Viên Cổn Cổn nhìn nhìn anh, quay lưng lại không nói lời nào.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bóng lưng quật cường của cô, ma xui quỷ khiến đưa tay ôm cô vào trong long “Em thật xấu.”
Viên Cổn Cổn cứng đờ, nhỏ giọng nói “Xấu thì xấu, không cần gả cho anh.”
“Ai sẽ lấy em? !” Hắc Viêm Triệt đưa tay bóp chặt mặt cô.
“Ai cần anh lo!” Khóe mắt Viên Cổn Cổn chứa nước mắt.
“Hả? Em đang nói chuyện với ai?” Hắc Viêm Triệt không vui nhíu mày.
Viên Cổn Cổn chép miệng, lẳng lặng nhìn anh.
Bàn tay của Hắc Viêm Triệt ‘tàn sát bừa bãi’ trên mặt cô, nhìn mặt cô bị anh bóp đến đỏ rực, tâm trạng vô cùng tốt.
Viên Cổn Cổn nhăn mặt nhíu mày, trốn tránh móng vuốt ma quỷ của anh.
“Lại trốn? !” Hắc Viêm Triệt không vui nhìn cô.
“Đây là mặt của tôi.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng nói.
“Bây giờ là của tôi.” Hai tay của Hắc Viêm Triệt cùng bóp chặt hai bên mặt của cô, còn kéo kéo ra ngoài .
“Vì sao?” Viên Cổn Cổn đưa tay đẩy anh ra, nhưng mà tốn công vô ích.
“Bởi vì bây giờ em là nữ giúp việc của tôi, trong ba năm, bất cứ thứ gì của em đều đã thuộc về tôi, đều thuộc phạm vi cai quản của tôi.” Hắc Viêm Triệt nói điều đương nhiên.
“Thiếu gia, tôi muốn về nhà có được hay không?” Viên Cổn Cổn nhìn anh lấy lòng.
“Không được.” Hắc Viêm Triệt buông tay ra, chọc chọc khuôn mặt hồng hồng của cô.
“Vì sao a? Tôi nhớ anh Duệ, nhớ cha mẹ, nhớ đám động vật nhỏ của tôi.” Viên Cổn Cổn sốt ruột vỗ vỗ bờ vai của anh.
Tâm trạng Hắc Viêm Triệt vốn rất tốt nhưng bởi vì hai chữ anh Duệ liền biến mất không thấy tăm hơi, đẩy cô ra, lạnh giọng nói “Đó là chuyện của em, không liên quan tôi.”
“Tôi muốn về nhà!” Viên Cổn Cổn khóc nức nở kiên trì nhìn anh.
“Ba năm sau, em có thể cút đi!” Hắc Viêm Triệt hét lớn một tiếng, đứng lên đi ra ngoài, ‘ầm’ một tiếng, cửa đóng lại.
Viên Cổn Cổn ngồi ở trên giường, nhìn cửa lớn. . . . . . Sao anh luôn như vậy. . . . . . Không phải là lạnh như băng thì là hung dữ, rõ ràng một giây trước tâm trạng cũng không tệ, một giây sau liền nổi giận. . . . . . Người gì vậy chứ!
————-
Thiếu gia và Cổn cổn chiến tranh lạnh. . . . . . Chuyện này đã là ‘bí mật’ mà mọi người trên dưới nhà họ Hắc đều biết, mấy ngày nay, ‘khí ép’ trong nhà họ Hắc vẫn rất thấp, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, sợ bị làm ‘nơi trút giận’, đương nhiên rồi, thiếu gia không muốn lấy Cổn Cổn trút giận, thì nhất định sẽ hành hạ bọn họ a. . . . . . Thấy anh quá thương tiếc Cổn Cổn a, một vết thương nhỏ liền không để cho cô làm việc, còn để cho cô ở trong phòng nghỉ ngơi, giống như là cô vừa bệnh nặng mới khỏi vậy. . . . . . Nói anh không thích cô, đoán rằng cũng chỉ có một mình anh tin, nói cái gì mà ‘em chết thì không có người làm nô dịch cho tôi’, nghe kỹ một chút. . . . . . Đây là giấu đầu lòi đuôi, ngây thơ, quá ngây thơ!
Phòng sách.
Tinh thần của Hắc Viêm Triệt không ổn định nhìn nhìn tài liệu, một lúc sau, ngẩng đầu nhìn Á Tư đang đứng thẳng “Kêu Viên Cổn Cổn tới đây.”
“Dạ” Á Tư cung kính khom lưng, đi ra ngoài.
Hắc Viêm Triệt tiếp tục dời mắt lại trên tài liệu, trong lòng miệt mài theo đuổi loanh quanh, bởi vì không nhìn thấy người nào đó mà phiền lòng nóng nảy.
Trong căn phòng màu hồng.
Viên Cổn Cổn ôm gói khoai tây chiên tựa vào đầu giường xem tivi, ăn một cái kêu một cái rất vui vẻ, từ khi đến nơi này, cô liền mất đi cơ hội ăn đồ ăn vặt, mỗi ngày vội vàng hầu hạ cái tên thiếu gia có khuôn mặt thiên sứ mà lòng dạ ác ma kia, cũng chưa từng thả lỏng một phút nào. Đột nhiên, có tiếng đập cửa vang lên, giọng nói dễ nghe của Á Tư truyền đến “Cổn Cổn em ở đâu?”
“Em ở đây, anh vào đi anh Á.” Viên Cổn Cổn đặt khoai tây chiên ở đầu giường, vui vẻ nói.
Á Tư mở cửa, đi đến cạnh cô, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười tít mắt của cô, nhẹ giọng nói “Tay có khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Viên Cổn Cổn đứng lên cầm một cái ghế đặt ở trước mặt anh ta.
“Em và thiếu gia giận nhau sao?” Á Tư ngồi xuống, dịu dàng nhìn cô.
“Không có. . . . . .” Viên Cổn Cổn cầm lấy khăn tay lau bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ.
“Thật vậy sao?”
Viên Cổn Cổn im lặng một chút, cúi đầu “Em muốn về nhà nhưng thiếu gia không cho phép.”
Á Tư cười cười, nhẹ giọng nói “Cổn Cổn, em cảm thấy bộ dáng của thiếu gia có xinh đẹp không?”
“Đẹp, em chưa từng gặp ai đẹp như vậy.” Người nào đó cực kỳ thành thực, gật gật đầu.
“Em cảm thấy thiếu gia là người xấu sao?” Á Tư tiếp tục hỏi.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu.
“Không phải hay là không biết?”
“Không phải.” Viên Cổn Cổn cầm bình nước từ trong tủ lạnh đưa cho Á Tư.
“Vậy em có thích ngài ấy hay không?” Á Tư nhận bình nước, nhẹ giọng hỏi.
“Em vốn không có ghét anh ấy a, là anh ấy luôn chán ghét em, khi dễ em.” Viên Cổn Cổn chép miệng, ngồi trở lại trên giường.
“Đứa ngốc, em không biết là thiếu gia đối với em cực kỳ đặc biệt sao?” Á Tư nhẹ cười ra tiếng.
“Là cực kỳ đặc biệt, đặc biệt xấu.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu.
“Em a…. . . . . .” Á Tư cười lắc lắc đầu.
“Anh Á, anh tìm em có chuyện gì sao?” Viên Cổn Cổn cười bắt lấy tay anh ta, bắt đầu lắc lắc , đối với người đàn ông giống anh Duệ này, cô luôn luôn rất thân thiết.
“Không có chuyện gì, chỉ đến hỏi thăm em.” Á Tư cười sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng nói.
“Chúng ta chơi cờ bay trên không có được hay không?” Viên Cổn Cổn vừa nói vừa lấy một hộp cờ bay từ ngăn kéo ra.
“Được.”
Viên Cổn Cổn vui vẻ trải bàn cờ giấy lên trên giường, bắt đầu chơi cùng với anh.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đột nhiên Á Tư đứng dậy, cũng không biết sao lại thế này, giống như bị ghế dựa đụng một cái, nghiêng một cái đè trên người Viên Cổn Cổn , đôi môi khêu gợi môi còn kề sát trên mặt của cô.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, đứng ở tại chỗ, không biết nên làm cái gì. . . . . .
“Các người đang làm cái gì?” Một câu hỏi lạnh băng truyền đến, theo bản năng Viên Cổn Cổn nhìn về phía cửa. . . . . . Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú tóc trắng mắt tím, lạnh lùng nhìn bọn họ. . . . . Thiếu gia. . . . . .