Nuông Chiều Em Đến Nghiện - Chương 588
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Nuông Chiều Em Đến Nghiện


Chương 588


Thẩm Tử Dục thấy thế, không khỏi bật cười nói: “Anh họ, †ại sao lại anh lại hèn thế?”

“Tôi hèn sao?” Cố Thanh Chiêu không vui, trực tiếp đáp trả: “Cậu không hèn thì cậu đến ôm đi. Đến đi”

“Được đó, em sẽ ôm cho anh xem” Thẩm Tử Dục đứng lên, bước tới.

“Tử Dục, anh…”

Ngay lúc Tiêu Diệp Nhiên cho rằng anh ta thật sự muốn đi qua ôm mình thì vội vàng muốn mở miệng khuyên anh †a đừng làm chuyện điên rô, tránh cho Mặc Đình không Vui.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã thấy Thẩm Tử Dục ôm chầm lấy Cố Thanh Chiêu.

Toàn bộ phòng ăn im lặng như tờ.

Nhìn hai người đàn ông ôm chầm nhau, khóe mắt Tiêu Diệp Nhiên giật giật.

Có mùi đam mỹiI

“Mẹ kiếp, hai người các anh có thể để ý đến cảm nhận của chúng tôi một chút được không?” Ứng Tiêu Tiêu là người lên tiếng phản đối trước.

Cô vừa hét lên đã khiến Cố Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục. nhanh chóng tách ra.

Cố Thanh Chiêu run lập cập, vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dục: “Sao cậu ôm tôi?”

Thẩm Tử Dục xòe tay ra: “Là anh bảo em ôm anh”

“Tôi là bảo…” Cố Thanh Chiêu quay đầu, muốn giơ tay chỉ Tiêu Diệp Nhiên, vừa vặn đối diện với ánh mắt sắc bén của anh trai mình, lời vừa khóe miệng lại nuốt xuống, thế là ngượng ngùng sửa lại: “Không sai, tôi là bảo cậu ôm tôi”

“Sao anh hèn thế?” Ứng Tiêu Tiêu nguýt anh ta một cái thật dài.

Cố Thanh Chiêu cười gượng: “Vâng, tôi hèn như thế đấy” Ứng Tiêu Tiêt Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười giảng hòa: “Được rồi, ầm ĩ xong rồi, bây giờ chúng ta vào chuyện chính đi”

Cô vừa nói xong, vẻ mặt của Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ khó khăn lắm mới thả lỏng được một chút trong nháy mắt lại căng ra.

Tiêu Diệp Nhiên không khỏi thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Tiêu Tiêu, An Kỳ, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần phải căng thẳng như thế”

“Không có gì để nói.” Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.

Tống Anh Kỳ nhếch môi, không nói một câu.

“Tiêu Tiêu” Tiêu Diệp Nhiên hơi trừng mắt với cô: “Cậu đã nói với tớ rồi, cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với An Kỳ, đừng khiến tớ thất vọng”

Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Tống An Kỳ, bũi môi nói: “Được rồi, tớ sẽ cố hết sức để nói chuyện với cô ta.”

Vừa nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của Tống An Kỳ thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi cũng cong lên.

Nếu Tiêu Tiêu đã nói như có nghĩa là cô đã không còn tức giận như vậy nữa rồi. Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: “Như vậy không phải được rồi sao? Nào, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn cơm xong thì từ từ nói”

Cô cầm đũa gắp miếng cá để vào bát Tiêu Tiêu: “Đây là cá tuyết mà cậu thích ăn nhất”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN