Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu - Chương 30: Du thuyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu


Chương 30: Du thuyền


Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Kỳ thi Hương kết thúc, sĩ tử các nơi lục tục vào kinh chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa Xuân năm sau. Toàn bộ kinh thành, nhất là khách điếm, trà lâu, hiệu sách đều đón một lượng lớn thí sinh ồ ạt tràn vào, vì thế mà bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Hôm đó, Dương Quý Minh đi tuần phố nhưng lại gà gật như sắp ngủ gục đến nơi. Trần Đào đi bên cạnh quan tâm hỏi: “Gần đây mắt ngươi thâm quầng thế, sao vậy?”

“Ban ngày làm sai nha, tối về lại chong đèn đọc sách, ta đã không được ngon giấc mấy hôm rồi.”

“Ngươi đang đọc sách?” Trần Đào khiếp sợ. Bọn họ đều cho rằng Dương Quý Minh sẽ mãi làm một Bộ khoái không lý tưởng không mơ ước ở phủ Thuận Thiên này.

Dương Quý Minh ngáp liên tục: “Ta đã hứa với tức phụ sang năm sẽ thi đồng sinh, y mời một vị tiên sinh về phủ dạy ta đọc sách.”

Trần Đào cười ha ha: “Vị kia nhà ngươi muốn phu quân hóa rồng à! Quý Minh huynh đệ, ngươi phải nỗ lực lên, đừng để tức phụ mình thất vọng.”

Dương Quý Minh thở dài: “Chính là không được nghỉ ngơi đầy đủ.” Ngay cả hạnh phúc phu phu cũng không còn, mới đặt lưng xuống giường đã ngủ say như chết.

Nghĩ đến đây, Dương Quý Minh không khỏi thở dài.

Trần Đào nhớ lại lần ghé qua Thượng phủ cùng Hứa Nhất Hoàn lúc trước, hình như hắn đã gặp Thượng nhị công tử rồi. Trong ấn tượng của hắn, đối phương là một người thanh cao nho nhã, tựa như vị công tử ở đằng kia…

“Ê, Quý Minh, ngươi xem người kia có giống phu nhân của ngươi không?”

Dương Quý Minh nhìn về hướng Trần Đào chỉ, lập tức mở to hai mắt, đúng rồi…

Từ từ, nam nhân bên cạnh Cảnh Thước là ai?

Dương Quý Minh không khỏi run lẩy bẩy, nhanh chân bước về phía họ.

Trần Đào thấy hắn hùng hổ như đi bắt kẻ thông dâm, vội đuổi theo, kéo cánh tay hắn, nhắc nhở: “Hỏi cho rõ ràng trước đã, đừng kích động.”

“Ừm.” Dương Quý Minh lên tiếng qua loa.

Rất nhanh sau đó, hai nam nhân mặc quần áo quan sai xuất hiện trước mặt Thượng Gia Ngôn. Thượng Gia Ngôn cười tươi rói: “Quý Minh.”

Dương Quý Minh ấm ức nhìn y, lại cảnh giác nhìn nam nhân xa lạ đứng ngay bên cạnh, cười nhạt, nói: “Cảnh Thước, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thượng Gia Ngôn liếc xéo hắn, tên này lại nghĩ bậy bạ ghen lung tung rồi.

“Đến chỗ hẹn gặp Mạnh công tử, trùng hợp trông thấy biểu đệ của ta.” Thượng Gia Ngôn nói: “Để ta giới thiệu, Viễn An, đây là Dương Quý Minh, phu quân của ta. Quý Minh, đây là biểu đệ nhà dì ta ở Thương Châu, Lục Viễn An và thư đồng của hắn. Viễn An lên kinh để tham gia kì thi đầu Xuân năm tới.”

Lục Viễn An hành lễ với Dương Quý Minh: “Viễn An xin ra mắt biểu ca phu. Ta vừa mới tới kinh thành, đang định đến nhà dì dượng tìm nơi nương tựa, không nghĩ trên đường lại gặp được Ngôn biểu ca.”

Dương Quý Minh gật đầu, cười nói: “Thì ra là họ hàng thân thích, ngày khác mời biểu đệ tới Hầu phủ chơi.”

“Được, đa tạ biểu ca phu.”

Thượng Gia Ngôn nói với Lục Viễn An: “Hôm nay ta có hẹn với người khác rồi, để Hòe An đưa ngươi về Thượng phủ.”

Dương Quý Minh thấy Thượng Gia Ngôn chỉ dắt theo Hòe An, liền nói: “Để Hòe An theo ngươi đi, ta sẽ đưa biểu đệ tới Thượng phủ.”

Lục Viễn An vội vàng từ chối: “Không phiền biểu ca và biểu ca phu, ta vẫn nhớ đường.”

Dương Quý Minh cười, nói: “Không sao, ta đưa biểu đệ đi, nhân tiện tuần phố luôn mà.”

Trần Đào câm nín, dùng hành động ủng hộ huynh đệ của mình, dạo thêm vài con phố thôi, nhằm nhò gì đâu.

Thượng Gia Ngôn liếc Dương Quý Minh, cảm thấy cực kỳ bó tay.

Lục Viễn An lặng lẽ quan sát hai người bọn họ, thản nhiên cười, nói: “Vậy làm phiền biểu ca phu.”

Vì thế, Thượng Gia Ngôn tới Kinh Hoa lầu gặp bạn, Dương Quý Minh dẫn chủ tớ Lục Viễn An về Thượng phủ, Trần Đào lặng lẽ đi theo.

Trên đường, Lục Viễn An nói: “Lúc Ngôn biểu ca và biểu ca phu thành thân, ta đang ở nhà ôn thi, không đến chúc mừng được, mong biểu ca phu thứ tội.”

Dương Quý Minh lơ đễnh đáp: “Hôn sự của ta và Cảnh Thước cũng làm tương đối gấp, không mời họ hàng và bạn bè nơi khác.”

Lục Viễn An xấu hổ, đành cười cho qua.

Trần Đào đi cạnh Dương Quý Minh, lặng lẽ huých hắn. Dương Quý Minh sửng sốt rồi mới ngượng ngùng cười với Lục Viễn An: “Biểu đệ, ta gọi ngươi là Viễn An nhé.”

“Biểu ca phu cứ tự nhiên.”

“Viễn An lên kinh dự thi sớm thế, trong thời gian này có dự định gì không?”

Trần Đào lại huých Dương Quý Minh. Dương Quý Minh giật mình, tiếp tục cười ngượng: “Biểu đệ bỏ qua, ta chỉ quan tâm ngươi một chút thôi.”

Ý cười bên môi càng sâu hơn, Lục Viễn An đáp: “Ta đến Thượng phủ, ngoài bái phỏng dượng dì ra thì còn ở nhờ nhà họ nữa.”

Dương Quý Minh xấu hổ cười, nói: “Nhạc phụ, nhị thúc và đại ca đều là những người học cao hiểu rộng, Viễn An có thể nhiều học hỏi nhiều hơn.”

Lục Viễn An gật đầu: “Biểu ca phu nói rất đúng.”

Dương Quý Minh lặng lẽ thở dài, hình như càng nói càng không thích hợp, thôi thì cứ ngậm miệng cho xong.

Khi bọn họ tới Thượng phủ, Thượng Gia Thụ cũng vừa từ Đại Lý tự trở về.

“Quý Minh, Viễn An, sao các ngươi lại đi cùng nhau?”

“Ta gặp Viễn An biểu đệ lúc đi tuần phố, nên tiện đường đưa đệ ấy lại đây.”

“Viễn An ra mắt đại biểu huynh.”

Thượng Gia Thụ gật đầu với hắn, thấy chủ tớ hắn mang theo hành lý liền biết hắn vào kinh trước để chuẩn bị dự thi.

Dương Quý Minh nói: “Đã đưa Viễn An đến nơi rồi, ta tiếp tục đi tuần phố đây.”

Thượng Gia Thụ nhìn dáng vẻ mỏi mệt của hắn, lên tiếng: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng lao lực quá.”

Trong phút chốc, Dương Quý Minh không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, vui vẻ đáp: “Đa tạ đại ca quan tâm.”

Trần Đào đứng bên cũng hành lễ rồi tiếp tục đi tuần phố cùng Dương Quý Minh.

Dương Quý Minh chợt thở dài một tiếng.

Trần Đào cười, nói: “Người nọ là biểu đệ của phu nhân ngươi, hiểu lầm nhỏ thôi, sao ngươi lại thở dài?”

“Nhà mẹ đẻ của tức phụ đều rất ưu tú, ta thấy áp lực lắm.”

“Ặc…” Trần Đào gãi đầu, an ủi hắn: “Ngươi đã cố gắng lắm rồi. Người xưa vẫn nói “thành muộn” gì đấy, đại khái là có người thành tài sớm, cũng có người thành tài muộn.”

“Là tài cao thành muộn, tiên sinh dạy học của ta chính là như vậy.”

“Ngươi cũng sẽ tài cao thành muộn thôi.”

Dương Quý Minh thở dài: “Mong là vậy, ta phải tiếp tục cố gắng. Nếu đến đồng sinh cũng không thi đỗ thì thật mất mặt.”

Trần Đào vỗ vai hắn: “Đừng áp lực quá. Ngươi có thể nói với Bộ đầu một tiếng, bảo hắn đừng sắp xếp cho ngươi đi tuần phố, cứ canh ở nha môn tranh thủ đọc sách. Gặp chỗ không hiểu, còn có thể hỏi đại nhân và sư gia nữa.”

Ngay lập tức, mắt Dương Quý Minh sáng rực lên: “Đa tạ Đào ca nhắc nhở.”

Tuần phố xong, Dương Quý Minh trở về nha môn nói chuyện với Trương Dũng. Trương Dũng biết hắn muốn ôn thi nên đã đồng ý ngay.

Ở bên kia, sau khi Thượng Gia Ngôn vào Kinh Hoa lầu, Mạnh Hi lập tức tươi cười chào đón. Thượng Gia Ngôn đảo mắt một vòng, các công tử có mặt ở đây đều đã xuất hiện trong tiệc mừng thọ ở phủ Định Quốc Công. Y ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Văn Húc, áy náy nói: “Xin lỗi, ta tới muộn, mong các vị công tử tha lỗi.”

Tất cả mọi người đều đáp không sao.

Văn Húc nhỏ giọng hỏi: “Ngươi vẫn luôn đúng giờ, sao hôm nay lại đến trễ thế?”

“Trên đường đến đây, đầu tiên ta gặp biểu đệ, sau lại đụng phải phu quân, nấn ná nói với bọn họ vài câu nên bị muộn.”

“Nghe nói Dương tam thiếu gia phải tuần phố?”

“Đúng vậy, hắn là Bộ khoái phủ Thuận Thiên mà.”

Lúc này, Mạnh Hi lại gần, cười hì hì, hỏi: “Dương thiếu phu nhân và Văn công tử đang nói chuyện gì thế? Hình như ta nghe các ngươi nhắc đến Bộ khoái à?”

Thượng Gia Ngôn hơi híp mắt, đáp: “Mạnh công tử mới đến kinh thành không lâu, có biết Kinh Hoa lầu nổi tiếng với các món ăn ngon không, đồ ăn thức uống ở đây cũng không thua kém ngự thiện trong cung là mấy.”

Mạnh Hi cười, nói: “Trước khi mời mọi người đến đây, ta đã nghe ngóng rồi. Lát nữa đồ ăn được mang lên, nhất định ta sẽ nhấm nháp tỉ mỉ, mọi người phải ăn nhiều vào đấy.”

Những người khác đều cười ra tiếng thay cho câu trả lời.

Dùng bữa xong, Mạnh Hi lại đề nghị mọi người cùng đi du thuyền.

Đám công tử này đều bị giam trong phủ quá lâu, hiếm khi gặp được người cũng uống thuốc mang thai như mình nên đồng ý vô cùng mau lẹ.

Cuối cùng, Thượng Gia Ngôn đành phải theo bọn họ lên du thuyền.

Thuyền của bọn họ đi tới giữa dòng sông, chợt có người từ thuyền bên cao giọng nói: “Chúng ta đều là thí sinh tới dự khóa thi này, đang thảo luận về văn phong danh sĩ đương triều, chẳng hay các vị công tử có hứng thú không?”

Các công tử trong thuyền đều hơi xấu hổ, núp trong khoang không dám đi ra, cũng chẳng lên tiếng đáp lời. Mạnh Hi cười mà như không cười, cũng lặng im không đáp. Văn Húc lặng lẽ kéo tay áo Thượng Gia Ngôn, dùng ánh mắt nói: mau nghĩ cách đi.

Thượng Gia Ngôn gật đầu như trấn an y, tiện thể thì thầm vài câu với Hòe An.

Hòe An đi ra đầu thuyền, nói với người ngồi trên chiếc thuyền bên cạnh: “Thiếu phu nhân nhà ta bảo, mấy vị từ nơi khác đến nên còn chưa biết nước ở kinh thành sâu đến mức nào.”

Mấy thí sinh bên kia ngơ ngác nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi tiểu ca, lời này có ý gì?”

Hòe An tỉnh bơ liếc nhìn bọn họ rồi sai người chèo thuyền quay về bờ.

Người chèo thuyền hơi sửng sốt, nhìn về phía Mạnh Hi.

Thấy ánh mắt Thượng Gia Ngôn lạnh lùng và ác liệt, Mạnh Hi nhanh chóng gật đầu với người chèo thuyền.

Du thuyền bọn họ đã cập bến, mà người ngồi trên chiếc thuyền bên kia vẫn chưa hiểu ra sao. Có một thí sinh hỏi người chèo thuyền: “Trên thuyền kia có nam thê gia đình phú quý ư?”

“Hẳn là như vậy.” Người chèo thuyền suy nghĩ một lát, đáp: “Nếu nói nam thê quyền quý trong kinh, vậy chắc là tam thiếu phu nhân của phủ Võ Mục Hầu phủ.”

“Hầu phủ?” Mấy thí sinh tái mặt, sợ biến khéo thành vụng, đắc tội quyền quý, thế gia.

“Vị thiếu phu nhân kia chính là công tử nhà Thượng Thư đại nhân đấy, trong nhà ai cũng làm quan to.”

Trong phút chốc, mặt đám thí sinh càng nhợt nhạt. Bọn họ thuê du thuyền tới gần chiếc thuyền kia vì nghe được một người trên thuyền đó nói có thể nhân cơ hội này kết bạn với đám con cháu thế gia.

Sau khi du thuyền cập bến, đám công tử đều lục tục lên bờ, nhưng cũng không còn tâm trạng để đi chơi nữa nên đành cáo biệt.

Mạnh Hi áy náy xin lỗi mọi người rồi tiễn bước họ đi.

Thượng Gia Ngôn và Văn Húc chậm lại một bước. Mạnh Hi lại xin lỗi thêm lần nữa.

Văn Húc nói: “Không ai lường trước được chuyện này, nên Mạnh công tử đừng để trong lòng.”

Y thầm nghĩ, chắc mọi người đều có chút mặc cảm cùng bi thương. Nếu không uống thuốc mang thai, bọn họ cũng có thể tham gia khoa cử, có thể thực hiện khát vọng của mình.

Thượng Gia Ngôn lại dùng ánh mắt sắc bén quan sát Mạnh Hi, bất chấp Văn Húc cũng đang có mặt ở đây, nói thẳng: “Rốt cuộc Mạnh công tử có mục đích gì, sao không nói rõ ra đi.”

Mạnh Hi sửng sốt. Nhìn vẻ nghiêm túc của Thượng Gia Ngôn và nét kinh ngạc đến ngơ ngác hiện rõ trên mặt Văn Húc, hắn không khỏi cười phá lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN