Nước Mắt Tường Vi - Chương 36: Chuyển dạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Nước Mắt Tường Vi


Chương 36: Chuyển dạ


Triết đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Hôm nay là giao thừa, người người đổ ra lòng dường để ngắm pháo hoa nhưng anh không có tâm trạng gì cả. Hạ Sương liên tục gọi điện thoại, anh bực bội tắt máy rồi cầm chìa khóa xe đi về nhà ba mẹ.

Ông bà Tuyên đang làm cơm cúng giao thừa, thấy con trai về nhà vô cùng ngạc nhiên.

“Vợ con đâu sao không về?”

“Con từ viện qua đây luôn, đêm nay con có ca trực, không tiện đưa Hạ Sương qua. Chắc là sáng mai sẽ tới”

Bà Hạnh nhìn ông Tuyên ái ngại, ánh mắt lo âu lẫn đau buồn, nó luôn kiếm cớ để tránh mặt vợ. Cuộc đời cha mẹ hạnh phúc nhất là con cái được vui vẻ hạnh phúc, nhưng dường như ông bà không được như vậy.

“Con ngồi vào bàn đi, rồi mẹ dọn đồ lên”

Vừa đúng 10 phút nữa đến giao thừa thì Hạ Sương vội vàng đi vào. Cô ta đến bệnh viện mà không thấy chồng nên lại tới đây.

“Ba, mẹ ạ”

“Con đến rồi thì ngồi luôn đi, ba cúng giao thừa xong sẽ xuống. Chẳng mấy khi nhà mình đông đủ như thế này”

Triết ngó lơ chỗ khác. Trên bàn ngoài những món ăn truyền thống còn có cánh gà chiên mắm. Bất chợt trước mắt anh hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ năm nào vui vẻ gặm cánh gà, khen tấm tắc mẹ anh làm đồ ăn ngon. Có vẻ như khẩu vị của mẹ anh và cô ấy vô cùng hợp nhau.

Bà Hạnh nhìn biểu hiện của con trai, lại nhìn xuống đĩa cánh gà, bà nén tiếng thở dài. Có lẽ, ông bà đã sai thật sai khi bắt con trai gánh hậu quả của năm đó.

Bốn người ngồi vào ăn, không khí trầm mặc và ủy dị. Hạ Sương là người phá vỡ yên lặng.

“Mẹ, ngày mai nhà mình cúng xong con muốn cùng mẹ đi chùa được không? Con muốn đi cầu lộc đầu năm”

Bà Hạnh có chút gượng gạo, cảm thấy những việc con dâu làm một năm trước vẫn chưa thể bỏ xuống được.

“Sáng mai mẹ hẹn mấy bà bạn già đi cùng rồi, không hợp với lớp trẻ các con đâu. Với lại mai là sáng mùng 1 đầu năm, vợ chồng con cũng nên về thăm ba mẹ bên đó một chút. Bên này hai đứa không cần lo lắng”

“Sáng mai anh có ca trực ở bệnh viện, có lẽ không qua bên đó được. Em sắp xếp mua chút đồ gì đó về biếu ba” Triết vẫn không ngẩng lên, cầm cánh gà chiên mắm nói.

Hạ Sương nén tức giận trong lòng, ở đây có mặt bố mẹ chồng cô ta không tiện bới móc anh. Ông bà Tuyên nhìn nhau cũng không nói gì cả, không khí lại rơi vào ảm đạm.

Cơm cúng giao thừa xong, Triết chở Hạ Sương về nhà. Ngồi trong xe, Hạ Sương bắt đầu phát tiết.

“Anh vừa phải thôi, cũng phải tôn trọng em một chút chứ”

“Cái gì mà vừa phải, tôi có ca trực vào ngày mai”

“Ba nói anh cố tình xin đổi ca trực”

“Vậy ra nhất cử nhất động của tôi đều được ba con cô chăm sóc à, thật vinh dự đấy”

“Anh…”

Triết thả vợ ở cổng rồi quay xe. Anh quá chán ngán cảnh vợ chồng chì chiết nhau thế này. Đi vào nhà Tú đã thấy ba chàng trai ngồi uống rượu.

“A, vừa nhắc xong, đốt hương muỗi cũng lên nhỉ” Tú cầm ly rót rượu đẩy đến chỗ Triết.

“Lại cãi nhau với vợ à? Riết rồi Sương nó xem bọn tôi là tiểu tam mất”

“Không có gì, tôi đến với bạn bè cũng không được à?”

“Thật là mềm yếu, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được”

“Lúc nào cậu yêu thật sự thì cũng như nó thôi” Phong nhìn Tú nói.

“Tôi ấy à, không bao giờ có chuyện đó. Chỉ có Tú sát gái thôi chứ làm gì có gái sát Tú”

“Tôi thấy cậu dạo này hay hay chạy ra Hà Nội lắm đấy, định cư ngoài đó luôn đi!”

Tú nhìn Minh chột dạ, nó theo dõi mình sao! Vội vàng lái sang chuyện khác.

“Đợt trước tết tao ra Hà Nội, cùng chuyến bay với tình địch xưa kia của mày đó Triết”

“Cái gì? Tình địch?”

“Tay kiến trúc sư của công ty thằng Phong, Lạc Bùi gì đó” Tú cau mày, nghĩ mãi cái tên mà không ra.

“Lục Duy cậu ấm ạ”

“Ừ đúng, tao quên mất. Thằng cu đó nó ngồi ngay cạnh tao”

“Đúng rồi, ban giám đốc mới phê duyệt cho cậu ấy ra làm giám đốc thiết kế chi nhánh Hà Nội” Phong chậm rãi nói, ánh mắt mơ hồ nhìn vào ly rượu đỏ trong tay, ly rượu trong tay nhanh chóng hiện lên hình ảnh một cô gái dịu dàng.

“Cái gì? Lục Duy ra Hà Nội? Tại sao cậu lại để cho thằng cha đó ra ngoài kia hả?” Nghe đến tên Lục Duy, Triết đã lồng lộn lên.

“Chuyện đó không phải tôi có thể quyết định được hay không. Công ty tôi có chính sách thuyên chuyển nhân viên 2 năm một lần. Cậu hiện giờ cũng không còn là gì của người ta, để người ta có cơ hội tìm hạnh phúc mới chứ”

Đúng, giờ anh không còn là gì của người ta nữa, hà cớ gì can thiệp chứ? Nói thì dễ mà làm lại vô cùng khó khăn. Triết vớ lấy chai rượu bên cạnh, tu một hơi. Dòng rượu nóng cháy cả cổ cũng không sao làm cho tim anh bớt lạnh. Trước đây anh cũng nghĩ như Tú, cho rằng yêu đương là viển vông, thất tình là vớ vẩn. Nhưng từ khi cô ấy bước vào cuộc đời anh, mới biết tất cả những lý thuyết đó là sự thật. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, đón giao thừa với ai? Anh rất muốn bay ra gặp cô một lần, ngày nào cũng có suy nghĩ đó. Có lần anh đã đặt vé máy bay, nhưng đặt chân đến sân bay lại quay về. Anh sợ, anh sợ yêu cô một lần nữa thì tổn thương lần sau dành cho cô sẽ càng đậm hơn lần trước.

Những bức ảnh thời gian đầu cô ra Hà Nội được chuyển đến. Có vẻ cô sống rất tốt. Sau đó không theo dõi được nữa, cô chuyển trọ. Anh dằn lòng mình, không dõi theo cô nữa, ở đây hoàn tất mọi việc anh sẽ ra Hà Nội một lần, một lần để kéo cô ấy quay lại.

Đêm nay cảm xúc của anh rất tệ, nhìn pháo bông rực lửa trên bầu trời nhưng lòng không thấy vui, bồn chồn, cồn cào bất an như có chuyện gì đó rất tệ đang xảy ra.

Anh vội vàng lục mail, nhìn tờ báo cáo kết quả giấy phép thành lập bệnh viện chưa được Sở Y tế cấp phép, lòng nóng như lửa đốt.

“Bệnh viện tư đang xây của tôi cần vốn, các cậu có ai cổ phần không? Tôi vẫn đang thiếu vốn để xây dựng cơ sở vật chất đúng chuẩn theo giấy phép”

“Bao nhiêu phần trăm lợi nhuận?” Minh đưa ánh mắt nhìn sang.

“Lợi nhuận hai năm đầu tôi 60, 40 chia đều các cổ đông”

“Mày ăn cướp của bọn tao à” Tú lườm một cái.

“Thế thì cậu lấy cà lê mỏ lết của cậu vào mà chữa bệnh. Đầu tư vào bệnh viện của tôi biên độ lợi nhuận rất lớn. LaGreen của Phong cung cấp thực phẩm sạch cho suất ăn của bệnh nhân, Minh có nguồn để cung cấp hệ thống máy móc quản trị website. Còn cậu thì cung cấp các loại xe chuyên chở bệnh nhân, vậy ai được lợi?”

“Những năm sau thì sao” Minh nhẩm tính trong miệng.

“Các năm sau tôi rút còn 40%. 40% chia ba cậu, 20% cho các cổ đông còn lại”

“Được, tôi đồng ý” Phong giờ mới lên tiếng.

“Tôi cũng đồng ý. Hai năm đầu chúng tôi chỉ cần 8% bằng số lãi ngân hàng, còn lại cậu chống đỡ. Chúng tôi chỉ bỏ vốn không biết gì về ngành này cả” Minh nhìn Phong nhận được cái gật đầu nói.

“Ơ, hai thằng này, tao nghèo tiền đâu tao cưới”

“Mày lo mà chinh phục người ta đi đã. Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng”

“Qua rằm tôi sẽ sang Sing học chuyên tu thêm một khoá bác sĩ đa khoa 6 tháng. Thời gian đó, Nhạn Phương sẽ về tiếp quản tổ chức sắp xếp bệnh viện, việc xây dựng có Phong giúp đỡ, hệ thống máy móc có Minh. Tú thì cậu cùng Phương giúp tôi tìm nhân sự”

“Được, chúng tôi sẽ hỗ trợ. Đi mạnh giỏi, nếu thấy ai đó hợp thì cậu thử mở lòng đi” Minh vỗ vai Triết.

Ánh mắt anh trầm xuống. Anh làm tất cả những điều này không phải vì vinh hoa, mà chỉ có một mục tiêu duy nhất – là cô ấy.

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Hôm nay là giao thừa, Hân sắp xếp lại đồ đi sinh rồi cho vào giỏ đồ. Dự sinh tầm 1 tháng nữa mà sao đã rất ì ạch rồi. Bụng cô đã to vượt mặt cho nên cũng không làm cơm cúng giao thừa gì nhiều. Cô mua một ít thịt đông, bát dưa hành rồi thêm cái bánh chưng đặt lên ban thờ nhỏ của mẹ. Mọi năm, giao thừa còn có Lam hoặc cô sẽ về cô nhi viện đón giao thừa với mẹ Mai. Năm nay bụng to quá không tiện đi lại, cô ở lại đây. Chiều nay, Anh Duy đã bay vào Sài Gòn đón giao thừa cùng mẹ. Trước khi đi anh mua một đống đồ tết cho ba mẹ con, nhắc cô phải ăn uống đầy đủ, rồi chiều mùng 2 anh sẽ bay ra. Hân mỉm cười, nhớ lại câu chuyện hôm qua tại nhà ăn công ty. Anh Duy thật tốt bụng, nếu như cô gái nào lấy được anh ấy sẽ rất có phước.

“Hân này, sau khi hai cục cưng sinh ra anh sẽ làm bố nuôi nhé”

“Không được, làm bố nuôi rồi anh làm sao lấy vợ”

“Đâu có liên quan, mặc kệ em. Anh sẽ là bố nuôi của hai đứa. Bi Tròn gọi mẹ Mai là bà ngoại mà sao không cho anh gọi là con chứ”

Hân “!!!”

Cả xóm trọ đã về hết không còn một ai, chỉ mỗi phòng cô sáng đèn. Ngoài đường tiếng người đi lại xôn xao đi xem pháo bông. Hồi nhỏ cô cũng thích xem pháo bông lắm, cảm giác những bông pháo bay lên cao giữa bầu trời đêm rồi nở rộ trên không trung vô cùng rực rỡ và hạnh phúc. Năm sau rồi sẽ có hai cục cưng đón giao thừa cùng cô. Nghĩ đến đó, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, cô đặt tay lên bụng khẽ xoa nhẹ cái bụng tròn vo. Hai cục cưng trong bụng hình như cũng cảm nhận được mẹ hưng phấn nên đạp giữ dội. Cô nhìn cái bụng chỗ này nhô lên, chỗ kia nhô lên cười khanh khách. Cuộc đời này dẫu có gian khổ thế nào thì có con vẫn là niềm hạnh phúc nhất. Mỗi ngày, cảm nhận được cử động của con trong bụng mình là một niềm vui, là một động lực cho những người mẹ đơn thân như cô.

Hân đi đến bàn thờ, đứng lên chiếc ghế thắp cho mẹ một nén nhang. Từ ngày ra đây, cô cũng rút một chân hương để đón mẹ về đây. Tuy là sẽ không được tươm tất, nhưng mẹ con sẽ được ở gần nhau hơn.

Chiếc ghế dưới sức nặng của bà bầu hơi nghiêng một chút, cả thân người Hân lảo đảo đỡ tường không kịp ngã xuống sàn. Hân có cảm giác bụng đau dữ dội nhưng không thể nhấc người lên được. Cô sợ hãi bò lết ra cửa kêu gào đến lạc giọng.

“Có ai không? Giúp tôi với! xin giúp tôi! Cứu con tôi!…”

Cô cố gắng hết sức đập cửa kêu cứu, đến khi nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy dọc hành lang đi vào, Hân mới mệt lả đau đớn mà ngất xỉu đi.

Chiếc xe cứu thương réo lên ai oán giữa màn đêm vắng như tờ, tiếng pháo hoa lùng bùng vẫn nổ vang trên bầu trời đón chào năm mới.

Nước mắt tường vi – chương 37: Sinh con

Hân nằm trên bàn mổ, giọt nước mắt rơi dài trên má khi hộ sĩ bế hai đứa con đến cho cô nhìn. Một gái một trai đúng như siêu âm. Con chào đời đúng vào ngày mùng 1 tết. Đây có lẽ là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất cuộc đời của cô, lúc nghe con cất tiếng khóc thật lớn. Cô nắm tay bé bỏng của con, hai bé bỗng hé miệng như nở nụ cười với mẹ khiến trái tim cô đập rộn rã. Thật tốt, hai con cũng đã chào đời rồi.

“Mẹ đọc tên con để bác ghi vào giấy khai sinh nào”

“Bé gái Cao Tường Vi, bé trai Cao Tường Vĩ ạ”

“Được rồi, mẹ nghỉ đi, bác bế em bé vào tắm rồi sẽ đưa ra cho mẹ ở phòng hậu phẫu”

Sau khi khâu vết mổ xong Hân được đưa ra phòng hậu phẫu. Cô say mê ngắm nhìn hai cục cưng. Hai đứa trẻ bụ bẫm giống hệt nhau, mới sinh da nhăn nheo và đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thấy có đường nét, lông mày rất rậm, cằm chẻ và trán cao… giống hệt người đó.

Hôm qua may mắn cho cô bà chủ nhà trọ đi ra khỏi nhà để hái lộc đã nghe tiếng kêu cứu và đưa cô vào bệnh viện. Cô bị ngã phải mổ đẻ gấp, hai cục cưng ra đời trước 1 tháng đúng đêm giao thừa. Bác chủ nhà làm xong thủ tục và đóng hộ tiền viện cho cô xong xuôi phải đi về cúng mùng 1. Rất may bác ấy tốt bụng mang theo chút đồ ăn để lại cho cô.

“Hai đứa bé này xinh xắn quá, đỏ như này mai sau lớn lên sẽ rất trắng. Mà ối mẹ sạch quá, bé không có chút lông măng nào luôn”

Hân cười cảm ơn bác gái giường đối diện. Điều may mắn nhất trong phòng hậu phẫu này là cô sinh hai con nên không phải ghép giường.

“Thế rồi bố của hai đứa bé đâu rồi? Sao không thấy? Mẹ chồng mẹ đẻ không đến à?” Bác gái vừa nãy lại thuận miệng hỏi.

Hân cười nhẹ, nhìn hai đứa con ngủ say “Dạ con chỉ có một mình thôi ạ”

Bác gái nhìn cô gái nói giọng Sài Gòn ái ngại có chút thương tình. Đã một mình lại đẻ mổ sinh đôi, rồi con bé vệ sinh chăm sóc con kiểu gì. Kiểu này lại bị thằng ôn dịch nào nó bỏ rồi.

Vết mổ đau đến chết đi sống lại nhưng cô phải cắn răng bám thành giường lết từng bước đi pha sữa cho con, vệ sinh cơ thể. Cũng may ở phòng đẻ này có nhiều bà đến chăm cháu cô có thể nhờ vả được đôi chút.

Đến buổi chiều mùng 2 bác chủ nhà trọ mang chút đồ ăn và đồ dùng cá nhân và điện thoại vào cho cô. Mở máy thấy cả mấy chục cuộc gọi nhỡ của Duy. Cô chuyển khoản trả tiền viện phí và một số tiền cảm ơn bác chủ nhà, sau đó mới nhắn cho anh một cái tin.

“Anh Duy, em xin lỗi không nhắn anh được. Anh và mẹ Mai ăn tết thế nào? Em sinh rồi đang ở viện rất khoẻ mạnh”

Nhắn xong cô lại tắt máy, sợ sóng điện thoại ảnh hưởng đến con.

Tối mùng 3 tết khi cô đang cắn răng đỡ thành giường di chuyển ra bàn pha sữa thì hai người một phụ nữ và một chàng trai bước vào.

Bà Mai sững sờ nhìn cảnh Hân một tay bám vào thành giường một tay pha sữa. Nghe Duy nói con bé mang thai lại ăn tết một mình bà bay ra Hà Nội ngay. Nhìn thấy cảnh này bà không cầm được nước mắt, đứa con bà thương yêu nhất đang phải vật lộn sinh con một mình. Bà vội vàng chạy vào đỡ Hân.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Con dấu mẹ là mẹ không biết sao, con bé ngốc này, con có biết cửa sinh là cửa tử không, đi sinh cũng không nói với ai một câu”

Hân ôm mẹ Mai, nước mắt chảy dài trên má. Thấy mẹ Mai là cô không thể kiên cường được nữa.

“Được rồi, không sao cả mẹ tròn con vuông là tốt rồi. Mẹ ở đây với con, nín đi không được khóc, khóc sẽ hậu sản đó. Nào nín đi con, có mẹ đây rồi”

Duy đỡ cô ngồi xuống giường, bà Mai nhìn hai đứa trẻ bụ bẫm ngủ say nửa thương xót nửa hạnh phúc. Hai thiên thần này trộm mụ vô cùng đáng yêu xinh xắn, mẹ nó quyết định để sinh là đúng rồi. Chỉ thương cho con bé bụng mang dạ chửa vượt cạn một mình. Rồi cả cuộc đời về sau nữa.

Hân ở bệnh viện một tuần thì xuất viện. Cô thật sự không muốn phiền mẹ Mai và Duy nhưng không còn cách nào khác. Mẹ Mai ở với cô đến ngày 15 âm thì phải về Sài Gòn, bà còn cô nhi viện không ai quản lý.

Chỉ còn Hân quanh quẩn bận rộn với hai đứa con. Hết 15 ngày là cô không còn kiêng cữ gì nữa cả, dậy giặt giũ, đi chợ nấu cơm bình thường. Vết mổ đẻ có đau nhức cũng phải chịu, không còn ai nữa cô phải gượng dậy để còn nuôi con.

Hai đứa bé sinh đôi nên tính nết cũng giống nhau, đứa này khóc thì đứa kia cũng khóc. Đêm đã khuya rồi, cô nhìn đồng hồ 1 giờ sáng mà con vẫn không chịu ngủ. Tròn vặn mình đỏ rực cả người rồi ọ oẹ khóc ré lên. Cô vội ẵm Tròn lên cưng nựng hát ru, Tròn chưa im thì Bi lại gồng lên khóc oa oa. Có lẽ bé cần hơi mẹ. Bế Bi lên đặt Tròn xuống thì Bi lại khóc. Hân luống cuống không biết làm thế nào. Cả hai bé con đều khóc khiến lòng dạ cô như xát muối.

“Mẹ thương, mẹ thương. Nín đi nín đi con”

Con khóc, mẹ nấc nghẹn, tiếng khóc tủi thân và ai oán giữa màn đêm.

Vật lộn mãi hai con mới nín, đặt được hai con vào nôi đã ba giờ sáng, cô mệt rũ người ngồi bệt xuống sàn đất lạnh, nước mắt thi nhau rơi xuống. Những đau khổ, nghén ngẩm khi mang thai không thể nào so tính bằng thời gian nuôi con. Cô cứ nghĩ rằng sinh con ra sẽ nuôi được hết nhưng sao mà khó khăn đến vậy?!

Vật chất và tinh thần đều thiếu thốn. Có những lúc cô muốn mình không còn tồn tại nữa nhưng nhìn hai đứa trẻ ngủ say lại nuốt nước mắt vào trong, tiếp tục gắng gượng vượt qua những ngày tháng cực khổ này.

Niềm chia sẻ duy nhất của cô là Duy, ngày đi làm, chiều anh lại về đi chợ nấu nướng cho ba mẹ con. Anh bồng bế cưng nựng hai đứa trẻ và yêu thương như con ruột. Có thể nói là ích kỷ nhưng Hân quá mệt mỏi và kiệt sức, cô không đủ kiên cường để đẩy anh ra. Có những lúc cô chợt nghĩ cuộc sống đã quá mệt mỏi, hay là mình nhắm mắt đón nhận tình cảm của anh, dẫu sao anh cũng rất thương yêu Bi và Tròn. Nhưng khi nhìn hai đứa con, giống người đàn ông kia như đúc thì trái tim cô lại thổn thức dữ dội, cô không thể làm được…

(Đọc tại facebook Lam Lam)

***

Trên bàn ăn, ông Sang nhìn con gái mà xót. Con bé một lòng hướng về thằng Triết, bữa cơm thức ăn cũng chẳng để vào bát mình, có miếng nào ngon lại gắp hết cho chồng. Mà thằng ôn dịch kia, một miếng con bé gắp cũng không sờ đến. Từ đầu đến cuối bữa nó cúi gằm mặt không nói với cha con ông lời nào. Thằng này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây.

“Sương, con ăn đi chứ. Đã vợ chồng với nhau rồi con khách sáo làm gì”

Hạ Sương hiểu ý của ba, Triết cả buổi chẳng chịu nhìn mình một cái, anh ấy xem cô như người vô hình.

“Triết này, chỉ còn một năm nữa là ba về hưu. Hay là vợ chồng con tiếp quản cho ba. Sương con không cần mở phòng khám tư bên ngoài nữa. Con làm trợ lý cho chồng, dù sao con cũng học nghề này ở nước ngoài biết cách quản lý thế nào”

“Không cần đâu ba. Con không giỏi quản lý. Ba cứ để Sương lên nắm quyền, con còn phải quản lý việc của con nữa” Triết chẳng hề để ý mà trả lời.

Lửa giận trong lòng ông Sang đã sôi sùng sục. Nó còn không thèm cả chức giám đốc bệnh viện quốc tế sao? Cái loại nó tuy chuyên môn rất giỏi nhưng kiêu căng như vậy thì cũng chỉ là loại ngựa non háu đá mà thôi. Nghĩ là vậy nhưng ông Sang không dám nói ra mặt, ông há miệng mắc quai con gái ông, không hiểu sao bao nhiêu thằng tài giỏi giàu có nó không ham lại đi yêu chết đi sống lại cái thằng ôn dịch này.

“Nếu vậy thì thôi để ba tuyển người khác. Chứ con Sương là phụ nữ không nên làm quản lý. Nó còn phải nâng khăn sửa túi, sinh cho ông bà bên đó một đứa cháu nữa chứ. Ông bà bên đó hẳn là cũng khát một đứa cháu như ba”

Miệng lưỡi ông Sang khéo thì không còn ai bằng. Hạ Sương nhìn sang chồng đợi anh nói nhưng Triết như đứng ngoài cuộc. Anh vẫn bình thản xắt thịt bò cho vào miệng.

“Ba à, chuyện đó tính sau. Chúng con còn trẻ, con muốn tập trung cho sự nghiệp trước đã”

Ông Sang biết tỏng tòng tong thằng kia không sờ đến con gái ông nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện như chưa biết gì.

“Trẻ mỏ cái gì nữa. Con có biết con gái có thì không? Con cũng hiểu về y học, sinh con trong độ tuổi trước 30 thì đứa trẻ thông minh nhất, con định để chết già hay sao?”

“Ba này, làm như vợ chồng con IQ bằng 0 vậy. Con 50 tuổi sinh con vẫn thông minh. Ba phải tự tin vào gen trội của ba chứ”

Ông Sang nhìn con gái mới hạ hoả được chút. Người ta nói “Con gái là người tình kiếp trước của bố” quả là đúng. Con bé này nó không thể làm cho ông giận lâu được.

Triết trầm ngâm, trước 30 sinh con sao? Hân năm nay 27, nếu như cô và anh có một đứa con thì sao nhỉ? Chắc chắn chúng sẽ rất xinh đẹp, bởi vì cô ấy rất xinh. Anh cười mỉm cay đắng và chua xót.

Ông Sang về rồi, Triết cũng cầm chìa khoá đi ra ngoài. Hạ Sương thấy vậy vội vàng chạy lại kéo chồng.

“Anh, muộn rồi anh đi đâu vậy?”

“Công ty còn chuyện cần xử lý” nói rồi anh đi thẳng.

Hạ Sương nghiến răng ken két. Cô có làm cái gì, thể hiện thể nào anh cũng không để vào mắt. Cô cứ ngỡ lấy được anh, anh sẽ yêu mình nhưng sao khó quá. Nỗi khổ tình thần đè nén trong lòng không có ngày nào vui, không có giây nào thở tốt, dâng thành đám lửa đỏ rực trong mắt Hạ Sương. Một cuộc hôn nhân chẳng khác nào địa ngục, chẳng khác nào trong vạc dầu.

Sương điên loạn ném bát ném đĩa vỡ loảng xoảng. Người giúp việc thấy thế chạy vào hốt hoảng.

“Bà chủ, bà chủ sao lại thế này?”

“Cút, cút hết cho tôi”

Người giúp việc sợ hãi chạy xuống dưới nhà. Bà chủ đang phát điên, tốt nhất nên tránh.

Hạ Sương đập phá đồ đạc rồi lấy chìa khoá xe điên cuồng vào bar lớn nhất thành phố. Cô gọi một chai rượu mạnh, tu ầng ậc. Nhìn những bức tượng phật sống múa may quay cuồng trước mặt cô cười ha hả. Kỳ thật, đã là bar lại còn chưng tượng phật sao? Quả đúng như cuộc đời, thiện lương chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Một bàn tay trắng xanh nắm tay ly rượu trong tay Hạ Sương.

“Beautiful lady! enough, let’s me”

(Cô nàng quyến rũ, đủ rồi, để anh)

Hạ Sương nhìn sang, bắt gặp một đôi mắt xanh ngọc và mái tóc xoăn tít. Cô nhếch môi “Ok, want making love?” (Được, làm tình không?)

Người đàn ông tóc vàng ồ lên một tiếng rồi bế bổng Hạ Sương đi vào cầu thang tối. Hạ Sương và người đàn ông ngoại quốc quấn lấy nhau say đắm. Chẳng mấy chốc tiếng rên rỉ gợi dục vang lên trong phòng kín.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN