Nuôi Rồng Dưỡng Già
Chương 27: Chạy Thoát
Đám thú xung quanh cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Tiêu diệt Tà Thần, tạo phúc muôn đời!”
Tiếng hô lớn vang vọng trời xanh, Tô Nhiên Linh hài lòng mỉm cười, vừa muốn đứng lên thì trên người đã bị đạp mạnh, ngã rạp ra đất như hình con ếch.
Lai Hinh từ trong đám lửa lao ra, dùng vai Tô Nhiên Linh làm bàn đạp, trực tiếp nhảy bật ra xa. Chưa đợi mọi người phản ứng, sợi dây trong thắt lưng đã bắn ra cắm mạnh vào cột nhà gần đó, Lai Hinh dễ dàng bay qua đám đông đang quỳ rạp, nhẹ nhàng tiếp đất.
Cô xoay người cười lạnh nhìn đám thú nào đó, rồi nhanh chóng lao vút chạy về phía trước.
Tô Nhiên Linh khó khăn đứng dậy, ngón tay run run chỉ về phía bóng dáng Lai Hinh, khuôn mặt vặn vẹo rống lớn: “Mau, mau bắt lấy cô ta, đừng để Tà Thần chạy thoát!”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đám hổ đực gầm lớn, ào ào hóa thú đuổi theo.
Lai Hinh nghe tiếng động lớn, lập tức duỗi hai tay ra sau, hạ thấp trọng tâm, đề cao tốc độ.
Nhà sàn của cô đã ở trước mặt, Lai Hinh bắn dây vào thanh chắn cửa, dùng sức phi thẳng vào nhà. Balo vẫn luôn đặt trong phòng, cô nhanh chóng chụp lấy đeo lên vai, rồi nhảy ra theo đường cửa sổ.
“Không hổ là thú đực nhanh nhất của tộc Hổ!”
Lai Hinh chậm rãi đứng lên, nhìn bóng dáng to lớn đang chặn phía trước: “Làm tay sai cho một giống cái vui vẻ như vậy sao? Tia Chớp?”
Tia Chớp cau mày nhìn giống cái trước mặt, mặc dù đi theo Tô Nhiên Linh là do hắn tự nguyện, nhưng trắng trợn bị nói ra như vậy, vẫn làm Tia Chớp vô cùng khó chịu.
“Thật mồm mép, khó trách Thủ Lĩnh lại yêu thích em như vậy!”
Lai Hinh không nhịn được ha ha cười lớn: “Vậy cũng không bằng Tô Nhiên Linh được nhiều thú cùng thích như vậy!”
Vành tai nhúc nhích, có vẻ như đám hổ khác cũng sắp đuổi đến rồi. Lai Hinh nghiêng người, âm thầm thò một tay vào túi nhỏ bên hông balo.
Tia Chớp hừ lạnh, dù không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận, cô chính là giống cái giỏi nhất mà hắn từng thấy. Nhưng như vậy thì thế nào? Một giống cái đã bị Tà Thần chiếm thân, trước sau gì cũng phải bị giết.
Nghĩ đến đây, Tia Chớp gầm lên một tiếng, móng vuốt bật ra, trực tiếp chụp mạnh về phía Lai Hinh. Lai Hinh thuận thế cuộn người lăn một vòng, dùng côn chọt về phía bụng hắn.
Tia Chớp cảm giác cả người như bị thứ gì đó chạy qua, tứ chi giật mạnh, nhanh chóng ngã nhào ra đất.
Lai Hinh hừ lạnh, hắn nên cảm ơn vì chỉ đơn giản là bị điện giật chứ không phải là chọc thủng bụng!
Cô thu côn, không chút chần chừ tiếp tục chạy về phía rào chắn. Hai con hổ lớn đã trực sẵn từ lúc nào, thấy Lai Hinh lập tức gầm lớn đánh tới. Lai Hinh đã sớm chuẩn bị từ trước, vung tay ném một viên bi nhỏ vào chính giữa. Viên bi vừa chạm đất lập tức phát nổ, hai hổ bị dọa cho hết hồn nhảy xa ba mét. Cô cười lớn, bắn dây đu người, thành công chạy thoát ra ngoài.
Lúc đám người Tô Nhiên Linh đuổi tới, Tia Chớp vẫn còn đang choáng váng. Hắn lay lay đầu, tứ chi vô lực ra sức ngồi dậy nhưng không thành, chỉ có thể giương mắt tủi thân nhìn về phía “Nữ Thần”, nhưng lập tức sững người.
Tô Nhiên Linh hừ lạnh, cho hắn một ánh mắt khinh thường rồi chán ghét bỏ đi. Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng âm thanh ấy lại như muỗi vo ve bên tai hắn, đánh mãi không đi: “Đồ vô dụng!”
Trái tim Tia Chớp bất giác vang lên một tiếng nặng nề. Đột nhiên hắn có chút không xác định, rốt cuộc những việc hắn đang làm, là vì cái gì?
Nơi Lai Hinh nhảy ra là phía bên hông của Tộc, đi về trước hơn năm trăm mét là một con sông lớn chặn ngang với khu rừng bên kia. Chỉ cần qua sông, là hoàn toàn ra khỏi địa bàn Tộc Hổ, lúc đó khả năng chạy thoát của cô sẽ cao càng cao.
Trong tộc liên tục truyền ra những tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc, Lai Hinh bất giác cau mày: “Không ổn!”
Quả nhiên, tiếng gầm vừa dứt, từ hai bên trái phải lập tức truyền đến những âm thanh loạt soạt lớn. Bên trái hai bên phải một, nếu cô đoán không lầm, thì phía trước cũng có, bọn họ là Thú Canh Gác ở bờ sông.
Con sông đã ở ngay trước mắt, Lai Hinh vừa ra sức chạy vừa chật vật né tránh sự công kích của đám thú. Đám hổ phía sau đã lên đến sáu con, nhưng thứ làm Lai Hinh cảm thấy áp lực thật sự, lại chính là phía trước không một bóng người.
Con đường quá suôn sẻ, quá bằng phẳng, nhưng chỉ sợ một giây sơ suất, bản thân sẽ hoàn toàn nằm gọn dưới móng hổ.
Lai Hinh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, ánh mắt liên tục đảo quanh dò xét. ‘Quá nguy hiểm, không thể xác định được. Không thể đánh liều, không thể tiếp tục chạy được nữa!’
Liếc mắt thấy một bóng cây cao lớn, Lai Hinh lập tức đổi hướng, bắn dây thép vào thân cây, nhanh nhẹn leo vút lên cao. Thân cây rất cao, cô phải băn hai lần dây, mới có thể leo được đến ngọn.
Vừa lên đến nơi nhìn xuống, sóng lưng cô không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Trong các lùm cây gần hồ, có bốn con hổ đang nấp người mai phục, bọn họ đào hố xuống thấp, trên lưng bọc đám cỏ lớn. Từ phía dưới nhìn quanh, quả thật rất khó để có thể phát hiện. Chỉ cần cô tiếp tục chạy thêm một trăm mét nửa thôi, thì sẽ lập hoàn toàn rơi vào tầm ngắm.
Đây cũng là một trong những chiêu trò của Tô Nhiên Linh sao? Nếu quả thật như vậy, thì cô đã quá xem thường cô ta rồi!
Bên dưới liên tục truyền đến những tiếng hổ gầm, đám hổ đã đuổi đến nơi. Không thể trèo lên, bọn họ liên tục đi vòng quanh gốc cây gầm lớn. Phía bên kia lại lục đục có thêm người tới, Lai Hinh híp mắt, Tô Nhiên Linh cũng tới rồi. Cô ta đến gần, nói gì đó với đám hổ, nắm tay Lai Hinh bất giác siết chặt. Quả nhiên, không quá vài giây sau, đám hổ liên tục đạp mạnh vào thân cây, ra sức đốn đổ nó.
Sức của người thú quá mạnh, cái cây không chịu được quá ba lần đập liền ầm ầm ngã xuống. Lai Hinh đu dây, trực tiếp nhảy qua cây kế bên. Cứ như vậy liên tục ba, bốn lần.
Tô Nhiên Linh tức giận nghiến răng: “Phá, tiếp tục phá, cả những cái cây kia nữa, phá hết! Để xem cô ta còn chạy đường nào.”
Lai Hinh sờ tay vào chiếc hộp trong túi quần, năm viên bom mini cô mang theo giờ chỉ còn lại bốn. Mặc dù sức sát thương không lớn, nhưng nếu bị ném trúng, cũng có thể làm người đó tróc ra một tầng da. Cái này cùng với balo đều do một người chế tạo, bình thường được đặt trong hộp chống xốc đa chiều, có thể an tâm mang theo bên mình.
Đè xuống xúc động muốn lập tức dùng bom nả chết ai kia, Lai Hinh híp mắt nhìn hướng bờ sông. Lòng sông quá rộng, khoảnh cách hai bên bờ vượt quá độ dài dây thép, không thể nào đu người qua được. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Cô biết cách làm cho ai kia khó chịu rồi!
Lao Hinh bắn dây, liên tục đu qua năm, sáu cây lớn. Đám hổ bên dưới cũng lập tức phối hợp, chỉ cần là cây cô chạm vào, đều nhanh chóng bị đốn ngã. Lai Hinh đu người đến một nhánh cây lớn thì dừng lại.
Tô Nhiên Linh thấy vậy liền đắc chí ha ha cười lớn: “Thế nào, hết đường chạy rồi? Nhảy nhót liên tục như một con khỉ cũng không thoát được, chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, cây lớn lập tức bị ba hổ đồng loạt đâm tới, ầm ầm ngã xuống. Lai Hinh xoay người, môi phải khẽ nhếch, iếc mắt cho Tô Nhiên Linh một cái khinh thường.
Tô Nhiên Linh nhìn hướng cây ngã, hai mắt trợn lớn hét lên: “AAA, khốn kiếp!”
Cây ngã vươn ra hơn nửa lòng sông, Lai Hinh bắn dây tung người, lao vút qua bên bờ trước khi thân cây hoàn toàn chìm xuống. Cô thành công đáp xuống đất, tay phải tạo hình chữ V giơ lên trời vẫy vài cái rồi lao vút vào rừng sâu.
Mọi người đều bị diễn biến trước mặt dọa cho hết hồn. Ba người vừa rồi tông ngã cây càng là có cảm giác tội lỗi. Vốn chỉ muốn tranh công trước mặt Nữ Thần, không ngờ lại làm cho giống cái đó chạy mất. Bọn họ cũng đâu có ngờ, giống cái đó lại thông minh như vậy chứ, lại lợi dụng việc bọn họ đốn cây để qua bên bờ.
Tô Nhiên Linh tức giận đến dậm chân, chợt nhận ra mọi người còn đang nhìn mình, mới thẳng người làm bộ bình tĩnh. Đáng tiếc, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống kia đã hoàn toàn bán rẻ cô ta. Tô Nhiên Linh liên tục trấn an bản thân:
‘Chạy thoát thì sao chứ? Rừng núi rộng lớn nguy hiểm như vậy, chỉ sợ không quá mấy ngày, đã thành bã thịt trong miệng thú dữ rồi!’
Lại nghĩ đến những ngày tươi đẹp tiếp theo, tâm trạng Tô Nhiên Linh liền tốt hơn hẳn. Khóe miệng cong cong, cô ta xoay người, cao ngạo nên bước về tộc.
‘Từ bây giờ, tộc Hổ này là địa bàn của Bích Trâm tôi!’
—–
Tá: “Chấm dứt thời gian nhàn nhã tươi đẹp, bắt đầu thời kỳ ăn lông ở lỗ. Tội con tui quá mọi người ơi” *Tung bông*
Lai Hinh giơ lên bàn tay kẹp chặt bốn quả bom mini: “Giờ má muốn gì?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!