Nữ trinh sát và sát thủ
Chương 06 - Phần 05 + 06 + 07
Chương 6.5
Thiết bị báo động phòng vệ trong phòng nếu đã bị Hắc Ưng phá giải, liền mất đi ý nghĩa phòng vệ, tuy rằng thân thủ của Hắc Ưng là nhất nhì trên thế giới, có thể nói là ngoại lệ, nhưng Nhược Băng định cũng nên báo cho Kiều Mã Lỵ biết một chút.
Nàng có thể tưởng tượng khi Kiều Mã Lỵ nghe tin tức này, gương mặt sẽ xanh mét như rùa. Nghĩ thế, nàng không khỏi bật cười, nói không chừng còn có tác dụng ngược lại làm cho Kiều Mã Lỵ càng vùi đầu vào nghiên cứu vũ khí lợi hại hơn, để giúp nàng giảm bớt nhuệ khí của Hắc Ưng.
Chiếc xe chở người đi đến gần khu vực rừng núi, rời xa nơi nội thành ồn ào náo nhiệt. Gió mát lạnh thổi phần phật, cùng với phong cảnh hai bên đường duyên dáng hợp lòng người. Làm cho Nhược Băng có loại cảm giác muốn vứt bỏ hết những phiền phức của thế tục, vào ẩn cư chốn núi rừng, hòa mình vào giữa cảnh đẹp của thiên nhiên, cũng bởi vì vậy mà lơi lỏng sự phòng bị, không phát hiện từ đầu đến cuối có một chiếc xe vẫn theo dõi nàng.
Kiều Mã Lỵ đợi gần một giờ, vẫn không thấy được bóng dáng của Nhược Băng, trực giác cảm thấy có điều kỳ quái.
Thời gian ước hẹn với Nhược Băng đã trôi qua khá lâu, theo lý mà nói, nếu Nhược Băng có việc đến chậm, tất nhiên trước đó sẽ gọi điện thoại báo cho mình biết, không thể đến lúc này vẫn không có tin tức.
Nàng đi ra bên ngoài xem xét, nhìn xa cuối đường, ngay cả một bóng ma cũng đều không có, khi đang định quay về bên trong, bỗng nhiên nhìn thấy từ trong rừng cây xa xa, mơ hồ có sương khói bảy màu đầy nguy hiểm.
Trong lòng Kiều Mã Lỵ cảm thấy ngạc nhiên, vội vã quay về phòng nghiên cứu, đoán Nhược Băng có thể đã xảy ra chuyện!
Nàng nhận ra loại sương khói bảy màu kia, đó là một trong những đạn khói mà nàng nghiên cứu phát minh ra, dùng làm vũ khí phòng vệ để chạy thoát sự truy kích của kẻ địch, Nhược Băng nhất định là gặp phải nguy hiểm mới có thể sử dụng nó.
Không một chút do dự, nàng lấy những vũ khí to nhỏ trong phòng nghiên cứu của mình, vội vã lái xe chạy về hướng phát ra đạn khói.
******************************
Chương 6.6
Bạch Thiệu Phàm xem kỹ hồ sơ trong đĩa, căn cứ manh mối mà Tuyết Diễm cho hắn, đối với thân thế thần bí của Hắc Ưng cùng với sự biến hoá kỳ lạ của Cảnh Chấn, làm cho hắn có phương hướng để điều tra. Được sự hỗ trợ của tất cả các đồng nghiệp trinh thám từ Trung Quốc đại lục đến nước Mỹ, nắm giữ được không ít tư liệu của hai người này.
Không thể tưởng được Hắc Ưng lại là một người con lai Nhật- Trung, cha là người Nhật Bản, và mẹ là người Tây Tạng, sau khi sinh ra hắn, sau đó cha hắn đã chết nơi đất khách quê người, không có cách để nuôi hắn nên mẹ hắn mới giao hắn cho một dị nhân Tây Tạng là Hoắc Lão Đồng dạy dỗ.
Bạch Thiệu Phàm nhìn kỹ tư liệu, phát hiện Hắc Ưng mỗi khi tiếp nhận một vụ giết người, tất cả đều một phát bắn trúng mục tiêu không chút lưu tình, hơn nữa không hề lưu lại chút manh mối gì để điều tra.
Có điều,so sánh với vụ án gần đây, hắn phát hiện một hiện tượng vô cùng kì lạ.
Nếu ngay cả lão đại của giới hắc đạo, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt mà Hắc Ưng cũng chỉ trong vòng ba ngày đã xử lý, tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra tay với Nhược Băng? Chẳng lẽ. . . . Hắn giống như đã hiểu, sau đó lại lắc đầu phủ định sự suy đoán của chính mình.
“Không thể nào! Tại sao mình lại nghĩ Hắc Ưng tình ý đối với Nhược Băng chứ, hoang đường. . . . . .” Hắn lập tức phủ định, tự nói với chính mình.
“Nói không chừng anh đoán đúng rồi.” Hắc Ưng ở một bên đáp.
Bạch Thiệu Phàm mở to hai mắt nhìn về phía vừa người tới, ngoài văn phòng có bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, người đàn ông xa lạ này tại sao có thể đi vào văn phòng của hắn vậy? “Anh là?”
“Tôi là người mà anh đang điều tra ở trên máy tính.” Hắn cười đến nhàn nhã, ánh mắt cũng rất nguy hiểm.
Bạch Thiệu Phàm kinh ngạc hỏi: “Anh là Hắc Ưng?”
“Đúng vậy.”
Hắn móc súng ra rất nhanh, nhưng Hắc Ưng so với hắn còn nhanh hơn.
“Đừng kích động.” Súng của hắn chỉ vào Bạch Thiệu Phàm, trong khi đầu ngón tay của Bạch Thiệu Phàm chỉ mới vừa đụng tới súng mà thôi.
“Anh muốn thế nào?”
“Có việc thỉnh giáo.”
“Thỉnh giáo?” Hắn buồn bực.
Vẻ mặt của Hắc Ưng trong nháy mắt chuyển từ mỉm cười sang đông lạnh, để lộ ra khí thế điển hình của sát thủ.
“Anh cùng Nhược Băng là có quan hệ gì? Bằng hữu? Tình nhân?”
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Trả lời tôi.” Hắn mệnh lệnh, giọng nói lãnh đạm, vẻ mặt kiên định khiến người khác hiểu được không thể làm trái ý, nếu không —— Giết không tha.
Đối mặt với họng súng của sát thủ, Bạch Thiệu Phàm cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, người tới cũng không có thiện ý.
“Chúng tôi chỉ là bạn thân thôi.”
“Thân đến mức nào?”
“Chuyện này. . . . . .”
Hắn phát hiện Hắc Ưng đối với Nhược Băng vô cùng đặc biệt, chẳng lẽ Hắc Ưng thật sự có tình ý đối với Nhược Băng, cho nên đến bây giờ vẫn chưa xuống tay giết nàng. Mà lần này hắn đến thẩm vấn quan hệ của hai người bọn họ, nếu bản thân trả lời sơ xuất một chút, có khi không thể thấy được ánh mặt trời vào ngày mai rồi cũng nên?
Không khí giằng co, tính mạng của Bạch Thiệu Phàm lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng vào lúc này, điện thoại reo lên đánh vỡ sự giằng co trầm mặc này.
“Có cho phép tôi nhận điện thoại không?”
“Bật loa lên.” Hắn ra lệnh.
Bạch Thiệu Phàm vâng lời ấn vào nút phát âm lượng, trong lòng cầu nguyện hy vọng người gọi điện đến có thể cứu hắn thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ gấp rút.
“Thiệu Phàm! Tôi là Kiều Mã Lỵ! Nhược Băng đã xảy ra chuyện, anh mau tới đây nha!”
Hai người đàn ông nghe được, đồng thời thay đổi sắc mặt, Bạch Thiệu Phàm vội vàng hỏi Kiều Mã Lỵ sao lại thế này, nàng nói khái quát chuyện đã xảy ra, cũng đem nơi phát hiện chiếc xe của Nhược Băng bị hủy hoại nói cho hắn, bảo hắn phải nhanh chóng chạy đến.
“Tôi lập tức đến ngay, cô chờ tôi, không được tự tiện hành động!”
Ngắt điện thoại, hắn vốn định cùng Hắc Ưng đàm phán để cho hắn rời đi tìm kiếm Nhược Băng, không thể tưởng được quay người lại, Hắc Ưng sớm đã không thấy bóng dáng, võ công người này đến vô ảnh đi vô tung làm cho hắn kinh ngạc, bội phục không thôi.
Chẳng lẽ, Hắc Ưng đi cứu Nhược Băng sao? Không có nhiều thời gian để tự hỏi, hắn lập tức triệu tập người theo hắn lên đường.
Chỉ mong Nhược Băng bình an vô sự, trong lòng hắn thầm cầu nguyện.
*******************************
Chương 6.7
Rừng rậm mù mịt giống như một cái mê cung vây chung quanh Nhược Băng, làm nàng đi mãi không ra, càng lúc càng tiến sâu vào mờ mịt.
Cảnh Chấn theo đuổi không buông, làm cho nàng trốn vào trong rừng rậm, vì tránh liên lụy cho Kiều Mã Lỵ, nàng cố ý trốn hướng ngược lại, một mặt phóng ra đạn khói che mắt đối phương, cố gắng tránh thoát móng vuốt lang sói của Cảnh Chấn, nàng không biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ biết là đi càng ngày càng xa phòng nghiên cứu của Kiều Mã lỵ.
“Nha đầu chết tiệt kia! Lăn ra đây cho tôi!”
Cảnh Chấn tức giận chửi ầm lên, không thể tưởng được trên người của người phụ nữ này đem theo nhiều vũ khí như vậy, nếu võ nghệ hắn không cao, thì đã sớm bị sương khói kỳ quái kia nàng làm cho hôn mê. Không biết tại sao mùi vị Hàn Hương Lộ trên người nàng không còn? Khẳng định là Hắc Ưng đã giở trò ma quỷ! Hại hắn phải mất rất nhiều ngày để truy tìm hành tung của nàng, mai phục ở gần bên tìm cơ hội xuống tay, hôm nay hắn nhất định phải bắt cho được nàng!
“Ngoan ngoãn đi ra bó tay chịu trói, nếu không bị lão tử bắt được, cô sẽ chịu khổ!”
Nhược Băng trốn ở trên cây, nghĩ kế thoát thân, lúc này tốt nhất nên dùng kế “Dương đông kích tây” phân tán lực chú ý của hắn, sau đó thừa cơ phóng ra kim gây tê.
Chờ khi Cảnh Chấn đi đến gần nàng, nàng đem một quả bom nhỏ, ném sau lưng hắn, âm thanh quả bom nổ quả nhiên dẫn đường Cảnh Chấn chuyển hướng cũng đưa lưng về phía nàng, Nhược Băng thừa cơ nhắm phía sau gáy hắn bắn ra kim gây mê.
Kêu lên một tiếng, ba giây sau Cảnh Chấn liền ngã xuống đất, Nhược Băng nhảy xuống, động gân cốt một chút, thả lỏng chính mình, cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức lớn này.
Cảnh Chấn nằm trên mặt đất trợn mắt trừng mắt nàng, hừ! Nàng mới không sợ đâu.
“Thuốc gây tê này này đủ để anh nằm yên trong ba giờ, ngoan ngoãn chờ cảnh sát đến đây đi.” Nàng thong dong tự nhiên nói, định quay về trên xe lấy điện thoại gọi Thiệu Phàm, nhân tiện gọi xe đến lôi cái xe đã hư hỏng nặng của nàng.
Mới quay người lại, đột nhiên cảm thấy cái gáy va chạm đau điếng, nàng thiếu chút nữa ngất, còn không kịp phản ứng, hai tay liền bị Cảnh Chấn kèm chặt hai bên
Nàng giơ chân đá móc ngược sang bên hông, nghĩ muốn giãy dụa ra khỏi sự kiềm chế của hắn, lập tức cảm thấy cổ bị đâm một châm.
“Anh làm gì tôi vậy?” Nàng kinh hoàng hỏi.
“Yên tâm, chính là giúp cô tiêm một châm mà thôi.”
“Tiêm?”
“Để cho cô an phận, giảm bớt rắc rối cho tôi.”
“Anh không phải trúng kim gây tê, tại sao lại có thể. . . . . .”
“Hắc hắc! Cô có biết vì sao giới hắc đạo mọi người đều xưng tôi là ‘ Hắc Độc Sát ’ không? Bởi vì tôi giỏi nhất là sử dụng độc giết người, đồng thời cũng là chuyên gia giải độc, một mũi kim thuốc tê nho nhỏ làm sao tôi để vào trong mắt, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cô quá coi thường tôi rồi.”
Nhược Băng dần dần cảm thấy tứ chi vô lực, phát giác tình thế thật nghiêm trọng.
“Anh đã tiêm….thứ gì vào người tôi?”
“Không có gì, là Nhuyễn cốt tán độc môn bí phương của Tây Tạng chúng tôi thôi, cô có phải là cảm nhận được toàn thân suy yếu vô lực không?”
“Anh. . . . . .”
Nhược Băng khuỵu hai chân xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất, nhìn thấy nụ cười đầy vẻ tà ác của Cảnh Chấn, thì biết bản thân đã thảm rồi.
Cảnh Chấn ôm lấy nàng khiêng trên vai, đi vào một căn nhà gỗ ẩn mật, đặt nàng lên giường.
Nhược Băng cố sức nhúc nhích thân mình, cảnh giác hỏi: “Tôi với anh không cừu không oán, vì sao tìm mọi cách hãm hại tôi?”
Cảnh Chấn cười đến âm ngoan, nói: “Bởi vì cô là người phụ nữ của Hắc Ưng.”
“Tôi không phải!”
“Nhưng nó rất coi trọng cô, đã lấy sinh mệnh để bảo vệ cô. Tôi phải dâm nhục cô làm cho hắn thống khổ cả đời.” Hắn cởi áo, lộ ra ánh mắt dâm loạn, nụ cười đầy vẻ dâm tà, làm cho Nhược Băng cực kỳ buồn nôn.
Vẻ mặt của hắn hạ lưu tục tĩu, nhìn chằm chằm thân thể của Nhược Băng đích, đánh giá cẩn thận dáng người tuyệt mỹ của nàng.
Nhược Băng cảm thấy toàn thân nổi lên một trận kinh sợ, bị hắn cưỡng hiếp còn không bằng tự sát, nhưng Nhuyễn cốt tán làm cho nàng ngay cả sức để cắn lưỡi đều không có.
“Nghĩ muốn tự sát? Không dễ dàng như vậy!”
Hắn từ từ tiến tới gần, hưởng thụ lạc thú sắp sửa làm thịt con sơn dương, bức nàng lùi dần đến góc tường, móng vuốt sói của hắn dần dần tiến về phía ngực nàng.
“Đừng!” Nàng ngừng hít thở, cảm giác ghê tởm ở dạ dày cứ trào lên.
Mắt thấy tay hắn sẽ xé rách quần áo mình, nhưng không ngờ đến là, ngay cả góc áo hắn còn chưa kịp chạm đến, Cảnh Chấn đã bị những viên đạn tấn công liên tiếp làm cho hắn điên cuồng tránh né, xô ngã bàn gỗ làm vật chắn đạn.
“Ai đó?” Hắn rống to.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, che ở trước mặt của Nhược Băng, họng súng của Hắc Ưng nhắm ngay điểm giữa chân mày của Cảnh Chấn, hai người đứng đối diện trừng mắt nhìn nhau.
“Cảnh Chấn, khi nào thì trở thành loại người nhát gan như vậy, lại muốn dùng một người phụ nữ để uy hiếp tôi?” Hắn lạnh lùng trào phúng.
“Hắc! Tìm được nơi này mày quả thật là không đơn giản, tự động đi tìm cái chết sao!”
“Đừng quên, anh vẫn là bại tướng dưới tay tôi.”
Hắn giận đỏ mặt.”Bớt nói nhảm đi! Hôm nay không phải mày chết thì là tao chết!”
“Đây đúng là lời tôi muốn nói.” Hắn cười lạnh.
Hai người đều chỉa họng sung vào đối phương, bất luận ai nổ súng trước thì cũng có một người nhất định chạy không thoát, tất nhiên là lưỡng bại câu thương (cả hai đều chịu thiệt).
“Đến ngoài phòng quyết một trận sống chết, thế nào?” Cảnh Chấn đề nghị.
“Đồng ý.”
Cảnh Chấn chậm rãi đứng lên, bước lui dần đến cửa, Hắc Ưng híp hai mắt, biết hắn nhất định có quỷ kế.
Ngay khi vừa rời khỏi cửa, Cảnh Chấn lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai ném vào trong phòng một quả lựu đạn, cùng lúc đó chạy ra phía ngoài phòng.
Hắc Ưng sớm đoán được hắn sẽ sử dụng quỷ kế, gần như cùng lúc đó, trước khi quả lựu đạn rơi trên mặt đất, hắn đã nhảy lên bắt được, ném nó về hướng cửa, quay người lại ôm lấy Nhược Băng lăn mình nằm xuống sàn gỗ.
Bùm! Một tiếng nổ mạnh làm vỡ nát căn nhà gỗ, thoáng chốc bụi đất bay lên, khói mờ tràn ngập, giường gỗ mà hắn dùng để che chắn cho bọn họ trong phút chốc cũng biến thành gỗ vụn.
Đợi sau khi mọi chuyện ổn định, Nhược Băng lo lắng hỏi: “Hắn đã chết sao?”
“Không dễ dàng như vậy, hắn sẽ chết dưới mũi súng của tôi.” Trong mắt hắn nổi lên sát ý lạnh lùng.
“Đừng giết hắn! Hãy giao cho cảnh sát.” Nàng không thể đồng ý việc làm của hắn.
“Tôi nói rồi, phàm là những gã đàn ông muốn tiếp cận cô thì chỉ có một con đường chết, hắn có ý đồ xâm phạm cô, giết không tha.”
Ba chữ cuối cùng nói với sự lạnh lẽo vô tình, giọng nói không mang theo một tia độ ấm làm cho nàng rùng mình, bởi vì tác dụng của Nhuyễn cốt tán liên tục tăng mạnh, làm cho nàng hoàn toàn không có sức ngăn cản hắn giết người.
Hắc Ưng thu xếp cho nàng ở dưới giường, sau khi xác định nàng tuyệt đối an toàn, nhảy ra khỏi cửa sổ truy tìm Cảnh Chấn.
Nhược Băng chỉ nghe sau vài tiếng bắn nhau, mọi chuyện lại trở về yên lặng, nàng hiểu được Cảnh Chấn đã chết, cuối cùng lý trí cũng không thắng được ý thức mơ hồ, nàng nhắm mắt lại chìm trong mê man. . . . . .
Khi tỉnh lại, Trầm Nhược Băng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, dường như đã rời xa khu rừng hắn và Cảnh Chấn vừa bắn nhau. Mà Hắc Ưng đang nằm thật nhàn nhã ở bên cạnh thưởng thức gương mặt đang ngủ của nàng.
“Đây là nơi nào?
” Phòng của tôi.”
Thì ra nàng lại bị đưa đến chỗ ở hắn, nàng nghĩ muốn cách hắn xa một chút, nhưng toàn thân vẫn đang mềm yếu vô lực.
“Có thể giúp tôi giải trừ hiệu lực của Nhuyễn cốt tán không?”
“Không.”
Nàng mím miệng, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
“Muốn giết tôi thì giết đi, nếu không thì thả tôi ra! Anh rắp tâm muốn đem tôi nhốt ở chỗ này sao?”
Hắn cười như gió mát mùa thu, không thể kìm chế được, miễn cưỡng trả lời. . .”Tôi không có giải dược, làm sao giúp em giải trừ dược hiệu?”
Nàng không tin, cho rằng Hắc Ưng muốn xem bộ dạng thống khổ của nàng, muốn đả kích lòng tự tôn của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu cầu xin người khác, nhất là đối với hắn.
Hắc Ưng say đắm thưởng thức vẻ kiên cường hiện lên trong đôi mắt của nàng, chính đôi mắt này đã hấp dẫn hắn, làm cho hắn thề dù bất cứ giá nào hắn cũng phải bắt bằng được nàng. Không khỏi khẽ vuốt hai gò má nàng non mềm như nước, hôn lên đôi môi cánh hoa của nàng, bừa bãi nhấm nháp.
Nàng vô lực chống cự, chỉ có thể lấy phản ứng lạnh lùng để kháng nghị, vô luận hắn khiêu khích như thế nào, nàng chỉ lấy thái độ lạnh như băng đáp lại.
“Em cho là làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho em sao?
Hắn cởi bỏ nút áo, ý tứ thật rõ ràng.
Mặt Nhược Băng trong thoáng chốc trở nên xanh mét , vẻ mặt bình tĩnh không hề tự nhiên, ánh mắt của hắn chưa từng sâu như vậy, trầm ấm mãnh liệt như vậy, trời ơi! Hắn muốn chiếm lấy nàng sao?
Hô hấp của nàng gấp gáp, cố gắng che dấu sợ hãi cùng bất an trong lòng, bởi vì như vậy sẽ dẫn dắt ham muốn của người đàn ông càng thêm nóng cháy.
“Anh nghĩ muốn bá vương ngạnh thượng cung? (Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, chính là… R.A.P.E. “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”, có vậy thôi… ^0^) Hắc Ưng oai phong một cõi lại là người thừa nước đục thả câu sao?
Nàng muốn dùng từ ngữ châm biếm để đánh mất ý niệm muốn ăn nàng trong đầu của Hắc Ưng, hy vọng có thể khơi dậy sự kiêu ngạo, dập tắt dục vọng của hắn, cho dù lòng của nàng đã nóng như lửa đốt và cực kỳ rối loạn.
“Có gì không thể? Khi nào thì em thấy tôi nhất định phải tuân thủ nguyên tắc làm việc theo đúng trình tự?”
Phản ứng của Hắc Ưng thật là ngoài dự kiến nàng, khi hắn đã cởi bỏ áo. Lộ ra thân thể tráng kiện cứng rắn, nàng thật sự luống cuống, giọng nói đã tiết lộ sự bất an của nàng.
“Anh không sợ làm cho người đời cười nhạo, thì ra Hắc Ưng cũng là một người háo sắc như thế sao.”
“Người đời nghĩ như thế nào mặc họ, không liên quan đến chuyện của tôi.”Tayhắn bắt đầu đưa đến trước ngực của nàng, bắt đầu gỡ dần quần áo trên người nàng xưống.
“Đừng.” Nàng đưa hai bàn tay yếu ớt lên che lấy ngực.
“Tùy vào em sao?”
“Nếu anh dám ——” nàng chỉ có thể nói mấy chữ, Hắc Ưng đã mãnh liệt che kín đôi môi của nàng, sau đó di chuyển từ cái cổ trắng nõn mềm mại xuống phía dưới.
“Dừng tay!” Nàng lấy tay đánh hắn, nhưng hoàn toàn không có chút sức lực.
Hắn không hề lên tiếng, vẫn tiếp tục thực hiện hành động, bày tỏ sự quyết tâm phải có được nàng.
Kéo hai tay đang che trước ngực của nàng ra, sau đó cởi quần áo lót, cảnh xuân xinh đẹp xuất hiện trước mắt làm huyết mạch hắn muốn dâng trào. Hắn thừa nhận từ khi nhìn thấy thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng đêm hôm đó, hắn đã nổi lên dã tâm đối với nàng.
Nàng là người đầu tiên có thân hình hấp dẫn ánh mắt hắn, nhưng tại sao lại làm cho hắn trở nên điên cuồng như thế? Hắn đã rất mong đợi.
Giống như đang nâng niu một báu vật quý giá, hắn tỉ mỉ rải những nụ hôn khắp trên mỗi tấc da thịt của nàng, vừa khiêu khích lại vừa dịu dàng.
Mỗi một nơi hắn hôn đến, đều như châm lửa trên da thịt nàng, nổi lên một khoái cảm kì lạ mà nàng không kiềm chế được, nàng cố nén nhịn, tự tôn cùng cao ngạo không cho nàng rên lên thành tiếng, cho dù bị bắt, nàng cũng muốn giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, nếu không nàng sẽ hận mình cho đến chết.
Người đàn bà cố chấp!
Hắn cười thật thân thiết, vốn dĩ đang hôn hít dịu dàng thâm tình, đột nhiên trở nên cuồng dã cắn mút nàng.
Nàng kêu sợ hãi ra tiếng, lại giãy dụa, Hắc Ưng vừa cười vừa đàn áp nàng.
“Anh phải để em cảm nhận được sự đụng chạm của anh, tất cả những gì của em đều thuộc về anh, em không được coi thường.”
Nàng nhắm chặt hai mắt, quật cường kháng cự lại những hành động khơi gợi hắn nhen nhóm lên trên cơ thể nàng, nàng tuyệt đối không khuất phục, cho dù thất thân cũng không thể mất cả tâm.
Hắn giống đánh chiếm thành trì, bàn tay to mạnh mẽ sờ loạn trên khắp thân thể nàng, hưởng thụ cảm giác kì ảo trên mỗi tấc lãnh địa huyền bí của nàng, cứ mỗi khi chiếm lĩnh một tấc, lại làm cho hắn sợ hãi không thôi, thân thể nàng quả nhiên khơi gợi nơi hắn sự sung sướng vô hạn!
Nhược Băng từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh như băng, khuôn mặt quật cường của nàng càng trêu chọc dục vọng nam tính nơi hắn, khiến chúng càng thêm thâm trầm mà cuồng dã.
“Hãy nhìn anh!” Hắn đưa mặt áp sát vào mặt nàng.”Nhớ kỹ vuốt ve của anh, sự đụng chạm của anh, đời này em nhất định là người đàn bà của Ân Thác,anh!”
Hết Chương 6
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!