Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam
Chương 47: Trò vui của Hoàng Phù
Quan viên trên triều nhìn nhau như hội ý, sau đó có một người vận quan phục cá chép bước ra bẩm tấu:
“Khởi bẩm Nữ Hoàng, vi thần có chuyện muốn bẩm báo.”
Lông mày Nữ Hoàng khẽ động, nhàn nhạt nói:
“Chuẩn.”
Bấy giờ người đó mới dở tấu sớ đã được viết tỉ mỉ gọn gàng ra, âm thanh truyền cảm tỏ ra phẫn nộ khi liệt kê ra từng tội trạng của nữ nhi phủ Thái phó và cũng là muội phu của Thái nữ Giai Đồng Quan.
Đọc xong, vị quan viên nọ liền cúi đầu quỳ xuống:
“Mong Nữ Hoàng suy xét.”
Phe cánh phía Thái nữ lập tức có người bước ra, đó là Hình bộ thượng thư Kha Lương, bà ta cúi đầu:
“Khởi bẩm Nữ Hoàng, vi thần có điều muốn bẩm báo.”
Hoàng Anh bình tĩnh ra hiệu cho phép.
“Từ xưa tới nay tài nữ giai nhân hẹn nhau đối luận thi phú là lẽ bình thường, nữ nhi của Thái Phó còn trẻ người non dạ bị kỹ tử thanh lâu ti tiện dùng sắc mê hoặc nên mới mời hắn tới Oánh Tiên các uống rượu. Chuyện này làm sao gọi là bắt ép?! Còn việc tự tử? Xin hỏi Lý Tự đại nhân, kỹ tử mua vui cho khách còn đòi thanh cao, trinh tiết liệt phu sao?”
Lý Tự đại nhân cũng không lui bước đáp trả:
“Giai Đồng Quan ỷ thế hành hung giết chết ba mạng người. Theo điều luật Hưng Thịnh phổ thư trang 356 về dân quyền có ghi rõ rành rành: Giết người phải chịu tội. Sau khi điều tra rõ sẽ phán án tùy vào mức độ có liên quan. Nặng thì chém đầu, nhẹ thì bị lưu đày năm mươi năm.”
Kha Lương nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Nữ Hoàng và Thái nữ thì âm thầm kêu khổ không thôi. Ngự Sử Tôn Kiến Du bất ngờ đứng ra xin bẩm tấu. Lần này thì hay rồi, trong triều ai không biết nữ nhi Tôn Diệu của Ngự Sử bị thị vệ của Thái Chính phu giết chết, nhưng nữ tế của Tôn Kiến Du lại theo phe Thái nữ, mọi người bắt đầu nhỏ giọng xì xào.
“Chuẩn.”
Hoàng Anh lạnh lùng nói, không ai biết rõ suy nghĩ bây giờ của Nữ Hoàng là gì.
“Lý Tự đại nhân cũng đã nói rõ, giết người thì phải chịu tội, nhưng… kỹ tử bán thân vào thanh lâu thì làm gì có dân quyền. Theo đó những gì đại nhân nói đều không có hiệu lực thi hành án.”
Các quan viên nghe vậy liền “Ồ” lên, sắc mặt của Thái nữ dịu xuống rất nhiều, tán thưởng nhìn Tôn Kiến Du. Đã bán thân thì chả khác nào là nô lệ mặc người sai khiến hành hạ, chẳng may phạm lỗi lớn làm phật lòng chủ tử bị đánh chết cũng là bình thường.
Nữ Hoàng cũng gật đầu tán thành, đang tính mở miệng cho qua chuyện này thì đột nhiên nghe Lý Tự Chu Trình lên tiếng.
“Đúng là kỹ tử không có dân quyền, nhưng, tú ông của Hương Xuân lầu lại có.”
Một câu này rơi xuống, không khí trên triều liền trở nên đông lạnh.
Hoàng Phù đưa tay che miệng ho khan một tiếng, trong mắt lóe lên tia cười cợt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!