Nương Nương Khang - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Nương Nương Khang


Chương 24


Lý Trình Tú co người lại, chỉ cái cửa sổ sát đất phía sau bọn họ, nói “Rèm cửa sổ…”

Thiệu Quần bịt tai không nghe, tay vòng qua sau eo cậu, lột chiếc quần lót duy nhất còn lại trên người.

Từ đầu tới chân Lý Trình Tú hồng như tôm luộc chín muồi vậy.

“Thiệu Quần, cửa sổ…”

Thiệu Quần cúi đầu ngăn miệng cậu lại. 

Thân thể Lý Trình Tú bị chìm vào chiếc ghế sofa da màu be, cả người trần truồng khiến cậu vô cùng xấu hổ, theo bản năng muốn cuộn tròn cơ thể mình lại, Thiệu Quần đè hai tay cậu lại, dùng đầu gối mở hai chân cậu ra, quỳ một chân xuống giữa hai chân cậu.

Lý Trình Tú bị hắn hôn đến không thở nổi, cậu không quen thuộc với kỹ xảo đáp lại nụ hôn của người khác nên chỉ có thể cứng ngắc nhận lấy cướp đoạt của Thiệu Quần, ngay cả cổ cũng không dám động một cái.

Chờ Thiệu Quần hôn đủ rồi buông cậu ra, cậu vẫn không quên bọn họ đang ở phòng khách, nhỏ giọng nói “Đừng ở chỗ này”.

Thiệu Quần dắt khóe miệng cười một tiếng, “Nhất định phải ở chỗ này làm, nơi này ánh sáng tốt, tôi muốn nhìn anh thật kỹ một chút, tôi cũng muốn anh nhìn tôi thật kỹ luôn.”

Lý Trình Tú che mắt bằng tay, run rẩy nói, “Nhìn gì chứ.”

Thiệu Quần nhanh nhẹn cười, “Nhìn người đàn ông đầu tiên của anh.”

Thiệu Quần gỡ tay Lý Trình Tú ra, một đôi mắt đầy ắp tình dục thẳng tắp nhìn vào ánh mắt lảng tránh của cậu, khiến cậu có chút ngượng ngùng và sợ hãi.

 Lý Trình Tú xoay cổ, lông mi run rẩy nhanh chóng, đôi mắt nhìn vào những viên gạch sáng trên sàn nhà, cổ trắng như tuyết căng ra, cục xương nổi lên ở cổ họng nhô ra. Thiệu Quần cúi đầu cắn cổ cậu một cái, nửa đùa nửa uy hiếp nói, ” Chờ tôi, không được nhúc nhích, dám động tôi liền ôm anh lên sân thượng “làm” anh.”

Lý Trình Tú nhắm hai mắt thật chặt lại.

Thiệu Quần đứng dậy đi vào phòng tắm, cầm lấy dầu bôi trơn và bao cao su ra. 

Lúc về, hắn nhìn một cái, Lý Trình Tú lại cuộn tròn lại, nửa ngồi dậy, nhưng vẫn không dám cử động nằm trên ghế sofa.

Thiệu Quần mò theo cái bắp đùi bóng loáng của cậu, sau đó vỗ mông cậu, “Bảo bối, giương hai chân  ra.”

Lý Trình Tú cánh mũi nhẹ nhàng vỗ cánh, cầu khẩn nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần toét miệng cười một tiếng, “Xấu hổ như vậy à.”. Hắn nắm đùi Lý Trình Tú, tách hai cái đùi ra trong tiếng kêu sợ hãi của cậu.

“Thiệu Quần!”

Đèn phòng khách mặc dù là màu sắc ấm áp nhưng lại vô cùng sáng. Hắn nhìn thân thể cậu, một chi tiết cũng không bỏ qua.

Thiệu Quần bôi dầu bôi trơn đầy tay, “tìm kiếm” trong cái đùi cậu.

Lý Trình Tú mặc dù đã làm xong chuẩn bị, nhưng lúc này vẫn run sợ lẩy bẩy.

Thiệu Quần một tay trấn an vuốt ve eo cậu, một tay ở trên mông cậu tỉ mỉ xoa xoa chuẩn bị, ngón tay đâm vào cái “động thịt” đóng chặt kia, từ từ cắm vào.

“A!” Lý Trình Tú bật dậy, vặn vẹo eo một cách khó chịu, nước mắt trào ra đầy khóe mắt, cậu dùng hai tay nắm thật chặt cánh tay của Thiệu Quần.

Thiệu Quần đè lên trước ngực cậu, ngăn cản cậu lộn xộn, “Thả lỏng đi, Trình Tú, thả lỏng thân thể đi.”

Lý Trình Tú đối với sự việc sắp diễn ra tràn đầy sợ hãi, vô luận như thế nào cũng không có cách nào để thả lỏng, cậu thấp giọng cầu khẩn, “Thiệu Quần, đau…” Cậu hy vọng Thiệu Quần có thể bỏ qua cho mình.

Thiệu Quần sờ khuôn mặt cậu một cái, “Bảo bối, đau thì nhịn một chút, làm nhiều lần thì sẽ hết đau thôi, tôi sẽ khiến anh sung sướng.”

Hắn dò xét tới cái “động thịt” dần dần thả lỏng xuống, cảm thấy Ok rồi, liền cởi quần rồi móc thứ đó của mình ra.

Lý Trình Tú chỉ nhìn một cái liền xanh cả mặt, cắn chặt môi, nhắm hai mắt lại.

Thiệu Quần đeo bao, nắm bảo bối lớn của mình di chuyển chầm chậm qua lại trên mông Lý Trình Tú, xức đều dầu bôi lên.

Lý Trình Tú bị hắn làm cho cả người run sợ không dứt, cặp mắt ướt át nhìn hắn.

Thiệu Quần dùng sức ấn đùi cậu mấy lần, ngăn chặn ý định muốn khép đùi lại của cậu, nâng mông cậu lên, nhắm ngay vào cái “động thịt” đang co rút kia mà cắm vào.

Lần này Thiệu Quần cũng không cho cậu nhiều cơ hội để thở dốc, hắn gắt gao cố định eo cậu, cứng rắn chen vào giữa. 

Lý Trình Tú thống khổ kêu lên.

Cảm giác bị xâm chiếm bởi dị vật ở cái nơi khó mở miệng ấy thực sự là không chỉ đau mà còn buồn nôn nữa…

Cậu cảm thấy cái mông mình như muốn phồng mở ra, Thiệu Quần không ngừng “xâm nhập” cơ thể cậu, thứ đó tựa như lưỡi dao sắc bén ở trong cơ thể cậu đâm loạn, cái loại xấu hổ và đau đớn đó khiến cậu hận không thể ngất xỉu.

“Thiệu Quần… Thiệu Quần…” Lý Trình Tú khóc thành tiếng, hai mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn Thiệu Quần.

Thiệu Quần cúi người hôn mặt cậu, “Không sao, một lát sẽ tốt hơn.”

Chính hắn cũng đau đến đầu đầy mồ hôi, chỗ này quả thực rất chặt, nếu như không mở rộng nơi này một chút, há chẳng phải sau này mỗi một lần làm hắn cũng phải phí nhiều sức mở rộng như vậy sau, thế thì không chết vì mệt mới là lạ.

Hắn không để ý đến tiếng khóc của Lý Trình Tú, nắm lấy mông tròn và đầy đặn của cậu, đẩy mạnh vào trong.

Lý Trình Tú kêu lớn một tiếng, cảm thấy nội tạng như vừa bị một cây gậy lớn đâm vào, khiến cậu chỉ muốn ói.

Thiệu Quần nghiến răng, từ từ rút ra “thứ đó” của mình rồi ấn mạnh đến tận cùng.

Lặp đi lặp lại mấy lần, hắn mới cảm giác được mình đã có thể tự do ra vào trót lọt, đồng thời cũng cảm nhận được khoái cảm dồn dập khi được ma sát trong “bức tường” chật hẹp này.

Mà Lý Trình Tú, ánh mắt đã đỏ hoe, tiếng gọi cũng dần dần không đúng lắm

Mấy người bạn tình trong quá khứ của Thiệu Quần đã quen với phong cách hung hăng xông pha này của hắn ta, thêm nữa kinh nghiệm về phương diện này của hắn rất là phong phú nên có nhiều người còn có thể học được cách phối hợp với phong cách khi làm chuyện đó của Thiệu Quần mà lấy được khoái cảm. Nhưng mà Lý Trình Tú thì cái gì cũng không biết, chỉ có thể xụi lơ thân thể, chịu đựng thống khổ.

Năm ngón tay thon dài của Thiệu Quần để lại trên đùi Lý Trình Tú mấy vết đỏ. Hắn gắt gao cố định Lý Trình Tú đang không ngừng giãy giụa liên tục để cho “lưỡi dao” sắc bén nóng bỏng của mình qua lại ra vào ở nơi ẩm ướt nóng thịt trong vách qua lại ra vào.

Một nửa đầu của Lý Trình Tú đã bị đẩy ra ngoài ghế sofa, cậu thống khổ ngước cổ lên, ngón tay nhéo ghế sa lon thật chặt.

Chiếc ghế sofa nặng nề cũng không ngừng rung chuyển bởi hành động cường liệt của Thiệu Quần, mà cái “động thịt” phải trực tiếp thừa nhận sức tấn công mạnh mẽ của Thiệu Quần đã hoàn toàn vô lực mở rộng ra, đem cái thứ co rút nãy giờ kia bao vây thật chặt.

Thiệu Quần đắm chìm trong tình dục, không cách nào tự kiềm chế, chỉ lo dùng sức đâm vào cho đến khi vui sướng phát tiết ra ngoài.

Hắn rút cái thứ đã mềm nhũn kia ra từ trong thân thể Lý Trình Tú, ném cái bao cao su đã ướt nhẹp xuống đất, thấy phía trên có dính chút máu.

Lại nhìn Lý Trình Tú một cái, không biết từ lúc nào cậu đã giơ tay chặn mắt mình lại, đầy mặt đều là nước mắt.

Thiệu Quần nắm tay Lý Trình Tú, nhìn đôi mắt khóc đến đỏ bừng, trong lòng có mấy phần không đành lòng, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm đích khóe mắt cậu.

Lý Trình Tú nức nở nói, “Thiệu Quần, thật, đau.”

“Tôi biết, ban đầu ai cũng đau, sau này thì tốt lắm.”

Lý Trình Tú dùng sức hít mũi, lắc đầu một cái.

Thiệu Quần vắt ngang người Lý Trình Tú, ôm cậu đứng dậy đivào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả cậu lên giường.

Lý Trình Tú vừa mới rơi xuống giường một cái lập tức kéo chăn, muốn giấu mình vào chăn.

Thiệu Quần giật cái chăn trong tay cậu ra, nằm xuống bên người cậu, trùm chăn lên cả hai.

Lý Trình Tú bị hắn ôm lấy từ phía sau lưng, sau lưng dán sát vào bộ ngực rắn chắc của Thiệu Quần.

Thiệu Quần vòng tay vào trong quần của cậu, cầm “thứ đó” mềm nhũn của cậu.

Lý Trình Tú khẽ nói một tiếng, “Đừng…”

Thiệu Quần cắn lỗ tai cậu, “Đừng nói chuyện, hãy cảm thụ thật tốt đi.”

Hắn nắm “thứ đó” của Lý Trình Tú nhẹ nhàng di chuyển, thứ đồ mềm nhũn trong tay cũng từ từ trở nên cứng rắn và nóng hơn.

Lý Trình Tú không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào, nhắm mắt lại cắn môi, hưởng thụ cảm giác phía dưới dần dâng lên khoái cảm.

Động tác trên tay Thiệu Quần càng lúc càng nhanh, hắn cảm thấy ham muốn của mình giống như một quả cầu tuyết vậy, càng để lâu càng to lớn, nó dường như sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, hắn cảm thấy trống rỗng, trên tay hắn rớt đầy giọt ****.

Sự chú ý của Lý Trình Tú chỉ tập trung vào trước mặt, cảm giác bị xâm lấn ngược lại cũng không mãnh liệt lắm.

Đằng trước của “phần dưới” đã hoàn toàn bị chinh phục bởi ham muốn tình dục, nhưng cái “động thịt” ẩm ướt mềm mại ở đằng sau lại không cách nào khép lại sau khi bị ngón tay Thiệu Quần đùa bỡn, hắn ta chọc loạn vào bên trong thăm dò.

Lý Trình Tú cảm giác mình và thân thể dần dần tách biệt, “chỗ đó” dâng lên một trận tê ngứa, có một loại  cảm giác quỷ dị từng đợt từng đợt từ chỗ đó xông thẳng lên não khiến cho cậu run sợ không dứt.

Thiệu Quần rút ngón tay ra, rút từ trong cái tủ đầu giường một cái bao cao su, nâng đùi Lý Trình Tú lên cao, dùng tư thế nghiêng người cắm vào lần nữa.

Lần xâm nhập này trót lọt hơn lần trước rất nhiều, Thiệu Quần một bên khuấy động dục vọng Lý Trình Tú, một bên mạnh mẽ rút ra cắm vào.

Lý Trình Tú cảm thấy mình sắp bị “đỉnh” đến đổ gục rồi, cậu bị cái người này một trước một sau tấn công liên tục, trong đầu một mảnh trống rỗng, thế giới cũng hỗn độn, ngoài trừ khoái cảm cũng chỉ còn khoái cảm mãnh liệt, thân thể bị dục vọng mãnh liệt này hành hạ, cả người không còn chút khí lực nào, ngay cả tiếng rên rỉ cũng dần khàn khàn nhỏ hơn.

Chiếc chăn che cơ thể hai người đã sớm rơi xuống giường, Lý Trình Tú bị đặt trong tư thế quỳ nhoài người về phía trước, cái mông vểnh thật cao, tùy ý Thiệu Quần ở trong cơ thể cậu hung mãnh ra vào, thứ vừa mới phát tiết qua lại có khuynh hướng ngẩng đầu.

Một buổi tối như vậy đã định trước là mất ngủ.

Hôm sau, Thiệu Quần tự mình cho gọi cho Trần lão bản giúp Lý Trình Tú từ chức.

Trần lão bản ở trong điện thoại tận lức nói xin lỗi, cũng nói đã bắt  mấy người kia và cả Trương quản lý từ chức rồi, Thiệu Quần hừ hừ đôi câu, từ chối cho ý kiến.

Dừa lão Trương quản lý

Để điện thoại xuống, nhìn biểu cảm buồn bã thất vọng của Lý Trình Tú, Thiệu Quần thế nhưng lại rất cao hứng.

Từ nay về sau Lý Trình Tú chỉ có thể ở nhà, như vậy khi nào hắn cần gặp cậu cũng đỡ phải chạy khắp nơi tìm người.

Thiệu Quần cười nói, “Anh cũng bận rộn lâu như vậy rồi, hiếm thấy có thể nghỉ ngơi một chút, thời gian này cứ dùng để nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lý Trình Tú gật đầu một cái, “Tôi sẽ nghỉ, mấy ngày, sau đó, tìm việc làm.”

Nụ cười trên mặt Thiệu Quần cứng đờ, “Cái này sau hẵng nói, công việc nào dễ dàng như vậy tìm.”

“Đúng vậy.” Lý Trình Tú thở dài, “Tôi đi, mấy khách sạn khác, hỏi một chút.”

Thiệu Quần qua loa lấy lệ gật đầu một cái, trong lòng nhớ kỹ tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một cửa hàng nào được phép thuê cậu.

Hắn móc ra một cái phong thư lớn từ túi xách công chuyện, đưa cho Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú cầm lấy phong bì nặng trĩu kia, nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Thiệu Quần giơ cằm lên một chút, “Thù lao của anh.”

Lý Trình Tú kinh ngạc nhìn phong thư trong tay, dày như vậy, bên trong phải có bao nhiêu tiền đây. 

“Quá nhiều.” Lý Trình Tú lẩm bẩm nói.

Thiệu Quần bật cười một tiếng, “Anh nên được, cầm đi.”

Cuộc sống hai người ở chung coi như chính thức bắt đầu.

Sau khi Lý Trình Tú nộp một vài bản sơ yếu lý lịch mà vẫn không có bất kỳ tin tức nào, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà.

Cậu không có bạn bè, cũngkhông biết cách lướt Internet, một khi rảnh rỗi thì chỉ có thể nhìn chằm chằm TV rồi ngẩn người, thật ra thì cũng không xem được bao nhiêu.

Mặc dù cậu không nói nhiều nhưng Thiệu Quần vẫn là người duy nhất cậu có thể nói chuyện cùng, cậu vẫn hy vọng được gặp hắn mỗi ngày..

Nhưng mà thời gian Thiệu Quần ở chỗ này cũng không hơn thường ngày, một tuần lễ cũng không biết hắn đi đâu trong bốn năm ngày, những lúc khác, cậu cũng không biết Thiệu Quần ở nơi nào, cậu cũng không tiện hỏi. Thiệu Quần dù sao cũng phải công tác, không thể nào mỗi ngày đều ở nhà nói chuyện với cậu được.

Thiệu Quần luôn bề bộn nhiều việc. Hắn thường xuyên nói sẽ về nhà ăn cơm, nhưng sau đó lại có hẹn, ngay cả một cú điện thoại thông báo cũng không thèm gọi, khiến một bàn thức ăn thật ngon cậu làm ra bị lãng phí mất, không có biện pháp, cậu đành phải ăn đồ thừa hàng ngày. 

Hơn nữa, cho dù Thiệu Quần có tới cũng ít khi thông báo một tiếng cho cậu, vừa bảo đến đã đến luôn, thời gian lưu lại dài ngắn khác nhau, nhưng buổi tối thì chỉ có kéo cậu làm cái chuyện đó.

Trong lòng cậu đối với loại chuyện như vậy vẫn có chút bài xích, chẳng qua Thiệu Quần lại rất thích làm cái chuyện này, cậu cũng chỉ có thể hợp tác.

Cậu mơ hồ cảm thấy mối quan hệ của cậu và Thiệu Quần có chút kỳ quái, nhưng lại không biết sai chỗ nào.

Cậu cảm thấy Thiệu Quần đối với cậu rất tốt, hắn thường khen thức ăn cậu nấu rất ngon, cậu dọn dẹp nhà sạch, thời điểm hai người ngủ chung Thiệu Quần sẽ nói vài lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, cậu cảm thấy Thiệu Quần rất thích mình.

Có người thích cậu, lại còn là người ưu tú như Thiệu Quần, khiến cho cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Sau khi cậu từ chức không lâu, cậu vẫn sống trong nhà của Thiệu Quần, Thiệu Quần vẫn đối xử với cậu rất tốt, cậu liền muốn báo đáp hắn gấp đôi. Chỉ cần Thiệu Quần tới, nhất định sẽ chăm sóc hắn tỉ mỉ chu đáo. Cậu không biết nói chuyện, cũng không dám chủ động biểu đạt tình yêu gì đó, chỉ có thể dùng phương thức của chính mình mà đối xử với Thiệu Quần tốt hơn. 

Chỉ là, sau khi sống cuộc sống như thế không lâu, Lý Trình Tú tuy vẫn nguyện ý một mực chiếu cố Thiệu Quần, nhưng cậu vẫn không thể không có công việc gì.

Vì để thỏa mãn Thiệu Quần khi ở cái nhà này, hơn hai tháng nay về phương diện sinh hoạt chi tiêu đều do cậu gánh vác, Thiệu Quần ở cái nhà này, một phần tiền cũng không chi ra.

Tiền tích góp của cậu rất mỏng manh, mỗi một tháng còn phải trả nợ, ăn uống để sống sót qua ngày, nếu không làm việc, căn bản không chống đỡ được bao lâu.

Nhưng mà cậu không nghĩ tới thời buổi bây giờ tìm việc lại khó như vậy, cậu đã gửi mấy chục sơ lược lý lịch, chỉ có điều chẳng có mấy người hồi phục, coi như thỉnh thoảng có người hồi âm, cuối cùng cũng không thành.

Đến cuối cùng cậu rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, quyết định buông tha mấy khách sạn và quán ăn lớn, đi tìm một số quán ăn nhỏ, mặc dù tiền lương và đãi ngộ khẳng định ít hơn so với mấy khách sạn lớn, nhưng chung quy so với việc ăn không ngồi rồi như bây giờ vẫn tốt hơn.

Vì vậy cậu lại bắt đầu bận rộn trở lại, ban ngày lúc nào cũng chạy đến thành phố tìm việc làm.

Nhưng chuyện này lại khiến Thiệu Quần bất mãn.

Hắn không thể khiến cho toàn bộ nhân dân thành phố phải nghe lời hắn không được thuê Lý Trình Tú, cậu cuối cùng vẫn tìm được công việc, lại bắt đầu bận rộn như trước.

Thiệu Quần phiền nhất là việc mỗi ngày khi Lý Trình Tú trở lại cả người đều đầy mùi khói dầu, bàn tay trắng noãn, trong kẽ móng tay đều là mùi tỏi. Hắn ta mệt nhọc cả ngày, vừa muốn ôm cậu nghỉ ngơi một chút, nghe được cái mùi đó liền mất hết sạch hứng thú.

Ở trong cuộc đời của Thiệu Quần, sự nghiệp dùng để thể hiện giá trị bản thân, tiền là để hưởng thụ, bạn giường thì dùng để vui vẻ sau những giờ làm việc bận rộn.

Hắn tự nhận bản thân là một người tự chủ tốt, hào phóng lại tình cảm, yêu cầu của hắn đối với bạn giường cũng không hà khắc, chỉ cần sạch sẽ, không bệnh tật, khôn khéo nghe lời là được. 

Thiệu Quần quyết định nói chuyện với Lý Trình Tú một chút, hắn đối với cậu vẫn còn rất hứng thú, Lý Trình Tú lại là một người hiếm thấy, ôn nhu ngoan ngoãn hơn cả phụ nữ, trừ việc cái người này ngu đến nỗi chỉ muốn làm lao động giá rẻ ra, trước mắt, Lý Trình Tú vẫn là tình nhân bao nuôi phù hợp nhất, hắn tạm thời chưa muốn dứt.

Nếu như Lý Trình Tú có thể ngoan ngoãn ở nhà, hết thảy đều hoàn mỹ, hắn cảm thấy mình có thể tiếp tục cưng chìu cậu thêm một đoạn thời gian dài. Hơn nữa, chuyện này không chỉ giảm bớt phiền toái, mấu chốt là không mất vệ sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN