Nữ trinh sát và sát thủ
Chương 05 - Phần 03 + 04
Chương 5.3
Nhược Băng chạy ra vườn trường, sau đó lẻn vào ngỏ tắt nhỏ, rồi trốn ở một lớp học bỏ trống thở dốc, vừa thở hào hển được mấy cái, lập tức phát hiện gã đàn ông quỷ dị cũng theo kịp và đang đánh về phía nàng. Trong lúc chỉ mành treo chuông, nàng khẩn cấp lấy ra phát minh mới nhất của Kiều Mã Lỵ- đạn ma thuật. Bề ngoài là hình dáng của quả lựu đạn, , dùng để dọa lui địch nhân, kỳ thật là sẽ phát ra âm thanh bom nổ cùng với khói mù mịt, làm cho địch nhân nghĩ đến có người nổ súng mà không dám tiến lên, thừa cơ hội đó mình có thể nhân lúc sương khói tràn ngập mà bỏ trốn mất dạng, ước chừng có khoảng thời gian là một phần mười.
Quả nhiên làm cho nàng thoát khỏi sự truy đuổi của gã kia, nàng nhẹ nhàng thở ra, chạy đến đường lớn nhiều người đang ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi. Chắc là an toàn , nàng nghĩ như vậy, nhưng không vượt qua ba mươi giây, Cảnh Chấn xuất hiện ở sau lưng nàng, móc súng lòn vào áo khoác của nàng, uy hiếp nói: “Ngoan ngoãn theo tôi đi, nếu không tôi sẽ bắn lủng bụng cô.”
Nhược Băng sắc mặt trở nên trắng bệch, tại sao lại biết hành tung của nàng?
” Anh đã bỏ ám khí gì trên người của tôi?”
“Tôi không cần làm gì cũng có thể biết hành tung của cô, đừng đùa giỡn nhiều nữa, tiến về phía trước đi!”
Bọn họ rời xa đám người, đi vào một tầng hầm ngầm u ám không người.
” Anh muốn làm cái gì?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên là giết cô”
“Là ai phái anh tới giết tôi?”
“Hắc hắc, tôi cũng không phải là loại sát thủ tầm thường này , tôi với cô cũng không oán không cừu, muốn trách thì trách Hắc Ưng đi.”
“Hắc Ưng?”
“Không sai! Cô là mục tiêu mà Hắc Ưng ngắm bắn, nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn chưa xuống tay, có thể thấy được trong lúc đó các ngươi đã phát sinh quan hệ.” Người phụ nữ này dung nhan kiều mỵ xinh đẹp, đúng là lực hấp dẫn trí mạng của một người đàn ông!
“Đừng đem tôi và hắn gộp chung lại với nhau, tôi không chết là bởi vì hắn giết không được tôi.”
” Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của cô? Cho dù giết không được cô, nếu tôi giết cô, đủ để khiến cho hắn mất hết mặt mũi. Thân là sát thủ, mục tiêu ngắm bắn lại chết ở trong tay một sát thủ khác, hắn sẽ mất danh xưng đệ nhất sát thủ, cả đời trở thành đối tượng cho giới sát thủ nhạo báng!”
“Anh có thù oán với hắn?” Nàng khẳng định như vậy, người này giống như hận Hắc Ưng thấu xương.
“Không sai! Cho nên cô ngoan ngoãn nạp mạng đi.”
Khẩu súng kéo cò làm Nhược Băng hoảng hốt, xong rồi! Nàng nhắm mắt lại.
Tiếng súng vang lên, nàng cũng không có ngã xuống đất, dường như chỉ trong khoảng khách một giây, trong lúc nàng còn chìm trong mơ hồ không rõ ràng thì đã bị một người khác ôm bay đến bên tường, bên tai vang lên tiếng sung bắn nhau.
“Ân Thác! Cuối cùng cậu đã xuất hiện !” Cảnh Chấn rống to, tiếng hô vang vọng cả tầng hầm ngầm, tiếng vang dội lại làm người khác đinh tai.
Ân Thác? Nàng nhất định nghe lầm ! Người cứu nàng sao có thể là Ân Thác? Nhưng cảm giác từ cánh tay này, nàng biết ôm chính mình chính là Hắc Ưng, thì ra tiếng súng vừa rồi là của Hắc Ưng bắn ra, cho nên nàng không có việc gì. Nhược Băng nhô đầu ra từ trong ngực hắn, nàng muốn hỏi hắn vài câu, tại sao người có cừu oán với hắn mà lại tìm đến nàng?
Bất quá, người đàn ông trước mắt lại làm cho nàng ngây dại.
“Ân. . . . . . Thác. . . . . . Là anh. . . . . .” Nàng lắp bắp, nói không nên lời.
“Không có việc gì chứ ?” Hắn cười thật dịu dàng, vẫn là nụ cười tươi mê hoặc chết người không đền mạng kia.
” Anh, anh. . . . . . Là Hắc Ưng?”
Hắn tháo kính mắt xuống , lộ ra một đôi mắt thâm thúy kỹ càng, nàng vĩnh viễn nhớ rõ cặp mắt sáng như chim ưng này, đúng vậy! Đúng là hắn —— Hắc Ưng!
” Nhìn bộ dáng giật mình của cô, miếng há ra, nghĩ muốn khiêu khích tôi sao? Thời gian như thế này rất hiếm thì phải”
“Nhảm nhí, nói bậy bạ gì đó!”
Nàng tức giận đến mắt nóng lên, Ân Thác lại là Hắc Ưng, Hắc Ưng chính là Ân Thác! Nàng thật sự trăm vạn lần cũng không nghĩ tới, kinh ngạc này quá lớn, làm cho nàng trở nên hỗn loạn.
Chương 5.4
Thuật bắn súng của Hắc Ưng vẫn luôn hơn Cảnh Chấn, hắn nhắm vào cây trụ xi măng bên cạnh mà đối phương đang trốn, trụ xi măng bị bắn trúng làm cho đá cát văng ra tung tóe bắn vào hai má của Cảnh Chấn. Cho dù đối phương trốn đi, hắn vẫn có biện pháp làm cho đối phương bị thương.
Cảnh Chấn rất kiêng nể kỹ thuật bắn súng của Ân Thác, không dám tiến gần về phía trước
” Tên đó giống như không dám tiến đến gần?” Nhược Băng hỏi.
“Bởi vì hắn biết, cho dù trong bóng đêm, tôi cũng có thể từ từ nhắm ở giữa hai mắt nổ súng.”
“Hừ! Ngông cuồng!” Nàng không phục, tuy rằng nàng đã từng lĩnh giáo qua, nhưng vẫn là không phục.
Chết tiệt! Hắn ẩn núp ở bên cạnh mình lâu như vậy, mà mình hoàn toàn không hề phát hiện, bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu được vì sao lúc ấy nàng tự dưng bị té ngã, vì sao lại chậm chạp không phát hiện được hắn đến gần nàng.
Hắc Ưng cười khe khi nhìn thấy mỹ nhân tức giận đến nỗi hai gò má đỏ bừng, thừa lúc nàng không phòng bị, hôn vội vã lên đôi môi như cánh hoa thơm ngát của nàng, nuốt luôn tiếng kêu nho nhỏ của nàng, hấp thụ mật ngọt ở trong miệng nàng.
Nhược Băng dùng tay đánh mạnh vào hắn, nhưng mà thân hình của hắn cứng rắn giống như sắt thép, tay của nàng đánh vào đối hắn mà nói là hoàn toàn không có tác dụng, cứ như đang mát xa cho hắn vậy!
Hắn hôn vừa khí phách lại cuồng dã, không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt. Hắn không ngừng trêu chọc tìm kiếm, khiêu khích, hôn mãi đến khi nàng không thể hô hấp mới thôi.
Ân Thác vừa rời khỏi đôi môi của nàng, đã thấy Nhược Băng hít thở dồn dập, hắn vừa lòng nhìn nàng bị hắn hôn mà hai gò má đỏ bừng lên .
Nhược Băng tức giận quay sang trừng mắt nhìn hắn, cái gì cũng có thể làm được. Toàn bộ thế giới này chắc cũng chỉ có hắn dám cuồng ngạo bá đạo như vậy, ở giữa thời khắc nguy hiểm như thế này cư nhiên còn có tâm tình chiếm tiện nghi của nàng!
Vì để ngừa hắn đánh lén lần nữa, Nhược Băng dùng hai tay che miệng lại, thanh âm nghèn nghẹt hỏi: “Hắn ta là ai vậy?”
” Sư huynh đồng môn của tôi, tên Cảnh Chấn.”
“Tôi với hắn không thù không oán!” Nàng đang trách hắn, ý muốn nói là tất cả họa là do hắn gây ra.
“Nhưng hắn lại đối với tôi có thù sâu như biển.”
“Việc đó không liên quan gì tới tôi a!” Nàng kháng nghị, không tự giác buông hai tay đang che miệng.
” Em là người của tôi, đương nhiên là có liên quan.” Hắn nói giống như chuyện đương nhiên.
Ai là người của hắn ! Nhược Băng còn muốn kháng nghị tiếp, nhưng bị tiếng kêu gào của tên kia làm gián đoạn.
“Ân Thác! Tại sao lại biến thành con rùa đen rút đầu ? Đây không giống tác phong của mày! Đi ra đấu với tao một trận sống chết, đừng trốn tránh ở bên trong, mày sợ sao? Vì một ả đàn bà, lại không dám bước ra đối mặt!”
“Tên kia là kẻ điên sao?”
Nàng đối với sự kêu gào của Cảnh Chấn cảm thấy bất mãn, không biết tại sao, nàng cư nhiên thực để ý sự phê bình của hắn đối với Hắc Ưng.
“Đây là chiêu khích tướng, hắn muốn chọc giận tôi đi ra ngoài cùng hắn quyết đấu, sau đó thừa cơ bắt em để uy hiếp tôi.”
” Nói đùa à, tôi sẽ không thừa dịp này chạy trốn sao?” Nàng không phục.
Hắn chỉ là mỉm cười, võ công của Nhược Băng tuy rằng không kém, nhưng khi đấu với Cảnh Chấn quả thật như gà con đấu với sói, hắn cũng không phải không nắm chắc cứu nàng thoát khỏi nơi này, nhưng mà Cảnh Chấn vô cùng âm hiểm, hắn không thể không đề phòng. Người này giỏi nhất là sử dụng kỳ môn độc thuật(dùng độc), nhất là dùng thủ đoạn đê tiện hạ mê dược, võ nghệ của hắn tuy rằng có thể thắng Cảnh Chấn, nhưng cũng không thể không đề phòng hắn hạ độc thủ với Nhược Băng, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến một cọng tóc của nàng.
Hắn quay đầu hỏi nàng: “Trên người em còn có vũ khí bí mật gì để chạy trốn không?”
Nàng lấy vòng cổ trước ngực ra, đưa cho hắn xem.
” Cũng chỉ còn có vòng cổ phi châm này! Anh lần trước đã lĩnh giáo rồi.”
“Tốt lắm. Như thế này, lúc tôi chạy ra bắn nhau với hắn, em hãy chạy theo hướng kia, tôi sẽ che chắn cho em chạy thoát, chẳng may hắn bất ngờ đánh đến em, em liền phóng phi châm ở vòng cổ, hiểu không?”
Nàng gật gật đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng mà nàng tin tưởng, có Hắc Ưng ở bên cạnh, nàng tuyệt đối an toàn. Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, người đàn ông trước mặt nàng vốn là người muốn giết nàng, nhưng hắn lại cứu nàng mấy lần, thật ra hai người bọn họ là đối địch hay là. . . . . . Cái gì đây?
“Thừa dịp này, nhanh!” Hắn mệnh lệnh, nói xong cũng nhanh chóng lao người ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!