Nữ y và dị nhân thời Edo - Chương 1:Nữ y và Temono
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Nữ y và dị nhân thời Edo


Chương 1:Nữ y và Temono


Tại một thị trấn náo nhiệt Gokou cuối thời Edo

So với các thị trấn khác trong vùng thì nơi đây mang một dáng vẻ rất khác. Người người tấp nập buôn bán , các quán ăn tranh nhau mời gọi khách hàng. Tất nhiên , những tiếng gọi mời , tranh giá thậm chí là cãi vã không bao giờ ngớt. Nếu để đem ra so sánh thì nơi đây không thua kém cái hội là bao nhiêu , có tiếng người rộn rã , có tiếng nhạc rong , có tiếng vó ngựa kêu lên liên tục ,…
Và tại quán ăn đó , một quán trông rất đỗi bình dân.

– Phù! Ngon quá! Cảm ơn vì bữa ăn

– Ôi chà , cô nhỏ con như thế mà lại chén hết chỗ này à?

– Tại vì ngon quá mà ông chủ

Cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt đống đĩa đồ ăn đã vét sạch là Kimura Kana. Vì người Nhật thời Edo có tiêu chuẩn đẹp phải là: da trắng như tuyết , tóc đẹp như mây và mặt phải đẹp như tiên dáng trần nên nhìn cô là không ai yêu nổi. Thân hình mảnh khảnh , không có tí chút quyến rũ nào từ đường cong cơ thể của mình. Ngực lép , mông xép đã đành , cô lại phải cái tội xấu nữa. Khuôn mặt cô lốm đốm chỗ những tàn nhang , lấm chấm từ mũi lên trán. Không chỉ vậy , nước da của cô không hề phù hợp với người phụ nữ phong kiến chút nào. Nó ngăm bánh mật , thể hiện vẻ mạnh mẽ của đàn ông chứ không phải vẻ nhu mì thường thấy của chị em phụ nữ. Cô lại bận một trang phục đậm chất của một lữ hành: mũ rơm , hai lớp Kimono mỏng và một đôi Tabi lữ hành. Quả thật , bao nhiêu cái xấu , được cho là cái tội đổ hết vào cô gái đó. Chủ quán nhìn vào vẻ đẹp “tội lỗi đối với người phụ nữ” đó , ông liền mở miệng ra đùa:

– Tiểu thư hãy coi chừng con quái vật Temono đó!

– Temono ư ?

– Cô không biết về con quái vật đó à? – ông chủ ngạc nhiên

– Temono đáng sợ lắm sao?

– Đáng sợ lắm chứ! – một người đàn ông bàn sau tới tiếp chuyện – nó là con quái vật mới được dân làng đồn thổi mới đây thôi.

– Ôi dào. Chuyện hư cấu thôi mà , truyền miệng cả thôi – chủ quán xua tay

– Không! Nó là thật đó , chính tôi đã trông mắt nhìn thấy nó!

– Hể ? Thế nó như thế nào kể cho tôi và mọi người trong quán nghe như thế nào đi

– Để tôi kể. Nó là một con gấu có dấu bán nguyệt trên trán. Đối với nó thì Sumo chỉ như những con cún , thân hình của nó có thể to ngang ngửa cả một căn nhà, với lại móng vuốt của nó nữa. Từng cái vuốt như thanh kiếm vậy , nó  dài và thẳng và cào cũng sâu…

Tiếng cười rộ lên khắp quán ăn đó. Cả quán được tràng cười bể bụng , có người vừa cười vừa sặc nước. Chủ quán sau khi ôm bụng cười xong , ông ấy phán lại:

– Thôi đi anh. Chúng ta thổi đồn về Temono để dọa và thu hút lữ khách như cô bé này đây thôi chứ có thật đâu , anh nghiêm trọng hóa quá rồi.

– Nhưng ,nhưng tôi đã…- người đàn ông vừa ra cố gắng tìm cái cớ cho câu chuyện của mình.

Trong khi những tiếng xôn xao bàn tán chưa kịp dứt thì một người thanh niên tiến vào. Mớ tóc bù xù che đi cái mặt của anh ta , người bận một bộ Yukata dài tay , rất dài là đằng khác. Trông hắn chẳng khác nào mặc một bộ Yukata của Lãnh Chúa mà không thèm buộc gọn vào , khiến cho hai tay áo của hắn có thể quét sàn nhà đúng nghĩa đen. Hai tay của hắn thì bị khuất đi bởi ống áo dài đó. Nụ cười nham hiểm trên đôi môi của hắn hướng về chủ quán. Mới bước một bước vào quán mà đã mang nặng bầu không khí như thế này rồi. Chủ quán thấy thế thì đơ người. Như nhìn thấy quỷ trước cửa nhà mình , ông chầm chậm lê từng bước ra ngoài đón chàng thanh niên ấy. Chủ quán quỳ rập xuống:

– Làm ơn hãy tha mạng!

– Chưa trả tiền cho Aomamushi bọn tao mà mày vẫn buôn bán trước cửa Phật?

– Xin anh đừng động thủ làm gì cả. Cho tôi đúng 1 tuần thôi , đúng một tuần tôi sẽ trả.

– Ta cho ngươi 5 giây để trả.

Cậu thanh niên ấy lườm chủ quán với một ánh mắt sắc hơn dao cắt , một ánh nhìn chết chóc làm sởn gai ốc mỗi khi nghĩ tới.

– Để , để tôi lấy tiền , ngài đợi tôi chút.

– Định chạy đâu ?!

Một cú cước vào hàm chủ quán. Ông ta ngã lăn ngửa , hai tay ôm miệng mình trong khi hai cái răng của ông ta đã nhảy khỏi lợi. Cậu thanh niên ấy lại gần và dẫm lên eo của chủ quán:

– Vẫn có túi tiền rủng rỉnh thắt ở bụng như mọi khi, chắc tao sẽ mổ bụng con heo này để lấy tiền đúng chứ?

Hai thanh kiếm dắt hai bên hông hắn lộ ra khi hắn rướn người tới. Chủ quán mặt tái mét cắt không giọt máu. Ông tay run run đưa túi tiền cho cậu thanh niên đó.

– Làm ơn để cho tôi làm ăn , làm ơn!

Cậu thanh niên sau khi nghe xong , tung túi tiền lên xuống rồi ra khỏi quán. Sau khi hắn ta đi khuất mắt , mọi người liền đổ xô lại vào chủ quán. Bao tiếng xuýt xoa , bàn tán lại rộ lên:

– Trời ạ , lũ côn đồ dạo này hay phá quán nhỉ ông chủ

– Oắt con chết tiệt!

– Ông chủ nên cẩn thận đi.

Và tất nhiên , Kana cũng vào giúp đỡ chủ quán nữa:

– Chú cầm lấy đi nè

– Hơ , cảm ơn cô bé. Đây là gì vậy ?

– Là thuốc bôi đó chú ạ. Có tác dụng rất tốt đôi với những chỗ bị bầm tím.

Chủ quán bất ngờ trước món quà của cô bé mảnh khảnh kia. Không phải bất ngờ vì món quà và lòng tốt của Kana mà chủ quán bất ngờ vì cô ta lại có kiến thức về y học cổ truyền. Món quà cùa cô là sắc thuốc của lô hội và cỏ bươm bướm có tác dụng lành da , liền vết thương nhanh và thậm chí là cầm máu. Điều đó chứng tỏ không ít thì nhiều , cô ta là một nữ y. Nữ y trong thời kì Edo này thường không được coi trọng cao , thậm chí là bị khinh bỉ tại một số vùng miền do ảnh hưởng từ xã hội phong kiến nên chuyện có một nữ y trong trang phục lữ khách là gần như không thể xảy ra. Và nơi đây cũng là một trong những vùng hắt hủi nữ y. Chính vì thế mà thay vì cảm ơn Kana , chủ quán liền đuổi cô ra khỏi quán và cấm cửa cô quay lại.

Thở dài , Kana chỉ biết tiếp tục dạo bước trên con phố nhộn nhịp này.

– Trời ạ , ngày gì mà xui dữ vậy? Mình đã giúp ông chủ quán mà không lấy một lời cảm ơn. Mà hắn ta là ai thế nhỉ ? Là du côn à? Sao lại mặc bộ Yukata nam rộng như thế chứ ? Dù có là đòi nợ thôi thì cũng thật là hết sức quá đáng mà.

Tức giận đấm mạnh tay vào tường , Kana bắt đầu rủa chủ quán cũng như người thanh niên ấy

– Đúng là một người không có ân nghĩa mà! Ông chủ quán đối xử với nữ y như thế đấy. Cầu cho quán ấy sập tiệm đi , với cả súp Miso họ làm đặc vãi , không ăn nổi. Còn tên dở hơi đầu tóc bù xù kia nữa , cầu mày cầm tiền rồi chết chôn thân ở đâu đó. Dù có đòi nợ thì không cần áp bức người ta như thế chứ! Ui da

Một tấm áp phích bay vào mặt Kana , tiêu đề ghi chữ “Temono , lời đồn là hư hay thực?” cùng với bức vẽ người đàn ông bị chết vì vết cào của một con thú găm sâu vào da thịt. Bốn vết cắt , từ ngực tới quá bụng , xếp theo hình dấu chân chim dễ khiến người ta liên tưởng tới nanh vuốt của một con vật nào đó. Nhưng với kích thước vết cào này , một con hổ hay một con gấu thì đơn thuần sẽ không thể giết được một người trưởng thành với chỉ một vết cào. Chính vì thế mà người dân mới rộ lên tin đồn về Temono mấy ngày qua. Nếu như là người bình thường , người ta sẽ thấy ghê sợ con quái vật kia nhưng Kana lại thấy thích thú là đằng khác. Cô mong muốn được tận mắt chứng kiến con quái thú Temono đó và ghi chép vào sổ sách y học của cô.

Đang mải miết suy nghĩ về con quái vật Temono thì một thứ không thể ngờ đập vào mắt Kana: tên đáng ghét với bộ Yukata dài đã làm loạn quán ăn kia đang bỏ tiền túi mua một cuốn truyện người lớn! “Thật không thể tin được mà! Có cái loại người nào mà vừa trấn lột tiền của người khác xong luôn là tiêu cho một thứ vô bổ như thế này cơ chứ ? Hắn ta thật không ra gì. Không , hắn ta kà cặn bã xã hội!” – Kana nghĩ thầm trong khi nấp sau bức tường để theo dõi hắn. Cô ta quyết định lại gần và dạy cho hắn thế nào là nhục.

– Ai? Mau ra nhanh! – hắn ta phát hiện được Kana

– Anh , anh không thấy xấu hổ à?

– Sao?

– Đọc cái thứ vô bổ giữa thanh niên bạch nhật này mà cũng không có cái gì là…

Kana hẵng giọng lại. Cô sững sờ trước những gì mình thấy. Hai cánh tay của hắn đang cầm truyện với ngón cái trỏ ngược xuống với một tư thế dị dạng. Cả hai cánh tay đều ở vị trí ngược nhau hoàn toàn như bàn tay trái và phải đối ngược nhau vậy. “Pặp” – Kana ngay lập tức chộp lây hai cánh tay của cậu thanh niên đó

-Để tôi xem nào!

-Không!

Người thanh niên ấy giật hai bàn tay lại , bộ dạng cố gắng tránh đi cái nhìn tò mò của Kana. Nếu là ai cũng vậy thôi , những người dị dạng về cơ thể thường che những khuyết điểm thiếu sót của mình và thường không cho người khác xem. Chính vì vậy mà hắn ta lại mặc bộ Yukata nam rộng để che đi bàn tay dị dạng ấy. Hơn nữa , người dân thời Edo thường sợ những người dị dạng nên mặc nhiên hắn sẽ bị cho là quái vật, bị người người khiếp đảm và tránh xa. Thế nhưng , Kana lại không hề tỏ vẻ sợ sệt gì , cô chăm chú quan sát cánh tay của hắn. Cô lại giật hai cánh tay của cậu ta

-Để tôi xem nào! Tôi là nữ y đó!

-Nữ y? Cô á?

Hắn ta ngạc nhiên hỏi trong khi hai cánh tay được khám xét bởi Kana. Nhìn gần thì cô càng kinh ngạc hơn nữa. Nếu như bình thường , những cách tay dị dạng thường bị rối dây thần kinh và mạch máu cũng như các cơ sẽ không hoạt động bình thường nhưng của cậu ta lại hoạt động một cách linh hoạt. Có vẻ như ngón út và ngón trỏ là hai ngón mạnh nhất , rồi đến ngón cái , ngón giữa và ngón áp út. Khi để bàn tay của cậu ấy nằm ngửa , hai ngón cái hướng vào trong , ngược lại hoàn toàn với người bình thường. Khó chịu sau khi bị soi mói một lâu , cậu ta gắt:

– Cô đã xem đủ chưa vậy nữ y? Tôi có việc để đi

– Để , để tôi xem chút nữa đã , tay anh thật sự rất là kinh ngạc

– Nó không kinh ngạc chút nào đâu. Xin lỗi vì đã làm cô hoảng , cáo từ.

Hắn ta kéo vội Yukata nam rồi phóng vút qua con phố nhỏ đó. Kana thẫn thờ nhìn bóng dáng của người thanh niên ấy hòa lẫn đám đông.

Tối hôm đó. Tại một nhà nghỉ suối nước nóng

– Aaaa~~ Dễ chịu quá

Kana đang ngâm mình trong bồn tắm Onsen (bồn suối nước nóng). Mùi thảo dược dễ chịu cùng dòng nước nóng ấm đủ để làm cho những người khó tính nhất cũng phải thay đổi tâm trạng mà tận hưởng thoải mái bồn tắm nơi đây. Và có lẽ , đối với Kana nơi này là nơi rất dễ dàng để cô suy nghĩ về chuyện chiều nay “Hai cánh tay ngược lại , lại còn vết đỏ bầm và những vết rách ở cổ tay nữa. Mình đang tự hỏi liệu anh ta dị tật bẩm sinh hay cánh tay đó là do phẫu thuật. Mặc dù số người bị tật nguyền không phải là hiếm nhưng hai cánh tay ngược lại hoàn toàn mà có thể điều khiển linh động. Hơn thế nữa , các dây chằng và dây thần kinh không bị ảnh hưởng. Chẳng lẽ anh ta là dị nhân? Mà nếu có thể ,mình muốn kiểm tra mô mềm và tĩnh/động mạch nữa , có thể mình sẽ chữa được cho anh ta nhờ phẫu thuật”
Đang lạc trong dòng suy nghĩ miên man về hai cái tay dị thường của chàng trai ấy , Kana không để ý có một cái bóng sau cánh cửa gỗ nhà tắm Onsen. Cái bóng lù thù ở đó , như một con vật đang đi lạc. Rồi nó phóng đến phòng tắm Onsen nữ , làm gãy giàn tre rào bên ngoài bên ngoài. Con quái vật ấy xuất hiện cùng những tiếng kết thét khiếp đảm của những mĩ nhân ở đó: “Te…temono!!”. Nhà tắm nhanh chóng trở nên hỗn loạn , các chị em phụ nữ nhanh chân quấn khăn lao ra ngoài. Nhưng Kana thì…

– Ơ cái gì vậy? Te…temono? Nó…nó chẳng đáng sợ chút nào cả. Giống một con gấu to xác với dị dạng tí hơn thôi. Mình muốn đến gần xem nó nhưng mà…

Mặc dù niềm hân hoan và vui sướng khi được tận mắt chứng kiếnTemono đang thôi thúc cô tiến đến con quái vật đó , nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy Kana và mách bảo cô chạy thật nhanh và tránh xa con quái vật đó. Nhưng mà cô thấy hay đúng hơn là nghe thấy một điều rất lạ : “ Ê mày , bọn con gái chạy hết chưa?” – giọng nói của người đàn ông. Tức là con Temono đó không có thật , chỉ là do ai đó trêu khăm hoặc là cố ý đóng giả thôi. Cô cũng nhanh chóng chạy ra để báo cho mọi người biết. Rồi cánh cửa giấy trước mặt cô kéo ra , là chàng thanh niên dị nhân lúc sáng. Kana bất ngờ rồi nhanh chóng trở nên đỏ mặt , hai tay lấy khăn cố che đi chỗ kín của mình.”Biến thái!!” – tiếng hét cuối cùng của cô trước khi cô gục xuống. Chàng thanh niên ấy sau khi đánh vào đầu cô bất tỉnh , vác cô lên đi và bĩu môi: “Ai thèm ngươi chứ? Nữ y dở hơi”.

Ở một khu ổ chuột nào đó , giữa đêm khuya

Kana tỉnh dậy thì thấy mình đang ở sau một cái lồng gỗ to gấp 3 lần cô , có vẻ như đó là lồng cho gấu. Bên kia là năm , sáu tên lưu manh mài kiếm , đếm tiền , rượu chè và cười hả hê với số trang sức , của cải chúng chiếm được khi làm náo loạn nhà tắm ấy. Cái con Temono kia đang bị treo lên cái giá cao 2m , đó là bộ lông gấu được chắp vá tinh vi và được lũ kia đóng giả làm Temono khi nghe câu chuyện địa phương ở đây. Cô lại bắt gặp hắn , hai con mắt hắn cứ dán chặt vào người Kana. Bực mình , ức chế , Kana chửi rủa

– Thả tôi ra , tên đê tiện! Tên hèn hạ! Tên biến thái!

– Cô nên mừng vì ngươi chưa hở nửa lời về phi vụ của bọn tôi đó. Không thì tôi đã diệt khẩu rồi.

– Cái? Tôi không nghe cái gì cả. Thả tôi ra – Kana cố gắng chối cãi

– Ồ thế à? Nghe? Cô rõ ràng đã nghe tiếng hai đứa ăn hại kia nói chuyện rồi chứ?

– Vậy bọn ngươi là lũ lưu manh , hèn mọn , không có chút danh dự nào cả.

– Không phải.

– Hả?

– Tôi được trả tiền để làm việc này thôi.

– Thế là cứ có tiền là người ta thuê anh làm gì anh cũng làm à? Kể cả việc sáng nay ngươi cũng sẽ thật sự giết ông chủ đó nếu ông ta không có tiền à? Đồ máu lạnh!

– Nếu là cần thiết , tôi sẽ ra tay. Nhưng , cô nên biết là vì thú vui của bản thân , ông chủ quán đó đã gây dựng khoản nợ 2 năm nặng lãi , nên tôi ra tay để đòi tiền quỵt 3 tháng là lẽ đương nhiên. Đó là công việc mà , có gì sai chứ?

– Vậy…hãy đưa tôi ra khỏi đây , tôi sẽ trả tiền!

– Ồ , vậy thì trả bây giờ đi ,  bằng tiền tươi.

– Ta không có tiền mặt ngay bây giờ nhưng ta sẽ trả đủ cho ngươi!

-Tôi không chơi trả góp , giao kèo thất bại.

Vậy là cơ hội thoát ra khỏi đây của Kana là con số không tròn trĩnh. Cô cúi mặt xuống nhưng chợt nhớ ra gì đó:

– Vậy cho tôi xem tay của anh đi! Làm ơn!

– Ồ , cô muốn xem đến thế à? Đây

Thanh niên ấy xòe tay ra cho Kana xem.

– Tay của anh , như tôi nói: nó rất bất ngờ đó , nó không đáng sợ tí nào cả.

– Hả ? Ý cô là sao?

– Thì đây nè.

Kana xếp hay tay của anh ấy lại với nhau , từng ngón tay đan xen và gập nhau còn hai ngón cái hướng lên trên tạo thành một bông Sakura(hoa anh đào)

– Là Sakura đó , chẳng phải rất dễ thương sao?

– Dễ , dễ thương ư?

Người thanh niên đó nhìn lại tay của mình , hai mắt dán chặt vào Kana , nghiêng đầu như có gì đó khó hiểu. Kana thấy thế liền đưa quyển sổ y học cho cậu ta xem:

– Tôi có nghiên cứu về y học cũng như cơ thể con người. Nhìn trường hợp dị dạng cỉa tay cậu làm tôi hứng thú cả chiều nay. Anh nhìn nè Kana chỉ vào bức vẽ mà cô mới vẽ vào chiều nay , là hai cánh tay của cậu ta. Hình vẽ như phác họa chi tiết các mạch máu , bó cơ và xương tay.

– Tôi nghĩ có thể chữa bệnh dị tật này cho anh đó. Chỉ cần phẫu thuật thôi.

– Phẫu thuật?

– À là y học bên Tây mới du nhập sang nước ta thôi. Nó như kiểu lắp ráp và chỉnh sửa hai cánh tay của anh. Tôi sẽ cố hết sức để chữa tay cho anh nên làm ơn , hãy thả tôi ra khỏi đây.

– Tôi sẽ cân nhắc đến chuyện đó. Còn giờ nếu cô có ý định trốn thoát khỏi đây thì tôi sẽ giết cô luôn.

Hi vọng cuối cùng của Kana đã bị dập tắt bởi lời nói cụt lủn đó. Vậy là số phận của cô đã phần nào đã quyết định. Với một cô gái như cô thì thứ duy nhất chúng có thể lợi dụng hoặc làm đồ chơi cho lũ lưu manh cho bọn đang ăn chơi ngoài kia hoặc đứng đường phố đèn đỏ bán hoa. Tuyệt vọng , cô cần ai đó chia sẻ:

– Thật ra , tôi đã biết chắc số phận của mình khi bỏ nhà ra đi như thế này rồi.

– Cô rời bỏ gia đình mình ư? – cậu ta thắc mắc

– Đúng vậy , có một chàng trai là người bạn thời thơ ấu giờ đã làm quan đã cầu hôn tôi nên tôi không thể làm gì khác ngoài nhận lời. Nhưng vì muốn thực hiện giấc mơ của mình: trở thành một nữ y tốt bụng cứu giúp mọi người nên tôi quyết định đi bụi. Tôi biết kết cục như thế nào thì đời tôi cũng phũ mà. Nhưng ít ra , tôi có thể thấy anh. Anh là hi vọng , là tia sáng cho giấc mơ của tôi.

– Nghe có gì đó sai sai.

– Ý , ý tôi là có thể chữa được tay của anh thì tôi sẽ trở thành một nữ y danh bất hư truyền. Thế nhưng tiếc rằng việc đó là không thể rồi.

– Đúng vậy.

Khoảng 1 tiếng sau cuộc trò chuyện của hai bọn họ , lũ kia đã ăn nhậu vui vẻ xong , chúng dẫn nhau đến chỗ cậu thanh niên và Kana. Tên thủ lĩnh đưa túi tiền cho cậu ấy và nói:

– Chú mày vất vả rồi. Đây , như đã hứa 5 lượng đây! Cầm tiền rồi biến cho khuất mắt.

Rồi hắn ta hướng con mắt vào cô gái tội nghiệp sau cái lồng kia

– Còn giờ thì , chúng ta cũng nên tận hưởng tí chứ nhỉ. Có rượu mà không có gái là không được.

Kana được bọn chúng dẫn đi , qua mặt cậu thanh niên ấy , cô vừa mỉm cười vừa đưa ra vẻ mặt đáng thương:

-Tôi thật sự rất thích đôi tay đó cùa anh .

Cậu ta chỉ nhìn cô gái đó bị dẫn đi.

…còn tiếp….
——————————–
“Anh là hi vọng , là tia sáng cho giấc mơ của tôi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN