Nửa Đời An Nhiên
Chương 10: Cần thích nghi
Nghị Nhiên biết rõ, Cố Đình Xuyên ở phim trường thường xuyên hô mưa gọi gió, trở lại Cố gia tự nhiên cũng là không có người nào có thể trị được anh, khí chất của anh cũng đủ cường đại, cho nên, thời điểm anh nói xong câu đó, tim cô đập phanh phanh phanh kinh hoàng không thôi, cũng quẫn bách không biết nói tiếp như thế nào.
Anh nhìn vẻ mặt sầu lo của cô, chẳng sợ lại khuyết thiếu “Kinh nghiệm thực chiến” như thế nào cũng đoán được cô nương này đang có ý tưởng gì, huống chi, ngay cả khi anh không sẵn sàng trấn cảm xúc an diễn viên, nhưng ít nhất hiểu được thế nào là trấn an người khác.
Cố Đình Xuyên xoay người hỏi: “Hay là em lạ giường ngủ không được?”
Nghị Nhiên lắc lắc đầu, vốn tưởng rằng anh sẽ phong độ thân sĩ mà nói vậy nếu không đêm nay phân giường ngủ, nhưng cố tình chính là đợi không được, nhưng cũng may rượu vang đỏ và âm nhạc của Cố Đình Xuyên cung cấp, cùng với các loại chi tiết săn sóc cô, vẫn là làm cô an tâm một ít.
Ngay khi Nghị Nhiên châm chước muốn đưa ra cái kiến nghị này, Cố Đình Xuyên hình như nhớ tới cái gì trước cô một bước, anh lại lần nữa rót rượu vào ly của cô, trong miệng hỏi: “Em nói Cố Thái bị gì?”
Nghị Nhiên cầm ly thủy tinh chân dài, đưa tới bên miệng: “A? Tôi không có nói em ấy bị gì……”
Cố Thái hư hư thực thực bị bạn bắt nạt lại còn không dám nói ra sự thật với giáo viên thì cô không thể trăm phần trăm xác định, cũng tạm thời không định nói cho anh.
Cố Đình Xuyên xoa xoa ấn đường, cũng bất đắc dĩ mà nói: “Từ nhỏ nó đã trưởng thành sớm, suy nghĩ so với bạn cùng lứa tuổi càng phức tạp hơn một ít, có lẽ cha mẹ càng không đáng tin cậy, còn cái sẽ càng thành thục.”
Nói xong, từ tủ lấy quần áo ra, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Tôi
đi tắm ở phòng tắm bên ngoài, ở đây để lại cho em.”
Nghị Nhiên lúc này mới nhớ tới quần áo của mình còn ở trong vali chưa mở ra, cô mang dép lê đi đến dưới lầu, lấy nội y mới mua và váy ngủ ra.
Theo bóng đêm càng sâu, trong lòng cô cũng càng thêm khẩn trương, cọ tới cọ lui tắm rửa xong thì thời điểm ra tới đã không thấy bóng người của Cố Đình Xuyên, suy đoán ước chừng là anh đã đi phòng làm việc, cô nằm ở trên giường vẫn còn chưa buồn ngủ, đành phải ôm chăn nhắn WeChat với Chương Dung Dung, thuận tiện xoát xoát Weibo.
Chương Dung Dung nói: “Đêm tân hôn, hãy nêu cảm nghĩ đê? Giá trị nhân sắc của Cố đạo này, dáng người này, tài hoa này, một giây liền muốn tấn công có đúng hay không?”
Nghị Nhiên: “Vừa rồi mẹ tớ cũng gọi điện thoại tới, tớ cảm thấy rất khẩn trương, cứu mạng!”
Chương Dung Dung: “Chúc cậu thành công đẩy ngã nam thần, phải biết rằng nghiệp giới đều truyền anh ấy là tính lãnh đạm đấy???”
Nghị Nhiên: “Lãnh hay không đạm không biết, dù sao tớ đại khái chuẩn bị tránh ở trong ổ chăn không ra…… tạm biệt.”
Chương Dung Dung: “Ha ha ha ha là lái xe chạy đến ra không được sao? Tớ hiểu mà!”
Bọn họ “Tâm sự” quá nhập tâm, cô đều không có nghe thấy tiếng bước chân đến bên cạnh, cho đến khi Cố Đình Xuyên lên giường, cô mới phát hiện tiếng của anh gần như ở bên tai: “Tại sao em lại xem điện thoại nữa?”
Cô đột nhiên có chút buồn cười, liền nghĩ cố ý kích anh, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi muốn liên lạc với bạn, muốn xem bát quái, còn muốn chơi game.”
Nghị Nhiên ngẩng đầu liền thấy đầu tóc đen nhánh của anh, ánh sáng trong mắt người đàn ông dần tối xuống: “Tôi rất phản cảm người khác trầm mê điện thoại, hoặc là những thiết bị điện tử khác.”
Trên người anh có hơi thở ướt át khi mới tắm, so với thần thái nghiêm cẩn buổi chiều càng nhiều một ít bộ dáng tiêu sái tùy tính, hình bóng của hai người được ánh đèn trên đầu giường chiếu vào mặt tường, phảng phất là có một ít chồng chéo lên nhau.
“Bây giờ không có ai không chơi điện thoại, Cố tiên sinh, tâm lý của anh rốt cuộc tuổi mấy tuổi?”
Nghị Nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn rất phối hợp mà buông điện thoại xuống, lúc này mới cảm thấy một sự thật trước mắt là cô không cách nào chạy thoát, cô cùng cái người đàn ông tài hoa hơn người, tuấn lãng trác tuyệt đại đạo diễn ngồi ở trên cùng một chiếc giường.
“Có lẽ là tôi thật sự già rồi?” Không biết có phải anh cố ý thả nhẹ thanh âm hay không, lượn lờ ở bên tai cô như là một loại thôi miên song lại tăng lên hiệu dụng gấp hai.
Cô nghe đến da đầu tê dại, liều mạng mà nghĩ đổi đề tài: “Cố đạo, kỳ thật tôi vẫn luôn muốn hỏi, anh có thể nói cho tôi nghe một chút việc ngày thường ở phim trường hay không? Tôi khá tò mò đấy.”
Lòng bàn tay Nghị Nhiên đã đầy mồ hôi, xung quanh cô là giường xa lạ và người đàn ông không quá thân mật, chỉ có nghĩ đến về sau chính là “Vợ chồng” của nhau mới hơi chút thả lỏng.
Cố Đình Xuyên nhận thấy được cảm xúc nhỏ của cô, thanh thản an tĩnh mà dựa vào đầu giường, một bên đọc tư liệu một bên chậm rãi nói chuyện đủ loại chi tiết về đóng phim điện ảnh, kết quả, lại là cô càng nói càng nhập tâm, vốn dĩ chính là giáo viên ngữ văn có tài ăn nói, so với anh trả lời, ngược lại là vấn đề của cô càng nhiều một chút.
Nghị Nhiên từ khi bồi dưỡng lại một ít tác phẩm điện ảnh của “Gia diệp”, liền phát hiện chính mình vô cùng thưởng thức một ít tình tiết và chi tiết đặc biệt trong điện ảnh của Cố Đình Xuyên, bao gồm cả thói quen đặt câu thoại của anh.
Anh từ lâu đã quen với mọi lời tâng bốc và khen ngợi, có khen ngợi đến từ những đại sư tiền bối, cũng có vô số hậu bối kính ngưỡng, nhưng vẫn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, rất nhiều ý tưởng của cô anh chưa từng nghe qua, càng cùng loại tâm lý người xem bình thường thì cô lại mang theo chút góc độ của các cô gái.
“Ánh đèn bối cảnh và cảnh quay trang phục của《 Khăn Trùm Mây Khói 》thật sự tuyệt vời, còn có Hạ Dương làm sao có thể soái như vậy, tôi quả thực từ người qua đường chuyển thành fan của anh ấy……”
Đề tài lúc sau liền vẫn luôn kéo dài đến thiết lập máy bay, làm sao quay ra những cảnh kinh tâm động phách đó, mãi cho đến thảo luận đến kế hoạch sau này của anh.
“Về sau có cơ hội, em có thể đến hiện trường.”
Cảm xúc Nghị Nhiên tăng vọt, theo liền hỏi: “Thật vậy ư?”
“Chỉ sợ em sẽ cảm thấy nhàm chán.” Cố Đình Xuyên buông một phần văn kiện trong tay ra, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nhìn mặt cô, mới nói: “Đúng rồi, em có thể suy xét một chút muốn hôn lễ như thế nào, chờ tôi quay xong bộ phim trên tay này, hẳn là có thể làm.”
“Không sao, dù sao tôi cũng không gấp……”
Nghị Nhiên cho rằng cô còn cần một đoạn thời gian mới có thể thích ứng được với cái thân phận mới này.
Lúc này, bên ngoài phòng ngủ đã thay đổi một bản tình ca nước ngoài, cô lưu ý đến ca từ duyên dáng mang theo một ít ẩn dụ, không khí trong nhà tức khắc tăng thêm vài phần kiều diễm, có lẽ là mới vừa rồi nói chuyện phiếm lại uống lên rượu vang đỏ, hoặc là do người đàn ông trước mắt vốn là mị lực bức người, Nghị Nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng mà còn nghĩ tới nụ hôn đầu tiên ngọt ngào lại nóng rực ở trong văn phòng buổi chiều, đầu óc cô một trận nóng lên.
Thời điểm người muốn ngã xuống, bỗng nhiên bị một cái ôm ấm áp bao lấy, đồng thời lập tức có thể cảm giác được thân thể thon dài mạnh mẻ dưới lớp áo mỏng của đối phương.
Cô hốt hoảng mà ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt sắc bén thâm thúy như mực, anh đã hôn xuống dưới.
Mới đầu còn mang theo sự trấn an cùng săn sóc, dần dần mà dùng chút kỹ xảo cùng thủ đoạn, anh giống như muốn đi khai thác lãnh địa thuộc về chính mình, có cái gì đó đến từ chỗ sâu trong tim làm tâm huyết dâng trào khiến cho trận giao lưu triền miên này tràn ngập hưởng thụ và thoải mái.
Có một số việc không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận, Cố Đình Xuyên rũ mắt nhìn về phía ánh mắt của cô, ánh mắt phức tạp kia làm cô nhớ tới Chương Dung Dung từng nói qua một câu hình dung từ: “Có một loại đàn ông cởi quần áo đều không cần dùng tay, chỉ dùng ánh mắt liền có thể đem cậu lột – hết.”
Ánh mắt nhìn cô của Cố Đình Xuyên giờ phút này gần như chính là như vậy trực tiếp làm người ta không có chỗ trốn, đáng sợ nhất chưa bao giờ là hạ lưu thấp kém, mà là loại trắng trợn táo bạo nam tính – dụ hoặc lực này.
“Anh, anh muốn làm cái gì……”
“Tôi không có tính toán cùng em ” giả ” kết hôn, chúng ta có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Anh cầm đầu ngón tay vẫn luôn phát run của cô, như là một vị người yêu xứng chức, “Nhưng tôi cũng không bao giờ miễn cưỡng người khác.”
Sống lưng Cố Đình Xuyên hơi hơi phập phồng, mà trên trán cô cũng bắt đầu dính chút mồ hôi, cô nằm ngã vào trên giường, phía sau lưng dán đến chiếc nệm mềm mại, môi của anh dán đến làn da ướt đẫm mồ hôi của cô, uốn lượn mà xuống, mang theo xúc cảm ấm nóng.
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
Nghị Nhiên nghe thấy câu hỏi này, bối rối mà ngẩng đầu nhìn đến người đàn ông này chỉ là tầm thường nuốt nước miếng một lần đều là hình ảnh sắc – khí tràn đầy, cô nhất thời từ sợ hãi biến thành hoảng loạn, nhưng càng có rất nhiều cảm giác không ngừng làm thân thể của cô nhộn nhạo như ngâm trong nước nóng.
Mỹ nữ trong giới của anh nhiều đến làm người ta hoa cả mắt, đạo diễn lại là một cái danh hiệu quá được hoan nghênh, huống chi anh là Cố Đình Xuyên cổ quái lạnh nhạt lại chuyên chú điện ảnh, Nghị Nhiên không biết đối phương có duyệt nhân vô số (làm cho nhiều người thích) hay không, điểm này cũng làm cô rất là để ý.
Không biết khi nào, tiếng nhạc trong phòng khách truyền đến đã ngừng, sự xấu hổ trên khuôn mặt Nghị Nhiên ngày càng trở nên hấp dẫn hơn dưới ánh đèn.
“Tôi không biết……” Lời nói đã bị nuốt chửng bởi một nụ hôn nồng nhiệt, hòa lẫn trong mùi hương của cà phê và mùi sữa tắm của anh, còn có một chút hương rượu vang làm người sinh ra men say, “Cố Đình Xuyên……”
Cô đang choáng váng nhìn thấy tấm lưng bóng loáng của anh, ở dưới ánh đèn chiếu xuống như đồi núi bao phủ sương tuyết,cơ bụng ẩn ẩn hiện hiện, Nghị Nhiên quả thực muốn kinh hô phạm quy,cô làm sao có thể kháng cự được loại cơ bụng này!
Ở ngón tay anh ái – mơn trớn, cô dần dần cảm giác được thủy triều – cảm giác ướt át – dục vọng, tư vị kia như là đến đỉnh núi tươi đẹp, căn bản làm người ta kháng cự không được, liền hô hấp đều sắp dừng lại.
“Thả lỏng một chút, đừng khẩn trương, đúng, để anh tiến vào……”
Thanh âm Cố Đình Xuyên trầm thấp, hỗn loạn khó được khát vọng, liền chính anh đều trước một bước phát hiện, có phải nên như vậy mặc kệ chính mình sa vào với năm bè bảy mảng cục diện mất khống chế này hay không.
“Chậm một chút, em có lẽ còn có thể……”
Nghị Nhiên gắt gao mà túm chặt bờ vai của anh, muốn tới gần anh, ôm anh, tiếp cận anh, giống như đi người lữ khách đi trong đêm tối gió tuyết muốn bắt lấy tia sáng không dung do dự.
Động tác này làm anh đánh mất ý niệm khác, chỉ nghĩ muốn bốc hơi ở thân thể mềm mại của cô.
Nghị Nhiên đang cảm giác được trước cơn bão lớn hơn nữa, trong đầu chỉ còn lại có một cái ý thức: Đây là người đàn ông từ nay về sau, muốn hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, biểu tình của anh thật là ôn nhu.
“Ổn không? Anh không thể vẫn chậm như vậy.”
“Ưm…..” Trong sự thấp thỏm mơ hồ, tay của cô và anh mười ngón như sơn tựa keo, một cái tay khác của anh ở trên người cô sờ soạng qua lại, đốt cháy thân thể của cô.
Cô cắn chặt cánh môi, cả người lạnh run mà muốn hét lên với sự ra vào mạnh mẽ này, nhưng Cố Đình Xuyên đã dùng nụ hôn mềm mại mà bá đạo hóa giải hết thảy cứng đờ chống cự của cô.
Cô vụng về dùng môi lưỡi đáp lại, một chân ở trong lúc lơ đãng quấn lên eo anh, động tác này làm cả người anh đều nóng lên, anh trấn an đau đớn của cô, sau đó, lấy thế lửa cháy lan ra đồng cỏ mà đưa cô đến chỗ hoan – du nơi dòng sông nhấp nhô từng nhịp khoái cảm.
Dục vọng của thân thể luôn là so với ái tình thức tỉnh sớm hơn.
– ———————————————–
Nghĩ nát óc mấy từ gạch ngang của tác giả a~ *đỏ mặt*
Hổm rài nhá nhá hàng hoài mà vẫn chưa edit được gì sất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!