Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ - Chương 54: Nếu như không gặp anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ


Chương 54: Nếu như không gặp anh


Mạc Dịch Trình chụp ảnh xong không thấy bé con chạy qua, mà trái lại, cậu đang cúi thấp đầu ngồi rầu rĩ trên băng ghế dài.

“Sao vậy, chờ lâu quá à?” Mạc Dịch Trình bước đến, dịu dàng hỏi.

Nguyện Tác ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Mạc Dịch Trình, cậu vươn tay ra, khẽ khàng bắt lấy góc áo của Mạc Dịch Trình ở góc độ người khác nhìn vào không thấy được.

Trên đường về, Nguyện Tác cứ nắm mãi góc áo của Mạc Dịch Trình không chịu thả, mãi tận đến lúc Trần Củ đã lái xe ra tới đường lớn, Nguyện Tác mới như tỉnh mộng, nhìn Mạc Dịch Trình mà nói: “Mạc Dịch Trình, anh nói xem nếu như không gặp được anh, bây giờ em sẽ ra sao?”

Mạc Dịch Trình như bị đánh cho một cái, chợt thấy khó thở, một bé con ngốc nghếch như thế này nếu gặp phải người xấu, có khi đến mạng cũng chẳng còn, ngay cả hắn, lúc mới bước chân vào đời cũng phải chịu không ít thiệt thòi.

Mạc Dịch Trình đau lòng ôm cậu vào ngực, kề sát mái tóc mềm của Nguyện Tác bên cổ, những chuyện thế này không có nếu như, cảm giác chân thực khi người đang ở ngay bên mình làm hắn thấy an tâm được phần nào.

“Không có nếu như gì cả, chúng ta đã gặp nhau rồi, hơn nữa sau này sẽ luôn ở bên nhau.” Mạc Dịch Trình nhẹ giọng nói.

Nguyện Tác im lặng một lúc rồi mới nói: “Hôm nay em gặp Phách Phi.”

Mạc Dịch Trình căng thẳng, “Là tinh linh lúc trước làm em bị thương đúng không?” Lẽ nào bé con không vui vì chuyện này? “Sao rồi, cậu ta có làm gì không?”

Nguyện Tác trả lời: “Không có, cậu ấy tốt lắm, em nói là, bây giờ cậu ấy đối tốt với em lắm, có xin lỗi em, còn… còn cười với em nữa, nhưng mà cuộc sống của cậu ấy không được tốt cho lắm.”

Advertisement / Quảng cáo

“Cậu ta nói vậy với em à?” Mạc Dịch Trình vẫn còn cảnh giác với Phách Phi.

“Cậu ấy không nói, tự em thấy vậy thôi, hôm nay bọn em gặp nhau ở hành lang, cậu ấy phải khuân vác đồ trông rất mệt.”

“Vậy nên em mới nghĩ cậu ta sống không được tốt?”

Nguyện Tác mím môi bảo: “Cũng không hẳn vậy, em và Mạc Dịch Trình được ở bên nhau như vầy, nếu giờ bảo em đi làm công việc giống như Phách Phi, em cũng sẽ thấy mệt chết đi được, nhưng trong lòng lại không thấy mệt mỏi, trong mắt cũng không phải… không có niềm vui, trong mắt Phách Phi em không nhìn thấy chút vui vẻ nào cả, trái lại còn rất tuyệt vọng và bất lực.”

Mạc Dịch Trình bị những “lời tâm tình” trong vô thức của Nguyện Tác đả động, hắn xoa nắn gương mặt rất có tính đàn hồi nọ, “Đô Đô muốn giúp cậu ta à?”

Nguyện Tác ra sức gật đầu, “Đúng rồi, em muốn giúp cậu ấy.” Nói xong lại rũ vai xuống, “Nhưng mà Trường Cung cũng có nói lúc trước đã có anh chị lớp trên muốn giúp cậu ấy, nhưng không được.”

Mạc Dịch Trình dỗ dành bé con, “Đừng lo, anh tin là em giỏi hơn tất cả những người đó, chuyện em đã muốn làm thì chắc chắn có thể thành công.”

“Thật hả?” Mắt Nguyện Tác sáng lên.

“Thật, nhưng lúc này trước hết không nên tự ý hành động, đầu tiên chúng ta phải tìm hiểu tình huống rõ ràng, sau đó mới nghĩ cách, có được không?”

“Vâng!”

Tin tức từ chỗ Hám Minh truyền về, hai nhân viên an ninh được phái đi mấy hôm trước thật sự gặp được gã say mà Nguyện Tác đã nói, song gã ta cũng không có hành vi nào quá khích, chỉ cầm tiền trong tay Phương Nhã rồi bỏ đi.

Mạc Dịch Trình nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì rút người về đi.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, bây giờ cậu nghĩ cách đi điều tra một công nhân ở nơi quay chụp (*) lầu mười của tòa nhà XX hôm nay, có lẽ là công nhân khuân vác hay chạy vặt gì đó, tuổi vào khoảng chưa đến 20, ngoại hình ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt trông hơi u ám, diện mạo cụ thể lát nữa tôi sẽ gửi hình ảnh sang cho cậu.”

(tiếng Anh là shooting scene, từ này tui chưa tìm được nghĩa tiếng Việt chuẩn xác nhất, để tạm thế này vậy)

“Vâng, nhị thiếu.” Hám Minh đặt điện thoại xuống, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn, mở ra thì thấy một bức phác họa người bằng tay, diện mạo giống như những gì Mạc Dịch Trình miêu tả, trông vừa ốm yếu vừa u ám.

Vì tin tức thiếu cụ thể, Phách Phi lại chỉ là công nhân tạm thời, thế nên việc điều tra tốn thêm một ít thời gian.

Ba ngày sau, Hám Minh giao một phần tài liệu đến tay Mạc Dịch Trình.

Lâm Phách Phi, nam, 17 tuổi, quê quán: thành phố S

Tinh linh có thân phận ở thế giới thực cũng không có gì kì lạ, sau khi đạt đến cấp độ nhất định, hệ thống sẽ tự động hỗ trợ giải quyết vấn đề này, kể cả thân phận, hộ khẩu, thẻ căn cước này nọ của Trường Cung lúc trước cũng là như vậy.

Trong tài liệu viết hiện giờ Phách Phi đã bỏ học, địa chỉ cư trú ở quanh khu nhà cho thuê giá rẻ.

“Tình hình cụ thể trong nhà hơi phức tạp.” Hám Minh nhăn mày, “Cậu ta sống chung nhà với một người đàn ông, bước đầu có thể đoán người này chính là chủ nhân của cậu ta, điều tra cho thấy lúc trước người đàn ông này là kỹ sư xưởng ô tô, công việc khá có triển vọng, sau không biết vì lí do gì bắt đầu đổ đốn thành quen, say xỉn, thiếu một ít tiền cho vay nặng lãi. Người này có một người vợ, mấy năm trước bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, hiện đang nằm trong một tổ chức ủy thác an dưỡng.”

Ánh mắt Mạc Dịch Trình trở nên nghiêm túc hơn, thấy khá may vì không để bé con cùng nghe kết quả, để một tinh linh nhỏ rơi vào tay chủ nhân như thế, quả thật rất là khó sống.

“Còn gì nữa không?” Mạc Dịch Trình cho tay đỡ khuôn mặt, ngón trỏ gõ nhịp lên huyệt thái dương.

“Vẫn còn… Người đàn ông kia tên là Phương Quý, gã ta có một cô em gái.”

Mạc Dịch Trình nhạy bén đoán ra được, “… Phương Nhã?”

Hám Minh gật đầu, “Đúng vậy.”

Advertisement / Quảng cáo

oOo

Sau khi biết chủ nhân của Phách Phi là cái người say xỉn kia, tâm trạng của Nguyện Tác trở nên rất tệ, càng thêm mong muốn có thể hỗ trợ hết sức mình.

Liên lạc với Trường Cung và Tố Y xong, tuy rằng cấp bậc của cả hai đều khá cao, thế nhưng hai người đều bảo rằng chưa từng nghe gì về chuyện “cưỡng chế” thay đổi chủ nhân này cả, hơn nữa theo quy định của hệ thống, việc thay đổi quyền hạn người chơi cũng không hoàn toàn dựa vào ý muốn của bản thân, chỉ khi tính mạng của người chơi nằm trong tình trạng nguy hiểm không thể làm gì khác, hơn nữa phải được sự đồng ý của tinh linh nhỏ mới có thể thực hiện. Cũng có thể hiểu là trước đó Phách Phi đã đồng ý để Phương Quý trở thành người chơi của mình.

“Có thể là lúc đó Phương Quý vẫn chưa sa sút giống như bây giờ.” Trường Cung gửi tin nhắn đến.

“Ừm, hẳn là vậy.” Nguyện Tác trả lời Trường Cung, sau đó đặt máy tính bảng xuống, đi tới đi lui trên đất. Đột nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, có thể… ông Abel sẽ biết! Dù sao trong số tất cả các tinh linh mà cậu biết, ông Abel chính là người nhiều tuổi nhất, hiểu biết về trò chơi hẳn cũng sẽ nhiều hơn.

Nghĩ vậy, Nguyện Tác bèn báo với Mạc Dịch Trình, nhanh chóng thay quần áo chuẩn bị đi ra công viên. Kẹo Bông thấy cậu định ra ngoài thì đứng chặn trước cửa, ngửa cái bụng nhỏ lên chơi xấu, Nguyện Tác bất đắc dĩ không thể làm gì khác, đành buộc dây dắt cả nhóc chân ngắn theo ra ngoài.

Nguyện Tác đi xe buýt ra công viên, chị gái NPC đứng ở cổng vào phụ trách kiểm tra thân phận ôm Kẹo Bông thơm mấy cái rồi mới cho hai đứa vào trong.

Từ xa xa Nguyện Tác đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, bên trong đình nghỉ mát, trên bàn đá vẫn là bữa trà chiều mang phong cách Anh quốc, ông Abel chống cằm, đang ngẫm nghĩ về bàn cờ vua đã rơi vào thế bí, bà Annie thì đắp thảm, ung dung tao nhã lật từng trang sách.

“Gâu gâu gâu!” Không đợi Nguyện Tác mở miệng, Kẹo Bông đã kêu lên trước.

Bà Annie và ông Abel nhìn thấy Nguyện Tác thì rất vui, có đều biểu hiện của ông Abel kín đáo hơn nhiều, thấy Kẹo Bông lông xù cũng thích lắm mà không nói, chỉ lạnh mặt nhìn, thế nhưng một khi Kẹo Bông đã sáp lại thì sẽ bị ông bắt lấy ôm vào ngực không chịu buông.

Nói chuyện một lát, Nguyện Tác mới đề cập đến mục đích cậu đến đây hôm nay.

Ông Abel im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nói với vẻ nghiêm trọng: “Chuyện tinh linh và người chơi không hòa thuận với nhau lúc trước cũng từng có, thế nhưng vì lúc ghép đôi với người chơi hệ thống đều đã có sự sàng lọc và lựa chọn chính xác rồi, vậy nên dù có nảy sinh mâu thuẫn gì lớn thì thông thường, xung đột giữa cả hai vẫn có thể hòa giải được, vậy nên cho đến nay vẫn không có phương pháp nào để cưỡng chế hủy bỏ quan hệ. Có thể làm dịu mâu thuẫn giữa hai người, hay nói là giúp người chơi thay đổi mới là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Bà Annie vẫn không mở miệng, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, “Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, thay đổi một con người mà dễ dàng được vậy à.”

Ba người đều chìm vào im lặng một lúc lâu, chỉ có Kẹo Bông ở bên cạnh là thè lưỡi, cười đến mức đôi mắt đen láy híp lại thành một đường chỉ, hoàn toàn không có chút gì gọi là bận lòng.

“Chắc là… có một cách, tuy sẽ khá mạo hiểm.”

“Là cách gì?” Trà trong tay Nguyện Tác suýt thì sái ra ngoài.

Ông Abel nói: “Sau khi tinh linh lên cấp 50, hệ thống sẽ tự động thông báo với người chơi và tinh linh, họ có thể mở quyền hạn hạng nhất, đó chính là tự khởi động trò chơi.”

“Tự khởi động trò chơi ạ?” Nguyện Tác nghi hoặc.

“Nhóc biết đó, mỗi lần khởi động trò chơi tinh linh đều cần người chơi thao tác, thế nhưng sau khi lên cấp 50, người chơi có thể chọn trao cho tinh linh một số quyền lợi, khi ở ngoài trò chơi, tinh linh có thể tự mình khởi động trò chơi lên.”

“Vậy chẳng phải là… có thể tách khỏi người chơi rồi sao?”

“Ở một mức độ nào đó thì có thể nói vậy, nhưng thao tác vẫn khá khó khăn, dù sao thì vật dẫn chứa tinh linh cũng là một món dụng cụ điện tử, chúng có thể bị hỏng hóc, trong một vài tình huống ngoài ý muốn như cạn pin thì tinh linh vẫn cần sự hỗ trợ từ bên ngoài, vậy nên những lúc đó người chơi chính là chỗ dựa tốt nhất. Chưa kể, trường hợp của Phách Phi e là rất khó thực hiện được, vì để thực hiện thao tác chuyển giao này, mức độ yêu quý của tinh linh với người chơi phải từ 70 trở lên.”

Tóm lại là nói tới nói lui, cuối cùng thì tình trạng hiện giờ của Phách Phi đều không thể giúp cậu đổi chủ nhân hiện tại.

Nguyện Tác đi từ công viên về phòng trọ đã thấy Mạc Dịch Trình đang đợi mình, hơn nữa cơm trưa đã được chuẩn bị xong xuôi trong xe thức ăn.

Nguyện Tác thuật lại hết những gì ông Abel nói cho Mạc Dịch Trình, cho Kẹo Bông ăn xong rồi mới ra ngoài, ngồi đối diện Mạc Dịch Trình, không nhịn được buông tiếng thở dài.

Nguyện Tác không có tâm trạng ăn uống, chuyện nan giải này cứ như mớ gai nhỏ cứa qua thần kinh nhạy cảm của cậu.

“Ăn thêm chút đi.” Mạc Dịch Trình gảy gảy chiếc mũi nhỏ, lo rằng một chút thịt của Nguyện Tác mà mấy hôm nay vất vả lắm mới nuôi ra được sẽ tiêu mất.

“Ưm.” Nguyện Tác nhìn cục thịt kho tàu trong chén, món mà ngày thường cậu thích ăn nhất, lại thấy sự lo lắng trong mắt Mạc Dịch Trình thì cố nở nụ cười, “Vâng!”

Advertisement / Quảng cáo

oOo

Ráng chiều đổ về tây, chút ánh sáng còn sót lại khi mặt trời lặn rải trên con đường gồ ghề, một chiếc Land Rover màu đen đứng ẩn mình một bên ở đầu con hẻm nhỏ.

Người trong xe đã canh ở đây hai ngày, người đàn ông ngồi trên ghế lái xoa xoa đôi mắt hơi cay của mình, nhấp vài ngụm cà phê đã lạnh, điều hòa trong xe mở đầy đủ nhưng không hiểu sao lại thấy hơi bí bách, không khỏi hạ cửa kính xe xuống để hít thở vài hơi.

Đúng lúc này, một thiếu niên gầy gò từ xa bước đến, trong tay có xách một chiếc túi tiện lợi, lưng không khống chế được hơi khòm xuống, chiếc mũ lưỡi trai ép thật thấp gần như không thấy mắt đâu, chỉ thấy được hai cánh môi mỏng đang mím lại.

Hám Minh vô thức mò vào túi áo đã hết sạch thuốc lá. Tìm trên xe một lúc mới nhận ra mình đã hút sạch sẽ, lúc ngẩng đầu lên lần nữa chỉ thấy thiếu niên nọ đã ngồi chồm hổm trên đất, chẳng biết lấy đâu ra một cái chén sứ đã mẻ hết phân nửa, đang cẩn thận gạt một ít thức ăn từ trong hộp tiện lợi vào trong chén, chỗ còn dư thì cất lại.

Rất nhanh sau đó có hai con mèo nhỏ kêu meo meo chạy lại, trông có vẻ rất quen với thiếu niên nọ, chúng cúi đầu ăn ngấu nghiến, trên gương mặt thiếu niên vẫn không hề nở nụ cười nào, chỉ là trong phút chốc này, cảm giác trên người cậu trở nên mềm mại hẳn ra.

Tầm mắt Hám Minh đáp xuống chỗ thức ăn mà thiếu niên đổ ra, nhận ra vẫn là cặp lồng đó, bên trong đựng cơm canh thừa, hai hôm liên tiếp thiếu niên đều mang thứ này về, trên cơ bản Hám Minh đã xác định được đây chắc hẳn là cơm trưa mà chỗ cậu làm công phát cho, được thiếu niên để dành lại mang về… Không chỉ cho mấy con mèo này ăn, xem ra còn là cơm tối cho cậu nữa.

Thấy thiếu niên đã đứng dậy, đi về theo hướng cũ, Hám Minh thoáng do dự, mở cửa bước xuống xe.

Hết Chương 54

oOo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN