Vẻ mặt Tân Thiên Ngọc vẫn cứng nhắc, không có phản ứng, cũng không rõ có nghe thấy lời mẹ hay không.
Nhìn sắc mặt của cậu, Tân Mộ lắc đầu, nói: “Thôi không nói nữa, đi họp.”
Lại nói tiếp, hôm nay Tân Mộ chịu đi làm là vì phải họp, một cuộc họp quan trọng, ông cụ tự mình chủ trì.
Ông cụ là nhà sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn Ngọc Trác, tuổi đã cao, nhưng vẫn chưa về hưu. Chủ yếu vì ba cô con gái của ông không thể gánh vác trọng trách, tới đời cháu thì có hai người lọt vào mắt xanh của ông cụ, một là cháu ngoại Tân Thiên Ngọc, một là cháu nội Tân Tư Mục.
Tân Tư Mục hơn Tân Thiên Ngọc vài tuổi, cũng vào tập đoàn sớm hơn cậu vài năm. Hiện tại chị đã là thành viên thường trực trong ban lãnh đạo tập đoàn.
Bây giờ có rất nhiều chuyện ông cụ đều nghe ý kiến của Tân Tư Mục. Trong cuộc họp, ông cụ nói: “Tiểu Ngọc trở về từ nước ngoài, đã làm dưới cơ sở vài năm, hiện tại cũng nên giao việc cho thằng bé làm, cháu thấy thế nào, Tiểu Mục?”
Tham dự cuộc họp tuy nói là cấp cao, nhưng trên cơ bản đều là thân thích, cho nên nói chuyện hay cử chỉ đều rất tùy ý. Ánh mắt của những người họ hàng đều sắc bén nhìn về phía Tân Tư Mục, tựa như muốn biết cô có đồng ý phân chia quyền lực thật vất vả mới nắm được trong tay hay không.
Tân Tư Mục cười nhạt, nói: “Dạ, cháu biết em họ ở nước ngoài là sinh viên xuất sắc, còn học ngành Giáo dục, sau khi trở về thì chủ yếu luân chuyển nhiều bộ phận dạy học, phòng Nghiên cứu giảng dạy rất thích hợp với em ấy. Không biết ông thấy sao ạ?””
Nói xong câu đó, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Phòng Nghiên cứu giảng dạy cũng không giống phòng Nhân sự của Chu Phác, nghiên cứu giảng dạy là nòng cốt của một tập đoàn giáo dục, hơn nữa cũng đúng là lĩnh vực Tân Thiên Ngọc am hiểu, dễ dàng giúp cậu tỏa sáng. Mọi người đều không ngờ Tân Tư Mục sẽ thẳng thắn chủ động nhường lại cái bánh lớn này, chẳng lẽ thực sự là “Khổng Dung nhường lê”*?
(*) Đức tính khiêm nhường, biết suy nghĩ cho người khác. Phần giải thích khá dài mình để ở cuối chương.
Tân Thiên Ngọc cũng rất bất ngờ.
Ông cụ rất hài lòng gật đầu: “Ừ, nói hay lắm. Cháu làm chị, cần cẩn thận chỉ dạy em mình.”
Tân Tư Mục gật đầu: “Đương nhiên ạ, đều là người một nhà.”
Sau khi tan họp, Tân Mộ kéo Tân Thiên Ngọc sang một góc, nói: “Con không cảm thấy con bé Tân Tư Mục quá dễ tính sao?”
“Có ý gì?” Tân Thiên Ngọc nhíu mày.
Tân Mộ nói: “Mặc dù mấy năm nay mẹ không bận tâm công việc, nhưng khách quan mà nói, con bé không phải kiểu dễ đối phó. Đừng nói là nhường quyền lực, con muốn nó nhường một đồng, nó cũng có thể xé con!”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày, rì rầm: “Lại nói, mấy năm nay con trở về, cho tới bây giờ chị ấy cũng đâu xuống tay với con.”
Tân Mộ cười nhạt: “Trước kia con đều làm trâu làm ngựa dưới cơ sở, nó mà xuống tay với con, chẳng phải là ném hết mặt mũi? Vào mắt ông cụ thì thành cái gì?… Không nói tới ông cụ, riêng mấy người họ hàng đâm sau lưng nó cũng đủ rồi. Hiện tại thì không giống. Con đề phòng chút đi.”
Tuy bình thường hai mẹ con gây sự, nhưng trong lòng Tân Thiên Ngọc hiểu mẹ ruột vẫn lo cho mình, bèn gật đầu đồng ý.
Thông thường, thành viên ban giám đốc của công ty lớn thường khá hiểu lý lẽ và lễ độ, nhưng tập đoàn Ngọc Trác không giống như thế. Ban giám đốc của họ toàn là cô dì chú bác, phần lớn đều là do ông cụ trọng tình cảm, trọng huyết thống cho lên làm thành viên, cho nên năng lực làm việc không phải quá mạnh, nhưng góp ý bậy bạ, chuyện nhà chuyện cửa thì lại rất giỏi – đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến các chuyên gia tư vấn chạy mất dép, không muốn hợp tác cùng tập đoàn Ngọc Trác.
Nhưng ông cụ có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập một công ty lớn như vậy, cũng không phải không có mắt nhìn người. Ông biết họ hàng không dùng người được, ba cô con gái cũng không gánh vác trách nhiệm được, cho nên ông ký gửi hy vọng vào hai đứa cháu thông minh lanh lợi đều là du học sinh xuất sắc – cái này cũng tạo thành một vấn đề: Nếu Tân Tư Mục và Tân Thiên Ngọc là hai người duy nhất được đề cử, thì sẽ tạo thành cục diện “một núi không thể chứa hai hổ”.
Nhưng ông cụ coi trọng họ hàng là trên hết, cho nên thân thích làm sâu mọt trong tập đoàn, ông cũng mắt nhắm mắt mở. Tâm lý đồng cảm khiến ông cảm thấy Tân Tư Mục và Tân Thiên Ngọc đều là người thân, cũng có thể cạnh tranh trong hòa bình, dù sao gãy xương thì cũng đứt gân!
Mấy người họ hàng thích nhiều chuyện cũng thích xem náo nhiệt, lén tìm Tân Tư Mục gây xích mích, nói: “Rốt cuộc Tiểu Ngọc là cháu trai, cháu là con gái, cuối cùng vẫn phải gả đi…”
Tân Tư Mục mỉm cười, nói: “Nói vậy là sao? Các bác thấy đó, bác gái chẳng phải cũng là con gái sao? Bác sinh ra Ngọc Nhi cũng là họ Tân, vẫn là người họ Tân.”
Lại có người nói: “Tiểu Mục, ông cụ vốn chỉ thương mình cháu. Từ khi Tiểu Ngọc trở về, không còn như vậy nữa…”
“Bác có ý gì? Từ nhỏ ông đã rất thương cháu và Ngọc Nhi.” Tân Tư Mục hòa nhã nói, “Ngọc Nhi là em họ của cháu, cháu cũng thương em ấy.”
Mấy người họ hàng thấy Tân Tư Mục vĩnh viễn giữ nụ cười, giữ phong độ, giữ hòa nhã, cũng bớt gẫu chuyện trước mặt Tân Tư Mục. Nhưng sau lưng vẫn bàn luận: “Để xem nó còn có thể ra vẻ được bao lâu? Dù sao cũng là con gái…”
Có người thấy bên Tân Tư Mục không có động tĩnh, bèn chạy tới tìm Tân Thiên Ngọc. Chỉ là Tân Thiên Ngọc không giữ nụ cười, giữ phong độ, giữ hòa nhã, vừa bắt đầu cậu đã nhếch miệng cười: “Lời này của bác rất có đạo lý, cháu sẽ chuyển lời cho ông ngoại.”
Mọi người vội ngậm miệng chạy biến.
Tân Thiên Ngọc trở về tập đoàn, quan hệ tốt nhất với hai anh em Chu Phác và Chu Châu.
Chu Phác, Chu Châu khá thân với Tân Thiên Ngọc, đều hy vọng cậu có thể thắng Tân Tư Mục. Lúc ăn cơm, Chu Phác còn nói: “Mày vào phòng Nghiên cứu giảng dạy thấy thế nào? Có ai gây khó dễ không!? Mày biết rồi đó, phòng này có nhiều người bên chị Mục.”
Tân Thiên Mục nở nụ cười: “Công ty này vốn không có người của tao!”
Chu Châu non nớt, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật, gương mặt tròn trịa đôi mắt tròn xoe, mỗi khi ăn trông như bé hamster. Quai hàm đang nhai, cô nói: “Ai nói? Em và anh trai đều là người của anh! Người của bọn em cũng là người của anh!”
Tân Thiên Ngọc cười haha, nói cảm ơn.
Chu Phác lại hỏi: “Có ai gây khó dễ với mày không!?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Tao là ai? Ai dám gây khó dễ?”
Chu Phác nghe xong rất cao hứng.
Chu Châu nghe xong lại nhíu mày: “Thế thì càng phiền phức hơn.”
“Vì sao?” Chu Phác tò mò nhìn em gái.
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*!” Chu Châu thở dài nặng nề, biểu cảm rầu rĩ trên gương mặt bụ bẫm, giống như một bà cụ non buồn lòng vì thơ ca.
(*) Súng bắn ở chỗ sáng thì dễ tránh, tên bắn ở chỗ tối thì khó đề phòng. Hình dung công kích công khai dễ dàng ứng phó, ngầm hãm hại khó có thể đề phòng.
Chu Phác cũng phát sầu: “Cũng đúng…”
“Đừng có hoang tưởng bị hại*.” Tân Thiên Ngọc nói, “Người ta còn chưa động một ngón tay, mày đã tự dọa mình.”
(*) Người mắc hoang tưởng bị hại thường cho rằng có người đang đuổi đánh, chém giết, hãm hại họ. lúc nào cũng trong tư thế đề phòng.
“Sao mày biết người ta chưa động một ngón tay?” Chu Phác khẩn trương nói, “Cũng đâu phải trong phim, trước khi đánh nhau còn phải hô to lên trời tên chiêu thức?”
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Dạo này phòng Nghiên cứu giảng dạy không có dự án mới, đều là những việc đang làm từ trước. Bây giờ cứ thế làm tiếp, tao còn chưa có cơ hội ra tay, chị ấy cũng vậy.”
Nghe thế, Chu Phác và Chu Châu mới hơi yên tâm.
Tân Thiên Ngọc tới phòng Nghiên cứu giảng dạy, cũng đang trong giai đoạn làm quen với công việc, chưa có cơ hội thể hiện, hằng ngày đều rất nhàn, thậm chí có cảm giác “đầu chỉ để làm cảnh”.
Việc nhàn rỗi cũng không khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy vui vẻ, trái lại còn khiến cậu có thêm thời gian suy nghĩ vẩn vơ, toàn nghĩ tới chuyện của Túc Trung. Có lúc cậu nghĩ, rốt cuộc Túc Trung có yêu mình không? Có lúc lại nghĩ, Túc Trung có thể tìm được công việc mới không? Rồi lại nghĩ, nghe nói David thực sự phong sát Túc Trung, Túc Trung thực sự rất khó tìm được công ty khác trong ngành tài chính. Cuối cùng lại nghĩ, tên ngốc David bao giờ mới chết!
Có thể nói, năng lực của Túc Trung rất mạnh, vốn không lo chuyện công việc. Nhưng sau khi David thêm mắm dặm muối lan truyền “Túc Trung hãm hại Kevin vì báo thù riêng”, quả thực khiến nhiều ông chủ cảm thấy băn khoăn. Nói thật, đầu năm nay mông ai cũng không sạch sẽ, nhưng ai cũng sợ công ty có thêm một quả bom hẹn giờ.
Cũng không biết có tính là “Tái Ông mất ngựa”* hay không, chẳng mấy khi Túc Trung được rảnh rỗi, vừa may, mấy ngày nay Tân Thiên Ngọc điều chuyển tới phòng Nghiên cứu giảng dạy cũng rất rảnh, có thể tan làm đúng giờ.
(*) Sự đời may rủi thất thường, hãy bình tĩnh mà chiêm nghiệm và suy xét. Phần giải thích khá dài mình để ở cuối chương.
Chẳng mấy khi hai người có thể cùng ăn sáng cùng ăn tối mỗi ngày.
Một đôi tình nhân sống chung nhiều năm, vậy mà số lần cùng ăn sáng cùng ăn tối có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đối với người khác, chuyện này có thể rất khó tin. Nhưng chỉ cần Tân Thiên Ngọc nói một câu “Người yêu tôi làm trong ngành tài chính”, tất cả mọi người sẽ lộ ra biểu cảm: “Thảo nào”.
Thảo nào.
Có người còn nói: “Vậy cũng không tới nỗi nào. Người yêu cậu có thường đi công tác không?”
Tân Thiên Ngọc cố gắng hồi tưởng, ban đầu Túc Trung đi công tác rất nhiều. Có lúc Tân Thiên Ngọc còn nghĩ cậu là tiếp viên hàng không. Lúc đó Túc Trung bay khắp nơi, chặng đường cộng lại có thể bao quanh Trái Đất ba vòng, giống như loài chim không chân*. Mỗi ngày Tân Thiên Ngọc đều trông coi chiếc tổ trống*.
(*) “Tôi đã nghe về một loài chim không chân. Loài chim không chân cứ bay mãi, bay mãi trên trời, tựa vào cơn gió mỗi khi thấm mệt. Loài chim ấy chỉ đáp xuống duy nhất một lần trong đời nó. Đó là khi chết đi.” (Phim “A Phi Chính truyện” của đạo diễn Vương Gia Vệ)
(*) Tổ trống: Ám chỉ trạng thái trống rỗng, hiu quạnh sau khi đứa con lớn lên rời khỏi nhà, cha mẹ ở nhà một mình.
Túc Trung bận đi công tác, rất ít khi gọi điện. Đáng thương hơn là, Túc Trung rất ít lời, lúc đi công tác cũng không giao lưu với Tân Thiên Ngọc, điện thoại không được mấy lần.
Tân Thiên Ngọc sợ quấy rầy công việc của Túc Trung, khiến anh phiền chán, nên cũng không dám gọi điện cho anh.
Cách hai bay ngày Túc Trung mới theo lệ thường mà gọi điện cho Tân Thiên Ngọc, trong điện thoại cũng nói rất ít, chỉ nói “Thời tiết bên em thế nào”.
Tân Thiên Ngọc nói: “Không tệ. Bên anh thì sao?”
“Cũng không tệ.” Túc Trung nói.
Tân Thiên Ngọc hỏi: “Bao giờ anh về?”
Túc Trung nói: “Hai ngày nữa.”
Trọng tâm câu chuyện cũng tới hồi kết thúc.
Túc Trung không phải người nói suông, anh nói hai ngày nữa, thì đúng là hai ngày nữa. Hai ngày sau anh trở về, nhưng mà, sau hai ngày anh lại phải đi.
Mỗi ngày Tân Thiên Ngọc ở trong căn hộ rộng lớn, trái tim cũng vắng lặng, thế này không giống với việc sống chung mà cậu tưởng tượng.
Có thể vì khi vừa bắt đầu cậu và Túc Trung đã gặp phải “hiện thực tàn khốc” cho nên giới hạn của cậu trở nên cực thấp. Sau đó, Túc Trung càng bận rộn công việc hơn, Tân Thiên Ngọc cũng không cảm thấy hiu quạnh. Dù sao, cơ bản thì Túc Trung vẫn về nhà ngủ. Khi thức giấc, Tân Thiên Ngọc có thể nhìn thấy Túc Trung, điều này đẹp đẽ như một giấc mơ.
Còn bây giờ, mỗi ngày có thể cùng ăn tối, đối với Tân Thiên Ngọc thì chính là chuyện cổ tích thời hiện đại.
Tân Thiên Ngọc muốn nói: Cuộc sống như này quá tốt đẹp, nếu không anh đừng đi làm, em nuôi anh!
Nhưng cậu cũng không dám nói ra.
Nhà hàng “Ao cá chép”, là một nhà hàng Nhật trang trí rất tinh xảo, do người Trung mở, đặt tên bằng tiếng Trung chứ không cố vay mượn tiếng Nhật để ra vẻ. Đồ ăn rất ngon, dụng cụ rất đẹp, rất đông khách, trên cơ bản phải đặt bàn trước.
Tân Thiên Ngọc đã muốn đến lâu rồi, nhưng đặt bàn trước với Túc Trung đã khó, đặt bàn trước ở nhà hàng nổi tiếng với Túc Trung càng khó hơn. Tân Thiên Ngọc không dám khiêu chiến độ khó này.
May mà, lúc này Túc Trung nhàn rỗi ở nhà, cuối cùng Tân Thiên Ngọc đạt được ước muốn cùng Túc Trung tới “Ao cá chép” một lần.
Khi Tân Thiên Ngọc và Túc Trung bước vào, tâm trạng vẫn rất tốt đẹp, nhưng mà sự tốt đẹp này chẳng mấy đã tan biến – khi cậu nhìn thấy David và Nhụy Lôi.
Thấy họ vui vẻ, Tân Thiên Ngọc liền không cao hứng.
Con người rất nhạy cảm đối với ánh mắt thù hằn, Tân Thiên Ngọc mới nhìn hai lần, David và Nhụy Lôi đã theo bản năng nhìn sang, ánh mắt của họ giao nhau, trong nháy mắt bầu không khí trở nên sống sượng.
Nhưng David và Nhụy Lôi đều là người rất biết khống chế cảm xúc, họ nở nụ cười, nói: “Đây không phải là Túc Trung và người yêu bé nhỏ của cậu ta sao? Trùng hợp như vậy?”
Tân Thiên Ngọc lãnh đạm nói: “Đúng là trùng hợp. Sớm biết mấy người tới đây thì chúng tôi đã không tới.”
Trước đây Tân Thiên Ngọc cho họ mặt mũi, giả bộ thật sự là “người yêu bé nhỏ”, hiện tại thì không cần thiết. Trước mặt Túc Trung cậu không cần giả bộ, còn cần giả bộ trước mặt họ ư?
Nhụy Lôi nghe giọng cậu, cảm thấy hơi mắc cười, chỉ lắc đầu.
David cười haha, nói: “Hai người cũng rảnh ha! Tìm được công việc mới chưa?”
Tìm được công việc mới chưa? Đúng là châm chọc.
Dù sao, David cũng đã kết luận Túc Trung không còn đường sống trong ngành tài chính.
Nụ cười hèn hạ của David khiến Tân Thiên Ngọc buồn nôn, cậu hận không thể cho ông ta một quyền, cho ông ta biết tại sao biển xanh lại mặn.
Túc Trung nói: “Không nhọc quan tâm.”
David lại nói: “Gặp khó thì cứ nói với tôi. Công ty chúng ta vĩnh viễn mở rộng cửa chào đón cậu.” David giả bộ “ông chủ rộng lượng” như thật, nói xong còn nâng chén rượu, lắc lắc, như muốn mời rượu Túc Trung.
Tân Thiên Ngọc ghét nhất kiểu này, chỉ kéo Túc Trung nói: “Đi thôi, anh Trung, ở đây cũng không ăn ngon miệng.”
Nhụy Lôi nghe cái giọng ngang ngược kiêu ngạo này của Tân Thiên Ngọc, cũng rất giật mình. Trong ấn tượng của cô, Tân Thiên Ngọc là người rất ôn hòa, ai ngờ cậu có thể cay nghiệt như thế.
Ngồi đối diện còn có một tên ngốc nhìn Túc Trung rất không vừa mắt, nghe Tân Thiên Ngọc nói vậy, lầm bầm: “Bạn nhỏ, ý cậu là gì? Tôi thấy cậu đừng vì nhanh miệng chốc lát mà hủy mất tiền đồ của bạn trai! Anh David của chúng tôi giậm chân một cái đủ khiến ngành tài chính chấn động, đắc tội anh ấy, Túc Trung còn có tiền mua hàng hiệu cho cậu sao?”
Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: “Anh David chân lớn bao nhiêu, giẫm cho chỗ này dao động được không?”
Lời này đúng là không cho David mặt mũi, nhưng cố tình ông ta không thể đáp trả. Bởi vì Tân Thiên Ngọc chỉ là một “bạn nhỏ”, David đốp chát với cậu thì quá mất điểm, cho nên ông ta cười không nói. Ông ta biết, nhất định sẽ có người nhảy ra giữ thể diện cho mình. Quả nhiên, Nhụy Lôi nói: “Anh David là giám đốc khu vực, vẫn có chút địa vị.”
“Giám đốc khu vực không phải chỉ là quản lý một khu vực thôi sao? Đến cùng vẫn là người làm thuê, cũng không biết ra vẻ làm gì. Cùng là người làm thuê, tội gì làm khó nhau?” Tân Thiên Ngọc cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Mẹ tôi luôn dạy, tuy rằng tôi vừa sinh ra đã là đại cổ đông của tập đoàn Ngọc Trác, mười tám tuổi đã lái xe Ferrari, nhưng nhất định không được kiêu ngạo. Tuy rằng tôi vừa vào công ty không được mấy năm đã được làm quản lý, nhưng vẫn phải khiêm tốn, cố gắng hòa nhập công ty. Coi mình chỉ như một người làm thuê bình thường! Những lời này tôi luôn ghi nhớ trong lòng! Mỗi ngày nhắc nhở chính mình, là cổ đông thì sao? Tuy rằng trong tay tôi có quyền cổ đông, tuy rằng chủ tịch là ông ngoại, nhưng tôi chỉ là một phần tử trong công ty. Cho dù đang sống trong chung cư cao cấp 200 triệu (~ 700 tỷ VND), cũng phải giữ vững sơ tâm*. Mấy người hiểu ý tôi không?”
(*) Ước nguyện, tấm lòng ban đầu.
____
(*) Khổng Dung nhường lê
Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, ngay từ khi còn nhỏ đã thấm nhuần đạo lý làm người cần có nhân tín lễ nghĩa, cung kính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác.
Năm Khổng Dung lên 4, một hôm trời nóng như đổ lửa, Khổng Dung đang chơi ngoài sân vườn còn các anh của mình thì đang học trong lớp. Đến lúc nghỉ giải lao vừa hay có một người bạn của cha Khổng Dung đến chơi và xách theo một giỏ lê sang tặng. Mẹ Khổng Dung bảo Khổng Dung và các anh cậu rửa tay rồi vào ăn lê cho mát.
Khi các anh em rửa tay xong vào trong nhà, cha Khổng Dung mới bảo Khổng Dung chọn lấy một quả, Khổng Dung không lập tức lấy ăn ngay mà xếp từng quả lên bàn. Cha Khổng Dung nghĩ con mình bỏ ra như vậy để chọn quả ngon nhất để ăn, như vậy là ích kỷ, không tốt nhưng lại ngại vì có khách nên không tiện mắng con.
Điều bất ngờ là sau khi xếp hết lê ra bàn, cậu lại chọn quả nhỏ nhất để lấy, còn mấy quả to, chín mọng lại không lấy. Thấy làm lạ nên cha Khổng Dung mới hỏi, tại sao con không chọn quả to chín mà ăn, lại chọn quả nhỏ nhất?
Khổng Dung mới đáp: Thưa cha, con là người nhỏ nhất, nên con chọn quả nhỏ nhất để ăn, còn các quả to thì nên để cho cha mẹ và các anh ăn ạ.
Cha của Khổng Dung nghe con trả lời như vậy thì rất hài lòng, người bạn của cha Khổng Dung chứng kiến mọi việc cũng hết mực cảm phục về đức tính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác của cậu.
(*) Tái Ông mất ngựa
Sách Hoài nam tử chép rằng: Có một ông lão kia sinh sống gần biên ải (tức Tái Ông). Nhà ông nuôi một con ngựa quý. Thế nào nó tự nhiên đi vào đất bắc mất hút. Những người quen biết đến nhà hỏi thăm, ông nói với họ: “Mất ngựa biết đâu lại là điềm may”. Quả nhiên, mấy hôm sau con ngựa nọ trở về, lại “rủ” thêm mấy con tuấn mã nữa đi cùng. Anh em láng giềng đến chia vui, ông lại chép miệng nói: “Ôi dào! Được thêm ngựa biết đâu lại là hoạ đó”.
Cầu được ước thấy! Con trai ông thấy ngựa đẹp bèn mải mê tập cưỡi, phi ngựa suốt ngày để đến nỗi một hôm ngã gãy cả chân. Tội quá! Trước sự kiện này, mọi người cho là tai hoạ, nhưng Tái Ông vẫn ung dung: “Biết đâu lại là phúc đó!”. Mà cũng nghiệm vậy. Sau đó, đất nước bị giặc giã, trai tráng tất thảy phải ra trận. Mà xung trận tiền thì “mười thằng chết chín” là cái chắc. Riêng cậu con trai ông vì tàn tật mà được ở lại và sống sót, ở với cha trọn đời, sinh con đẻ cái. Quả là “trong phúc có hoạ”, “trong hoạ lại có phúc”. Sự đời thật khó mà lường.