Nữ Tư Tế - Chương 5: Dám yêu dám hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Nữ Tư Tế


Chương 5: Dám yêu dám hận


Imhotep thế nhưng lại dừng ngựa xem náo nhiệt, hắn hẳn là sẽ không thích kiểu náo nhiệt này đi, Aisha đoán có lẽ hắn quen biết đôi nam nữ đó.

Nhưng cô sai lầm rồi, hắn nói: “Đúng là một cô gái dũng cảm.” Nói xong thì thúc ngựa đi về phía trước.

Một thứ gì đó lóe lên, Aisha giờ khắc này hiểu được thực chất Imhotep là thích những cô gái dám yêu dám hận đi. Ngẫm lại Anck-Su-Namun đúng là như vậy, đương nhiên còn có một chút gợi cảm.

Biết được điều này, Aisha quyết định phải đạt được hình mẫu này nhầm lấy được sự chú ý của hắn. Aisha cảm thấy mình có thể trở thành người dám yêu dám hận, nhưng còn về gợi cảm thì còn chưa được. Xem ra phải học tập thêm, cô âm thầm suy ngẫm làm như nào cho phải, cứ như vậy được Imhotep đưa về thần điện.

Như trước cô vẫn tiếp tục làm những công việc khổ sai ở thần điện, thời điểm nhàn hạ thì tìm chỗ ngồi trước cửa thần điện nhìn ngắm những cô gái có phần quyến rũ, học cách làm thế nào để trở nên gợi cảm.

Đầu tiên quần áo vải bố hoàn toàn thiếu thẫm mỹ, quần áo rộng thùng thình không thể thấy được dáng người. Cho dù thân thể có đẹp đến đâu cũng khó mà hiện ra. Cuối cùng, cô thấy chỉ có quần áo của nhóm nữ tư tế là nhìn khiêu gợi.

Áo giống như kiểu áo ngực màu trắng, váy trắng tuyệt đẹp xoay quanh hạ thân, còn đính kèm theo những chuỗi hạt châu. Aisha càng nhìn càng thấy thích, vì thế cô tìm a mẫu nói chuyện, quần áo dơ muốn thay đổi.

Nhưng a mẫu lại đưa cho cô kiểu quần áo vải bố, điều này làm Aisha cảm thấy rối rắm. Đành phải hỏi lại lần nữa, a mẫu thở dài: “Tiểu thư Aisha chẳng lẽ ngài đã quên rồi? Chỉ có tư tế mới có thể mặc loại quần áo này, nó tượng trưng cho thuần khiết cùng cao quý.”

Aisha hạ khóe miệng, nói: “Thế làm sao để trở thành tư tế?”

A mẫu nói: “Chỉ cần ngài được thần chỉ ra.”

Aisha không hiểu hỏi: “Cái gì là thần chỉ ra?”

A mẫu nói: “Chỉ cần ngài được nữ thần Watoda xem trọng, ngài ấy sẽ truyền ý chỉ xuống.”

Aisha nhíu nhíu mày, làm như thế nào được thần chỉ ra? Đề mục quá khó khăn, muốn có quần áo thì trước hết phải trở thành tư tế

Không bằng trước học trang điểm đi, cô học chải đầu, rồi nhẫn nại làm một số kiểu tóc cho chính mình. Mặc dù còn chưa đẹp lắm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều.

Phụ nữ Ai Cập rất xem trọng dung mạo chính mình, bằng không lúc đánh nhau đã không đeo mặt nạ, như vậy sẽ loại trừ khả năng khuôn mặt bị thương.

Nếu đã không cho cô mặc quần áo tư tế, thế thì cô liền làm một kiểu áo tương tự. Sớm biết sẽ gặp hoàn cảnh này thì đã chăm chỉ học một chút thủ công rồi, chứ đâu như bây giờ khâu khâu vá vá cũng không xong.

Cô định làm một bộ áo ngực bên ngoài viền một chút trang sức. Nhưng là dây áo ngực cùng những phần cơ bản thật sự khó làm nên mãi mà chưa hoàn thành.

Bỗng nhiên cô có một ý tưởng.

Chẵng phải mình là người trông coi lông dê sao, lông dê khá mềm mại không phải có thể làm thành mút đặt bên trong sao? Không những thế nó có thể giúp nâng ngực, lại mềm mại thoải mái. Nghĩ đến là làm, cười hắc hắc bắt đầu bí mật làm ‘Ai Cập chủ nghĩa lông dê’.

Từ xa đã thấy Imhotep đi đến, Aisha biết đại tư tế thì sẽ không thích những thứ không sạch sẽ như lông từ động vật, vì thế cô đem giấu nó xuống một tảng đá rồi chạy lại bên người hắn, cười nói: “Đại tư tế hôm nay thật đúng giờ.”

Imhotep hôm nay có chút ủ rũ, bởi vì Aisha hôm nay sắc mặt hồng nhuận, hai mắt cũng không còn mê mang, có thần, hiện tại chỉ sợ sẽ không dễ dàng giao ra vật kia. Pharaoh đã quyết định nếu vẫn không giao ra thì sẽ cho tiến cung bắt đầu xử phạt.

“Aisha, hôm nay hi vọng ngươi đã nhớ ra nơi giấu bảo vật?”

“Hôm nay đưa ta đi sông Nile đi, thần sông Nile có thể chỉ cho ta nơi của bảo vật.” Người Ai Cập cổ thực sự rất mê tín, cho nên cô cũng học theo một miệng tín ngưỡng.

Imhotep nhíu nhíu mày, mấy ngày nay hắn đã mang nàng đi ra ngoài khá nhiều, ngoài nhà nàng, thì là những vùng lân cận, nhưng là vẫn không có manh mối gì.

Vừa bắt đầu hắn cho rằng nàng là muốn trả thù hắn, nhưng là sau mấy lần vô luận hắn để lộ bao nhiêu sơ hở, thậm chí là ở trước mặt nàng ngủ say, nhưng cô gái này cũng chỉ biết yên lặng giúp hắn đuổi muỗi, mà không biết dùng đao đâm hắn. Imhotep cảm thấy mê mang, nàng thật là đã quên thù hận trước kia?

Sông Nile lẳng lặng chảy qua Ai Cập một ngàn năm, nó giúp Ai Cập giao thông tiện lợi, phát triển nông nghiệp, càng giúp Pharaoh trở nên giàu có.

Bọn họ cưỡi ngựa đi ra bờ sông Nile, Aisha xuống ngựa đặt tay vào làn nước. Mặc dù đến nơi này cũng đã vài ngày, dần dần cũng quen với cuộc sống nơi đây nhưng vẫn thật nhớ nhà.

Muốn về nhà thì phải nỗ lực, cô nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này, sau đó mở mắt ra buồn buồn nói với Imhotep: “Xem ra thần sông Nile cũng không cho ta gợi ý gì cả.”

Imhotep nhíu nhíu mày nói: “Vậy trở về.”

Aisha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để hai người ở chung, nói: “Chờ chút, đại tư tế không thấy nơi này rất đẹp sao, không khí tốt, còn có chim bay bay, như vậy thật tự do…..”

Imhotep không nghĩ đến sẽ cùng cô vung đấp tình cảm gì, hắn còn có nhiệm vụ phải trở về báo cáo với Pharaoh. Nhưng là cô gái này lại nắm chặt cánh tay hắn, không muốn trở về.

Ở Ai Cập cổ, thân thể đại tư tế không phải người nào cũng có thể đụng chạm, hiện tại cô có phải hay không quá lớn mật.

Cũng may nơi này không thiếu các cô gái như cô, hắn cũng không thấy có gì kỳ quái, nói: “Trong thần điện còn có việc, ta cần phải chạy trở về.” Hắn đi về phía trước, do dùng lực quá lớn nên trực tiếp kéo cô vào trong lòng.

Aisha có chút tức giận, cô đứng thẳng lưng, đem từng từ từng chữ nói: “Imhotep mấy ngày nay ta làm nhiều thứ như vậy chàng vẫn chưa hiểu sao?”

(@Thoa: E hèm, từ đây cách xưng hô của Aisha với Imhotep đổi thành ‘chàng’ nhé, dù gì thì cũng nghe hợp hơn là ngươi, tỏ tình rồi mừ)

Imhotep nhớ lại mấy ngày nay, cô gái này muốn làm gì? Trừ bỏ bắt hắn phụng bồi thì cũng là đi nơi này nơi kia.

Hắn không nói gì, dù sao Aisha cũng chưa nói xong.

Quả nhiên Aisha nói: “Imhotep, kỳ thật lúc ở ốc đảo ta đã suy nghĩ qua, nếu thật sự đi hạ Ai Cập thì không bằng chết. Nhưng lúc đó chàng lại đến, từ khi chàng mang ta đem về tâm ta đã trao cho chàng.” Từ nhỏ đã được bồi dưỡng từ những tiểu thuyết ngôn tình, mấy ngày nay cô đã lọc ra một bó ý.

Imhotep lại sợ run sau khi Aisha tỏ tình với hắn, hắn đặt tay trước ngực, cúi đầu nói: “Tha thứ cho ta, Aisha, ta thật không nhìn ra.”

Aisha thật 囧, vô luận thế nào cô cũng chưa từng nghĩ nam nhân vật chính sẽ biểu hiện thế này. Cô ho nhẹ một tiếng nói: “Nhưng là, đây là sự thật.”

Imhotep mỉm cười nói: “Ngài đại khái lúc ở đấu trường đã bị thương ở đầu nên quên một số việc, từ nhỏ đại tư tế đã phải tịnh thân trước khi vào thần điện, lấy phụng bồi thần linh làm trọng, không thể kết hôn, lại càng không biết đến cái gì gọi là tình yêu.”

Tịnh thân, tịnh thân, tịnh thân……(@Thoa: Hiểu hen?)

Hai chữ này như một khẩu súng bắn xuyên đầu Aisha, không muốn thừa nhận là đại tư tế và Đông Phương Bất Bại giống nhau, tự cung vì đại nghiệp.

Nhưng nếu thật là như vậy, hắn cùng Anck-Su-Namun làm thế nào yêu đương vụng trộm, làm sao có thể nha?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN