Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ
Chương 5
Đôi tay nhỏ bị băng bó thành cái bánh chưng của Nguyện Tác buông thõng, cậu há to miệng đầy kinh ngạc.
(Thiệt, edit mấy chương rồi, chương nào cũng mở đầu bằng “Nguyện Tác há to miệng đầy kinh ngạc” hết trơn hết trọi._.)
Có phải là Mạc Dịch Trình nạp nhầm rồi không, nhiều tiền như vậy có thể ăn được rất nhiều rất nhiều phần cơm dinh dưỡng, chẳng lẽ Mạc Dịch Trình không cần phải ăn cơm sao?
Mạc Dịch Trình nhìn cái vẻ kinh ngạc muốn rớt cằm đến nơi của đứa nhóc kia, khóe miệng nhịn không được cong lên lần nữa, chi năm vạn đồng này… Không tính là lỗ vốn.
Vào cửa hàng.
Thức ăn bày trên kệ vẫn chia làm hai loại, một loại là cơm dinh dưỡng, một loại là nguyên liệu để chế biến tự do. Chọn cơm dinh dưỡng, Mạc Dịch Trình mua một lúc 20 phần, sau còn chọn thêm một ít đồ ăn vặt, hoa quả cũng làm một ít.
Nguyện Tác bị đống “núi nhỏ” dôi ra trước mặt làm giật mình, hoàn toàn bị ngốc.
“Mấy cái này… Đều là cho tui à?”
“Ở đây còn có người nào khác sao?”
Nguyện Tác cảm động đến nỗi chóp mũi be bé cũng đỏ lên, “Cảm ơn… Cám ơn Mạc Dịch Trình, anh tốt quá.”
“Được rồi, đói bụng thì cứ ăn, nhưng đừng nên ăn nhiều quá, sẽ khó chịu đó.” Mạc Dịch Trình được phát thẻ người tốt liên tục nên tâm trạng thiệt là tốt.
“Vâng!” Nguyện Tác gật đầu.
“Ăn đi.” Mạc Dịch Trình giục.
Nhận được sự khẳng định thêm lần nữa, Nguyện Tác mới cầm một bình cơm dinh dưỡng lên, ai ngờ đôi bàn tay nhỏ bị băng bó hoàn toàn không mở nổi nắp bình, gấp đến độ muốn lấy răng cắn.
Trên màn hình có một thông báo nhảy ra (Người chơi có muốn giúp đỡ hay không?”)
Đồng ý.
Ngay khi Nguyện Tác đã hết đường xoay xở, nắp bình tự động mở ra, ngay cả hộp đựng trái cây gọt sẵn ở trước mặt cũng được mở luôn, bên trên còn cắm tăm. Một túi khoai tây xắt lát cũng tự động mở cái xoẹt, mùi thơm bay ra, làm nước bọt của Nguyện Tác cũng muốn chảy cả ra ngoài.
Nguyện Tác bất chấp sự có mặt của Mạc Dịch Trình, dùng sức nặn cơm dinh dưỡng ra nuốt từng ngụm từng ngụm, ăn quá nhanh nên cổ cũng bị nghẹn sặc.
Mạc Dịch Trình thấy vậy mà hơi áy náy trong lòng, xem ra đã để bé con phải đói bụng dữ lắm. Sau này phải cố hết sức cho ăn đúng giờ, hay là mua một cái tủ lạnh bỏ trong phòng nhỉ?
Mạc Dịch Trình click vào cửa hàng lần thứ hai, quả nhiên tìm thấy đủ loại tủ lạnh hầu như có thể sánh ngang với thế giới thực ở quầy thiết bị điện. Chọn một cái tủ lạnh bốn ngăn thông minh (*) có giá 8000 đồng vàng, click mua.
(*) Nói tủ lạnh bốn ngăn thông minh là tui chém cho dễ hiểu thôi, tên đầy đủ của ẻm là tủ lạnh thông minh chữ thập hai cửa các kiểu, khi quăng nguyên cụm tiếng Trung lên mạng thì ra cái này. Tui đang chú thích trên đth nên ko có từ tiếng Trung, viết “những mẫu tủ lạnh đắt nhất” cái nó mới ra á._.
Cuối cùng Nguyện Tác cũng ăn lửng dạ, một bình cơm dinh dưỡng chỉ còn lại có chút xíu, đang định lại lấy một miếng trái cây thì một thứ to đùng tự nhiên chui ra bên cạnh mình, hiện diện một cái “rầm” làm Nguyện Tác sợ thiếu chút nhảy dựng lên.
Tủ lạnh bốn ngăn thông minh, cửa tự động mở ra, bên trong chất đủ các loại đồ ăn thức uống.
“Sau này có đói bụng thì tự lại lấy, hiểu chưa nào?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Nguyện Tác đứng ngốc ra đó, cơm dinh dưỡng cầm trong tay rớt xuống cũng không biết.
“Được rồi, ăn no thì đi nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ đến đổi thuốc cho nhóc.” Mạc Dịch Trình cũng mệt rồi, nhìn thoáng qua đồng hồ đã gần một giờ.
“Hiểu… Hiểu rồi.” Nguyện Tác nói cám ơn liên tục.
Đinh đinh đinh.
【 Thông báo của hệ thống: Mức độ yêu quý của tiểu tinh linh +10 】
oOo
Tắt trò chơi đi, Mạc Dịch Trình nằm xuống, tắt đèn, nằm trằn trọc giữa đêm khuya không tài nào ngủ được.
Rõ ràng đã mệt lắm rồi, nhưng bóng dáng của bé con trong trò chơi cứ hiện lên trong đầu suốt, loại cảm giác này hơi hơi giống như năm ấy khi Đô Đô được bà nội ôm về nhà lần đầu tiên để làm quà sinh nhật cho hắn.
Từ nhỏ tính tình của Mạc Dịch Trình đã hơi lạnh nhạt, cứ mỗi lần chơi đùa cùng những đứa trẻ khác thì hắn đều trông có vẻ không ăn nhập, hồi đó bà nội tặng chó nhỏ cho hắn còn sợ hắn sẽ không thích, ai ngờ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ngập nước sáng trong của nhóc con kia, tim đã tan chảy, tuy còn vờ cool ngầu nhưng chui vào phòng là ôm không muốn buông, nuôi một lần là nuôi suốt 10 năm. Sau khi Đô Đô qua đời, hắn không nuôi bất cứ con vật nuôi nào nữa, đã từng nếm trải cảm giác mất đi thì sẽ không muốn chạm vào vết thương kia lần nào nữa.
Đồng hồ đặt đầu giường hiển thị đã ba giờ sáng.
Mạc Dịch Trình phá lệ mở điện thoại di động đã tắt lên.
Màn hình chiếu sáng khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Mạc Dịch Trình, đường nét gương mặt tựa như dao tạc trông lại càng sâu sắc hơn.
Đèn trong phòng trò chơi đã tự động tắt. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, nếu cố thì có thể nhìn thấy một viên tròn nằm co ro trên giường.
Chỉ là… Sao đứa nhỏ này không mặc quần áo? Tay ngắn chân ngắn còn ngủ với một tư thế thiếu cảm giác an toàn, trông cũng không được ngon giấc cho lắm, hai hàng chân mày nhỏ nhíu chặt lại.
Bấy giờ Mạc Dịch Trình mới phát hiện, trên giường không có chăn.
Quần áo bẩn vì làm việc bị Nguyện Tác ném trong góc, định đợi ngày mai tay đỡ hơn thì sẽ đi giặt, sợ làm dơ giường nên không dám mặc đi ngủ.
Bé con này, thật sự chỉ là một nhân vật trí năng trong trò chơi thôi sao? Mạc Dịch Trình nghi ngờ lần hai.
Mở cửa hàng, Mạc Dịch Trình chọn một chiếc chăn tơ tằm, còn chọn thêm hai bộ chế phục nhỏ tựa tựa bộ quân trang mà bé con mặc trên người. Chỉ là mấy bộ quần áo này không phù hợp để mặc khi đi ngủ, vậy nên Mạc Dịch Trình lại click vào khu đồ ngủ.
Áo ngủ muôn màu đủ kiểu, giá cả từ cao đến thấp, đủ loại mẫu mã. Gu thẩm mỹ của Mạc Dịch Trình hơi thiên về loại đơn giản sang trọng, chọn cho Nguyện Tác một bộ áo ngủ tơ tằm màu lục nhạt có giá 1880 đồng vàng, lúc định tính tiền bỗng thấy một bộ áo ngủ liền người in hình phim hoạt hình, vải nhung màu trắng, trên mông có một cái đuôi nhỏ ngăn ngắn, trên mũ là hai cái lỗ tai thật dài màu hồng nhạt. Tưởng tượng thoáng qua hình ảnh Nguyện Tác mặc bộ đồ ngủ này ôm củ cà rốt gặm gặm, Mạc Dịch Trình cười cười, dứt khoát tính tiền cả hai bộ.
Nhẹ nhàng đắp chăn lên người Nguyện Tác, còn click “Dém góc chăn”, về phần cái “Vỗ vỗ ru ngủ” kia thì Mạc Dịch Trình chọn tự động bỏ qua.
“Ưm…” Cảm nhận được ấm áp, hàng mi nhỏ của Nguyện Tác khẽ giãn ra, nằm trong ổ nhỏ ủn ủn người vài cái, sắp mở mắt.
Mạc Dịch Trình bối rối vô cớ, click “Vỗ vỗ ru ngủ” theo bản năng.
Trong cơn hoảng hốt, Nguyện Tác cảm nhận được có một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng vỗ về mình, thật hạnh phúc… Là mẫu hậu trở về đó sao? Hẳn là nằm mơ, nếu vậy thì cũng đừng tỉnh lại, Nguyện Tác vội nhắm chặt mắt, chỉ sợ giây sau mình sẽ tỉnh mộng.
Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác đã ngủ lại, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn rất yên bình, không còn bất an như vừa nãy nữa.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên Mạc Dịch Trình không dậy sớm.
Trần Củ đứng đợi ngoài cửa một lúc, dọn bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuống, định chờ đến khi Mạc Dịch Trình thức thì hâm lại.
Một tiếng sau, Mạc Dịch Trình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn sơ qua điện thoại, là mẹ Mạc gọi tới. Có lẽ mẹ Mạc đã quen với nếp làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật vào sáng sớm của con trai, vậy nên khi nghe giọng nói khàn khàn biếng nhác còn chưa rời giường của Mạc Dịch Trình thì thấy rất bất ngờ, vội hạ thấp âm lượng, giọng nói khó nén nổi chút hưng phấn: “Dịch Trình, con có bạn gái phải không?”
Mạc Dịch Trình hơi sửng sốt, bất đắc dĩ lấy tay che mắt, “Mẹ à, không có đâu.”
Mẹ Mạc nói: “… Vậy sao con còn chưa dậy?”
Mạc Dịch Trình: “…”
Mẹ Mạc không cam tâm: “Không có thật hả?”
Mạc Dịch Trình trả lời: “… Không có.”
Mẹ Mạc thấy hơi mất mác, không nhịn được càm ràm: “Ây, thiệt muốn có một đứa cháu nội chơi đùa với bà già này, nhà chúng ta bây giờ chẳng thể trông cậy vào thằng anh lớn của con, nó thích con trai mẹ đành chịu. Cỡ hai năm nữa con cũng 30 rồi, tam thập nhi lập (*), nên kết hôn sinh con rồi đó.”
(*) Tam thập nhi lập (三十而立): tức 30 là tuổi để lập nghiệp, đây là thời điểm con người đã chín chắn và vững vàng, thích hợp để tự lập, một trong những lời dạy của Khổng Tử về Các giai đoạn của một đời người. Chữ “nhi/ 而 [ér] trong câu “Tam thập nhi lập” này đồng âm với chữ “nhi”/ 儿 [ér] mang nghĩa là con cái, ở đây mẹ Mạc đã chế câu này lại với nghĩa “tuổi 30 là tuổi có con”.
Chỉ có những thời điểm như thế này, mẹ Mạc chưa bao giờ chịu nhận mình già mới có thể tự xưng là “bà già này” thôi.
“Được rồi.” Mạc Dịch Trình đồng ý qua loa.
Mẹ Mạc vừa nghe thấy thái độ của Mạc Dịch Trình dịu xuống là tranh thủ tận dụng triệt để: “Vừa khéo, Tiểu Tuyết nhà chú Lâm của con mấy hôm trước vừa đi du học bên Mỹ về, mẹ đang định mời con bé đến nhà mình ăn bữa cơm, con cũng về đây tiếp khách với mẹ luôn đi.”
“Mẹ…”
“Chao ôi, thằng ba ở nước ngoài quanh năm suốt tháng không thấy nổi cái mặt, anh trai con thì thích một diễn viên nhỏ đập vỡ giấc mộng bồng cháu của bà già này, bây giờ con lại…”
Không để mẹ Mạc kịp diễn xong, Mạc Dịch Trình đã vội ngắt lời nàng, “Người cứ báo giờ đi, con sẽ cố bớt thời gian để về nhà.”
Bên kia điện thoại, mẹ Mạc xoa xoa đôi mắt chẳng chảy được một hột nước nào, “Vậy tối mai thì sao?”
“Được, để con hỏi Trần Củ xem sao, nếu có thể sắp xếp được công việc thì sẽ về.”
“Nếu sắp xếp không được mẹ cũng có thể đổi thời gian mời khách mà.”
“… Vâng.” Cúp điện thoại, Mạc Dịch Trình xoa xoa con mắt, khi ảnh đế đối mặt với người mẹ là ngôi sao điện ảnh có đôi khi cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
Bên này, Nguyện Tác cũng dậy trễ bị cái chăn và một tủ quần áo nho nhỏ từ đâu dôi ra làm giật hết cả mình, nắm tay nhỏ bọc trong băng gạc dụi dụi mắt, đây là… Mạc Dịch Trình mua cho mình ư?
Nguyện Tác tò mò, giở bộ quần áo bằng vải nhung màu trắng được gấp gọn gàng ở đầu giường lên.
Ể… Bộ quần áo này sao chưa thấy bao giờ vậy cà? Còn có cả hai tai và đuôi. Đây chẳng lẽ là quần áo mà người ở đây mặc hàng ngày sao?
Nguyện Tác nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc cũng biết phải làm sao để nhét mình vào bộ quần áo liền người có hai cái tai con thỏ này, cài nút lại ngay ngắn, trên đầu do bận bịu một lúc đã chảy mồ hôi hột. Quần áo thiệt mềm mại, mặc thoải mái hơn bộ quân trang nhiều, nhưng hẳn là sẽ dễ bị bẩn lắm, Nguyện Tác nghĩ thầm, sau này đi chuyển gạch thì nhất định không được mặc bộ này.
Ý? Có cái gì chích vào người, thì ra là một cái mác quần áo nho nhỏ treo trên ống tay, nhìn thấy rõ giá cả ghi trên mác, Nguyện Tác sợ hết cả hồn, sao mà… mắc quá vậy… Một bộ quần áo như vầy thôi đã 2200 đồng vàng, vậy thì phải chuyển biết bao nhiêu viên gạch đây!?
Nguyện Tác liên hệ công việc đầu tiên trong đời mình lên trên người Mạc Dịch Trình, chỉ nghĩ mình mới kiếm được có 40 đồng vàng thôi đã phải làm việc rách hết cả tay, đến giờ còn mỏi eo đau lưng, mỗi lần giơ cánh tay làm việc quá sức lên thì đều đau rớt nước mắt. Chắc chắn là Mạc Dịch Trình phải cực khổ lắm mới kiếm được số tiền này… Nghĩ vậy, Nguyện Tác lại càng tin chắc rằng Mạc Dịch Trình là một người tốt, chính là người chơi tốt nhất thiên hạ.
Khi Mạc Dịch Trình click vào trò chơi thì thấy Nguyện Tác mặc áo ngủ liền người hình thỏ nhỏ vểnh cái mông be bé hì hà hì hục gấp chăn, thấy hắn đến thì tức khắc nở một nụ cười thật tươi, ngay sau đó lại đứng thẳng người hơi thẹn thùng.
“Chào buổi sáng, Mạc Dịch Trình.” Đáng yêu chịu hết xiết.
Mạc Dịch Trình sửng sốt, khuôn mặt bình tĩnh được rèn ra từ nhiều năm diễn xuất suýt chút nữa không kiềm chế nổi.
“Khụ khụ… Chào buổi sáng. Đã ăn điểm tâm chưa?”
Nguyện Tác hơi ngượng ngùng, “Hôm nay… Hôm nay bám giường, vậy nên vẫn chưa kịp ăn.”
“Vậy thì ăn cơm trước đi, chăn cứ để ăn xong rồi gấp.”
“Vâng.” Nguyện Tác ngoan ngoãn leo xuống giường, nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên nói: “Cám ơn Mạc Dịch Trình đã mua cho tui thiệt nhiều đồ đạc. Nhưng mà đắt quá, chắc là… chắc là đã tạo thành gánh nặng rất lớn cho anh rồi ha, vậy nên tui muốn đi làm…”
Mạc Dịch Trình chờ cậu nói hết câu, nhíu mày, cắt ngang lời cậu, “Sau này không cần phải đi làm nữa.”
Ế, sao lại vậy? Nguyện Tác giật mình, còn tưởng là mình làm việc không đến nơi đến chốn, hoặc đã nói câu nào đó làm Mạc Dịch Trình không vui. “Xin… Xin lỗi.”
Mạc Dịch Trình thấy cái vẻ vừa sợ sệt vừa tủi thân của Nguyện Tác, biết là giọng điệu của mình rất nặng, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thật đáng thương của bé con vào ngày hôm qua thì trong lòng hắn cũng thấy rất tức giận.
“Đừng nói xin lỗi, nhóc không làm gì sai hết.”
Nguyện Tác dò xét: “Vậy mai mốt tui có được đi làm hông?”
Mạc Dịch Trình nói: Không được.”
Nguyện Tác thất vọng, lông mi cũng rũ xuống.
Mạc Dịch Trình lại nói: “Sau này tôi nuôi em.”
(Nói “tôi nuôi em” nghe cho sang thôi chứ muốn thông đồng thì còn phia ╮(︶▽︶)╭)
Hết Chương 5.
oOo
Chito: Có vẻ sau khi Wattpad bỏ chế độ private thì các chương trước đó được đăng ở chế độ này vẫn còn hiệu lực, cho nên mới có vài bạn không thấy các chương 6, 7, 8, 9. Nếu bạn nào muốn đọc mấy chương này có thể vào follow Wattpad của tui, đọc xong rồi unfollow cũng được tui không ý kiến gì =)) Thật ra không phải tui lười đăng lại, tui chỉ tiếc lượt view với bình chọn của các chương đó thôi, mấy người hiểu mà QvQ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!