Nương Nương Khang
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người không đi từ cửa chính vào mà là đi vòng qua cửa sau.
Một người đàn ông đang ngồi xồm ở cửa hút thuốc lá ngẩng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy Lý Văn Tốn đi đến chào hỏi với hắn, mặt lập tức khắc khổ kêu lên: “Tiểu tổ tông của tôi a! Cậu tại sao lại tới đây hả? Nnếu để anh cậu biết…”
“Yên tâm đi anh tôi đã ra khỏi nhà, hôm nay tuyệt đối không về được. Các anh không nói, tôi cũng không nói thì sao anh tôi biết được.”
“Lần trước cậu cũng nói như vậy, kết quả không chỉ cậu bị đánh, chúng tôi cũng bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Cậu chỉ là một học sinh trung học cơ sở, không lo học cho giỏi suốt ngày đến cái chỗ này chơi cái gì?”
Lý Văn Tốn cười hì hì: “Quách ca, cho tôi vào đi. Nơi này không phải rất vui sao? Yên tâm, nếu anh tôi biết, tôi liền nói là tôi trộm đi vào. Tuyệt đối không khiến các anh phải phiền toái.”
“Cậu nói như thế anh cậu tin mới lạ. Coi như Quách ca cầu cậu, các cậu nhanh đi về đi.”
“Ai nha, Quách ca đừng dài dòng nữa. Để cho bọn em vào đi mà. Chúng ta không phải là huynh đệ tốt sao?”
Hai người ở cửa nói đi nói lại nửa ngày, đầu của người đàn ông kia cũng bị Lý Văn Tốn nói đến lắc lắc lư lư theo gió y như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời. Cuối cùng hắn đành phải dùng vẻ mặt đưa đám để cho bọn họ tiến vào. Người đàn ông tự mình đem bọn họ vào một bao sương, dặn dò: “Ở trong này đừng đi ra. Muốn cái gì thì nói cùng với phục vụ. Nhà vệ sinh ở nơi kia. Dù sao cũng đừng đi ra ngoài. Đừng để cho người khác thấy các em, biết không?”
“Rồi, biết rồi, anh đi làm việc của anh đi.” Lý Văn Tốn vẫy tay đuổi hắn đi.
Người đàn ông kia chấp nhận thở dài một tiếng. Đóng cửa lại, đi chỗ khác.
Vừa đóng cửa xong, Đại Lệ liền từ trên ghế salon nhảy cỡn lên: “Mẹ kiếp A Văn, mày không lừa bọn này. Thật sự đem bọn này vào được cơ đấy.”
Lý Văn Tốn mỉm cười đầy tự hào: “Vô nghĩa, tất nhiên là tao có thể làm được.”
Đại Lệ ngồi xuống bên cạnh hắn mà nháy nháy mắt nói: “Này, mày có thể gọi hai người phụ nữ đến đây không? “
Lý Văn Tốn cười mắng: “Tiểu tử mày lá gan không nhỏ nha. Tại sao lại không gọi hai nam?”
Thiệu Quần la ầm lên: “Mày điên à! Đợi người tới thật xem mày có dám không.”
Đại Lệ nhìn Lý Trình Tú chép miệng, sau đó hướng về phía Thiệu Quần cười trêu nói: “Không bằng thử một chút?”
Thiệu Quần mắng: “Thử mẹ mày ý! Cút!”
Mấy người cười ồ lên.
Lý Trình Tú căn bản biết bọn họ đang cười cái gì, hắn cả người vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng.
Mới vừa rồi khi người đàn ông kia dẫn bọn họ vào phòng, lúc đi qua phòng khách, cậu nhìn thấy trong sàn nhảy một đám người đang điên cuồng giãy dụa tay chân, bên tai tràn đầy âm nhạc ồn ào, cảm thấy trong lòng đều run rẩy. Trên đường cậu đều tận lực co chặt người lại đi theo sau đám người Thiệu Quần, rất sợ chậm một chút liền mất dấu, lẻ loi bị ném lại trong cái đám người điên cuồng mê loạn này, không ra ngoài được. Đi được nửa đường cũng không biết có ai ác ý bóp mông cậu một cái, cậu liền giống như thỏ con bị hoảng sợ thét lên một tiếng, cả người nhảy dựng lên. Sau đó cậu ngay cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ có thể cố gắng đi thật sát đằng sau bọn họ. Mấy người khiến hắn sợ hãi và chán ghét lúc này ngược lại là những người có thể khiến cậu an tâm nhất.
Cậu giống như động vật nhỏ trốn trong ổ vậy. Đối với cậu, được mấy cái bao sương và bình phong sau lưng che chở mặc dù là điều cậu rất không thích nhưng cậu cũng không dám đi ra ngoài.
Cậu đang suy nghĩ khi nào mới có thể trở về nhà, đột nhiên “phanh” một tiếng, trên mặt bàn trước mặt lại nhiều hơn một vại thủy tinh lớn chứa đầy bia đang sủi bọt.
Thiệu Quần đẩy bia tới trước mặt cậu: “Uống đi.”
Lý Trình Tú đối với mùi rượu rất quen thuộc, nhà bọn họ hàng năm tràn đầy mùi vị như vậy. Mặt tường, đồ dùng sinh hoạt trong nhà dường như đều đã bị cái mùi này hoàn toàn xâm chiếm. Vô luận có lau chùi như thế nào cũng không tiêu đi.
Cậu ngửi thấy cái mùi này liền cảm thấy rất chán ghét, vừa nhìn thấy bia mặt liền nhíu cả lên.
Thiệu Quần ra vẻ hào khí trước tiên “Ực” một hớp.
Lý Trình Tú liếc hắn hắn, nhìn cánh tay nhỏ gầy mới bắt đầu trổ mã của hắn ta đang giơ một vại thủy tinh lớn đến bất thường như vậy liền có một loại cảm giác kì quái. Giống như con nít trộm đi giày người lớn vậy, chân nhỏ bỏ vào giày to. Vừa kỳ quái vừa buồn cười.
Lý Trình Tú không biết thế nào, nhìn hắn tọng xuống một hớp rượu xong khuôn mặt đỏ bừng đến lạ thường. Con ngươi hắn dùng sức trợn to giả bộ dễ chịu lắm, đột nhiên cậu cảm thấy hắn cũng chỉ là một đứa bé trai so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi thôi. Vừa nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy bớt sợ một chút.
Thiệu Quần “ầm” một tiếng đập vại thủy tinh kia lên bàn uống trà nhỏ xíu. Thanh âm kia quả thực là dọa người nghe đến sợ mất hết hồn hết vía. Hắn bị một hớp bia này vọt thẳng lên cổ, trong cổ họng tràn ngập một cổ vị đắng. Không thể nói là uống dở nhưng cũng tuyệt đối uống không ngon, trong nháy mắt sau khi rót hết liền có ảo giác không thăng bằng. Hắn vừa nhấc mắt, vừa vặn liền nhìn thấy con quỷ nhỏ vốn đang co ro thân thể lúc này lại đang nhìn hắn, tuy rằng trong mắt đã cố hết sức để che giấu nhưng vẫn bị hắn nhìn ra nụ cười đầy ẩn ý. Thật giống như cậu đang đùa cợt hắn, trong lòng có một cổ lửa giận đốt thẳng lên.
Hắn giơ một vại bia siêu to khổng lồ tới trước mặt Lý Trình Tú, vừa đẩy vừa ra vẻ nguy hiểm đụng bia vào lỗ mũi cậu: “Uống!”
Lý Trình Tú cau mày quay đầu sang chỗ khác.
Thiệu Quần vốn nóng tính, vừa nghĩ tới cậu vừa cười giễu cợt hắn lại nhìn bộ dáng ủy khuất lương thiện này liền muốn đổ bia lên đầu cậu.
“Anh không muốn uống? Lão tử nói cho anh biết, dù thế nào tôi cũng phải ép anh uống rượu này. Một giọt cũng không được để thừa nghe chưa?”
Thiệu Quần nửa quỳ một chân trên ghế salon, từ trên cao ngước xuống uy hiếp nhìn cậu: “Tôi đếm từ ba, hai, một…”
Lý Trình Tú nhìn biểu tình hung thần ác sát của cậu, run rẩy dùng hai tay bưng vại bia lạnh.
Thiệu Quần thúc giục: “Uống đi.”
Trong bao sương mấy người kia cũng bắt đầu ồn ào lên theo: “Uống, uống! Nếu là đàn ông thì phải uống.”
Lý Trình Tú không có biện pháp nào liền bưng vại thủy tinh nặng nề để gần mép nhấp một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại.
Thiệu Quần không ưa nhất chính là bộ dạng y chang một đứa con gái này. Hôm nay Lý Trình Tú đã làm một chuỗi động tác tệ hại rồi. Hai cánh tay nhỏ gầy ấy giống y chang khi mấy đứa con gái bưng ly bưng cốc, cái miệng thanh tú nho nhỏ nhấp nhấp một chút. Thiệu Quần nhìn mà mắt toát ra lửa, lập tức đi tới cạnh cậu, một tay đoạt lấy bia, một tay bóp quai hàm rót đầy bia vào miệng cậu.
Lý Trình Tú nghiêng đầu giãy giụa. Cậu rất gầy, chẳng qua là hàng năm cậu làm việc không ít, thể lực tất nhiên sẽ không nhỏ. Thiệu Quần xem thường cậu, cũng không dùng nhiều khí lực ngăn chặn cậu, bị cậu giãy dụa ngã xuống ghế sofa, bia trong tay rơi ra cả người.
Lý Trình Tú ôm đầu lui về trong góc ghế sa lon, hoảng sợ nhìn hắn. Nước đọng trên gương mặt không biết là bia hay là nước mắt. Tóc cũng bị ướt hơn nửa, cả người nhìn qua rất là đáng thương.
Thiệu Quần cũng không có khá hơn chút nào. Hơn nửa bộ quần áo đều dính bia, từ trước ngực cho đến đáy quần, khiến hắn lạnh đến run lập cập.
Thiệu Quần nhảy từ trên ghế salon nhảy xuống, đập mạnh vại thủy tinh vừa rơi xuống đất. Thủy tinh bể tan tành vang lên âm thanh rất đáng sợ, dọa Lý Trình Tú phát ra tiếng thét run rẩy.
Thiệu Quần đi lên níu lấy tóc cậu, giáng một cú đấm trời giáng về phía mặt cậu.
Lý Văn Tốn vội vàng đi lên ngăn hắn: ” Này này này! Đừng đánh, đừng đánh! Đừng phá hư tình hữu nghị giữa bạn học! Thiệu Quần mày tỉnh táo một chút đi.”
Đại Lệ cũng đi theo ôm lấy hắn, đưa Thiệu Quần dời sang một bên. Hai người thấp giọng khuyên hắn nửa ngày mới kéo được hắn từ cơn giận cực độ trở về.
Lý Trình Tú rúc người, sợ hãi nhìn ba người tựa như đang chờ mình xét xử vậy.
Cậu nhìn Thiệu Quần hung ác trợn mắt nhìn mình. Hắn khom người cởi áo T-shirt ướt đẫm ra quăng trên đất, sau đó đi tới chỗ cậu.
Lý Trình Tú khiếp đảm nhìn hắn từng bước đến gần, xách cánh tay cậu kéo dậy, chỉ bộ ngực ướt nhẹp của mình ra lệnh: “Lau sạch cho tôi.”
Lý Trình Tú sửng sốt một chút, sau đó vội vàng kéo hộp khăn giấy trên bàn, rút ra lau cho hắn.
Thiệu Quần liền hai tay chống nạnh, lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Trình Tú mặc dù lớn hơn Thiệu Quần hai tuổi nhưng lại lùn hơn hắn ta gần nửa cái đầu. Khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức cậu có thể nghe được tiếng Thiệu Quần thở nhẹ phun trên mặt cậu. Gần đến mức cậu có thể ngửi mùi bia nhạt nhẽo trên cổ Thiệu Quần.
Thân thể thiếu niên đã nổi lên chút bắp thịt, da nhẵn nhụi, làn da mỏng manh và săn chắc. Lý Trình Tú nhìn thân thể trắng nõn của hắn, nhìn qua nhìn lại càng cảm thấy mắc cỡ.
Đại Lệ nhìn cậu lau ngực Thiệu Quần thật sạch sẽ, liền cười xấu xí dùng một ngón tay kéo quần Thiệu Quần ra nói: ” Này, bên trong nữa. Phía dưới này cũng ướt mà.”
Thiệu Quần hung hăng đánh vào tay hắn nói: “Liếm sạch.”
Lý Trình Tú còn tưởng Thiệu Quần nói những lời này với cậu, hoảng sợ ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn.
Thiệu Quần cũng hơi sững sờ, ngay sau đó liền giật mình, mặt lập tức đỏ bừng. Hắn lúng túng lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, mày nghĩ cái mẹ gì vậy!”
Lý Văn Tốn và Đại Lệ ôm bụng chính trực cười. Thiệu Quần thẹn quá thành giận, một cước đạp lên mông Đại Lệ, khiến Đại Lệ đang không phòng bị chút nào ngã nhào. Sau đó hắn túm lấy khăn giấy trong tay Lý Trình Tú, chỉ vại bia không đụng đến trên bàn rồi nói: “Hôm nay tiểu gia cho anh chút mặt mũi, tha cho anh một lần. Anh đem một vại bia uống hết, chuyện này xong được chứ?”
Lý Trình Tú khiếp sợ dùng ánh mắt dao động nhìn giữa bia và Thiệu Quần hai lần, cuối cùng nâng bia lên há miệng uống.
Thiệu Quần khí định thần nhàn ngồi trên ghế sa lon, nhìn Lý Trình Tú thống khổ uống rượu y chang như đang uống thuốc độc.
Một lát sau làn da của Lý Trình Tú đỏ bừng từ đỉnh đầu tới trong quần áo, ánh mắt nhắm thật chặt, nước mắt rào rào toát ra. Bia theo quai hàm của cậu chảy một đường vào trong cổ áo, nhìn qua vừa quyến rũ vừa đáng thương.
Thiệu Quần nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu đang thống khổ vặn vẹo, cục xương ở cổ họng không ngừng hoạt động. Ngực phập phồng từ trên xuống dưới cùng với dáng người đứng thẳng trên nền nhà đang lồ lộ rõ ràng cái eo nhỏ gầy. Cặp mông hơi cong vênh khiến cho hắn cảm thấy ánh mắt mình như đang bị dính chặt vào vậy, sao cũng không dời ra được.
Hắn cảm thấy mình có cái gì không đúng. Hắn không nên cảm thấy eo của một người con trai đẹp mắt, càng không nên cảm thấy khuôn mặt đang co lại thành một nắm kia rất đáng thương, rất… dễ thương. Trong lòng hắn chấn động mạnh, hoài nghi mình có phải là bị đầu độc hay không, nghe nói “loại người đó” cũng như vầy, đặc biệt quyến rũ đàn ông.
Thiệu Quần trong lúc nhất thời cảm thấy tức giận, cảm thấy mình giống như bị một loại vi khuẩn gọi là “Đồng tính luyến ái ” bám vào một chút. Cho dù chưa đến nỗi lây cũng khiến cho hắn cảm thấy từ trong thâm tâm chán ghét.
Hắn hung tợn quát lên: “Uống xong còn dư lại một giọt tôi liền đánh chết anh.”
Lý Trình Tú uống mấy hớp, nghỉ một chút, sau đó lại tiếp tục rót bia trong vại thủy tinh. Cậu cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy từ bên trong, nhất là từ cổ họng đến dạ dày, nóng hừng hực khó chịu. Hơn nữa bụng căng đến lợi hại, liên tục muốn ói. Trước mắt cậu đã có chút đầu váng mắt hoa, đầu rất nặng. Mặc dù ý thức còn thanh tỉnh nhưng đã cảm thấy đứng không vững.
Cậu không khỏi nghĩ, tại sao mẹ cậu lại thích uống rượu như vậy. Rất khó uống, uống rượu rất khó chịu.
Khó chịu hơn uống rượu là sự bất lực và bối rối khi bị người ta ép rượu.
Thật vất vả chịu đựng sự chán ghét mà uống một vại bia siêu to, Lý Trình Tú hai chân liền mềm nhũn, ngã xuống trên ghế sa lon, bụm mặt bắt đầu ô ô khóc.
Thiệu Quần mắng: “Khóc cái rắm, dám khóc một chữ thử xem!”
Lý Trình Tú hít một hơi, không dám tiếp tục phát ra một chút âm thanh nào. Chẳng qua là hung hăng co người lại trên ghế sa lon, nhắm chặt hai mắt, tựa như muốn ngăn cách thế giới sau lớp mi mắt.
Thiệu Quần không thích cái thái độ không thèm chú ý đến hắn như vậy. Hắn đứng lên đi tới cạnh cậu, đang chuẩn bị nói gì đó, cửa bao sương đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài. Cửa đập mạnh vào tường phát ra tiếng vang rất lớn khiến tất cả mọi người giật nảy mình, ngơ ngác nhìn ra cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa một người đàn ông cao lớn anh tuấn xông vào, mặt đầy lửa giận cùng chán ghét, vừa vào trong bao sương đã bắt đầu tìm cái gì đó.
Lý Văn Tốn thất thanh kêu một tiếng “Anh!”, sau đó ôm đầu trốn vào trong góc.
Thanh niên kia nhảy lên mấy bước, vặn lỗ tai hắn lôi ra.
Lý Văn Tốn đau tới mức gào khóc: ” Anh, anh! Đau quá, buông tay ra.”
Anh trai Lý Văn Tốn hung hăng dúi đầu hắn xuống: “Đ*t mẹ mày, thằng ranh con này. Dám đem mấy lời lão tử nói thành gió thổi bên tai phải không? Tao mẹ nó nói với mày bao nhiêu lần là không cho phép tới mấy cái chỗ như vậy rồi cơ mà! Không chịu học tập cho giỏi, suốt ngày muốn chơi mấy cái thứ rác rưởi này. Mày muốn lớn lên thành lưu manh hay gì, mày có tin tao đánh chết mày không hả?”
Lý Văn Tốn vẻ mặt đưa đám, cầu khẩn nói: “Anh…”
Người đàn ông kia đẩy hắn một cái, chỉ lỗ mũi hắn mà mắng: “Hôm nay không dạy bảo mày chút…” Đột nhiên hắn giống như đã phát hiện thứ gì vậy “Ồ” một tiếng sau đó đi ra sau lưng Lý Văn Tốn, nhìn về phía Lý Trình Tú đang rúc lại một góc.
Thiệu Quần còn đang trong trạng thái ngơ ngác, hướng theo ánh mắt người đàn ông kia nhìn Lý Trình Tú.
Đột nhiên người đàn ông kia tức giận đến mặt mày đều vặn vẹo, lớn tiếng mắng một câu, ba bước cũng biến thành hai bước xông lên, vòng qua Thiệu Quần nắm chặt Lý Trình Tú đang ở trên ghế sa lon sau đó trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, một cái bạt tai nặng nề ném cậu xuống đất.
“Mày cái loại lẳng lơ không biết xấu hổ này, ai mẹ nó gọi mày vào! Mày là nghèo điên rồi hay là ngứa mông hả? Ngay cả một đám nhóc vị thành niên mày mẹ nó cũng tiếp! Đây là em trai lão tử, mày con mẹ nó dám đụng tới nơi đó của nó, tao hôm nay liền giết chết mày!” Nói xong lại giơ một chân đá vào trên bụng Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú đau đến mức cả người co quắp lại, rúc thành con tôm… Một câu cũng không nói được, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng yếu ớt đến nỗi không thể phát ra được.
Người đàn ông kia nhấc chân còn định đá, Thiệu Quần đột nhiên xông lên hung hăng đẩy hắn một cái. Hắn đang không chút phòng bị nào, bị đẩy một cái liền lảo đảo cả người thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Thiệu Quần đứng trước người Lý Trình Tú, ánh mắt hung ác trợn mắt nhìn hắn: “Diệu ca, anh ấy là bạn học của em.”
Lý Văn Diệu sửng sốt một chút, kích động đè nén lửa giận: “Tên tiểu tử thối này…”
Lý Văn Tốn xông lên, níu cánh tay anh hắn lại: “Anh, anh ta thật sự là bạn học của chúng em.”
Lý Văn Diệu hoài nghi nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn kỹ Lý Trình Tú đang ôm bụng đau khổ nằm trên mặt đất, phát hiện đây đúng là một khuôn mặt nhỏ tuổi ngây thơ.
Hắn mới vừa thấy cậu mặc cái thứ quần áo kia, ánh đèn lại tối, hắn đang bực bội liền ra tay trước, cũng không thấy rõ đã nhận định cậu là cái loại người mà ở đây hay bán mông nhưng cẩn thận nhìn một chút, đây hình như đúng là một đứa con nít.
Lý Văn Diệu bĩu môi nói lầm bầm: “Mặc như vậy là có cái tật gì chứ?” Nói xong cũng không để ý đến cậu nữa, lôi cánh tay Lý Văn Tốn: “Đi, về nhà tính sổ.”
Lý Văn Tốn vẻ mặt đưa đám bị hắn nặng nhọc kéo ra ngoài.
Đại Lệ và tiểu Thăng mới lấy lại tinh thần, lúng túng đứng ở nơi đó.
Thiệu Quần trầm mặc đỡ Lý Trình Tú từ dưới đất lên, nhìn khuôn mặt khóc không dứt được kia, trong lòng có mấy phần không thoải mái.
Hắn nghiêng đầu nói với Đại Lệ và tiểu Thăng: “Chúng ta trở về thôi, trước tao đưa bọn mày trở về.”
“Thôi, mày cả người đầy mùi rượu, cùng mày ngồi một xe lúc về mẹ tao khẳng định sẽ ngửi ra. Tao cùng tiểu Thăng đi tới đi lui để bay mùi trước. Sau đó bọn này sẽ tự đón xe trở về đi thôi, người kia…” Đại Lệ nhìn Lý Trình Tú không nhúc nhích: “Mày đưa anh ta trở về đi, cũng coi như anh ta xui xẻo…”
Thiệu Quần gật đầu một cái, không nhìn bọn họ nữa.
Chờ bọn họ đi, Thiệu Quần liền ngồi vào bên người Lý Trình Tú, lấy ra cái tay đang che mặt của cậu. Nhìn nửa bên mặt gò má sưng vù lên, khóe miệng tất cả đều là máu. Sau đó lại vén áo cậu lên nhìn eo cậu một chút. Eo cậu lúc này đã lên một mảng tím bầm thật lớn. Hắn biết hai cú đánh này của Lý Văn Diệu là nửa điểm cũng không lưu tình. Lý Văn Diệu là người chân chính lăn lội trong giới hắc đạo, hai cú đánh này ngay cả người trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi là Lý Trình Tú gầy yếu lại còn là con nít.
Trong lòng Thiệu Quần có chút áy náy và đồng tình. Trong hơn mười năm cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên đối với một người cảm giác được mấy phần áy náy.
Nhưng mà cảm tình này rất ngắn, đảo mắt liền biến mất. Ngược lại hắn còn cảm thấy nếu không phải vì mình, Lý Trình Tú hôm nay chắc chắn sẽ bị Lý Văn Diệu chỉnh đến tàn phế. Nhắc tới cậu ta còn phải cám ơn mình nữa, hơn nữa ai kêu hắn lớn lên giống mấy tên hay bán mông.
Hắn vỗ nhẹ mặt Lý Trình Tú một cái, dùng giọng ôn hòa hiếm thấy hỏi: ” Này, thế nào? Không sao chứ?”
Lý Trình Tú đau không nói ra lời, đời này cậu chưa từng đau như vậy. Đau tựa như cả linh hồn cũng bị rút ra. Đau đến mức cả người cậu đều rét run, hệt như vừa mới rớt vào hầm băng.
Cậu chỉ có thể khóc, thân thể có đau hơn nữa cậu cũng không có biện pháp nào.
Cậu vừa không thể để cho đau đớn biến mất vừa không thể ép cái người khiến cậu đau đớn phải trả giá thật lớn. Trừ khóc ra, cậu không tìm được bất kỳ cách nào có thể phát tiết.
Klq nhưng đây là cái hình ảnh chân thực nhất mô tả Thiệu ca và đồng bọn uống bia:)))
Klq 2: Thực ra t cũng từng uống bia nên cũng hiểu cảm giác bé thụ. Lúc hết sạch nước lọc nhìn thấy cái bình đựng nước vàng vàng làm t tưởng đấy là nước trà, nhưng không, đó là bia ạ. Vừa hớp một phát phun sạch ra ngoài, mùi nó cứ làm sao ý:)))
Đm mày là bọn này không đổ tội cho bé thụ quyến rũ bọn nó đến, bọn nó mà nói thế chắc t chớt *.*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!