Hắc Viêm Tước nhẹ vỗ về mái tóc dài màu bạc của cô, yêu chết bộ dáng sau khi hoan ái của cô.
“Tước, em hỏi anh…, Trong trăm họ Trung Quốc có họ Béo sao?” Khấu Lê Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Không phải em nói anh là người nước ngoài sao? Bây giờ hỏi anh trăm họ Trung Quốc, em cũng là ‘người’ Trung Quốc mà không biết xấu hổ sao?” Hắc Viêm Tước cười nhẹ trêu chọc nói.
Khấu Lê Lạc không vui cắn một cái ở trước ngực anh: “Em sống mấy năm? Anh sống mấy năm?Anh là một lão yêu quái sống lâu như vậy, dường như đã trải qua tất cả biến đổi của lịch sử, lại đi du lịch khắp nơi, đương nhiên là anh sẽ biết nhiều hơn em, đây không phải là học vấn của anh phong phú, chủ yếu là anh chiếm ưu thế về thời gian!”
Hắc Viêm Tước hơi nhếch mày kiếm, nhìn về phía cô gái chơi lửa trước mắt: “Tiểu giặc lùn, anh thấy tinh thần của em cũng không tệ lắm, chúng ta lại làm vài lần?”
Khấu Lê Lạc lắc lắc đầu: “Không muốn, anh đã muốn rất nhiều lần rồi.”
“Không muốn cũng phải muốn, ai kêu em cắn loạn.” Hắc Viêm Tước xoay người đè lên người cô lần nửa, bắt đầu trêu chọc dục vọng của cô.
“Hắc Viêm Tước, anh còn biết nói lý lẽ nửa không hả ?” Khấu Lê Lạc hét to.
“Không, cho nên em có thể ngậm miệng rồi.”Hắc Viêm Tước cúi đầu hôn môi cô.
“Từ từ! Anh trả lời câu hỏi của em trước đã. . . . . .” Khấu Lê Lạc quay đầu né tránh nụ hôn của anh.
“Không có Béo, chỉ có Bàng, mẹ của quả cầu thịt nhỏ kia họ Bàng, tên Đô Đô, cha họ Viên, tên Tịnh Lưu, là tổng giám đốc tập đoàn Viên thị, anh đã tiết lộ tin tức quả cầu thịt nhỏ ở đây cho anh ta rồi, chẳng bao lâu anh ta sẽ tới, mà chúng ta là người cứu mạng quả cầu thịt nhỏ thì em có thể đưa ra yêu cầu báo ơn rồi.” Hắc Viêm Tước nói xong rất nhanh, nâng mặt cô lên hôn lên môi của cô. . . . . .
“Ưm. . . . . .” Khấu Lê Lạc phát ra tiếng than nhẹ mập mờ, bị ép đáp lại nụ hôn bá đạo của anh. . . . . .
Phòng ngủ mới vừa ‘tắt lửa’ không lâu, lại bắt đầu ‘bốc cháy’. . . . . . Đây là củi khô lửa cháy, cũng không thể dập tắt a. . . . . .
Tầng cao nhất tập đoàn Viên thị, văn phòng tổng giám đốc.
Viên Tịnh Lưu nhìn tấm thẻ trên tay, con ngươi sắc bén không giận mà uy hiện ra vẻ phức tạp, ( Viên tiên sinh, muốn biết chỗ ở của con gái, sáng mai 9 giờ, chờ ở cửa Viên thị. ) chỉ thấy anh lấy ra một cái túi kín từ trong ngăn kéo ra để tấm thẻ vào, cầm lấy điện thoại, ấn mấy con số: “Thịnh Duệ, vào đây một chút.” Nói xong cúp điện thoại, thuận tay cởi bao tay y tế trên tay ra, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch tay.
‘cốc cốc cốc’ một loạt tiếng đập cửa vang lên: “Cha nuôi, là con.” Một giọng nam từ tính truyền đến.
“Vào đi.” Viên Tịnh Lưu đi ra phòng vệ sinh, ngồi ở trên ghế xoay, dùng tay chỉ cái túi kín trên bàn: “Thịnh Duệ, điều tra về tấm thẻ này cho cha, nhìn xem có vân tay hoặc là manh mối khác hay không.”
Người thanh niên được gọi là Thịnh Duê này, tên đầy đủ là Na Tịch Thịnh Duệ, bộ dáng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, có một mái tóc dài đen bóng, chỉ dùng một cái dây cột qua loa, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén che dấu ở dưới kính mắt viền kim loại vàng, làn da trắng nõn, lông mi dài dài, cái mũi vểnh cao, đôi môi khiêu gợi, phối trên thân hình thon dài, làm cho người ta có ảo giác khó phân cao thấp, rất ít thanh niên có khuôn mặt hợp với mái tóc dài, nhưng mà cậu lại hợp, mà còn rất hợp nửa, giống như một công tử quý tộc đi ra từ truyện tranh, tao nhã mà phóng khoáng.
Chỉ thấy cậu đưa tay lấy túi kín, nhìn nhìn: “Cha nuôi, vẫn chưa có tin tức của Cổn Cổn , tấm thẻ này đại biểu cho cái gì? Là bắt cóc tống tiền sao? Hay là là một cái bẫy? Ngày mai cha phải đi sao?”
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cậu, giữa lông mày nhíu chặt: “Cha muốn trước ngày mai, con có thể nói cho cha biết, nếu thật sự không điều tra ra được cái gì thì cũng không còn cách nào, là bắt cóc cũng được, cạm bẫy cũng được, chỉ cần có một chút hi vọng, cha cũng sẽ không buông tha, ngày mai cha sẽ đi, Thịnh Duệ, nếu cha xảy ra chuyện gì, công ty liền giao cho con, còn có Đô Đô, giúp cha chăm sóc cô ấy.”
“Không thể, con sẽ không để cho cha gặp chuyện, để con đi cùng cha.” Na Tịch Thịnh Duệ kiên định nhìn về phía anh.
“Không, con ở lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . . . . .” Viên Tịnh Lưu lắc lắc đầu.
“Cha nuôi, Nếu Cổn Cổn thật sự ở đó, cha xảy ra chuyện gì, ai sẽ tới cứu em ấy, cho nên đưa con theo đi, con sẽ dùng tính mạng bảo vệ Cổn Cổn.” Na Tịch Thịnh Duệ bình tĩnh nói.
Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn cậu: “Vậy được rồi, nhưng con phải đồng ý với cha, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng con và Cổn Cổn, không được gắng gượng.”
“Con biết, vậy con đi điều tra thêm về tấm thẻ trước, nhìn xem có manh mối gì hay không.” Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt nói.
“Đi đi.” Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.
Sau khi bóng dáng Na Tịch Thịnh Duệ biến mất khỏi phòng, anh mới mệt mỏi dựa vào ghế xoay, ngón tay thon dài che mắt lại. . . . . . Cổn Cổn, ngàn vạn lần con không thể xảy ra chuyện a. . . . . .