Nước Mắt Vợ Yêu - Chương 12: Tỉnh lại cho tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
345


Nước Mắt Vợ Yêu


Chương 12: Tỉnh lại cho tôi



Tần Phi bị ấn đầu xuống nước sông lạnh giá.

Cô cố gắng giãy giụa nhưng người ấn cô xuống rất khỏe, người này vừa buông tay ra, đẩy một cái, Tần Phi lập tức bị đẩy xuống sông.

Tần Phi chỉ cảm thấy mình toàn thân lạnh giá, lạnh tới tê tái, không thể nhúc nhích được.

Ý thức của cô dần dần biến mất.

Cơ thể chỉ có thể mặc cho nước sông xô đẩy.

“Lẽ nào tôi lại chết thế này sao?” Trong đầu Tần Phi không ngừng vang vọng câu nói này.

Câu đâu thể ngờ rằng, Lâm Huệ Chi và Tần Nhược vì không muốn có lấy được cổ phần nên đã nghĩ tới chiêu giết người này!

Tần Phi cuối cùng cũng kiệt sức, cô từ từ nhắm mắt lại.

Cô không thể cầm cự thêm được nữa rồi…

– —

Một tuần sau

Tại sở cảnh sát.

Mặc Thiên Vũ ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt thờ ơ, một người cảnh sát bước vào, tay cầm một xấp tài liệu.

“Mặc tiên sinh, đã có kết quả khám nghiệm tử thi rồi, căn cứ vào DNA cho thấy, người chết đích thực là vợ của anh, Tần Phi.”

Nghe vậy, Mặc Thiên Vũ chỉ cảm thấy tim mình bị thức gì đó đập mạnh, đập nát tan, vô cùng đau đớn.

“Căn cứ kết quả điều tra, loại trừ bị giết, là tự nhảy xuống sông tự tử, Mặc tiên sinh, anh là chồng của cô ấy, chúng tôi làm theo thông lệ sẽ cần ghi báo cáo, mong anh hỗ trợ chúng tôi.”

Ánh mắt Mặc Thiên Vũ đờ đẫn, không nói lời nào.

“Mặc tiên sinh, cho hỏi gần đây giữa hai người có mâu thuẫn tình cảm không? Có tranh cãi không?”

“Gần đây chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn.”

“Ồ, ra vậy, vậy gần đây có ấy có xảy ra chuyện gì khác không?”

“Mấy hôm trước cô ấy làm phẫu thuật phá thai.”

“Vậy thì có thể hiểu được, người chết Tần Phi chắc vì vấn đề tình cảm nên nghĩ quẩn tự tử, Mặc tiên sinh, anh yên tâm đi, nhà họ Tần đã lên tiếng nói rằng không truy cứu việc này, người chết là do tự sát, vụ án này đã có thể kết thúc rồi.”

“Tôi có thể đi xem cô ấy không?”

“Việc này… Tôi khuyên anh không nên đi xem, thi thể ngâm trong nước khoảng một tuần, đã thối rữa không còn nguyên dạng, không xem thì hơn.”

Mặc Thiên Vũ vẫn tới nhà xác của bệnh viện.

Nhà xác vô cùng tĩnh mịch, yên ắng tới rợn người.

Thư kí của Mặc Thiên Vũ vẫn đi theo anh, đây là lần đầu tiên anh ta tới một nơi như thế này, ánh mắt nhìn khắp xung quanh.

“Mặc tổng, hay là chúng ta đừng đi nữa, người ta đều nói xác chết đã không còn nguyên vẹn nữa rồi!” Thư kí kéo Mặc Thiên Vũ lại.

Mặc Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn thư ký, gỡ tay anh ta ra.

“Cậu đứng ở ngoài đợi tôi.””

Nói xong, Mặc Thiên Vũ một mình đi vào.

Nhân viên nhà xác kéo xác của Tần Phi ra.

Một tấm vải trắng che trên xác chết, phảng phất có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Mặc Thiên Vũ đứng phía trước, nhìn cô.

Kì lạ, người đàn bà chuốc thuốc mê cho anh, người đàn bà tận tay giết chết cốt nhục của anh, người đàn bà chỉ biết đến tiền này cuối cùng đã chết. Anh phải vui mừng mới đúng chứ?

Nhưng tại sao anh không thể vui mừng được, lồng ngực như có gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu.

Miệng như bị đổ chì, không nói được lời nào.

Mặc Thiên Vũ đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Trong đầu anh toàn là hình bóng của Tần Phi, không ngờ lần gặp gỡ tại phòng dân chính lại là lần cuối cùng anh gặp cô.

Anh đột nhiên hiểu ra, tại sao Tần Phi lại trang điểm, ăn vận xinh đẹp tới vậy.

Thì ra cô đã muốn chết từ trước đó, cô muốn để lại cho anh hình ảnh đẹp nhất của mình.

Là như vậy sao, Phi Phi?

“Phi Phi, em hãy tỉnh dậy đi! Chẳng phải em rất độc ác sao? Tới cốt nhục ruột thịt của mình cũng không buông tha, còn có việc gì em không thể làm?”

“Chúng ta vẫn chưa ly hôn mà? Em có thể quấy rầy, có thể không cần giải thích, thậm chí có thể dùng thủ đoạn để gây sự với anh, tranh giành với anh?”

Mặc Thiên Vũ không thể khống chế được tình cảm của mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Tại sao lại phải làm thế này? Vì không còn gì cả? Vì biết không thế lấy được tiền của anh?”

“Phi Phi, em thật ngốc, em biết không em là kẻ ngốc nhất thất gian! Người anh yêu là em, anh chưa từng yêu Tần Nhược, anh ở bên cô ta chỉ để cho ba anh thấy, người anh thực sự muốn cưới là em!”

“Em có biết vì để cưới được em, hàng ngày anh đều phải đóng kịch cho người khác thấy anh vô cùng yêu Tần Nhược, như vậy mới khổ sở làm sao? Nhưng tại sao em lại không thể kiên nhẫn? Cho dù em không chuốc thuốc mê cho anh, người anh cưới vẫn là em mà!”

“Em biết những được này có hối hận không? Nếu hối hận rồi thì em hãy tỉnh lại đi! Anh muốn em tỉnh lại, nghe thấy không?”

Mặc Thiên Vũ nghiến chặt răng, anh chưa bao giờ đau khổ như thế này.

Năm xưa vì lừa ba mình, anh giả vờ yêu Tần Nhược, luôn phải đóng kịch trước đám đông, cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng mỗi khi nghĩ tới việc chả bao lâu nữa sẽ có thể ở bên Tần Phi anh lại cố vượt qua, tiếp tục chịu đựng!

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh lấy gì để làm dịu nỗi khổ đau của mình?

Hết rồi!

Chẳng còn gì cả!

Mặc Thiên Vũ khẽ giơ tay lên, tay anh run rẩy.

Anh muốn vén tấm vải trắng lên nhìn cô một lát, chỉ một lát.

Tay của Mặc Thiên Vũ bỗng dừng lại.

“Thi thể ngâm trong nước khoảng một tuần, đã thối rữa không còn nguyên dạng, không xem thì hơn.” Lời nói của nhân viên cảnh sát vang lên bên tai, hãy để hình ảnh đẹp nhất của cô ở mãi trong tim anh.

Mặc Thiên Vũ hạ tay xuống.

“Chị ơi! Sao chị lại ngốc vậy?”

“Con gái đáng thương của tôi! Sao con lại tự tử chứ?”

Cùng với tiếng khóc lóc thảm thiết, Tần Nhược và Lâm Huệ Chi chạy vào, phía sau là Tần Trung.

Họ khóc lóc vật vã, phá tan sự yên ắng của nhà xác.

Mặc Thiên Vũ thôi khóc, đỡ Tần Nhược dậy.

Tần Nhược nhào vào lòng Mặc Thiên Vũ.

“Thiên Vũ, chị em sao lại ngốc vậy chứ? Tại sao lại chết? Tại sao? Em và chị ấy từ nhỏ lớn lên bên nhau, chị ấy chết rồi, em phải làm sao? Sau này ai trò chuyện cùng em, ai tâm sự cùng em?”

“Đừng buồn, người chết không thể sống lại.”

Mặc Thiên Vũ giống như an ủi người khác cũng giống như an ủi chính mình.

Hai nhà Tần, Mặc cùng lo hậu sự cho Tần Phi, việc này cuối cùng đã kết thúc.

Nhà họ Tần.

Lâm Huệ Chi ngồi trên ghế, Tần Nhược bóp vai cho bà ta.

“Ôi, hai ngày nay lo việc ma chay khiến mẹ mệt đừ người, con bé chết tiệt đó, chết rồi cũng vẫn còn làm khổ người khác!”

Lâm Huệ Chi than phiền.

“Mẹ, người đã chết rồi còn so đo gì nữa.”

“Nể tình cô ta mang lại vố số lợi ích cho chúng ta, mẹ sẽ đốt cho cô ta thêm chút tiền, Nhược Nhược à, công ty nhà ta tuần sau sẽ hoàn tất lên sàn chứng khoán, sắp tới hãy để ba con tới nhà họ Mặc bàn chuyện cưới hỏi cho con và Thiên Vũ.”

Tần Nhược có phần do dự.

– — Hết —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN