Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện
Chương 7: Thế giới 1: Bánh bao nhỏ đầu tiên (6)
Vũ Văn Hạo hừ mũi một tiếng, giọng nói bất thiện: “Nghe ngươi nói như thế, ngược lại ta sai.”
Ninh Tịnh kinh sợ, lí nhí đáp: “Ta nào dám nói ngài sai.”
Vũ Văn Hạo: “…”
Nên thoát thân như thế nào đây? Ninh Tịnh đột nhiên nghĩ ra một biện pháp cực hay, hít vào một hơi, cưỡng chế thay đổi đề tài, nghiêm túc nói: “Điện hạ, ngươi đã nghe câu chuyện này bao giờ chưa?”
Vũ Văn Hạo: “…”
Ninh Tịnh: “Kỳ thật tất thảy trước mắt ngươi đều là ảo giác, không doạ ngươi đâu, ta cũng là ảo giác của ngươi, chỉ cần ngươi xoay người sang chỗ khác trong chốc lát rồi quay đầu lại, ta sẽ lập tức biến mất. Mặc kệ ngươi tin hay không, ta tin.”
Vũ Văn Hạo cả giận: “Nói bậy!”
Ninh Tịnh thiếu chút nữa bị tiếng gầm giận dữ này oanh tạc đến điếc, nửa người đang treo lơ lửng giữa không trung vô ý thức ngã về phía sau, lại quên mất sau lưng không có lan can, lập tức mất trọng tâm ngã lộn nhào! Nghìn cân treo sợi tóc, Vũ Văn Hạo sắc mặt đại biến, lập tức duỗi tay kéo nàng. Ninh Tịnh tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt kéo lấy đầu tóc cậu ta, mượn lực mạo hiểm ngồi thẳng thân thể. Vũ Văn Hạo lại không may mắn như thế, bản thân không đứng vững, bị Ninh Tịnh một cú kéo về sau, cứ thế thay cho Ninh Tịnh, đầu hướng xuống nện vào băng trong hồ.
Đúng vậy, cái chữ “nện” này không dùng sai đâu ạ—— trên mặt hồ vẫn còn kết tầng băng bỏng.
Ninh Tịnh ghé sát người trên ghế đá, trợn mắt há mồm nhìn mặt băng đang tốt đẹp hoàn hảo như bị một thanh chuỳ lớn đập nát, từ chỗ rơi trên hồ xuất hiện vô số vết rạn nứt, nhanh như tia chớp tán loạn lan ra tứ phía, tiếng “Crack” liên thanh.
Vũ Văn Hạo bị nện đến mắt nổ đom đóm, còn chưa bò dậy, chỗ khối băng nhỏ cậu ta ngồi lên rất nhanh mất thăng bằng. Chưa tới ba bốn giây, “bõm” một tiếng, mặt hồ xanh biếc tràn ra từng vòng sóng dập dờn, Vũ Văn Hạo – một người đang sống sờ sờ ra đó – đã từ trên khối băng rớt xuống, biến mất bên Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh: “…”
Một giây sau, Vũ Văn Hạo với khuôn mặt gạch men, tức cười như một con ếch, từ trong nước ló cái đầu lên, cả tay cả chân quẫy đạp bùm bụp: “Cứu, cứu ta, ta không biết bơi!”
Cái hồ nước này trong phủ đệ Vũ Văn Thước không phải là hồ do người ta đào, mà là một hồ nước tự nhiên hiếm có, độ sâu vượt xa chiều cao của người trưởng thành. Chẳng qua là đương lúc đang xây phủ bị y khoanh vùng thành phạm vi nhà y mà thôi.
Đoá hoa cao lãnh này chỉ là con vịt cạn? Ninh Tịnh kinh hãi, đứng dậy gào lên kêu cứu: “Êee, có ai không! Vũ Văn Hạo rớt xuống nước, cíuu ngườiii!”
Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Hạo vừa mới nổ tung trong không trung, thị vệ đã lập tức nghe tin chạy đến, sau khi thấy rõ tình hình, ở bên hồ gấp đến độ đi vòng, mặt lộ vẻ khó xử, lại không một ai xuống nước cả.
Ninh Tịnh dùng sức vỗ cánh tay bọn họ một cái: “Thất thần làm gì đấy, cứu người đi.”
Thị vệ lắp bắp đáp: “Bẩm Ninh cô nương, chúng ta… cũng không biết bơi.”
Ninh Tịnh: “…” (←_←) *nghi vấn-ing*
Hệ thống: “Khởi La là một nước Tây Vực, rét lạnh hạn hán, nước chảy cằn cỗi, bởi vậy từ hoàng thất đến bình dân, 99% các nhân vật thiết lập đều là vịt cạn.”
Ninh Tịnh: “Đã như vậy thì đừng có mà bố trí một cái hồ ở đây chứ! Thiết lập như thế hoàn toàn không khoa học kia kìa!” (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hệ thống: “Vâng, đề nghị của kí chủ cô sẽ được tôi phản hồi lại với bên Tổng bộ. À đúng rồi, Vũ Văn Hạo là NPC trọng yếu, tuyệt đối không thể chết được, nếu không sẽ ảnh hưởng tiến triển của nội dung câu chuyện đó a.”
Ninh Tịnh cào cào tóc. Bất kể nói thế nào, Vũ Văn Hạo cũng là kẻ chết thay cho nàng, gián tiếp bị nàng đẩy vào hồ. Đợi khi tìm được người biết bơi vớt cậu ta lên, khẳng định thi thể cậu ta đã nguội từ lâu rồi. Cho dù hệ thống không nói, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn một mạng người cứ vậy trôi qua trước mắt mình.
Nghĩ đến đây, Ninh Tịnh quyết định thật nhanh, quát lên: “Truyền đại phu, chuyển lò sưởi, tìm gậy trúc cùng dây thừng, ta xuống cứu người.”
Thị vệ như rắn mất đầu, sau nghe lệnh, liền túa ra vài đường rời đi, Ninh Tịnh vén áo choàng lên, lại cởi xuống xiêm y tương đối nặng, sau khi ướt chúng sẽ gia tăng gánh nặng, chỉ để lại một bộ xiêm y xanh nhạt, đứng tại chỗ qua loa làm vài động tác nhấc chân khởi động, rồi khẽ cắn răng nhảy vào trong nước. Vốn tưởng nước hồ băng lạnh thấu xương, sau khi xuống nước mới phát hiện nước hồ này vẫn còn có thể thích hợp với nhiệt độ cơ thể.
Phía bên kia, dưới tác động của cả nhiệt độ thấp lẫn bị sặc nước, biên độ quẫy đạp của Vũ Văn Hạo càng ngày càng yếu, từ từ mất lực chìm trong nước, đầu tóc đen nhánh như tảo biển khẽ chuyển động, bọt khí trong suốt từ phổi chui ra, vỡ tan khi lên tới mặt hồ.
Ninh Tịnh lấy lại bình tĩnh, cố gắng bơi về hướng Vũ Văn Hạo chìm xuống, cũng may cậu ta đã lâm vào hôn mê, Ninh Tịnh không tốn bao khí lực, kéo cậu ta lên mặt nước, thị vệ trên bờ ném gậy trúc cùng dây thừng vào nước, Ninh Tịnh vừa đạp nước, một tay vừa bắt lấy cây gậy trúc trơn nhẵn, từ từ được kéo về bờ.
Ninh Tịnh để cho người ta ôm Vũ Văn Hạo lên trước, đặt lên bờ rồi, nàng mới dùng lực bò lên trên bờ, vụn băng không ngừng lăn xuống từ người nàng, nàng sức cùng lực kiệt vắt vắt cả đầu ướt nước, thở còn chưa thở xong, đã nghe có người bên cạnh hô lên: “Nguy rồi, điện hạ không thở nữa, làm sao bây giờ!”
“Ngự y đến, ngự y đến! Mọi người tránh ra!”
Mọi người vội vàng nhường ra một lối đi.
Một người Hồ gầy tong teo giày còn chưa đi xong, đã vội vã từ nhà đến đây, cơ hồ chân chưa chạm đất đã bị xách tới bên cạnh Vũ Văn Thước. Sau khi gã ta vừa chạm đất, gã chậm rì rì sửa sang lại cổ áo, ngồi xổm xuống bên cạnh kiểm tra mí mắt của Vũ Văn Hạo một chút, rồi tuyên án: “Điện hạ đã quy thiên.”
Người xung quanh sợ đến mức mặt cắt không còn máu, kẻ có lá gan nhỏ ngã quỵ xuống đất—— đường đường Ngũ hoàng tử nước Khởi La lại chết đuối trong nhà Nhị hoàng tử, thiên tử giận dữ trăm vạn thây phơi, lũ tùy tùng bất lực trong việc cứu trị như bọn họ, làm không tốt có khi phải đi theo chôn cùng.
Ninh Tịnh lên cái thân ướt nhẹp chen ra từ đám người, không kiên nhẫn đẩy đại phu kia ra: “Tránh ra tránh ra, ta đến, ông một chút cũng chẳng làm được trò trống gì.”
Mọi người: “…”
Ninh Tịnh ngồi xổm bên phải Vũ Văn Hạo, nhăn mày nói: “Chỗ đất này quá mềm, dời cậu ta đến dưới hành lang.”
May mà nàng đã từng đóng một bộ phim có tình tiết cấp cứu, tổ chuyên môn phim còn mời đến cho họ một chuyên gia huấn luyện hồi phục tim phổi. Có diễn viên chỉ học bộ môn này cốt để diễn trò cho có sau đó lập tức quên. Chỉ có Ninh Tịnh, nghĩ tới việc bộ môn này có thể trở thành kỹ năng cứu người trong thời khắc mấu chốt nên học hết sức nghiêm túc, khắc ghi rõ ràng từng quá trình trong lòng. Không ngờ có một ngày nó phát huy công dụng.
Biết nhiều cũng chẳng nặng thân, cổ nhân thật không lừa người. *lắc lắc cái mông* *lắc lắc cái mông*
Vũ Văn Hạo bị tuyên án tử hình, đột nhiên nhảy ra một Ninh Tịnh tựa hồ có biện pháp cứu người, mọi người đều mang tâm lý “ngựa chết thành ngựa sống”, vội vàng dời Vũ Văn Hạo đến dưới hành lang,để đệm dưới người cậu ta lên nền gạch cứng rắn. Hơn mười cái lò sưởi đã bị dời đến bên ngoài, để tránh đông cứng Vũ Văn Hạo hôn mê và Ninh Tịnh.
Ninh Tịnh quỳ bên phải Vũ Văn Hạo, hai tay dùng sức đánh vào bả vai cậu ta, lại ấn huyệt nhân trung của cậu, cúi đầu quát bên lỗ tai cậu ta: “Vũ Văn Hạo, chết chưa đấy chưa chết nói một câu!”
Mọi người: “…”
Đại phu dựng râu trợn mắt nói: “Quả thực hồ nháo!”
Ninh Tịnh mắt điếc tai ngơ, ấn trán Vũ Văn Hạo, một tay nâng cằm cậu ta lên, bắt đầu nổi giận. Gạch men trên mặt Vũ Văn Hạo không chút gợn sóng, xem ra không có phản ứng nào.
Ninh Tịnh lại duỗi ngón tay thứ hai, sờ vào cạnh hầu kết Vũ Văn Hạo khai động mạch cổ, nhăn mày cẩn thận phân biệt— hỏng bét, ngay cả nhịp đập cũng không có. Nàng duỗi tay sờ tới sờ lui trên người Vũ Văn Hạo, chửi thầm– cái áo này rút kiểu gì mà bí mật thế không biết?
Lúc này, Vũ Văn Thước bên kia cuối cùng cũng nhận được tin tức. Lòng nóng như lửa đốt, y mang theo Vũ Văn Lập cùng với thuộc hạ Vũ Văn Hạo, có cả Tạ Cửu nghe tin, khi chạy đến, đập vào mắt là cảnh Vũ Văn Hạo hôn mê bất tỉnh, Ninh Tịnh nằm trên người cậu ta háo sắc giở trò, tất cả đều sắc mặt đại biến.
Thuộc hạ Vũ Văn Hạo chỉ Ninh Tịnh, lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm cái gì?!”
“Cứu người.” Ninh Tịnh cuối cùng sờ thấy nút áo y phục, thở phào nhẹ nhõm.Thiết kế y phục này thật là kỳ quái, nút áo lại giấu trong dây lưng.
Xoạt một tiếng, nàng dùng sức kéo y phục Vũ Văn Hạo ra hai bên, lộ ra một mảng lớn lồng ngực màu mật ong. Thằng nhóc này trông thì gầy, cởi quần áo ra lại có da có có thịt che đậy đấy nhỉ.
Hai điểm đậu đỏ “ahyhy”, xương quai xanh… Ninh Tịnh xác định đúng vị trí, hai tay giao nhau, bắt đầu ép tim cho cậu ta. Sau nửa phút đều đặn nhanh chóng dùng sức ép, trong quá trình ấy, ép ra được một ngụm khí của Vũ Văn Hạo. Nhưng trên mặt Vũ Văn Hạo dính toàn gạch men, Ninh Tịnh căn bản không tìm thấy miệng cậu ta ở đâu. “Hình ảnh” quá đẹp, nàng không hạ miệng được.
Nàng sứt đầu mẻ trán, vừa nhìn thấy gì đó, lập tức hai mắt tỏa sáng, hướng về phía một thuộc hạ của Vũ Văn Hạo đang xem đến ngây người, nói: “Ai dô, tiểu ca à ngươi lại đây, thổi một ngụm khí vào miệng Vũ Văn Hạo nào.”
Tên thuộc hạ trợn mắt há mồm: “Thổi hơi?”
“Nhanh lên, đây là đang cứu cậu ta.” Ninh Tịnh quát: “Nâng cằm cậu ta lên, môi của ngươi phải bao trùm lấy môi cậu ta, đừng để thoát hơi.”
Tên thuộc hạ bị khí thế của Ninh Tịnh bức bách, vội vàng quỳ bên cạnh Vũ Văn Hạo, miệng dán miệng thổi hơi cho cậu ta. Ninh Tịnh tiếp đó bên ngoài ép tim, cứ nửa phút lại để cho hắn hô hấp nhân tạo cho Vũ Văn Hạo một lần. Đáng thương cho Vũ Văn Hạo tâm cao khí ngạo, trong lúc hôn mê đã bị người cường hôn mấy lần. *Amen* (シ_ _)シ
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, Ninh Tịnh lại càng không chú ý. Trời tiết tháng Chạp, nàng lại mới đi lên từ hồ băng, hai bên thái dương thấm một tầng mồ hôi ấm nóng trong suốt, không cảm thấy rét lạnh chút nào, ngay cả chóp mũi tinh xảo cũng bất chấp phủ một tầng mồ hôi. Không có thời gian lau mồ hôi, Ninh Tịnh quỳ trên mặt đất, hai khuỷu tay gập lại đau nhức không thôi, bắt đầu khẽ run lên, nhưng tốc độ không vì cản trở ấy mà giảm bớt.
Không ai biết rõ nàng đang làm gì, cũng không ai biết hành động hô hấp cho Vũ Văn Hạo nàng bảo có ý nghĩa gì, có lẽ vì sự chuyên tâm cùng khí thế nghiêm túc hiện hữu rõ nét trên gương mặt Ninh Tịnh, chẳng ai cất tiếng hô ngừng.
Vũ Văn Hạo trẻ tuổi thân thể tráng kiến, việc hồi phục tim phổi phải duy trì khoảng một tiếng đồng hồ mới biết có hiệu quả hay không, hiện tại không thể ngừng lại, nhất định phải duy trì giúp tim cậu ta bơm máu. Hai tay Ninh Tịnh đau nhức, không ngừng kiên trì ép chừng mười phút đồng hồ, tên thuộc hạ kia mới vừa làm xong một lần hô hấp nhân tạo, ngón tay Vũ Văn Hạo bỗng run rẩy, lồng ngực phập phồng, bỗng phun ra một ngụm nước tanh, kịch liệt ho khan.
Tựa như chứng kiến kỳ tích, mọi người ào ào la ầm lên—
“Tỉnh rồi! Ngũ điện hạ sống lại thật kìa!”
“Ninh cô nương cứu sống người rồi!”
…….
Hệ thống: “Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công cứu sống NPC trọng yếu Vũ Văn Hạo. Độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 20%.”
Được hệ thống “đóng dấu”, Ninh Tịnh rút tay lại, thở phào một hơi.
Vũ Văn Thước lạnh lùng nhìn ngự y đứng đầu một cái, ra lệnh: “Mau, đưa điện hạ vào phòng, truyền Tu Đạt đại ngự y!” Dứt lời, y ôm lấy Vũ Văn Hạo đi về phía phòng khách, một đám người hộc tốc đuổi theo.
Trong lúc bị huynh trưởng ôm, Vũ Văn Hạo vất vả nâng mí mắt, đập vào mắt cậu ta là gương mặt như trút được gánh nặng của Ninh Tịnh. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ— vừa rồi, lúc gần tỉnh lại, cậu ta cảm giác có người áp miệng vào cậu nhiều lần, còn cạy môi cậu ta ra, thổi hơi vào trong. Lẽ nào thứ động tác cổ quái này, là do nữ đăng đồ tử làm?
Sao nàng ta có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như thế? Lần này còn trước mặt nhiều người như vậy…
Nhưng mà, tựa hồ cũng bởi như thế, cậu mới sống lại.
Không thể nghĩ quá nhiều, Vũ Văn Hạo đã té xỉu, bị người vây quanh đưa đi.
Ninh Tịnh không hề hay biết hiểu lầm to lớn này, thật ra nàng đang nhớ tới một việc đáng chú ý hơn— cứu Vũ Văn Hạo, có thể đẩy tiến độ cốt truyện thêm 7%. Mà độ hoàn thành cốt truyện, nói trắng ra chính là độ hoàn thành trong tám năm của cuộc đời Tạ Cửu. Xem ra, trong tương lai, tên NPC Vũ Văn Hạo này sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ tới quỹ đạo nhân sinh của Tạ Cửu.
Kỳ quái, rõ ràng trong nguyên bổn nội dung tác phẩm, Vũ Văn Hạo cùng Tạ Cửu từ đầu tới đuôi đều không có bất cứ liên hệ nào, nhớ kỹ lại, sau khi Tạ Cửu tráo văn thư thông quan rời khỏi Khởi La, không hề gặp lại Vũ Văn Hạo.
Mấy hoàng tử nước Khởi La tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cục diện chính trị gió nổi mây phun. Đóa hoa cao lãnh Vũ Văn Hạo này vốn còn chưa đợi được Tạ Cửu với trang bị max level đến tiêu diệt mình, cậu ta đã sớm đã táng thân trong tay kẻ thù chính trị bởi một ly rượu độc thủng dạ dày, một đại diện tiêu biểu cho việc tráng niên mất sớm. Hơn nữa, thời điểm cậu ta chết còn chưa lấy vợ, trên tư cách một xử nam vinh quang hy sinh. ┐(︶▽︶)┌
Cho nên, mặc kệ Vũ Văn Hạo sống hay chết, chiếu theo lẽ thường, cũng không thể nào ảnh hưởng tới cuộc đời của Tạ Cửu.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra, hay là ai trong tương lai, sẽ đem Tạ Cửu cùng Vũ Văn Hạo – hai kẻ có bắn đại bác cũng chẳng gặp được nhau – buộc cùng một chỗ? Thậm chí còn ảnh hưởng đến độ hoàn thành nhân sinh của Tạ Cửu, thật sự là trăm mối như tơ vò. (=_=)
Ninh Tịnh vắt vắt đống y phục sũng nước, bộ xiêm y xanh nhạt trên người kia ướt nước, phô bày dáng người mờ mờ ảo ảo. Do để lâu, màu sắc áo trong cũng lộ ra. Đối với này Ninh Tịnh mà nói, việc này đương nhiên không tính là gì— cũng không phải chưa từng mặc đồ ngủ buổi tối.
Có lẽ nàng không biết, một cảnh này với Tạ Cửu lại là chấn động lớn cỡ nào. Một người trước nay đều cao cao tại thượng, một cành vàng lá ngọc khiến người ta chỉ có thể ngẩng nhìn, nay không có cẩm y hoa phục phụ trợ, hiện giờ áo quần nửa trong suốt, mái tóc đen ướt đẫm, chật vật đến cực điểm. Bọt nước trong suốt từ làn da trơn mịn của cần cổ chảy xuống, lặng yên không tiếng động luồn vào tà áo— cảnh này khiến Tạ Cửu vừa lúng túng lại luống cuống.
Không tìm được từ ngữ nào để hình dung, đây là bảo vật trong lòng người cao cao tại thượng, thánh khiết đến mức không ai có thể tùy ý đụng vào. Nó như ánh mắt trời sau mưa bát ngát, treo trên trời cao, không ai có thể vấy bẩn. Bạn chỉ có thể bị động đón lấy sự ấm áp của nó mà không thể nắm nó trong tay, khiến cho người ta lo mất lo được. Rồi một ngày kia, đột nhiên trong vũng bùn bạn phát hiện bảo vật ấy, mới biết được nó cũng có thời điểm chật vật, yếu ớt đến vậy. Khi ấy, nó không còn cao cao tại thượng nữa, mà khiến cho người ta có một loại ảo giác— chỉ cần vươn tay ra cũng có thể bắt lấy nó.
Tạ Cửu rầu rĩ lắc đầu, đẩy xa thứ rung động không thể hiểu nổi ấy, cởi áo choàng của mình xuống, tiến lên phủ lấy trên thân thể Ninh Tịnh. Khi đó, sẽ không còn ánh mắt bất thiện nào rơi trên người nàng nữa, Tạ Cửu kỳ diệu nhẹ nhõm thở phào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!