Nữ Vương Thét Chói Tai! - Chương 15: Nhà Trọ Ma Quái (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Nữ Vương Thét Chói Tai!


Chương 15: Nhà Trọ Ma Quái (4)


Edit: tuyetvoi_

#nuvuonggaothet

================

Nhóm Chúc Ương lấy máy ảnh xong sẽ định rời đi luôn, lúc xuống dưới tầng chủ nhà cho thuê còn chưa hồi thần.

Lát sau trông thấy Chúc Ương thì đột nhiên giật mình thoảng thốt.

Có điều chờ bọn họ đi đến cửa, thằng ất ơ bị quẳng ra ngoài kia đã mất tăm mất tích.

Chúc Ương cũng chẳng thèm care, mang theo đệ tuỳ tùng vừa mới thu được giết ngang một đường đến cửa hàng.

Tuy nói trò chơi này xem mạng người như cỏ rác, nhưng đối đãi với người cũng rất xông xênh.

Dù sao thì lúc kiểm tra tài khoản ngân hàng Chúc Ương thấy trong tài khoản không thiếu tiền, những người khác có lẽ cũng đồng dạng như thế, số tiền này đều mở ra từ giờ cho đến bảy ngày, đủ để mua sắm tiêu xài thoả thích trong khoảng thời gian vượt ải trong trò chơi.

Trái lại có phần giống ăn no trước trước khi chết.

Chúc Ương không khách sáo, mặc dù chỗ này không phải thành thị sầm uất gì, nhưng trong trung tâm thương mại vẫn có không ít nhãn hàng hiệu mà cô thích.

Một hơi mua liền mấy bộ, Chúc Ương là dạng người sống chết không muốn phải mặc một bộ quần áo những hai ngày, cô dứt khoát chuẩn bị luôn quần áo đủ cho những ngày còn lại.

Mua xong quần áo thì phải mua mỹ phẩm trang điểm, dưỡng da, giày, túi xách, tất cả đều phải chuẩn bị thêm.

Cho dù có là thế giới game khủng bố thì cũng không thể ngăn cản cô chăm sóc da.

Nếu muốn hình dung bằng một câu chuyện cười, Chúc Ương tuyệt đối là cái thể loại chuẩn bị chết đến đít rồi còn cố ăn bận xinh đẹp trang điểm tỉ mỉ, mua cho mình một chiếc quan tài hàng hiệu đẹp nhất, thậm chí thời gian dư lại còn phải đặt cho mình một tang lễ với dàn hoa tươi thuộc loại cô thích nhất.

Lục Tân đi theo đuôi cô, cũng không há miệng phát biểu ý kiến gì trước cơn cuồng nhiệt mua sắm của cô.

Muốn mua thì mua, có túi thì xách, thi thoảng đưa ra cái nhìn của mình một chút, khiến cho Chúc Ương cảm thấy thẩm mỹ của tên này rất không tồi.

Ở hiện thực gia cảnh hẳn cũng rất khá giả đi? Có điều chắc là mặt khác quá tầm thường, đến mức cùng trường học mà cô còn chẳng có ấn tượng.

Nhưng mà có tận vài lần, Lục Tân vô thức móc ra thẻ trả tiền theo bản năng, tay đều luồn vào trong túi rồi nhưng bỗng khựng lại, may rằng Chúc Ương không chú ý đến.

Chờ Chúc Ương mua thoả thích, mặt trời cũng đã ngả bóng về phía Tây rồi, lúc 3-4 giờ chiều, hai người mới túi lớn túi bé trở về phòng thuê.

Hiển nhiên túi lớn túi nhỏ chính là Lục Tân, trong tay Chúc Ương chỉ cầm ly cà phê, ung dung thoải mái đi đằng trước, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt.

Chờ Lý Lập và Uông Bội nhìn bộ dạng trở về này của hai người, cả người đều ngây ra.

Chúc Ương thấy bọn họ đang tiến hành uống trà trò chuyện phiếm an toàn cùng với chủ thuê nhà ở bên bàn trà trong đại sảnh, đỡ mất công đi tìm người.

Xoay người chính là mấy túi quần áo ném vào mặt chủ thuê nhà, “Đem mấy này đi giặt đi, nhớ kỹ đừng dùng nước xả vải và nước hoa, mấy thứ hương vị rẻ tiền kia không thể xuất hiện trên người tôi.”

“Có túi rác rưởi trong phòng tôi, đem nó vứt ra ngoài cùng đi, chật chỗ. Đúng rồi, khăn mặt nhớ phải dùng nước nóng tiêu độc.”

Một đống đồ lớn đổ ập tới, suýt thì đánh ngất cả chủ thuê nhà.

Hắn vội nói, “Ở đây chỉ cho thuê ngắn hạn mà thôi, không có, không có những loại phục vụ này.”

Chúc Ương xua xua tay, tống cổ hắn, “Lại không bắt ông làm không công, chi phí ra sao đều trả, phí phục vụ cũng vậy.”

Cô phân phó mấy thứ này quá thuần thục thản nhiên, vừa nhìn đã biết đây là loại thường xuyên làm việc này.

Lại liên tưởng đến tràng oanh động ngày hôm qua và cả màn càn rỡ nói quẳng là quẳng người đi ngay và luôn của sáng nay, có thể thấy được đây chính là đại tiểu thư của gia đình giàu có.

Lại thấy một chồng quần áo ném tới để giặt là, tất cả lại toàn là hàng hiệu không rẻ, chủ nhà cho thuê lập tức không dám thất lễ.

Hấp tấp thu dọn đồ đạc ra ngoài, trước khi đi còn chạy lên gian phòng của các cô cầm lấy cái vali bị Chúc Ương thông báo là “rác rưởi”, định mang ra ngoài ném.

Lúc này Thôi tiểu thư đã nạp xong giấc ngủ định ra ngoài rửa mặt, vừa lúc được chưna kiến toàn bộ quá trình vênh mặt hất hàm sai khiến người khác ra sao.

Nói thiệt, chuyện ban sáng này cô đúng là rất cảm kích vị khách trọ mới đến này, còn hỏi thăm chủ nhà cho thuê về tên của người ta.

Có điều nhìn đối phương có vẻ không phải người thiện lành, cô ấy đối với cô cũng không phải toàn bộ là thiện ý mà từ đầu đến cuối chỉ có khinh bỉ.

Nhìn cách nói chuyện của cô ấy và còn cả phong cách làm việc, là có thể thấy nữ sinh này kiêu ngạo đến nhường nào.

Hơn nữa bộ dáng xinh đẹp nhường kia, nếu ở trường học của cô những cô ả nữ sinh kia sẽ bắt bẻ mà nói này nói nọ, chắc chắn sẽ chẳng phải lời hay ho gì. Có lẽ xung quanh cô ấy cũng sẽ không thiếu mấy lời đàm tiếu xấu xa.

Nhưng tại sao cô ấy có thể làm một cách ung dung thoải mái như thế được?

Đến ngay cả làm chuyện xấu xa và bộc phát tính tình đều tự tin loá mắt đến thế, lần đầu tiên Thôi Viện cảm thấy những âm thanh dè bỉu trong miệng những ả nữ sinh ở trường học cũng không khó nghe đến vậy.

Nhưng đó chỉ là xét riêng người nữ sinh này, những việc làm đó của cô ấy khiến cho người ta cảm thấy thản nhiên thuần thục, những lời đặt điều đàm tiếu vẫn luôn quẩn quanh bên mình thật lâu, nếu đặt trên người cô ấy, trái lại sẽ có vẻ đó là gương mặt ghen ghét của những người kia đi?

Tiểu thư Thôi bên này đã cảm khái rất nhiều, nhưng chỗ đám Chúc Ương thì đã nhao nhao lên rồi.

Nếu đây không phải là ở đại sảnh thì Lý Lập đã thực sự chửi um lên rồi.

Hắn gằn giọng chất vấn, “Hôm nay các cô ra ngoài điều tra, các cô điều tra như này đây? Ở trung tâm mua sắm tiêu hoang cả một ngày?”

Nói rồi đập mạnh bàn tay xuống bàn phát ra tiếng “Bang” vang rội, “Chúc Ương, tôi không biết cô vượt qua màn thi đấu tuyển chọn nhờ vận may ra sao, chẳng qua nhìn cô kiếm được điểm tích luỹ đơn giản như vậy, hiển nhiên là chó ngáp phải ruồi.”

“Cô là lính mới nên còn chưa điều chỉnh trạng thái tốt, không biết quỷ quái ở trong màn chính thức đáng sợ ra sao, nên coi đây là sân chơi, điều này không thành vấn đề. Dù sao mạng cô là của chính cô, mang ra chơi là chuyện của cô.”

“Nhưng đừng làm hại mọi người, cô nhìn một chút cô xem, cô đến nơi này mới được một ngày mà cô đã đắc tội với hết tất cả quỷ quái ở đây, trừ cậu học sinh cấp ba ra thì tất cả đống quỷ quái ở đây cô đều đắc tội, ra ngoài làm nhiệm vụ điều tra thì không làm chỉ lo hưởng lạc cho riêng mình, tôi không biết ở hiện thực chuyện học hành của cô cũng phải nhường đường cho mấy việc mua sắm này của cô hay không, nhưng lúc này đây mạng người là quan trọng, nếu cô không định thu liễm lại, chúng tôi chỉ có thể đổi biện pháp khác.”

“Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cô điều này, dù tỉ lệ tử vong trong vòng đầu tiên của lính mới không cao, nhưng bây giờ độ khó rõ ràng đã bị nâng cao, cô tự nghĩ một chút sao mà cầu may cho mình đi.”

Lại trừng mắt nói với Lục Tân: “Cô ấy là lính mới không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ cậu cũng không biết đây là chỗ nào luôn à? Theo đuổi con gái thì cũng đừng đặt luôn mạng sống vào.”

Trong lời nói tràn ngập sự ghét bỏ đối với người trẻ tuổi thấy gái là mờ mắt.

Chúc Ương hững hờ gỡ đống đồ hàng hiệu của mình ra, chờ Lý Lập nói xong, lúc này mới lạnh lùng mở miệng, “Ờ? Vậy cả ngày hôm nay các người có tiến triển gì rồi?”

Lý Lập nghe thế thì nghẹn, khí thế bỗng bốc hơi, nhưng lập tức ráng chống đỡ nói, “Chủ nhà cho thuê đều ở trong đại sảnh cà mội ngày, tạm thời chúng tôi không thể đi đến gian phòng.”

Sau đó lại vội vàng bổ sung; “Nhưng chúng tôi tích cực nghĩ cách, đến trưa đều đang làm quen với hắn ta, chỉ cần thăm dò được quy luật ra ngoài của hắn ta, còn có cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi khó xác định nhất tiểu thư Thôi, là chúng tôi có thể ——”

Lời nói còn chưa dứt đã bị Chúc Ương cắt ngang, “Cho nên, tôi đây không phải tạo cơ hội cho các người à?”

“Tiểu thư Thôi vừa cầm túi trang điểm đi đến chỗ rửa mặt ở kia, có thể thấy được ngay sau đó sẽ ra ngoài đi làm, chủ nhà cho thuê đã bị tôi đẩy đi, nơi vứt rác gần đây nhất cách chỗ này 200m, tiệm giặt là gần nhất cũng nằm bên đường đối diện, muốn đi đến hai nơi này ít nhất cũng mất hơn nửa tiếng, vả lại những món đồ kia của tôi đắt tiền, tiệm giặt chắc chắn sẽ bỏ ra thời gian dài để kiểm tra cẩn thận từng bộ quần áo.”

“Cô giáo Khâu tan làm lúc 6 giờ, sau đó mua thức ăn và đón con trai trở lại nhà khi đó sẽ phải muộn hơn 6h30, học sinh cấp ba còn phải tự học buổi tối trên lớp, ít nhất cũng phải sau 9 giờ tối mới về, nói cách khác hai người các anh ít cũng sẽ có khoảng 2 tiếng đồng hồ, chìa khoá thông dụng ở ngay trong ngăn kéo quầy bar, thế mới nói, chuyện đơn giản như vậy mà mất cả ngày trời hai người vẫn không giải quyết được, thế còn không biết xấu hổ mà chỉ trích bọn tôi?”

Nói xong Chúc Ương cười mỉa, “Không có kinh nghiệm nắm bắt được trọng điểm có lâu hơn cũng chưa nói đến hiệu suất, một chuyện các người dùng cả một ngày nhưng tôi chỉ cần 10 phút là xong, vậy thời gian của tôi anh quản cái gì?”

Lý Lập và Uông Bội há miệng, nhưng nghe cô nàng chanh chua nói cho một trận thì mới phát giác moá nó bây giờ chính là thời gian hoạt động tốt nhất.

Uông Bội còn đỡ, tính cô ôn hoà, cũng không có chủ kiến gì, ai nói có lý thì nghe người đó.

Nhưng Lý Lập lại ỷ vào mình là người có kinh nghiệm nhiều nhất, tuổi tác lại lớn nhất, bị một đứa con gái nhỏ tuổi mắng xơi xơi cho mất hết mặt mũi thì sắc mặt lập tức khó coi.

Hắn nhịn một lát mói nói, “Thời gian của những người khác không lệch nhiều, làm sao cô biêt chủ nhà cho thuê sẽ không trở lại sớm? Nhỡ đâu hắn đánh rơi đồ hoặc là tiệm giặt là bên kia không mất thời gian nhiều, lúc nào cũng có thể ——”

Còn chưa nói xong đã thấy Chúc Ương giơ màn hình điện thoại ra trước mắt hắn, trên màn hình là một cái định vị, một màu đỏ đang di động.

Cô cười khỉnh, “Chuyện anh có thể nghĩ đến chẳng lẽ tôi thì không sao? Sớm đã ném điện thoại của Lục Tân vào, cho dù hắn có thấy thì cũng sẽ chỉ cho rằng Lục Tân không để ý đánh rơi vào, tuỳ thời đều có thể kiểm tra xem hắn đang ở chỗ nào, nếu sắp trở về, gọi điện thoại cho hắn, sai hắn đi mua chút đồ gần đó, người ta chắc cũng rất vui lòng chạy chân hộ.”

Lý Lập đành hậm hực ngậm miệng, không nặng không nhẹ buông câu, “Ngày mai nhớ kỹ làm nhiệm vụ của các cô.” Rồi rời đi cùng với Uông Bội, cầm chìa khoá bắt đầu điều tra từng phòng.

Kỳ thực Chúc Ương chẳng hề kỳ vọng gì vào kết quả điều tra hiện tại, dù sao bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được nhiều manh mối.

Thật cho rằng trước 7 ngày này là trò chơi để cho bọn họ nghỉ phép á? Mặc dù đại khái kịch bản đã nằm trong đầu bọn họ, nhưng tiền căn hậu quả, quá trình khúc chiết giờ đây mới từ từ hiện ra đâu.

Chúc Ương vẫn luôn có khuynh hướng rằng đến khoảng thời gian nhất định nào đó ắt sẽ có thứ gì đó kích phát, vì thế nên chẳng thèm để ý đến chút tình tiết ngu ngốc kia.

Gác đôi chân dài lên bàn trà, ngả người dựa vào ghế salon ở đại sảnh, sai khiến Lục Tân bóc quýt cho mình ăn.

Thật đúng là đừng nói, cô phát hiện tên nhóc này còn rất biết cách hầu hạ người đấy, không lắm lời, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ, nhìn lại tình huống xem, nếu sau này rời khỏi chỗ này thật đúng là suy nghĩ thu nhận hắn ta làm tuỳ tùng.

Quả nhiên 1 tiếng dau, hai người không thu hoạch được gì mà trở ra, vẻ mặt cả hai đều uể oải.

Không lâu sau chủ nhà cho thuê và mẹ con cô giáo Khâu lần lượt trở lại, chủ nhà cho thuê giao tờ hoá đơn cho Chúc Ương.

Chúc Ương sảng khoái thanh toán tiền, còn tăng thêm chút phí chạy chân, khiến cho chủ nhà cho thuê mừng đến vỗ ngực liên tục đảm bảo sau này cô có chuyện gì cứ việc phân phó.

Bữa tối dựa theo ý của Lý Lập bọn họ rằng muốn gọi đồ ăn bên ngoài, có điều Chúc Ương xen vào một câu, “Các người thích nơi này đến thế cơ à? Ăn cơm cũng không nỡ rời đi.”

Sau đó thì mặc kệ bọn họ, mang theo tuỳ tùng đi đến khách sạn gần đó ăn tiệc.

Uông Bội trông Chúc Ương dù nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng tính tình thẳng thắn thông minh, so sánh với Lý Lập bên kia còn lanh lẹ hơn nhiều càng khiến cho người ta tin tưởng hơn chút.

Nhất thời bỗng cảm thấy cô bé kia cũng chẳng nói sai, trò chơi này dù có đáng sợ thật, nhưng không cần thiết phải căng chặt cả ngày bạc đãi bản thân, nên cũng vội vàng đi theo bọn họ.

Lý Lập thấy thế thì không làm sao được, thấy quyền chủ đạo đã rơi cả vào tay tiểu nha đầu kia, cũng sợ bị cô lập, nói cho cùng hắn ta ở thế giới hiện thực cũng chẳng phải loại người cầm đầu gì, đi theo thì đi theo.

Quả nhiên chỉ cần không câu nệ chi tiêu, vẫn có thể trải qua thế giới trò chơi rùng rợn một cách thoải mái.

Sau khi no nê ở phòng vip, Lý Lập và Uông Bội không khỏi cảm thán không uổng công.

Ở thế giới hiện thực bọn họ chỉ là những lớp giai cấp công nhân phổ thông, làm gì có mấy ngàn tệ mà ăn một bữa xa hoa như này? Đó là tiền sinh hoạt của cả một nhà hai người.

Nhưng nơi này lại không cần tiết chế tiêu tiền, thậm chí lưu manh một chút, dù sao sau 7 ngày người trong toà nhà sẽ đều chết, coi như bọn họ hiện giờ ăn ngủ nghỉ ký sổ với với chủ nhà cho thuê thì đến khi ấy cũng không có ai đòi nợ.

Một đám người hưởng thụ xong bữa tiệc thì cũng đã qua 9 giờ, bởi vì nhà ăn cách nói chỗ ở không quá xa, mấy người bèn tản bộ tiêu thực mà về.

Kết quả vừa mới đến ngõ ngách đã gặp được mấy người lén lén lút lút dây dưa gì ở đó

Nhìn kỹ, trong đó vừa đúng có một cậu học sinh cấp ba ở khu nhà cho thuê cùng bọn họ kia.

Có điều tình cảnh hiện giờ của đứa bé này không tốt lắm, cậu ta bị mấy cậu học trò lưu manh mặc đồng phục cùng kiểu dáng một trái một phải choàng tay bá cổ.

“Ra ngoài thuê biệt thự ở còn nói bản thân không có tiền hả? Đừng keo kiệt thế, chúng ta đều theo nhau đến, cưng lỡ nhẫn tâm để bọn ta tay không mà về à?”

Ồ! Đầu năm nay bạo lực trường học cũng bắt đầu biết đến tận nhà đánh cướp rồi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN