thì ngạc nhiên. B.Nguyệt hỏi:
– Tại sao? Tại sao lại xin lỗi? – B.Nguyệt nói
– Chúng tớ chính là kẻ đã giết các cậu. – Hai cô gái ( hàn gia) nói.
– ý các cậu là sao? – N.Tuyết hỏi
– Nếu không phải do chúng tớ chết thì các cậu sẽ không chết. Giữa chúng ta có mối quan hệ vô cùng mật thiết. – Hàn Tuyết nói
-……… – hai cô im lặng nghe
– Nếu 1 trong 4 chúng ta chết đi thì những người còn lại cũng sẽ chết theo. – Hàn Nguyệt tiếp lời.
– tại sao lại như vậy? – Nguyệt khuôn mặt vô cảm nhìn hai người. Hai người không nói gì chỉ nhẹ nhạng chạm vào thái dương hai cô. Bỗng từ đâu, cuộn ký ức hiện ra trong đầu hai cô. Đoạn ký ức kết thúc cũng là lúc hai người sụp đổ hoàn toàn. Hai cô cúi gắm mặt nói giọng vô cảm:
– Có cách nào để giết bọn chúng không? – Tuyết hỏi
– có – Hàn tuyết đáp
– nói – Nguyệt lạnh giọng, cô và Tuyết hiện tại đang vô cùng tức giận, cô nhất định phải giết bọn người khốn nạn đó. Những kẻ khiến Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết phải chết, những kẻ khiến cô phải mất đi gia đình. Hai cô nhất định sẽ DIỆT CỎ TẬN GỐC!
– sống tiếp ở cơ thể chúng tớ. – Hai người Hàn – Nguyệt Tuyết đồng thanh.
– được, chúng tớ chấp nhận. – Hai cô đồng thanh
– ukm, vậy từ giờ hai người không còn là Nguyễn Bích Nguyệt và Nguyễn Ngọc Băng nữa. Tên của hai người là Hàn Ảnh Nguyệt và Hàn Ảnh Tuyết. Song sinh của Hàn gia _ Hàn thị – Hai người đồng thanh
– uk. – hai cô lại đồng thanh.
– Vậy chúng tớ đi trước đây. – Hàn Tuyết nói
– hai người định đi đâu? – Tuyết nói
– đầu thai chuyển kiếp. – Hai người cùng đồng thanh.
– vậy thượng lộ bình an nha! – Nguyệt nói
– uk, hai cậu bảo trọng. – Hai người kia đồng thanh
Nói rồi Nguyệt ôm Hàn Nguyệt, Tuyết ôm Hàn Tuyết, rồi từ từ cơ thể Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết phát sáng rồi từ từ biến mất trong vòng tay của Nguyệt và Tuyết. Sau khi hai người kia biến mất, Nguyệt và Tuyết cùng nắm tay nhau rồi ngất đi.
_______________________________End Chap __________________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!