Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược
Chương 46
Giờ A Chiêu trăm nghìn lần không muốn gặp Vệ Cẩn.
A Chiêu nói với cung nữ trong Tường Vân
điện một tiếng rồi đi ra ngoài. Đi không được bao lâu, đột nhiên có
người gọi A Chiêu lại.
“Hồng kiếm khách cô nương.”
A Chiêu quay đầu lại nhìn thì thấy một
nữ tử mặc cung trang màu xanh lam bước tới, cúi người thi lễ với nàng và nói: “Mai Lan ra mắt cô nương.”
Phục sức* của cô gái này không giống các cung nữ thông thường, hơn nữa lại không xưng “nô tỳ”, chắc hẳn địa vị
trong cung không thấp. A Chiêu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là ai?”
*Phục sức: trang phục và trang sức.
“Mai Lan là thị tỳ bên Vương Hậu. Vương
Hậu nhiều lần nghe được đại danh Hồng kiếm khách, vốn đã muốn gặp. Vậy
nên người sai Mai Lan qua đây mời Hồng kiếm khách cô nương tới điện Minh Phượng một chuyến. “
A Chiêu nói: “Được.”
Tới điện Minh Phượng, A Chiêu gặp được Uyển hậu.
A Chiêu hơi ngạc nhiên, Uyển hậu trông
có khi còn già hơn Uyển vương. Trên mặt bà có không ít nếp nhăn, dù có
trát rất nhiều phấn lên mặt cũng khó mà che được dấu hiệu của tuổi già.
Nhưng dù trông già, tuy nhiên hoàng hậu một nước ung trung đoan chính vẫn là điều đương nhiên.
A Chiêu quỳ xuống hành lễ.
Uyển hậu tự mình đỡ A Chiêu dậy, cười
hành lành, “Đứng lên đứng lên, không cần đa lễ.” Uyển hậu nói tiếp: “Bổn cung đã sớm nghe danh Hồng kiếm khách, không ngờ Hồng kiếm khách danh
tiếng ngời ngời lại là một cô nương trẻ như vậy. Một cô nương mà có thể
học được kiếm pháp như vậy, quả là khiến đám nam nhi phải hổ thẹn rồi.”
A Chiêu nói: “Vương Hậu nương nương quá khen rồi.”
Uyển hậu dường như nhớ tới chuyện gì,
mặc lộ vẻ tiếc nuối. Bà nói: “À, nói ra thì ngươi và Tu Nhi cũng thật có duyên, không ngờ Tu Nhi xuất cung xong lại gặp được ngươi.”
“Ngẫu nhiên thôi ạ.”
Uyển hậu thở dài: “Không biết giờ Tu Nhi đang ở đâu nữa. À phải rồi, ngươi vào cung cùng Tạ Niên phải không?
Không ngờ Hồng kiếm khách vang danh thiên hạ lại là người quen cũ của Tạ lang.”
A Chiêu cười nói: “Phải ạ.”
Uyển hậu hỏi: “Quen thế nào vậy?”
A Chiêu lại cười, nói: “Tình cờ gặp được thôi ạ.” Sau đó Uyển hậu lại hỏi A Chiêu những điều ít nhiều liên quan
tới Tạ Niên. Đến trưa, A Chiêu mới rời khỏi Điện Minh Phượng.
Vừa ra khỏi điện Minh Phượng, A Chiêu
cảm thấy mình cười nhiều quá tới cứng cả miệng. Nói chuyện cùng vương
hậu một nước thật mệt mỏi.
Uyển hậu dù hỏi với vẻ mặt vân đạm phong khinh nhưng A Chiêu biết trong mỗi lời của bà ta đều ẩn chứa thâm ý,
khiến nàng không thể không suy nghĩ kĩ mới trả lời.
Nói chuyện suốt cả buổi sáng, Uyển hậu như nói chuyện với mình, nhưng thực ra toàn bộ các câu đều liên quan tới A Niên.
Uyển vương coi trọng Tạ Niên còn hiểu được, nhưng tại sao Uyển hậu cũng để ý tới Tạ Niên như vậy?
“A Chiêu.”
Giọng Tạ Niên đột nhiên vang lên.
A Chiêu cười quay đầu lại, nói với Tạ
Niên: “May quá, tôi vừa định đi tìm cậu, cậu đã xuất hiện rồi.” Tạ Niên
bước tới, sóng vai với A Chiêu. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Sáng sớm nay chưa gì tôi đã bị Uyển vương gọi tới nên giờ mới ra.”
A Chiêu nói: “Xem ra Uyển vương vô cùng coi trọng A Niên.”
Tạ Niên lắc đầu, “Hôm nay Uyển vương nói chuyện với tôi, vậy mà lại không nói chuyện Uyển quốc mà lại nói không
ít chuyện phiếm, hỏi tôi vài chuyện ở Khâu quốc, hơn nữa giọng điệu lúc
đó…”
Tạ Niên dừng bước.
A Chiêu cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tạ Niên, hỏi: “Giọng điệu thế nào?”
Tạ Niên sờ mặt mình, nói: “Tuy tôi từng
nghe nói Uyển quốc có tập tục nuôi trẻ con, nhưng ánh mắt Uyển vương
nhìn tôi rất kì lạ.” A Chiêu phì cười một tiếng, nói: “Dung mạo A Niên
quả thật rất xuất sắc.”
Tạ Niên nói: “Chuyện này cũng không nên bàn tới, nhưng nếu luận về dung mạo, Uyển vương hẳn nên để ý tới Vệ công tử mới phải.”
Nghe Tạ Niên nhắc tới Vệ Cẩn, ánh mắt A Chiêu lóe lên tia sáng.
Nàng khẽ nói: “A Niên sáng nay đi ra khỏi điện Tường Vân có thấy sư phụ tôi không?”
Tạ Niên nói: “Không. Nhưng ta nghe cung nữ nói Vệ công tử vẫn luôn ở trong điện, chưa hề ra ngoài.”
A Chiêu gượng cười, nói: “Tôi vừa nhớ ra tôi làm rơi đồ ở điện Minh Phượng. A Niên về trước đi…” Lời còn chưa
dừng, đột nhiên một quả tú cầu bay tới, nhưng A Chiêu tránh được nên tú
cầu đập vào đầu Tạ Niên.
A Chiêu nhìn kĩ, thấy vẫn là chiếc tú cầu hơi cũ hôm qua.
“Chẳng phải tối qua…”
A Chiêu nhìn lãnh cung cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “A Niên, cậu có nghĩ đây chỉ là trùng hợp không?”
Tạ Niên lập tức hiểu ý A Chiêu.
Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, nhặt tú cầu lên rồi nói nhỏ với A Chiêu: “Cậu muốn tới lãnh cung xem không?”
A Chiêu nói: “Có lẽ có người muốn dùng
tú cầu nói cho chúng ta biết chuyện gì đó. Giờ cứ lặng lẽ vào đi, nhỡ bị phát hiện thì nói là chúng ta lạc đường.”
Lúc từ điện Minh Phượng ra, sau A Chiêu vốn có nhiều cung nữ theo sau nhưng cũng đã bị A Chiêu đuổi đi hết rồi.
Nàng không quen đi đâu cũng có người theo.
Tạ Niên nói: “Tôi cũng mới biết một đường đi tránh được thị vệ. Theo tôi.”
Chỉ là một bức tường cách ra thôi, dù
bên ngoài phồn hoa lộng lấy cỡ nào thì bên trong cũng đã bị vẻ âm u tàn
phá, đôi lúc còn có tiếng kêu thảm thiết vang tới.
Rõ ràng vẫn đang giữa ngày, vậy mà mới
bước một bước vào cả người đã nổi hết da gà rồi. A Chiêu xoa xoa bàn tay với nhau, nói: “Không biết đã bao người chết trong lãnh cung rồi.”
Đột nhiên một phụ nhân vui vẻ chạy tới,
búi tóc bằng chiếc đũa, trên đó còn cắm không ít cái thìa. Nàng cười đến run người, “Vương thượng, người tới thăm thần thiếp sao?”
Không đợi Tạ Niên trả lời, ánh mắt phụ nhân đột nhiên sắc bén, hung hăng trợn mắt nhìn A Chiêu.
“Hồ ly tinh, tất cả là do ngươi!”
Nói xong đã định đánh A Chiêu. Tạ Niên
theo phản xạ che trước người A Chiêu, tuy nhiên A Chiêu nhanh hơn, nhấc
tay Tạ Niên lên, chạy nhanh đi.
Phụ nhân kia cũng không đuổi theo, ngồi phịch xuống đất người ngây ngốc cười.
Tạ Niên thở dài: “Người trong hậu cung thật khổ.”
A Chiêu gật đầu nói: “Ta rất biết ơn sư
phụ, nếu không có ơn của sư phụ, sợ rằng ta cũng không thấy nổi cảnh
này.” Nữ nhân hậu cung rất đông, sự hiện hữu của các nàng chỉ là vì mang lại niềm vui cho Uyển vương. Ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, vì một nam
nhân mà cười mà khóc, tính ra Uyển vương chính là ông trời của các nàng. Nàng đi trải nghiệm vài năm nay mới biết trời đất lớn cỡ nào, nếu chỉ
để tâm lên một nam nhân không tôi, A Chiêu sẽ không hề biết đến những
ngày như vậy.
Tạ Niên cười nói: “Vệ công tử hẳn đã đối tốt với cậu.”
A Chiêu mấp máy môi.
Đúng lúc đó, một giọng nói thì thào vang tới, “Công tử.”
Tạ Niên và A Chiêu quay người nhìn thì
thấy một cung nữ đã già, nhìn tú cầu trong tay Tạ Niên. A Chiêu hỏi: “Bà muốn gặp bọn ta sao?”
Người nọ gật đầu. Bà nói: “Mời hai người đi cùng lão nô.”
Đi tới một phòng, bà lão lén khóa cửa lại.
A Chiêu đánh giá bà lão trước mắt mình.
Thoạt nhìn trông bà trên bốn lăm tuổi, xiêm y trên người đã cũ nát. Bà
nhìn Tạ Niên, nước mắt rưng rưng.
Bà lão quỳ xuống.
“Công tử, không ngờ lúc lão nô còn sống vẫn được nhìn thấy người.”
Tạ Niên ngẩn người. A Chiêu và Tạ Niên nhìn nhau.
Bà lão lau nước mắt, nói: “Lão nô vốn là Quế Phương mama hầu bên cạnh Nguyệt phu nhân, công tử không biết lão nô cũng là chuyện bình thường. Mười sáu năm trước công tử còn ở trong tã,
không ngờ sau từng ấy năm, công tử đã quay lại thật. Phu nhân quả thật
đã không nhờ sai, Tạ đại nhân đã chăm sóc công tử thật tốt.”
Tạ Niên kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết ta?”
Quế Phương mama gật đầu. Bà lấy mẩu giấy vàng ố từ trong vạt áo ra, mở ra. Trên giấy là một mĩ nhân đệ nhất, dù
giấy Tuyên thành ấy đã ố vàng cũng không hề tổn lại tới nhan sắc mĩ nhân đó.
A Chiêu đột nhiên nhớ tới một câu nói…
Nguyệt phu nhân xuất hiện, Mặt trời, trăng, sao đều không dám tranh tỏa sáng.
Nàng buột miệng nói: “Đây là Nguyệt phu nhân sao?”
Quế Phương mama gật đầu. A Chiêu nhìn
giấy Tuyên thành, đột nhiên vô cùng ngạc nhiên. Nàng nhìn Tạ Niên, lại
nhìn Nguyệt phu nhân. Dường như đã nhận ra được điều gì, nàng hít sâu
một hơi.
Tạ Niên trông giống Nguyệt phu nhân đến bảy phần!
Quế Phương mama nói: “Nếu hồn thiêng phu nhân biết công tử lớn lên bình an, lòng hẳn rất vui mừng.”
Tạ Niên nói: “Nguyệt phu nhân…”
“Vâng, người là mẫu thân của công tử.”
Tạ Niên nhíu mày, nói: “Bà nói vớ vẩn gì thế, mẫu thân của ta ở Khâu quốc. Có trông giống cũng chẳng nói lên
được gì, hơn nữa mẫu thân ta lại là biểu muội của Nguyệt phu nhân.”
Quế Phương mama vô cùng kinh ngạc, “Công tử, Tạ đại nhân chưa nói với người sao? Mười sáu năm trước, vương cung
Uyển quốc đại loạn, phu nhân sinh non. Phu nhân lo Vương hậu nương nương làm gì công tử nên giao công tử cho Tạ đại nhân chăm sóc. Trước đây lúc công tử được sinh ra, lão nô cũng ở bên cạnh đỡ đẻ. Lão nô cũng nhớ rất rõ là trên ngực công tử có một vết bớt.
Tạ Niên mím chặt môi.
Trên ngực hắn quả thật có một vết bớt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!