Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện
Chương 41: Thế giới 3: Bánh bao nhỏ thứ ba (10)
Sau khi chứng kiến một màn gay mắt vừa rồi, hệ thống chịu đả kích tự động tắt máy cả đêm, chọc thế nào vẫn không xuất hiện. Cơn say của Ninh Tịnh cũng nháy mắt chạy mất tăm.
Một người một thống, tâm tình ai nấy đều phức tạp cả đêm. ╮( ̄▽ ̄””)╭
Giữa trưa hôm sau, Ninh Tịnh mơ màng trong cơn say tỉnh dậy. Tuy đầu vẫn đau như búa bổ nhưng cả ngày không ăn gì, bụng rỗng tuếch, cô bị cơn đói làm choàng tỉnh giấc.
Ninh Tịnh thay dép lê, ngáp ngắn ngáp dài đi kéo rèm cửa, ánh sáng mặt trời thi nhau len lỏi vào phòng. Ngoài phòng khách văng vẳng tiếng TV vặn khẽ cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng Sở Tinh Trạch vọng vào: ” Chị Tịnh, chị tỉnh chưa?”
” Ừm, chị tỉnh rồi,” Ninh Tịnh trả lời
” Tỉnh rồi thì mau ra ăn cơm, trưa rồi đó.”
Ninh Tịnh: “….”
Nếu không phải có hệ thống cùng nhau chứng kiến màn tối qua, có khéo cô đã bị biểu tình tự nhiên của Sở Tinh Trạch lừa gạt rằng tất cả sự việc đêm qua là do cô uống say sinh ra ảo giác rồi cũng nên.
Hệ thống lặng lẽ nói: ” Không phải khá tốt sao, dù sao thời gian vẫn còn nhiều, cùng nhau đóng kịch thôi.”
Ninh Tịnh: “…”
Cô thay quần áo rồi mở cửa phòng. Phòng bếp truyền đến tiếng lò vi sóng hoạt động, Sở Tinh Trạch hình như đang ở trong đó.
Ninh Tịnh đi vào toilet, phát hiện Sở Tinh Trạch đã bóp sẵn kem đánh răng cho cô.
Đến cả chi tiết nhỏ nhặt như vậy mà cậu cũng cẩn thận đến mức đáng kinh ngạc.
Đánh răng xong, Ninh Tịn vốc một vốc nước táp lên mặt, dưới mắt hằn lên tia máu màu xanh nhạt.
Sau khi suy xét và thảo luận cả đêm với hệ thống, Ninh Tịnh quyết định sẽ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô không biết Sở Tinh Trạch làm vậy là do xúc động nhất thời của tuổi mới lớn hay là thật sự muốn làm vậy với cô. Nhưng nếu cậu đã lén lút thì chứng tỏ tạm thời cậu không muốn chọc thủng vách ngăn giấy giữa hai người.
Còn hơn một năm nữa là sẽ kết thúc nhiệm vụ, mỗi bước cho đến nay đều rất sát với cốt truyện gốc, tham chiếu hai nhiệm trước, Ninh Tịnh không muốn sự việc ” cành mẹ đẻ cành con”, đến phút cuối còn lật thuyền. Thôi thì cứ coi như tối qua cô thật sự uống say, về sau quan sát thái độ của Sở Tinh Trạch rồi tìm cách ứng phó là được.
Ninh Tịnh ổn định tâm tình, treo khăn mặt lên giá rồi đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Sở Tinh Trạch cũng vừa lúc bưng cơm hộp ra. Có lẽ vừa tắm xong, chiếc áo thun rộng rãi dính chặt vào da làm nổi bật dáng người cao ráo rắn rỏi của cậu. Trên cổ vẫn còn quấn khăn lau tóc, bọt nước trong suốt đọng lại phía trên, mái tóc ướt co lại xoăn tít, làm người đối diện chỉ muốn xông tới vò mạnh nó.
Sau kì thi đại học kết thúc, Sở Tinh Trạch có ba tháng hoàng kim để nghỉ hè. Mặc dù không cần phải đi học, nhưng cậu không giống bè bạn cùng trang lứa, vừa kết thúc đã buông thả bản thân, sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, hằng ngày cậu vẫn sinh hoạt đều dặn quy luật như một cỗ máy.
Lúc đặt hộp cơm xuống, sắc mặt Sở Tinh Trạch trông vẫn như thường, chỉ có động tác kéo ghế là hơi mạnh bạo, để lộ cậu đang cố che giấu tâm trạng không tốt của mình.
Ninh Tịnh không khỏi nhìn cậu, dĩ nhiên cô biết cậu đang tức giận. Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Tịnh đặt đôi đũa vừa cầm lên xuống, cân nhắc nói: ” Nếu em giận vì chị cho em leo cây thì chị xin lỗi.”
Sở Tinh Trạch bỗng chốc ngẩng đầu, giọng nói hơi nặng nề: ” Em không tức giận, em chỉ lo lắng cho chị. Phố bar đó hỗn loạn thế nào, chị không phải không biết. Nếu như có việc nhất định phải đi, tại sao không đợi em đến rồi hặng đi? Nếu hôm qua em không tìm được chị, chị định ngủ ở đó cả đêm?”
” Tất nhiên chị biết.” Ninh Tịnh kể sơ qua chuyện tối qua, dĩ nhiên có bỏ qua một vài chi tiết không thể nói.
Biết bản thân đuối lý, cô lên tiếng trấn an: ” Chị thật sự không định cho em leo cây. Chuyện tối qua là việc bất đắc dĩ, chị thề sẽ không có lần sau. Còn có, yên tâm đi, chị đã lớn vậy rồi, điều gì nên làm điều gì không nên làm chị đều biết. Em còn nhỏ, chị cũng không muốn em lo lắng cho mình.”
Ánh mắt Sở Tinh Trạch sáng ngời, nhìn thẳng Ninh Tịnh nói: ” Chị Tịnh, hôm qua em đã đủ tuổi trưởng thành.”
Ninh Tịnh hơi sững người, lúc này mới phản ứng kịp, đúng rồi, ở thế giới này, 16 tuổi đã là một công dân trưởng thành hợp pháp.
Sở Tinh Trạch nghiêm túc nói: ” Mặc kệ em có phải người lớn hay không, chị Tịnh, chị đồng ý với em, lần sau đừng một mình đến những nơi như vậy. Nếu nhất định phải đi, hãy mang em đi cùng, nếu không em sẽ rất lo lắng.”
Ninh Tịnh buồn bực: ” Nhưng…”
Sở Tinh Trạch ngắt lời cô, nhấn giọng nói tiếp: ” Đồng ý với em”
Ninh Tịnh không cãi được, đành phải giơ tay đầu hàng: ” Được, được, được, chị đồng ý với em.”
Sở Tinh Trạch lúc này mới mỉm cười nhẹ nhõm, nụ cười tươi rói: ” Được, một lời đã định. Mau ăn đi, sáng nay chị cũng chưa ăn gì cả”
Ninh Tịnh gật đầu, tách đũa chuẩn bị ăn.
Sở Tinh Trạch thân sĩ giúp Ninh Tịnh mở hộp cơm, ngón tay thon dài hữu lực, cơ bắp theo chuyển động của cậu phập phồng lên xuống toát ra hơi thở thanh xuân rạng rỡ.
Ninh Tịnh: “….. Rõ ràng là hắn hôn trộm ta, vì sao ta cứ cảm thấy mình như đang phạm tội nhỉ?”
Hệ thống: “….” Mắt lé.
Đang chí chóe cãi cọ cùng hệ thống, Ninh Tịnh đột nhiên ngửi thấy mùi lạ xuất phát từ hộp cơm trước mặt, cô nhíu mày, cúi đầu ngửi ngửi: ” Hình như hộp cơm bị thiu?”
” Thiu?” Sở Tinh Trạch khựng lại, kinh ngạc nói: ” Nhưng sáng nay em mới mua mà?”
Ninh Tịnh cẩn thận ngửi lại lần nữa, vô cùng chắc chắn nói: ” Ừ thiu mà. Gần đây thời tiết nóng nực, lúc mua về em có bỏ vào tủ lạnh không?”
Sở Tinh Trạch vô tội lắc đầu.
Ninh Tịnh bất đắc dĩ đóng hộp cơm lại, lên tiếng: ” Thôi thiu thì thôi. Chị đoán có lẽ em mua phải hộp cơm không được mới, chắc người ta làm từ thức ăn thừa tối qua. Hay chúng ta ra ngoài ăn đi, tối qua ăn không thành, hôm nay ăn bù thì thế nào.”
Sở Tinh Trạch vui vẻ hoan hô.
Hai người thay quần áo xong liền sóng vai xuống phố. Sau khi dạo một vòng, lựa qua lựa lại trước một đống hàng quán rực rỡ màu sắc, hai người quyết định ăn món Nhật.
Kì thi đại học kết thúc, trên đường có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ, chỗ nào cũng chật ních người. Sở Tinh Trạch cùng Ninh Tịnh phải xếp hàng rất lâu mới có được vị trí trong cửa hàng sushi này. Hai người ăn xong thì đồng hồ đã chỉ hơn 3 giờ chiều. Thời gian này khá lúng túng, quá no cho một buổi trà chiều và cũng quá sớm cho một bữa tối. Sở Tinh Trạch đề nghị dẫn Ninh Tịnh đi kiểm tra thị lực, quả nhiên cô bị cận thị và phải cắt mắt kính.
Sau khi xong xuôi vẫn dư vài tiếng nữa mới đến giờ cơm chiều. Rạp chiếu phim cùng tầng vừa hay đang phát vài bộ điện ảnh hot, hai người dự định đi xem để tranh thủ giết thời gian.
Sở Tinh Trạch đi chọn phim cho Ninh Tịnh, Ninh Tịnh rất hào phóng bảo: ” Hôm nay là bữa bù sinh nhật cho em, em tự chọn đi, chị cái nào cũng được”
Sở Tinh Trạch cười híp mắt: ” Được nha!”
Năm giây sau Ninh Tịnh đã hối hận vì mình lỡ mạnh miệng hào phóng. Bởi vì Sở Tinh Trạch bỏ qua mọi bộ phim bom tấn Hollywood, chọn một bộ phim trong nước, mà quan trọng diễn viên chính vừa hay lại là Ninh Vi.
Nhân tiện nói thêm, điểm số của bộ phim này trên Huaban là dưới 2.0, có thể nói là bộ phim dở nhất đầu năm nay.
Ninh Tịnh: “….” Cô nghi ngờ thằng nhóc Sở Tinh Trạch này cố tình
Đối với bộ phim điện ảnh này, Ninh Tịnh có một câu đánh giá khách quan, kĩ năng diễn của Ninh Vi quả không hổ danh là ” bình hoa” di động của giới giải trí. Nhìn gương mặt y đúc mình trên màn hình nhưng cảnh nào cảnh nấy cũng chỉ có duy nhất 1 biểu cảm, trong lòng Ninh Tịnh tựa như vạn con thảo nê mã phi qua.
Chưa đến 20 phút đồng hồ sau khi phim bắt đầu chiếu, khán giả nam ngồi phía sau cô đã ngủ thiếp đi, đã thế còn ngáy rung trời. Ninh Tịnh liếc mắt qua Sở Tinh Trạch, rõ ràng cậu cũng nghe thấy, tuy ánh mắt chưa từng dời màn hình nhưng khóe miệng nhịn không được cong lên.
Ninh Tịnh: “….” Vâng, lần này thì cô chắc chắn thằng nhóc này cố ý.
Ninh Tịnh hỏi hệ thống: ” Lúc các ngươi sao chép dữ liệu của ta để tạo ra Ninh Vi, sao không phục chế luôn cả khả năng diễn của ta đi?”
Hệ thống: ” Chỉ có tư liệu tồn tại khách quan là có thể phục chế, nhân cách là thứ không thể phục chế.”
Khi Ninh Vi và nam chính hôn nhau trên màn ảnh, sự xấu hổ của Ninh Tịnh đã lên đến cực điểm. Có điều bộ phim là do cô mạnh miệng chọn lấy, có chết cũng phải xem xong. Kết thúc suất chiếu, Ninh Tịnh như thoát khỏi tra tấn, nhẹ nhõm bước ra khỏi rạp.
Trái ngược với Ninh Tịnh, Sở Tinh Trạch trông có vẻ xem hết sức hứng thú. Sau khi ra ngoài, hai người ngồi xuống thư giãn trong một quán cà phê ngoài trời. Thi thoảng có một vài nữ sinh cao trung dáo dác nhìn về phía hai người.
Sở Tinh Trạch coi như không thấy, săn sóc cắm ống hút trà sữa cho Ninh Tịnh, mỉm cười lên tiếng: ” Chị Tịnh, em không ngờ chị lại xấu hổ ở nơi những như thế này đấy?”
Ninh Tịnh uống một ngụm trà sữa, thở dài: ” Chị không phải xấu hổ”
Sở Tinh Trạch chớp mắt tò mò: ” Vậy vì sao lại phản cảm khi nhìn thấy mặt mình?”
Ninh Tịnh mặt không cảm xúc nói: ” Đổi lại là em, em có muốn xuất hiện trong 1 bộ phim được đánh giá là dở nhất năm không?”
Sở Tinh Trạch sững sờ, sau đó phá lên cười
Di động trong túi bất ngờ rung lên, Ninh Tịnh móc ra, trên màn hình hiện hai chữ ” Ninh Vi”
Trong điện thoại, Ninh Vi nói hôm nay trong nhà có khách, dù sao Sở Tinh Trạch cũng thi xong, tối nay kêu Sở Tinh Trạch cùng Ninh Tịnh về nhà cũ để cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm.
Ninh Tịnh đáp qua loa hai câu, thầm nghĩ: Mối quan hệ giữa Ninh Vi cùng Sở Tinh Thụ hiện đang rơi vào cục diện bế tắc. Lần này chủ động bảo Sở Tinh Trạch về nhà ăn cơm, chỉ sợ là muốn gỡ gạc một chút điểm trước mặt bạn bè Sở Tinh Thụ để cải thiện quan hệ giữa hai người.
Vào đúng 7 giờ tối hôm đó, Sở Tinh Trạch cùng Ninh Tịnh trở về nhà cũ Sở gia sau bao ngày không ở.
Những vị khách đêm nay đều là bạn làm ăn trên thương trường của Sở Tinh Thụ, cho nên cả Sở Tinh Thụ và Ninh Vi đều ở nhà. Có điều, chỉ cần người tinh mắt một chút là có thể nhận thấy không khí giữa hai người rất gượng gạo, hoàn toàn không thấy sự ngọt ngào và tình cảm như hồi mới bên nhau.
Con gái của bọn họ, hay em gái cùng cha khác mẹ với Sở Tinh Trạch cũng ở nhà. Lúc ăn cơm, may nhờ tiếng nói cười vui vẻ của cô bé mới không khiến cho không khí trên bàn ăn quá mức cứng nhắc
Có khách đến nhà nên Sở Tinh Thụ cùng Ninh Vi không tiếp tục cãi nhau. Sở Tinh Thụ hỏi vài câu đơn giản về vấn đề học tập của Sở Tinh Trạch, Sở Tinh Trạch cũng chỉ trả lời lại cho có.
Hai cha con không có lời nào để nói với nhau, anh hỏi một câu tôi trả lời một câu, vô cùng khách sáo.
Về sau, để tránh bối rối nên Ninh Vi lên tiếng dẫn dắt đề tài qua hướng khác.
Giống như trong bữa cơm năm mới, khi người lớn nói chuyện, lúc không còn chủ đề thì sẽ luôn lấy con cái ra làm đề tài mua vui. Tối nay cũng vậy, đề tài chuyển từ cái này qua cái kia, rồi không hiểu sao lại phi đến chuyện chung thân đại sự của Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh: “….” Thật là nằm không cũng trúng đạn
Trên bàn cơm có người trêu ghẹo: ” Tiểu Tịnh lớn lên xinh đẹp như vậy, không biết đã có bạn trai chưa?”
” Nó vẫn chưa có đâu!” Ninh Vi lên tiếng thay cho Ninh Tịnh, sau đó làm bộ như bừng tỉnh vỗ đầu mình nói: ” Aiss, cô nói tôi mới nhớ ra, lúc trước tôi cũng định giới thiệu cho con bé mấy người, thiếu chút nữa thì quên mất.”
Ninh Tịnh: “????”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!