Nữ Vương Mất Trí Nhớ - Chương 66: Ngoại truyện 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Nữ Vương Mất Trí Nhớ


Chương 66: Ngoại truyện 1


Bác sĩ Quý ra nước ngoài dự một hội thảo nghiên cứu.

Lúc này sau hôn lễ của bọn chưa tới một tháng, hơn nữa viện trưởng Chu gì đó chỉ chê chuẩn cho bác sĩ Quý bảy ngày nghỉ kết hôn, làm bà xã của bác sĩ Quý, Diệp Trăn Trăn bày tỏ cô rất muốn cầm băng rôn đến cổng bệnh viện biểu tình.

Bác sĩ Quý không ở đây, sinh hoạt hàng ngày của Diệp Trăn Trăn ngoại trừ ăn thì ngủ, đơn điệu đến phát chán.

Có lẽ cô nên quay trở lạ《》sớm, nói không chừng còn có thể bất ngờ gặp mấy mỹ nam thiếu niên ở tòa nhà Khải Hoàng.

Nghĩ như vậy Diệp Trăn Trăn liền có chút kích động, cô lấy di động ra gọi điện thoại cho chủ biên, đang chuẩn bị cho ông ta một kinh kỷ thì bác cả thân yêu của cô đã cho cô một kinh hỷ trước.

“Trăn Trăn này, tối nay công ty tổ chức dạ hội, sẽ có rất nhiều khách hàng lớn tham gia, cháu làm đại cổ đông nhất định phải có mặt đấy.” Mặc dù bình thường bác cả nhìn qua lịch sự tao nhã hòa ái dễ gần, nhưng nói đến chuyện công việc liền bày ra vẻ mặt, so với bác sĩ Quý còn nghiêm túc hơn.

Diệp Trăn Trăn nghe ra ngữ khí ra lệch cho cấp dưới không được xía vào, chỉ có thể bĩu môi đồng ý: “À, cháu biết rồi.” Hàng năm cầm nhiều hoa hồng công ty chia như vậy, thỉnh thoảng tham gia cái loại ăn uống này nọ của công ty cũng là điều nên làm.

“Lái xe biết địa điểm, ông ấy sẽ đưa cháu tới.” Bác cả nói xong quyết đoán cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn ôm di động ngồi trên ghế sô pha một lúc mới chạy vào phòng ngủ lục tủ quần áo, bắt đầu lựa chọn lễ phục đi dự tiệc.

Sau khi kết hôn với bác sĩ Quý, bọn họ vẫn sống trong căn hộ cũ, chỉ có điều Diệp Trăn Trăn chuyển từ phòng khách vào phòng ngủ chính của bác sĩ Quý, mỗi khi trời tối đều có thể quang minh chính đại ôm anh ngủ.

Chú Ngô trực tiếp đón Diệp Trăn Trăn ở thẩm mỹ viện, mặc dù bình thường Diệp Trăn Trăn không hay tới thẩm mỹ viện nhưng kiểu ăn uống tập thể quy mô lớn như này, cô vẫn phải có ý thức tút tát lại bề ngoài.

Vốn dĩ tham gia loại dạ hội như này hẳn nên mời một người bạn trai cùng đi, nhưng bác sĩ Quý đang ở nước ngoài, cô cũng không chọn được người nào thích hợp, liền dứt khoát đi một mình tới — dù sao mục đích chủ yếu của cô cũng chỉ là ăn.

Nhưng bác cả Diệp Khang Sinh của cô hiển nhiên không có khả năng để cô ở dạ hội ăn uống khắp mọi nơi. Lôi kéo cô gặp mặt một vòng các khách hàng lớn, Diệp Trăn Trăn cười đến nỗi cơ mặt cứng ngắc lại. Thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của bác cả, Diệp Trăn Trăn đang chuẩn bị bắt đầu ăn thì trong sàn nhảy vốn đang có nam nữ nhảy múa nhẹ nhàng bỗng phát ra một trận hét nhỏ — đương nhiên, trong đó giọng nữ chiếm đa số.

Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu thăm dò, một đại soái ca tóc vàng mắt xanh xuất hiện ở tầng hai ưu nhã đi xuống. Tóc không phải nhuộm, mắt không phải đeo kính áp tròng, tóc vàng mắt xanh tự nhiên không ô nhiễm.

Diệp Trăn Trăn hết sức kinh ngạc: “Người kia cũng là khách hàng của chúng ta?” Thì ra công ty bọn họ là một xí nghiệp quốc tế hóa!

Diệp Khang Bình cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn về phía đầu cầu thang, lúc này vị đại soái ca tóc vàng mắt xanh đang đi tới sàn nhảy, đối diễn có một vị tiểu thư mời khiêu vũ: “Đó là Đới Cao Lạc, hôm nay thay mặt ba anh ta tới.”

Đới Cao Lạc? Diệp Trăn Trăn hơi nghiêng đầu: “Sân bay?” Nhìn thân hình anh ta rất đẹp, cũng bất bình!

“Cháu suy nghĩ nhiều quá rồi!” Diệp Khang Sinh nhấp một ít rượu vang, kết thúc đề tài này. Nhảy xong một bản nhạc, Diệp Khang Sinh đang chuẩn bị dẫn Diệp Trăn Trăn đi chào hỏi Đới Cao Lạc thì đối phương tự mình đi tới.

Không thể không công nhận người ngoại quốc chính là chủng tộc ưu thế, tóc vàng mắt xanh da trắng thì thôi đi, dáng dấp còn đặc biệt cao, từ xa xa Diệp Trăn Trăn đã nhìn thấy mội soái ca anh khí mắt sâu mũi cao tiến về phía mình.

Theo hướng đi của Đới Cao Lạc, cả hội trường bảy mươi phần trăm ánh mắt của nữ giới di chuyển theo anh ta, bạn nhảy nam bên cạnh người nào người nấy đều đen mặt.

Tiếng Anh của Diệp Trăn Trăn không tốt, tiếng Pháp thì càng cần không phải nói. Diệp Khang Sinh cùng Đới Cao Lạc nói gì đó, cô nghe không hiểu đành phải đứng một bên cười ngốc. Cười đến không khác biệt lắm, Đới Cao Lạc đột nhiên nghiêng đầu qua, nhìn Diệp Trăn Trăn nói: “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”

Tiếng Trung của anh ta rất lưu loát, mang đặc khẩu âm của người ngoại quốc.

Diệp Trăn Trăn nghe thế hơi dao động, khiêu vũ cô biết! Sau khi cùng Đới Cao Lạc bước vào sàn nhảy, đối phương mới nhìn rõ nhẫn cưới trên tay cô. Đới Cao Lạc có chút mất mát: “Tiểu thư xinh đẹp đã là vợ của người khác rồi sao? Anh ta thật sự là một người may mắn.”

Diệp Trăn Trăn bị anh ta nịnh bợ đến mức tâm trạng bay bổng, ngay cả lúc quay người cũng mềm mại yểu điệu so với bình thường không ít.

Lúc Quý Triết Ngạn đi ra từ hội thảo nghiên cứu, một soái ca tóc vàng đi sát sau lưng: “Ha ha, Quý, thật không ngờ anh vậy mà lại kết hôn, thật sự là… amazing! Wonderful! Unbelievable!”

Vị soái ca tóc vàng này cùng với vị ở dạ hội Diệp Trăn Trăn gặp không giống nhau, bởi vì huyết thống, anh ta đúng là một người Trung Quốc. Tóc đương nhiên là do nhuộm màu, một vòng tóc mọc ra đã màu đen. Đối với kiểu nói chuyện đông tây kết hợp này của anh ta, Quý Triết Ngạn cũng không còn cảm thấy kinh ngạc: “Cảm ơn.”

Tóc vàng cứng họng, Thượng Đế chứng minh, những lời của anh ta vừa rồi chẳng qua chỉ thể hiện sự kinh ngạc của bản thân mà thôi.

“Ok, mặc kệ thế nào, chúc mừng anh.” Tóc vàng cười hì hì muốn bá vai Quý Triết Ngạn, lại bị đối phương né tránh. Anh ta ngại ngùng thu tay lại, thân thiết như cũ đi sau Quý Triết Ngạn: “Quý, sau khi về nước nhớ giới thiệu tôi với bà xã của anh một chút.”

“Trước tiên anh hãy luyện tiếng Trung cho tốt.” Quý Triết Ngạn đi qua hành lang trước mặt, dừng lại trước cửa thang máy. Tóc vàng bất mãn với phê bình của anh: “Giáo viên tiếng Trung cũng chưa từng nói tôi như vậy, hơn nữa gần đây tôi còn học thơ cổ.” Anh ta nói xong không kịp chờ đợi đọc thuộc bài “Xuân sắc đầy vườn”.

“Thế nào?” Sau khi cứng ngắc đọc xong cả bài thơi, tóc vàng rất chi là đắc ý. Quý Triết Ngạn nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi cho rằng anh mới học vẫn nên học thuộc “Tĩnh dạ tư” tương đối tốt, bài thơ này trình độ quá cao so với anh.”

“No! Tôi hoàn toàn hiểu được nghệ thuật của bài thơ, tính cách của anh nếu cứ kéo dài như vậy, bà xã anh liền “hồng hạnh xuất tường”!”

Quý Triết Ngạn: “…”

“Anh tốt nhất nên nhanh chóng đổi giáo viên tiếng Trung đi.” Quý Triết Ngạn đi vào thang máy, cực nhanh ấn nút đóng cửa. Tóc vàng trở tay không kịp bị chặn bên ngoài, còn thuận tiện tiến vào sổ đen của Quý Triết Ngạn — tính cả giáo viên dạy tiếng Trung của anh ta.

Sau khi Quý Triết Ngạn trở về căn hộ đang thuê, giống như bình thường mở máy tính lên xem hòm thư. Diệp Trăn Trăn quả đúng giờ gửi cho anh một email, nhưng hôm nay nội dung không ổn lắm.

Cái gì gọi là cùng vương tử tóc vàng khiêu vũ? Còn dùng một hai ba bốn… bảy thành ngữ để miêu tả vị vương tử kia ôn nhu anh tuấn đến mức nào.

À, phía dưới còn có một bức ảnh, chính là tóc vàng, nhưng Quý Triết Ngạn không thừa nhận là vương tử đâu.

Tóc vàng chính là vương tử? Những người xung quanh anh chính là thổ cẩu từ đầu đến đuôi.

Quý Triết Ngạn “rầm” một tiếng đóng máy tính.

Anh lấy di động ra muốn gọi cho Diệp Trăn Trăn một cuộc điện thoại vượt đại dương, nhưng khi nhìn thời gian, trong nước bây giờ đang là đêm khuya, anh cuối cùng vẫn nhịn lại.

Không ngờ ngày thứ hai, Diệp Trăn Trăn lại gửi tới phần tiếp theo câu chuyện của cô và vương tử tóc vàng.

Nhà hàng ngoài biển? Bữa tối dưới ánh nến? Rượu vang hoa hồng?

Diệp Trăn Trăn em làm anh tức chết rồi!

Không thèm quan tâm chuyện chên lệch múi giờ, Quý Triết Ngạn trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Trăn Trăn.

Không có người nghe.

Quý Triết Ngạn mím môi, lại gọi một cuộc nữa, thề phải đánh thức cô mới thôi. Sau khi điện thoại vang lên tầm mười tiếng bị người ta lạnh lùng cúp máy.

Lông mày Quý Triết Ngạn càng lúc càng xoắn xuýt, lại gọi!

“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt…”

Rất tốt, Diệp Trăn Trăn, chờ anh về em chết chắc rồi.

Bạn học Diệp Trăn Trăn đang mơ gặp Chu công, không tự chủ rùng mình một cái, sau đó kéo chăn tiếp tục ngủ.

Ngày thứ ba, Diệp Trăn Trăn đúng giờ gửi tới “Một vài điều linh tinh lúc mua sắm của tôi cùng vương tử tóc vàng”.

Diệp Trăn Trăn tường tận đầy đủ kể cho Quý Triết Ngạn nghe vương tử tóc vàng dẫn cô đi mua khuyên tai, đứng một bên chụp ảnh, sau đó giải thích rất ngắn nguyên nhân vì sao hôm qua không nghe điện thoại của anh.

Quý Triết Ngạn cười lạnh xem hết email, sau đó xóa vĩnh viễn.

Lại một ngày, tóc vàng cuối cùng cũng phát hiện Quý Triết Ngạn có chút không đúng: “Quý, mấy ngày nay ấn đường của anh biến thành màu đen, một bộ, một bộ…” Anh ta nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một từ ngữ thích hợp để hình dung: “Một bộ biểu cảm hồng hạnh xuất tường!”

Quý Triết Ngạn trầm mặc nhìn anh ta một cái, nói: “Báo cáo ngày mai giao cho anh, tôi có việc cần về nước sớm.”

“No —-! Quý, anh không thể như vậy…” Tóc vàng còn đang thao thao bất tuyệt nói gì đó, Quý Triết Ngạn đã đi cực nhanh được một đoạn xa.

Ban đêm, Diệp Trăn Trăn quả nhiên lại gửi tới email nói về vương tử tóc vàng.

Trong thư này, Diệp Trăn Trăn thay đổi tâm trạng vui sướng, đổi lại một bộ tâm sự nặng nề, bởi vì tóc vàng vương tử muốn về nước. Ngày mai cô muốn tham gia bữa tiệc chia tay của anh ta, cô đang buồn rầu vì chưa biết mặc quần áo gì.

Gương mặt Quý Triết Ngạn lạnh lùng, lần thứ nhất trả lời email về sự kiện vương tử tóc vàng: “Đã không nỡ như vậy, sao không cùng anh ta trở về?”

Sau khi Quý Triết Ngạn gửi thư vẫn luôn chờ Diệp Trăn Trăn trả lời, nhưng tận đến trước 15 phút anh sắp lên máy bay, Diệp Trăn Trăn vẫn không trả lời anh.

Sẽ không phải thật sự định cùng anh ta về Pháp đấy chứ?

Hừ hừ.

Nữ sinh viên bên cạnh anh yên lặng rùng mình một cái, bỏ đi ý nghĩ quyến rũ anh chàng đẹp trai này.

Tiệc chia tay của Đới Cao Lạc khí thế tưng bừng, anh ta đến thành phố A mới được nửa tháng ngắn ngủi nhưng đã bắt được không ít trái tim thiếu nữ, thấy anh ta muốn đi, tất cả mọi người đều cố gắng cùng anh ta cọ xát ít lửa.

Nhưng điệu nhảy đầu tiên Đới Cao Lạc muốn mới Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn vừa hưởng thụ ánh mắt ước ao và ghen tị bắn tới vừa được Đới Cao Lạc dẫn lên sàn nhảy.

Âm nhạc vang lên, người bên trong sàn nhảy đang định khiêu vũ theo nhạc, cửa lớn của hội trường bỗng nhiên bị người ta đẩy ra. Ngoài cửa phát ra tiếng xì xào to nhỏ nhưng cũng không gây chú ý tới các đôi nam nữ đang khiêu vũ trên sàn, chỉ có Diệp Trăn Trăn quay đầu nhìn thoáng qua.

Quý Triết Ngạn mặc một thân âu phục màu đen từ cửa thẳng tắp đi tới, trên đường đi có rất nhiều tiểu thư vụng trộm đánh giá anh. Nhưng biểu lộ vô cùng lạnh lùng của anh khiến không ai dám đi lên bắt chuyện, rõ ràng anh đi một người nhưng lại khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy anh mang theo thiên quân vạn mã tới hỏi tội.

Anh đi tới trước mặt Diệp Trăn Trăn, Đới Cao Lạc vô thức đẩy Diệp Trăn Trăn ra phía sau bảo vệ, hỏi: “Anh là ai? Hình như tôi không mời anh tới buổi dạ tiệc.”

Quý Triết Ngạn nâng mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi là chồng của cô ấy.”

Đới Cao Lạc sửng sốt một chút, chào Quý Triết Ngạn một tiếng rồi thức thời lui sang một bên. Âm nhạc vẫn tiếp tục, Quý Triết Ngạn dắt tay Diệp Trăn Trăn, không nói một lời tiến vào sàn khiêu vũ.

Diệp Trăn Trăn vẫn luôn cười híp mắt với anh, sau khi Quý Triết Ngạn lạnh mặt kết thúc điệu nhảy, cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút. Nhưng lần này đổi thành sắc mặt Diệp Trăn Trăn không tốt lắm.

Quý Triết Ngạn đang định tiến vào chủ đề chính, liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn khó chịu che ngực nôn khan. Lông mày anh nhíu lại một cái, ôm cô vào ngực, cũng quên luôn trách mắng: “Sao vậy em?”

“Ừm, có thể vừa rồi xoay nhiều, hơi choáng đầu.” Khóe mắt Diệp Trăn Trăn hơi chảy nước mắt, “Dạo này thường xuyên bị như vậy.”

Sau khi Quý Triết Ngạn nghe xong, biểu cảm đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Diệp Trăn Trăn, em đã tới bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Á? Việc như thế này cũng không cần đến bệnh viện kiểm tra.”

Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái, mím môi nói: “Ngày mai đi với anh tới bệnh viện kiểm tra.”

Diệp Trăn Trăn cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi kiểm tra xong ra ngoài, Diệp Trăn Trăn sợ ngây người! Vậy mà bác sĩ nói cô mang thai, hơn nữa rất có thể là thai đôi!

Thai đôi khiến cô nhớ tới một số việc không tốt, nhưng sau khi Quý Triết Ngạn đưa cô về nhà, cô vẫn vui vẻ ôm Quý Triết Ngạn cười đến hai mắt cong cong: “Bác sĩ Quý, em làm mẹ! Anh làm ba!”

Quý Triết Ngạn cẩn thận ôm cô, nhịn không được in lên môi cô một nụ hôn: “Ừm…”

Quý Triết Ngạn hôn rất nhẹ nhàng, mang theo tình yêu sâu sắc. Diệp Trăn Trăn được hôn đến không nỡ buông anh ra, nhưng sau khi Quý Triết Ngạn hôn cô một lúc, hơi giãn khoảng cách: “Diệp Trăn Trăn, có phải em cố tình gửi email cho anh xem?”

Diệp Trăn Trăn nhìn anh, lại cười vui vẻ: “Em nghĩ như vậy không biết chừng bác sĩ Quý sẽ về sớm một chút.” Trong giọng nói của cô mang theo một chút đắc ý, sau khi nói xong lại rướn người hôn lên khóe môi Quý Triết Ngạn: “Nếu bác sĩ Quý không về, em sẽ thật sự nghe anh cùng anh ta đi Pháp đấy.”

Hừ hừ.

Quý Triết Ngạn nhìn người trong ngực mỉm cười, bây giờ cô mang thai, không thể tức giận với cô, chờ sau khi cô sinh con, hai chúng ta chưa xong đâu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN