Nhưng bây giờ, Lâm Xuân Hồng nói trắng ra như vậy, hoàn toàn trở mặt, anh mà không nghe thấy mùi thuốc súng thì là có vấn đề về IQ.
Lúc này, Túc Trung đứng bên cạnh Tân Thiên Ngọc, nói với Lâm Xuân Hồng: “Mẹ nói hơi quá đáng rồi đấy. Tiểu Ngọc là người tốt, bên ngoài nói xấu em ấy, sao mẹ có thể tin?”
Lâm Xuân Hồng nghiến răng ken két: “Nó không tôn trọng mẹ, con còn che chở nó?”
“Rõ ràng là mẹ nhục mạ em ấy trước, sao lại biến thành em ấy không tôn trọng mẹ?” Túc Trung không hiểu nổi nhìn bà, “Tình trạng của mẹ bây giờ không bình thường, có phải tới thời mãn kinh rồi không?”
Trong chốc lát, Lâm Xuân Hồng không biết nên tức Túc Trung hay nên tức Tân Thiên Ngọc.
Nhưng cho dù có tức Túc Trung, thì bà cũng không nỡ nặng lời với anh, trong lòng thầm nghĩ: Túc Trung là đứa trẻ ngoan, bị yêu tinh Tân Thiên Ngọc quyến rũ hư người.
Nghĩ như thế, ánh mắt bà nhìn về phía cậu càng thêm oán giận: “Đều do cậu! Cậu mới quá đáng! Hành vi đạo đức suy đồi, cậy thế ăn hiếp…”
Nếu Lâm Xuân Hồng đã trở mặt, Tân Thiên Ngọc cũng lười diễn kịch với bà.
Cậu cười lạnh: “Cháu cậy thế ăn hiếp? Bác đừng nói đùa, nếu cháu thực sự cậy thế ăn hiếp, chắn chắn hôm nay bác không thể đứng trước mặt cháu chỉ tay mắng chửi! Bác cũng nên biết giữ chừng mực. Nếu không, cháu sẽ cho bác biết thế nào gọi là ‘hành vi đạo đức suy đồi’, thế nào gọi là ‘cậy thế ăn hiếp’!”
Sắc mặt Lâm Xuân Hồng trắng bệch: “Cậu còn dám uy hiếp tôi?”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt, không nói gì, chỉ giữ vẻ mặt kiêu căng, trong mắt viết đầy uy hiếp.
Nói cho cùng, cậu là một người đàn ông trưởng thành, chỉ cần thẳng lưng, về khí thế là đã có thể áp đảo người phụ nữ trung niên gầy gò như Lâm Xuân Hồng.
Thái độ kiêu ngạo của Lâm Xuân Hồng lập tức bị đánh tan gần hết, rụt đầu lại, nhìn chằm chằm Túc Trung: “Con trơ mắt nhìn người ta chèn ép mẹ như vậy?”
Túc Trung nói: “Tiểu Ngọc đáng yêu như thế, sao có thể chèn ép người? Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm em ấy.”
Lâm Xuân Hồng vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng cuối cùng tất cả phẫn nộ đều biến thành bất lực, bà không thể làm gì, chỉ đành tức giận thu dọn hành lý, chán chường rời đi.
Sau khi tiễn Lâm Xuân Hồng đi, căn nhà trở về trạng thái an bình đời thường.
Tân Thiên Ngọc ngồi trên ghế sofa, lười biếng xem phim trên TV.
Túc Trung dọn dẹp xong, bèn ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Anh không ngờ, mẹ có ý kiến với em như vậy!”
Tân Thiên Ngọc bất đắc dĩ cười: “Ngay từ đầu bà ấy đã ý kiến với em rất nhiều. Chỉ là anh không phát hiện.”
Túc Trung kinh ngạc: “Sao em không nói với anh?”
“…” Tân Thiên Ngọc nuốt nước miếng, lát sau mới cười, “Lúc trước có rất nhiều chuyện em không nói với anh, đâu phải chỉ có chuyện này.”
“Cũng đúng.” Túc Trung gật đầu, “Lúc trước quả thực em giấu giếm anh rất nhiều.”
Tân Thiên Ngọc nghẹn lời.
Quả là như vậy.
Lúc trước cậu không đủ thẳng thắn với anh.
“À,” Tân Thiên Ngọc gật đầu, “Đúng, có phải anh cảm thấy em thiếu trung thực?”
“Không.” Túc Trung nói, “Là vì anh chưa đủ, chưa thể khiến em hoàn toàn tin tưởng, em mới chọn im lặng không nói.”
Tân Thiên Ngọc nghẹt thở, đôi mắt hơi ướt, tựa như bị ánh nắng đầu xuân làm tan băng.
Kỳ thực Túc Trung hiểu hơn ai hết, thẳng thắn trung thực cần có sự tin tưởng rất lớn mới có thể làm được.
Khi còn nhỏ, anh từng thẳng thắn nói với mẹ chỗ thiếu hụt của mình, nhưng chỉ bị gạt đi: “Không thể nào, sao con có thể thiếu hụt? Con là hoàn mỹ nhất.”
“Không, không hề, đừng có nói vậy…”
“Con đang nói linh tinh gì thế? Con biết con đang nói gì không?”
“Con nít con nôi, nói vớ vẩn cái gì vậy? Đừng suy nghĩ bậy bạ.”
“Sao con luôn làm phiền mẹ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này? Con có biết mẹ rất mệt hay không!”
…
Túc Trung cũng từng lo nghĩ, cũng từng bất lực, cuối cùng, anh lựa chọn im lặng.
Anh thử nhớ lại những chuyện cũ bám bụi từ lâu, dùng chúng để đặt mình vào cảm xúc của cậu, là có thể hiểu được vì quá yếu đuối, quá sợ hãi nên cậu mới chọn ngậm miệng không nói.
Cậu nhìn anh, cũng nhìn thấy sự yếu đuối và bất an trong mắt anh.
Hoặc là, Túc Trung thoạt nhìn như tảng băng, nhưng cũng có trái tim mềm mại như nước.
Cậu dựa đầu vào vai anh, lặng lẽ ấn điều khiển trong tay, chuyển kênh lung tung không có mục đích, giả vờ đang xem TV.
Thời gian trôi qua chừng mấy ngày, bạn bè truyền thông bỗng gọi điện cho Tân Thiên Ngọc.
Sau mấy lần hot search, Tân Thiên Ngọc cũng sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của bạn bè truyền thông, cho nên, dạo này cậu cũng thân thiết liên lạc với vài bên, còn dùng tiền đầu tư vào một công ty truyền thông.
Bỏ tiền mua bạn tuy không có lòng trung thành, nhưng được cái rất năng suất.
Bạn truyền thông này báo trước với cậu: “Lâm Xuân Hồng định tiết lộ ‘tội ác’ của cậu.”
“Tớ có tội ác gì?” Tân Thiên Ngọc nhướn mày, “Nói nghe xem?”
Bạn truyền thông bèn thuật lại đại khái. Lâm Xuân Hồng vốn chỉ định nói cậu thiếu lễ phép, nhưng bên tiếp đón bà lại cảm thấy như vậy không đủ kích thích, dẫn dắt bà thêm mắm dặm muối, bẻ cong sự thực, cuối cùng miêu tả cậu thành một gã trai cá tính ác độc dâm đãng lẳng lơ, còn làm chứng cậu thực sự từng gọi vịt.
Bạn truyền thông bèn cười haha: “Vừa nghe đã biết là giả, Tân công tử của chúng ta đẹp người đẹp nết, sao có thể như vậy?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Chẳng lẽ không?”
Bạn truyền thông nói: “Chỉ sợ cư dân mạng không biết chân tướng lại tin thật.”
“Drama như thế, sao cư dân mạng không tin?” Tân Thiên Ngọc nói.
So với một rich kid ngày ngày chăm chỉ đi làm, học hành thâu đêm để viết luận văn, nghiêm túc yêu đương, quần chúng càng thích nghe chuyện rich kia bất nhân ngày ngày gọi vịt!
Tân Thiên Ngọc vừa cúp máy, bèn gọi cho Lâm Xuân Hồng.
Nhận được điện thoại của cậu, bà cũng khá kinh ngạc: “Sao cậu có số của tôi?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Chẳng những biết số của bác, cháu còn biết bác chuẩn bị bịa chuyện nói xấu cháu.”
Lâm Xuân Hồng nghe vậy, trong lòng nặng nề, cười lạnh: “Cậu đúng là bản lĩnh cao cường!”
“Cũng tạm, chỉ là quen biết vài người.” Tân Thiên Ngọc nói.
Lâm Xuân Hồng lại rất bình tĩnh: “Cậu gọi tới làm gì? Muốn chặn miệng? Tôi cho cậu biết, đừng có mơ.”
“Nói không sai, cháu không thể chặn miệng tất cả mọi người.” Tân Thiên Ngọc thừa nhận điều này, sau đó chuyển chủ đề, “Nhưng kỳ thực cháu rất ngạc nhiên, tại sao bác phải bịa chuyện? Nói xấu cháu thì thôi đi, hắt nước bẩn cho Túc Trung có gì tốt?”
Lâm Xuân Hồng hơi nghĩ ngợi, nhớ tới bên truyền thông nhắc nhở: Nếu Tân Thiên Ngọc gọi điện tới, bà phải nói năng cẩn thận, có thể cậu ta sẽ ghi âm. Cho nên, trong lúc nói chuyện, nhất định không được thừa nhận bịa chuyện, bôi nhọ ác ý, phải kiên định nói bà chỉ nói thật. Nếu không, nếu như đối phương ghi âm, chỉ cần tung lên mạng, phiền phức rất lớn.
Vì vậy, Lâm Xuân Hồng bèn mạnh miệng nói: “Tôi chỉ nói sự thật.”
Nghe thấy bà nói thế, Tân Thiên Ngọc cũng khá bất ngờ, cười lạnh một tiếng: “Sự thực gì? Cháu gọi vịt là sự thực? Con mắt nào của bác nhìn thấy cháu gọi vịt? Bác làm tú bà ở club?”
Lâm Xuân Hồng nghe lời thô bỉ như thế, mặt đỏ gay vì tức: “Cậu! Cậu quá cay nghiệt!”
“Cay nghiệt là bác.” Tân Thiên Ngọc nói, “Bác bịa đặt bôi nhọ cháu thì thôi, nhưng chẳng lẽ bác không nghĩ tới, bác làm vậy, Túc Trung cũng sẽ bị tổn thương?”
Lâm Xuân Hồng ngẩn ra.
Tân Thiên Ngọc tiếp tục nói: “Bác nói cháu lạm giao, khác gì tuyên bố Túc Trung bị cắm sừng? Bác có nghĩ tới, Túc Trung phát hiện mẹ mình ác ý bôi nhọ người yêu mình, sẽ cảm thấy thế nào?”
Lâm Xuân Hồng cắn răng, nói: “Nó bị cậu mê hoặc, tôi chỉ muốn để nó nhìn rõ cậu là người như thế nào.”
“Ha, lời như vậy mà cũng nói ra được, cháu rất khâm phục bác.” Tân Thiên Ngọc cười nhạt, “Lúc bác làm vậy, căn bản chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Túc Trung? Chỉ nghĩ mình muốn trút giận.”
Lời này như một con dao đâm vào tim Lâm Xuân Hồng, máu chảy đầm đìa. Bà không phản bác nổi, không nói gì đã vội cúp máy.
Sau khi cúp máy, ngón tay bà vẫn còn run lẩy bẩy.
Lúc này, di động rung lên, có một tin nhắn đến: [Tân Thiên Ngọc: Đổi ý thì tới tìm cháu.]
Lâm Xuân Hồng cười nhạt, trả lời: Mơ giữa ban ngày!
Chắc chắn bà sẽ không khuất phục gã trai ác độc này!
Mặt khác, Chu Phác và Chu Châu biết chuyện Tân Thiên Ngọc gặp phải, cũng rất khiếp sợ: “Còn có người cắm sừng cho con mình?”
“Ai mà biết?” Tân Thiên Ngọc nói, “Có lẽ thực sự như Túc Trung nói, thời mãn kinh tới rồi!”
“Mãn kinh cũng không tới mức như vậy.” Chu Phác nói, “Đây là bệnh tâm lý?”
“Có lẽ bà ấy thực sự mắc bệnh cũng không chừng.” Tân Thiên Ngọc nhàn nhạt nói.
Chu Phác lại cười nhạt: “Ai thèm quan tâm! Cứ để bà ta tố cáo! Để bà ta làm lớn càng tốt. Đến lúc đó, lại tố cáo bà ta phỉ bảng, bịa đặt, tố cáo cho bà ta sợ tụt quần! Cuối cùng, không còn thể diện gặp người là bà ta, không phải mày!”
Tân Thiên Ngọc lắc đầu, nói: “Thôi, chuyện này mà làm lớn, ai cũng khó coi, vẫn nên bóp chết từ trong trứng.”
Chu Châu nghe xong, nhíu mày hỏi: “Kỳ thực anh đang nghĩ cho Túc Trung phải không?”
Tân Thiên Ngọc nhìn thoáng qua Chu Châu, từ chối lên tiếng.
Có lẽ giống như Tân Thiên Ngọc nói, Lâm Xuân Hồng quả thực mắc bệnh, bà bắt đầu hành xử điên khùng.
Lâm Xuân Hồng tin rằng, trong nước có nhiều công ty truyền thông như vậy, chắc chắn sẽ có nơi giúp bà phanh phui chuyện này.
Trong lúc bà tính kế để Tân Thiên Ngọc thấy rõ năng lực của mình, thì có người tới tìm cửa.
Cũng không phải ai xa lạ, là anh trai chị gái và cha mẹ ruột thân yêu của bà.
Lâm Xuân Hồng không ngờ họ sẽ tới tìm, lấy làm kinh hãi: “Sao mọi người tới đây? Mau vào nhà.”
Họ vừa ngồi xuống, đã bắt đầu bàn luận: “Có phải bà gây mâu thuẫn với Tân Thiên Ngọc?”
Sắc mặt bà trắng bệch: “Nói gì vậy?”
Đám người thân mồm năm miệng mười nói tiếp:
“Bà nghĩ gì thế? Việc học của cháu bà còn cần nhờ cậy cậu ta!”
“Đúng đúng, có phải bà quên rồi không? Bảo hiểm của cụ còn cần cậu ta trả tiền?”
“Hôm qua công ty gọi điện cho tôi, nói muốn tra thời gian chấm công của tôi, tôi còn ngẫm xem có chuyện gì! Có phải bà điên rồi không? Công việc này là do Tân Thiên Ngọc giới thiệu!”
“Tân Thiên Ngọc tốt với nhà chúng ta như vậy, bà lại muốn bôi nhọ thằng bé! Bà còn có lương tâm không hả?”
…
Lâm Xuân Hồng bị mỗi người một câu không thể cãi lại.
Cho dù bà có thể gắng gượng chống đỡ trước mặt Tân Thiên Ngọc, nhưng trước mặt người nhà thì không thể mạnh miệng được.
Thấy người thân nhao nhao chỉ trích mình vì người ngoài, vành mắt bà đỏ bừng: “Mấy người cũng đâu suy nghĩ cho tôi? Nó căn bản không tôn trọng tôi!”
“Nó không tôn trọng bà như thế nào? Bà nói thử xem.”
Lâm Xuân Hồng nghẹn họng.
Bà nói không nên lời.
Bỏ qua mấy tin đồn bịa đặt, quả thực Tân Thiên Ngọc chưa từng làm gì quá đáng với bà.
Lâm Xuân Hồng chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng nói với anh trai: “Anh quên rồi sao? Lúc đưa Nhị Oa tới nhà cậu ta, bị cậu ta phá bĩnh nhiều lần! Rõ ràng cậu ta đang đánh mặt chúng ta!”
“Cô nghĩ tôi không biết sao?”Cậu của Túc Trung cũng rất bất đắc dĩ, nói, “Nhưng tôi cũng không thể trở mặt với cậu ta! Cô có ngốc không hả!”
Lâm Xuân Hồng nghẹn họng.
Bà vốn muốn dùng “hiếu đễ chi đạo” để trói buộc Tân Thiên Ngọc và Túc Trung, ai ngờ, Tân Thiên Ngọc dùng kế này để chiếu tướng.
(*) Sách Luận Ngữ viết: “Học trò ở nhà thì phải có hiếu với mẹ cha, ra ngoài thì phải tôn kính bậc bề trên” (Đệ tử nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ). Tôn kính mẹ cha gọi là hiếu, tôn kính người bề trên gọi là đễ. Tựu chung lại Hiếu Đễ là sự tôn trọng hết mực với người ở phận vị trên mình, đó là nguồn gốc của mọi tôn ti, trật tự, thứ bậc trong trong xã hội. Tuy nhiên việc có hiếu với người trên thôi chưa đủ, biểu hiện cao nhất của đạo hiếu là ở việc tôn kính quốc gia, dân tộc đó mới là đại hiếu mà lý thuyết Nho giáo muốn giáo dục con người.
Hiếu đễ chi đạo không trói buộc được Tân Thiên Ngọc, lại có thể trói chặt Lâm Xuân Hồng.
Sau khi tiễn cả nhà đi, Lâm Xuân Hồng bèn cầm điện thoại lên, lại thấy tin nhắn lúc trước:
[Tân Thiên Ngọc: Đổi ý thì tới tìm cháu.]
Sự bất lực sâu sắc ập vào lòng bà.
Cuối cùng bà cũng hiểu, Tân Thiên Ngọc nói “cho bác biết thế nào gọi là ‘cậy thế ăn hiếp’” là có ý gì.
Quả nhiên là… trứng chọi đá, người sống không cứng được với ma quỷ.
Lâm Xuân Hồng chỉnh trang lại, tự mình tới cửa xin lỗi Tân Thiên Ngọc.