Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ - Chương 22: Đô Đô siêu cấp lanh trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ


Chương 22: Đô Đô siêu cấp lanh trí


Mạc Dịch Trình xấu bụng vừa lật ảnh ra xem đi xem lại, vừa nói với vẻ bình tĩnh và thản nhiên: “Nếu đã là đàm phán, vậy thì hai bên đều phải đưa ra ý kiến của mình, cùng bàn bạc, sau cùng cho ra một kết quả mà cả hai đều chấp nhận được.”

Mạc Dịch Trình nói xong thì thấy Nguyện Tác mở to hai mắt ra mà nhìn, vẻ mặt đầy tín phục.

Mạc Dịch Trình chuyên nghiệp ghê luôn! Lắc lắc đầu, bây giờ Mạc Dịch Trình đang là bên đối lập, phải bình tĩnh! Đô Đô cưỡng ép bản thân phải coi Mạc Dịch Trình thành đối thủ đàm phán, là địch thủ, vậy nên sẽ không có chuyện bị mê hoặc đâu!

“Vâng!” Nguyện Tác đồng ý.

Mạc Dịch Trình nhìn vẻ nghiêm trang của Nguyện Tác mà không nhịn được cười, có thể là vì rốt cuộc cũng thấy được một điệu bộ còn sinh động hơn trên khuôn mặt vốn hết sức nhu thuận kia.

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu luôn thôi.” Mạc Dịch Trình bày ra động tác mình thường dùng trên bàn đàm phán, khí chất hoàn toàn trở nên lẫm liệt hơn.

Nguyện Tác nghĩ ngợi trong giây lát, chạy qua kéo chiếc ghế nhỏ dùng để vẽ tranh ra rồi cũng ngồi xuống, gương mặt bé nhỏ căng lên đầy nghiêm túc, nếu không phải do đang mặc áo ngủ liền người hình thỏ cũng đã ít nhiều có phong thái của đàm phán thật rồi.

Không khí ngưng đọng trong vài giây.

Rốt cuộc thì Nguyện Tác cũng không nhịn được bèn mở lời thăm dò, đã vậy còn cố ý ép giọng mình trầm xuống chút cho có vẻ trưởng thành, “Tui… Tui ý kiến là đừng nên xóa ảnh chụp đi.”

Mạc Dịch Trình không đồng tình, “Ý kiến của tôi là xóa đi.” Bức cuối cùng.

“Hưm… Tui, tui vẫn giữ ý kiến của mình, không được xóa ảnh chụp.” Nguyện Tác cũng học Mạc Dịch Trình khoát hai tay lên với nhau, chân ngắn quá không cách nào vắt chéo được, thôi thì bỏ qua.

Mạc Dịch Trình cố kìm nụ cười bên môi, “Vậy nhóc lấy lợi thế* gì để trao đổi nào?”

* Tác giả dùng từ 筹码 là chip đánh bạc, vé trò chơi… dùng thay cho tiền mặt ở các địa điểm giải trí, nghĩa trong truyện là thứ có thể đặt ra để trao đổi

“Tui…” Nguyện Tác cạn ngôn, chợt phát hiện ra hình như mình không có bất cứ lợi thế gì để đàm phán với Mạc Dịch Trình, mình ăn mình mặc, thậm chí đến hy vọng sinh tồn cũng là do Mạc Dịch Trình đem lại.

Mạc Dịch Trình không định làm khó đứa nhóc này quá, nếu lỡ trêu quá lửa thì chính hắn cũng sẽ không dễ chịu chút nào.

“Như vầy đi, nếu nhóc không nghĩ ra được lợi thế nào thật tốt, không bằng để tôi nghĩ một cái hộ nhóc được không nào.” Mạc Dịch Trình dẫn dắt từng bước.

Ừ! Được nha, Mạc Dịch Trình thật lợi hại! Nguyện Tác không kìm được ca ngợi, có điều khuôn mặt nhỏ vẫn bạnh ra, phải giữ vững tính nghiêm túc trong đàm phán!

“Mời… Mời nói ra.” Nguyện Tác duỗi sống lưng thẳng tắp, học theo điệu bộ của siêu cấp đại BOSS mà mình đã từng tập luyện trên lớp diễn xuất.

Mạc Dịch Trình phối hợp theo cũng vờ nghiêm túc, nhưng khi muốn nghĩ thì tự nhiên lại phát hiện hắn cũng không có yêu cầu gì đối với Đô Đô cả. Đô Đô có rất nhiều ưu điểm, thiện lương, ngây thơ, đáng yêu, cũng có rất nhiều khuyết điểm nhỏ… Mạc Dịch Trình hơi sửng sốt, có à? Sao cứ như… Đều tốt cả.

“Nhóc…” Mạc Dịch Trình chậm chạp mở lời.

Nguyện Tác chăm chú lắng nghe.

“Nhóc có yêu cầu gì với tôi không?”

Ớ? Thần kinh vốn đang căng thẳng của Nguyện Tác có phần không kịp bẻ lái. Chẳng phải Mạc Dịch Trình đang nghĩ ra “lợi thế” giúp mình ư, sao lại hỏi mình có yêu cầu gì?

“Không… Không có.”

“Không có thật hả?” Mạc Dịch Trình biết cũng có đôi lúc hắn làm chưa tốt, có rất nhiều điều rất nhiều chuyện bé con cũng không dám nói hắn nghe.

“Không có.” Nói đầy chân thành: “Trong số những người tui từng gặp, Mạc Dịch Trình cũng như mẫu hậu, là người đối xử tốt với tui nhất.”

Mạc Dịch Trình giơ tay điểm nhẹ lên màn hình hai cái, trên trán Nguyện Tác có cảm giác ấm áp, mặt giương lên, nở một nụ cười xán lạn không gì sánh bằng.

Xem ra, trận đàm phán này chắc chắn là không có người thắng cuộc, đương nhiên cũng không có người thua.

Thế nhưng nếu đã bắt đầu, thì cuối cùng vẫn phải có một cái kết quả.

Mạc Dịch Trình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay vầy đi, nhóc đồng ý một chuyện, là có thể lưu lại 9 bức ảnh.” Ảnh đế đưa ra điều kiện của mình, vẫn nỗ lực thủ tiêu một tấm.

Nguyện Tác nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng mà mười tấm hình, tấm nào cũng không nỡ bỏ cả…

“Chuyện này, tui muốn được mặc cả!” Nguyện Tác đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy giờ phút phát huy khả năng đàm phán trời cho của chính mình đã đến.

“…” Mạc Dịch Trình hơi thấy bất ngờ, môi mỏng mím mím, “Được.”

“Lưu hết lại 10 ảnh, tui… Tui sẽ đồng ý ba yêu cầu!” Nguyện Tác hào phóng mở bảng giá, sau đó nhìn Mạc Dịch Trình mong đợi, xem ra là hết sức hài lòng trước sự nhanh trí của mình.

Mạc Dịch Trình khẽ chuyển người, cầm một cây bút trên bàn xoay xoay như vô tình mà cố ý, gương mặt anh tuấn thoáng hiện vẻ trầm ngâm tựa như đang suy nghĩ, thế nhưng bên khóe môi bị khuất lại cong lên một góc nhỏ khó lòng nhận thấy.

“… Được rồi.”

“Ơ…” Mạc, Mạc Dịch Trình chịu à? Vậy thì tốt quá rồi! Hai nắm tay nhỏ của Nguyện Tác giật giật nhẹ trước ngực vài cái.

(Đang ăn Tết ngu bất thường không diễn tả động tác này bằng câu chữ của tác giả được QAQ Đại loại là khi bọn mình vui mừng sẽ nắm hai tay lại đưa hai tay lên giật giật yeah yeah mấy cái trước mặt, sao càng giải thích càng thấy thiểu năng vầy nè.-.)

Mạc Dịch Trình: “Vậy bây giờ nói về chuyện yêu cầu thôi nào.”

Nguyện Tác bảo vệ được ảnh chụp, cảm thấy rất thỏa mãn nên gật đầu vui vẻ, thật ra dù có điều kiện hay không điều kiện, yêu cầu của Mạc Dịch Trình mình cũng sẽ làm được thôi mà, vậy nên bất kể là ba cái hay ba trăm cái cũng được hết! _(:з” ∠)_ thật sự là siêu cấp lanh trí! (Icon kia là hình người nằm dài ra đất đó)

Mạc Dịch Trình suy nghĩ một lát rồi bảo “Yêu cầu thứ nhất, sau này mỗi tuần chỉ được ăn tối đa hai cốc kem.” Gần đây bé con đang mê mẩn kem Thổ Nhĩ Kỳ, gần như là ngày nào cũng phải ăn một cốc, không cho ăn thì mắt lại mở to nhìn đầy trông mong tha thiết, thật tình là Mạc Dịch Trình không chịu nổi, bèn kìm lại thành hai ngày một cốc, thế nhưng vẫn cứ lo ăn vậy sẽ làm đau bụng hư răng.

Kem… Không… không được ăn thỏa thích nữa ư? Được… Được thôi. Nguyện Tác gật gật đầu, chờ Mạc Dịch Trình đưa ra yêu cầu thứ hai.

Mạc Dịch Trình thả cây viết trong tay xuống, nói: “Hai cái còn lại… cứ để đó đi.” Bây giờ nghĩ không ra, không có nghĩa là tương lai không nghĩ được.

“Để lại cũng được.” Nguyện Tác không có chút dị nghị nào.

Vì vậy một trận đàm phán đấu trí đấu dũng đã kết thúc. Mạc Dịch Trình ra khỏi thư phòng, đưa Nguyện Tác về phòng ngủ, thúc cậu đi tắm, chải răng, tiếp đó không cho lướt Weibo nữa, đi ngủ sớm.

Mạc Dịch Trình xem tạp chí một lúc, thấy Nguyện Tác đã ngủ rồi, cuộn thành một cục, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra bên ngoài, hình như đang mơ một giấc mơ đẹp, mặt cười toe toét. Vì vậy, không nhịn được… chụp cho một tấm.

Trần Củ tắm rửa xong nằm trằn trọc trên giường, mọi khi nếu không ăn cơm chiều thì đến giờ này bụng sẽ luôn đói đến mức kêu ầm lên, cậu thường sẽ uống mấy ngụm nước để đối phó. Nhưng hôm nay có lẽ do tâm trạng, chẳng những không có đói bụng mà còn có cảm giác buồn nôn. Nắn nắn thịt trên bụng mình thấy hình như đã ít hơn trước được chút đỉnh, sự thay đổi trên số cân nặng cũng khiến cậu ngày càng có lòng tin.

Chỉ có điều ngày hôm nay lúc bị Tiền Hà chỉ vào mặt mà mắng, nội tâm cứ tự cho là đã sớm mạnh mẽ không gì bằng vẫn còn thấy nhoi nhói.

Chuyện này giờ đã ồn ào đến vậy, còn dính líu đến Mạc Dịch Trình, nếu xử lý không xong thì cuối cùng nói không chừng công ty cũng sẽ đổi cậu mất. Trần Củ đã bắt đầu nghĩ, nếu như không có công việc này thì cậu nên đi đâu, lúc trước cậu tiến vào vòng giải trí cũng là giấc mộng giấu trong lòng, thế nhưng trải qua nhiều năm như thế, nhuệ khí vốn cũng không nhiều đã càng cháy càng lụi.

Cứ nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy, lúc trời lờ mờ sáng, rốt cục cậu lấy dũng khí mở điện thoại ra lần nữa, lên Weibo.

Cuối cùng kinh ngạc phát hiện, câu chuyện sớm đã xảy ra chuyển biến cực lớn!

Thủy quân* lúc trước phỉ nhổ Trần Củ là tên mập chết bầm thuyết âm mưu, dưới tình huống có một đoạn phim quay cận cảnh làm bằng chứng đều mai danh ẩn tích cả. Nhóm cư dân mạng ăn dưa** la làng rằng nội dung phim nhấp nhô quá thăng trầm quá, ly kì hấp dẫn quá. Càng có nhiều người chỉ trỏ, bày tỏ sự thất vọng đối với Tiền Hà.

(Thủy quân trong showbiz là những người được thuê với mục đích tạo tin đồn, xào nấu tin đồn, tác động và thay đổi chiều hướng dư luận.  Giờ đây thủy quân đã thành một công việc và thậm chí còn có cả công ty thủy quân nữa. Trong trường hợp truyện, bên Tiền Hà thuê thủy quân để tung tin tức Trần Củ đẩy người, sau đó lại thuê một lượng lớn thủy quân khác phụ họa theo để cư dân mạng tin là đúng, rồi làm lớn chuyện lên để tạo độ hot, đấy chính là tác dụng của thủy quân.)

(Ăn dưa là một hình thức ngồi hóng hớt.-.)

“Cái loại giáo dưỡng như Tiền Hà thế này thì cút khỏi vòng giải trí đi!” “Đúng là một vở kịch kết cấu chặt chẽ, vừa ăn cướp vừa la làng!” “Thoát phấn (không làm fan của người đó nữa), trước kia coi như tôi mù” “Chàng mập gặp phải tai bay vạ gió” “Hà Hà nhà chúng tôi nói không chừng đã bị hãm hại đó!” Thỉnh thoảng có xen vào một hai dòng bình luận đau lòng thay cho anh mập.

Trần Củ được trả lại trong sạch dĩ nhiên là vui mừng, nhưng thấy thế nào thì đoạn video này cũng giống như được quay lại từ góc độ của cậu, hơn nữa còn bằng chiếc điện thoại bảo bối kia của Mạc Dịch Trình.

Tương tự cũng có người phát hiện ra điểm này, cố thảo luận vì sao trợ lý của Mạc Dịch Trình có thể quay phim lại dưới tình huống khẩn cấp như vậy, có phải trong đó có âm mưu gì không. Thế nhưng trước một bước ngoặt như vậy, sự chú ý của mọi người hầu hết đều bị thu hút bởi Tiền Hà vặn vẹo như thằng hề kia, người bấm khen lác đác không được mấy mống.

Cuối cùng, mọi chuyện lấy Tiền Hà gửi công văn chính thức xin lỗi làm kết thúc.

Bộ phim điện ảnh mới tuyên bố Tiền Hà hoàn toàn không hề góp mặt, trong lúc tuyên truyền cũng cố hết mức tránh nhắc tới tên cậu ta, may là phần diễn của cậu ta cũng không nhiều lắm, rất nhiều khán giả quan tâm đến Mạc Dịch Trình vẫn đón nhận bộ phim điện ảnh mới này rất nhiệt tình.

Mấy ngày sau lại loan ra tin tài nguyên tốt trong tay Tiền Hà đã bị một tiểu sinh khác đoạt mất rồi, cũng có người nói là bên sản xuất thấy danh tiếng của cậu ta đã mất sạch rồi, vậy nên không thể không đổi đi.

Cùng lúc đó, Đô Đô cũng lên cấp luôn!

Hệ thống gửi thông báo đến, vì hành động làm việc thiện sáng suốt của cậu đã đem lại kết quả tốt ở thế giới hiện thực, diệt trừ cái ác nêu cao cái đẹp, cấp độ của Nguyện Tác nhảy thẳng từ 3 lên đến 8.

Nguyện Tác phấn khích lăn qua lăn lại trên giường, áo ngủ Totoro liền người bằng lông nhung mà Mạc Dịch Trình mới mua cho, càng làm tôn lên vẻ… tròn vo.

Chỉ cần thêm hai cấp nữa là cậu sẽ có được lớp áo da mới, lấy lại diện mạo vốn có rồi! Bên cạnh đó, hệ thống còn mở khóa một công viên gần nhà làm khu vực hoạt động cho Nguyện Tác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN