Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 8: Ôi Bờ Mông!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 8: Ôi Bờ Mông!


Càng đến gần con sông, mùi tanh càng bốc lên nồng nặc, những tiếng quẫy đạp không ngừng truyền đến.

Mặt sông như được chia làm hai nửa. Bên trái là một màu trắng đục như rượu gạo, bên phải lại là màu đen bóng bẫy như nhớt xe.

Hai màu liên tục va đập vào nhau. Khốc liệt đến nỗi hình thành nên một khối lớn nhô cao trông như chiếc cầu cá bắt ngang qua sông.

Ba người Lai Hinh đều bị hình ảnh trước mắt này làm cho chấn động. Tô Nhiên Linh tròn mắt cảm thán:

“Cứ như là cầu ô thước trong truyện cổ tích vậy.”

“Chỉ có điều là hơi có chút máu tanh!” – Lai Hinh gật đầu tán thành nhưng lời nói ra liền bị Tô Nhiên Linh trừng cho một cái.

“Không phải sao?” – Lai Hinh dựng cao người chỉ vào đống xác cá nằm lai láng trên mặt đất gần sông.

“Xem kìa! Trắng có, đen có, trước có, sau có, bờ bên này có, bên kia cũng có. Chậc chậc, thật thảm thương.”

Mặc dù còn cách gần trăm mét nhưng có lẽ Tô Nhiên Linh này không lòa đến mức không thấy đươc xác cá chứ?

Tô Nhiên Linh quay đầu không thèm nhìn, từ chối cho ý kiến – Cái con người sát phong cảnh này!

Jenny nhìn một màn này chỉ biết cười trừ, đợi một lúc không còn ai nói gì mới hơi không xác định hỏi:

“Vậy… chúng ta qua sông bằng cách nào?”

Câu hỏi vừa ra, Nhanh Nhảu đã dành trước trả lời:

“Lúc bình thường thì có thể dễ dàng bơi qua sông. Nhưng lúc này nếu muốn qua sông, thì chỉ có con đường duy nhất là đạp lên khối cá nhô cao kia thôi.”

Diệp Lục gật đầu: “Khi mặt trăng lên tới đỉnh, sức mạnh của Nguyệt Ngư được đề lên tối đa. Nhật Ngư sẽ tạm thời rút về lãnh thổ của mình. Đợi đến khi mặt trăng đi qua, mới lại tiếp tục bơi ra nghênh chiến.”

Cự Phách ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã lên cao, ra giọng thúc giục: “Chúng ta phải nhanh lên thôi. Mặt trăng sắp lên đến đỉnh rồi!”

“Ể, vậy thì sau khi mặt trăng đi qua chúng ta cũng có thể qua sông mà! Cần gì phải gấp gáp như vậy?” – Jenny nghe hai người nói xong thì bật thốt lên.

Lời vừa nói ra thì Bạch Phong đang chạy phía trước đột ngột vòng lại, đánh mạnh về phía bụi cây bên hông Cự Phách. Chỉ nghe cậu ta gầm lên một tiếng, sau đó liền mồm đầy máu tha ra một con lợn rừng không hề nhỏ.

Như nhận ra gì đó, Lai Hinh lập tức cảnh giác nhìn khắp nơi xung quanh và phía sau.

Lũ mèo tưởng chừng như đã rút lúc nãy đang theo sát bọn họ ở phía xa. Không những thế, xung quanh còn có thêm nhiều động vật khác. Dựa vào đặc điểm và vóc dáng Lai Hinh có thể nhận ra được một số là Chồn, Cáo, thậm chí còn có cả Gấu… Số còn lại cô chưa hề gặp qua.

“Lạch Phạch…” những tiếng vỗ gió trên đầu không ngừng truyền tới, thu hút sự chú ý của đám người. Không biết từ lúc nào mà trên bầu trời đã xuất hiện hàng trăm con chim đang trực sẵn.

“Sống ở đây không phải mèo thì là những sơ thú bị đồng tộc ruồng bỏ. Làm sao bọn họ có thể bỏ qua “bữa tiệc” béo bở như thế này được.” Bạch Phong ném con lợn cho Cự Phách, nhìn lướt qua Jenny trầm giọng nói.

Ba người như bừng tỉnh. Đúng vậy, nơi nào có thức ăn, nơi ấy ắt có vật tiêu thụ. Đám cá dưới sông tranh đấu dẫn đến số cá chết tăng lớn, ắt sẽ dẫn dụ những động vật gần đây tới kiếm ăn.

Có câu “Nơi đông ắt có hỗn loạn”, nhiều thú săn mồi cùng tụ tập một chỗ chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp thiệt hơn. Nếu như bọn họ còn tiếp tục ở lại, dù cho có không muốn thì cũng sẽ bị kéo vào cuộc ganh đua này.

Chưa nói đến hai người Jenny và Tô Nhiên Linh chỉ là nữ giới chân yếu tay mềm, không có sức chiến đấu. Nếu như chỉ có mỗi đám người Bạch Phong, với sáu người bọn họ thì cũng chưa chắc đã có thể chịu được mấy trăm thú cùng lúc thi nhau tranh đoạt.

Cách tốt nhất chính là nhân lúc cuộc chiến chưa bắt đầu, tránh xa khỏi vòng tranh đấu.

Nhận thức được sự việc nghiêm trọng, ba người cũng không lại tiếp tục hỏi nhiều. Đều im lặng phối hợp với đám Bạch Phong, chỉ cầu mong bọn họ có thể thuận lợi qua sông trước khi đàn Nhật Ngư rút đi.

“Gầm Gầm Gầm”

Bên kia sông vọng đến những tiếng gầm lớn.

“Là bọn họ, bọn họ đến rồi.” Nhanh Nhảu reo lên vui sướng, cũng hướng đầu sang sông gầm lên hai tiếng. Rồi nhanh chóng tăng tốc chạy lên phía trước.

Đám Bạch Phong cũng lần lượt gầm lên, như bắt được tín hiệu. Lai Hinh lại nghe được từng đợt tiếng gầm lớn vọng trở lại. Nếu đoán không lầm thì bên kia sông chắc hẳn là đồng bọn của họ. Cả hai đang trao đổi tin tức cho nhau.

Lai Hinh lại lần nữa cảm thán, đám động vật này cũng thật thú vị. Cứ gầm gầm gừ gừ vài tiếng là hiểu được đối phương muốn nói gì. Chả bù con người các cô, nhiều khi nói đến nước miếng khô khốc, tuyến nước bọt ngừng hoạt động thì đến cuối cùng vẫn cứ tròn mắt nhìn nhau trân trân.

“Oh My God!” – Lai Hinh bật thốt lên kinh ngạc.

Nhìn từ xa thì không cảm nhận được. Nhưng đến gần mới thấy, đám cá này quả thực rất khốc liệt.

Lai Hinh nhìn những xác cá lai láng, có con thì mất bụng, có con chỉ còn mỗi phần đuôi đang quẫy đạp. Có con lại chừa lại nửa cái đầu với cái miệng đang liên tục mở ra đóng vào. Trên sông, đám ca với hàm răng dài ngoẵng nhọn hoắc như răng cưa đang không ngừng cấu xé lẫn nhau. Tưởng tượng chỉ cần bị nó cắn trúng một cái là cũng đủ đi thăm một lượt tám đời tổ tiên.

Lại nhìn về phía Tô Nhiên Linh sắc mặt trắng bệt đang ngồi co rút trên lưng Hắc Thạch, Lai Hinh có chút buồn cười, chỉ chỉ cái mớ hỗn loạn trước mắt: “Êy, cầu Ô Thước của cô…”

Rồi lại giơ nắm tay làm hành động like “Đẹp!”

Diệp Lục hết nói nổi, giống cái này không những thích động tay mà còn rất thích gây thù oán.

Lại nhìn về phía Jenny trên lưng Nhanh Nhảu.

Xem xem giống cái nhà người ta, vừa xinh đẹp lại hiền lành….

Jenny thấy vậy cũng học theo, đưa nắm tay tạo like về phía Tô Nhiên Linh, gật đầu: “Đẹp!”

Diệp Lục nhắm mắt từ chối không thèm nhìn.

Tô Nhiên Linh giận đến nghiến răng nhưng lại chỉ có thể co người im lặng. Hắc Thạch cõng cô qua sông đầu tiên, cô cũng không muốn lộn xộn rồi rớt xuống làm mồi cho đám cá ghê tởm này.

Hắc Thạch lùi lại vài bước lấy đà, không mấy khó khăn liền nhảy lên “chiếc cầu cá” cao gần hai mét. Chân vừa chạm cầu, cậu ta liền lập tức phóng nhanh về phía trước.

Tiếp đến là Nhanh Nhảu cũng cõng Jenny nhảy lên, rồi đến Diệp Lục và Lai Hinh. Tia Chớp, Bạch Phong và Cự Phách đi cuối cùng.

Đám cá bên dưới có vẻ rất tập trung vào cuộc chiến, không mấy để ý đến sự có mặt của bọn họ. Nhưng có một vài con lại hơi ngứa đòn, há miệng nhảy lên đớp về phía Lai Hinh, hiển nhiên liền bị cô đập trở lại sông.

Cuối đầu nhìn xuống, đám cá này to hơn Lai Hinh tưởng rất nhiều, cô lấy tay ướm thử, cũng phải lớn gần ba gang tay.

Một con cá trắng bị cá đen cắn chặt đuôi đến chảy máu. Cá trắng đang không ngừng vùng vẫy muốn hất cá đen ra. Lai Hinh thấy nó có chút tội nghiệp, lúc Diệp Lục chạy ngang qua bèn dùng côn chọt rớt cá đen. Ai ngờ cá trắng vừa được giải thoát liền quay lại một ngụm cạp đứt đầu cá đen.

Lai Hinh nhìn một màn này thoáng có chút run rẩy. Nhìn về phía cây côn trên tay, không hiểu sao lại đột nhiên có chút chột dạ. Cô chùi chùi đầu côn còn dính ít nước lên lưng Diệp Lục, rồi lặng lẽ tách ra thu về sau lưng.

Nam mô, thiện tai, thiện tai. Thế giới này thật đáng sợ!

Diệp Lục cảm giác lưng có chút ngứa, muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại sợ bất cẩn ngã rớt. Chỉ có thể đè lại nghi hoặc trong lòng, tiếp tục chạy.

Giống cái này lại làm gì lông hắn nửa rồi?

Ba người Bạch Phong, Tia Chớp và Cự Phách đi sau vừa vặn thấy được một màn này, khóe miệng không khỏi có chút co rút.

Hắc Thạch và Tô Nhiên Linh đã an toàn đến được bờ bên kia, đang nói chuyện với một vài người nào đó.

Không lâu sau Nhanh Nhảu và Jenny cũng đến nơi. Đến lượt Diệp Lục, Lai Hinh không hiểu là vì mình quá đen đủi hay là đám cá đen quá mang thù.

Ngay lúc Diệp Lục chuẩn bị tiếp đất thì bị một con cá đen cắn mạnh vào chân, mất đà ngã lăn từ trên “cầu cá” xuống.

Lai Hinh không tốt hơn là bao, bờ mông trực tiếp ôm lấy mặt đất, bừng bừng nở hoa.

Tô Nhiên Linh được một phen ôm bụng cười lớn. Jenny nhanh chóng chạy đến đỡ Lai Hinh đứng dậy. Động tác dịu dàng quan tâm, nhưng khóe miệng lại không ngừng giật lên giật xuống.

Lai Hinh nhịn đau trợn tròn mắt. Đúng là nghiệp quật tới mau. Ôi bờ mông!

“Nhanh lên, mặt trăng đã lên tới đỉnh rồi!”

Sau lưng truyền đến từng trận ồn ào. Lai Hinh ôm mông quay lại nhìn xem, quả nhiên như lời Diệp Lục kia nói lúc nảy.

Đàn cá trắng đang ào ào rút nhanh như thác đổ. Bên cá đen lại không ngừng lấn sâu nhào đến. “Cầu cá” liên tục dời sang bên phải làm đám Bạch Phong di chuyển vô cùng khó khăn.

Tia Chớp dựa vào sự nhanh nhẹn và linh hoạt đã đến nơi, nhưng còn Bạch Phong và Cự Phách vẫn đang bị đàn cá làm chao đảo bốn phía.

“Cầu cá” càng lúc càng hạ thấp, một số cá đã quay sang tấn công làm hai người bị thương không ít. Trên người còn bị vài con cắn chặt không buông.

Lại càng hạ thấp, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ bị kéo theo làm mồi cho cá mất. Nhưng có lẽ là cô đã lo nghĩ quá nhiều.

Bạch Phong thấy “cầu cá” sắp tan liền một mồm ngoạm lấy con lợn trên lưng Cự Phách ném về phía trước. Món mồi ngon nhanh chóng thu hút sự chú ý của đàn cá, bọn chúng tụ lại cắn xe tranh nhau con heo tạo nên một khối lớn nhô cao như mõm đá.

Chỉ chờ có vậy, Bạch Phong và Cự Phách nhanh chóng đạp lên “mõm đá”, dễ dàng đáp lên bờ.

Lai Hinh có chút tiếc nuối: “Còn tưởng là lúc về sẽ được ăn lớn nướng chứ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN