Nhắc đến Vĩnh An đế là một hoàng đế tốt hiếm có, sau khi lên ngôi hắn cần chính yêu dân, trọng hiền khinh nịnh (1), một lòng muốn tái hiện thời thịnh thế lúc Minh Duệ đế còn sống.
Nhưng lúc tiên đế tuổi già bỏ bê chính sự, đam mê hưởng lạc, dẫn đến lúc Hoàng thượng lên ngôi mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ an ổn, nhưng thực chất bên trong đã sớm thiên sang bách khổng (2).
(1) trọng hiền khinh nịnh: trọng dụng hiền tài, khinh kẻ chỉ biết xu nịnh
(2) thiên sang bách khổng: thương tích đầy mình.
Ở đây nói đến việc quốc khố đã cạn kiệt.
Vĩnh An đế lên ngôi đã được mười mấy năm, dốc lòng vì nước cũng không thể đem những tai họa ngầm tiên đế để lại giải quyết hết được.
Suy nghĩ một chút, Khương Mạn nói: “Nếu hậu cung có người đứng đầu, ngược lại chúng ta có thể quyên một ít tiền bạc cho bách tính Du Ninh phủ.”
Mặc dù một ít đồ nàng quyên góp cũng không thể giải quyết được căn nguyên vấn đề, nhưng dù sao cũng là một phần tâm ý của nàng, ít nhiều cũng có thể giúp vài người sống sót.
Nhưng chuyện này tìm ai đi đầu mới tốt đây? Nếu như có trong cung hoàng hậu, chuyện này dĩ nhiên để hoàng hậu dẫn đầu khá thích hợp, nhưng bây giờ hậu cung lại không có.
Theo lý bây giờ Khương Mạn nên đi tìm Giang Quý phi và Vi Đức phi đang tạm chưởng lý lục cung, nhưng hai người này bên ngoài thì nói Vi Đức phi cùng giải quyết chuyện hậu cung, nhưng thực chất nàng ta hầu như không nhúng tay vào những chuyện này.
Khương Mạn cảm thấy cho dù nàng có đi tìm Vi Đức phi, nhưng có lẽ nàng ta cũng sẽ không nguyện ý làm người khởi xướng phong trào quyên góp này, vậy thì nàng cũng chỉ có thể đi tìm Giang Quý phi thôi.
“Thật ra cũng không nhất định phải tìm Giang Quý phi a, trong cung địa vị cao quý nhất không phải vẫn còn người khác sao?” Liễm Thu nhắc nhở.
“Ý ngươi nói là Thái hậu nương nương?” Ánh mắt Khương Mạn sáng lên, nhất thời hiểu ra người Liễm Thu đang nói tới là ai.
Vãn Đông nghe vậy vỗ tay một cái, nói: “Cái này hay, chủ tử đi Từ Ninh Cung nói chuyện này với Thái hậu nương nương, còn thuận tiện gặp Nhị Hoàng tử một lần.
Chẳng qua là Thái hậu nương nương sẽ nguyện ý dẫn dắt mọi người theo phong trào quyên góp này sao?”
Dẫu sao từ khi hoàng hậu bị đưa vào lãnh cung, Thái hậu ngay cả thỉnh an ngày rằm cũng miễn, rõ ràng là không muốn xen vào mấy chuyện hậu cung này nữa.
Khương Mạn nghe vậy, nói: “Chắc là sẽ đồng ý thôi.” Nếu Thái hậu thật sự không muốn dính vào tranh đấu hậu cung nữa, vậy chắc chắn sẽ không đồng ý nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử.
Người là Thái hậu, nếu như thật sự không muốn nhận Nhị Hoàng tử thì Hoàng thượng cũng không có khả năng ép buộc, nhưng nếu người đồng ý dạy dỗ Nhị Hoàng tử, nói như vậy nàng vẫn có chút ý đồ.
Hơn nữa cứ coi như Thái hậu không đồng ý đi đầu quyên góp, nàng chạy chuyến này cũng không phí, ít nhất nàng có thể gặp được Nhị Hoàng tử, không gặp một ngày nàng thật sự rất nhớ hắn.
Quyết định xong Khương Mạn cũng không trì hoãn nữa, nói: “Chúng ta thu thập một chút rồi đi Từ Ninh Cung.”
Trong Từ Ninh Cung, Chu Thái hậu đang cầm trong tay một con cọp bằng vải chơi cùng Nhị Hoàng tử, nghe cung nhân báo Khương Mỹ nhân ở Ngọc Phù uyển cần kiến, nàng nhíu mày một cái, nhưng nhìn đôi tay nhỏ bé của Nhị Hoàng tử đang chơi con cọp trên nhuyễn tháp, vẫn nói: “Mời Khương Mỹ nhân vào đi.”
Cung nhân ra ngoài truyền lời, Tô ma ma nhìn sắc mặt Thái hậu, nói: “Nương nương, hay là để lão nô cho người ôm Nhị Hoàng tử xuống trước?”
“Không cần.” Chu Thái hậu lắc đầu nói: “Nếu Khương Mỹ nhân đã tới, chắc hẳn là không yên tâm về Nhị Hoàng tử, vậy hãy để cho nàng gặp một lần đi.”
“Nương nương thật là tâm tư lương thiện.” Tô ma ma nói.
Chu Thái hậu cười một tiếng, nếu nàng thật sự lương thiện, cho dù hồi đó được tiên hoàng sủng ái tận trời cũng không có khả năng leo đến địa vị bây giờ.
Bất quá có lẽ là do đã lớn tuổi, mấy năm nay quả thật nàng cũng không còn cứng rắn lạnh lùng như trước nữa.
Sau khi Khương Mạn đi vào đã nhìn thấy Nhị Hoàng tử đang nằm trên nhuyễn tháp, bất quá nàng cũng chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, sau khi cung kính hành lễ với Thái hậu tầm mắt nàng cũng không đặt lên người Nhị Hoàng tử.
Ngược lại là Chu Thái hậu chủ động nhắc tới: “Khương Mỹ nhân tới là để nhìn Nhị Hoàng tử đúng không?” Nói xong không đợi Khương Mạn trả lời đã hướng Lưu Huỳnh nói: “Ngươi bế Nhị Hoàng tử qua cho Khương Mỹ nhân ôm một cái.”
Khương Mạn cũng không cự tuyệt, trước ôm Nhị Hoàng tử vào trong lòng, mới nói rõ ý đồ của mình với Thái hậu, “Thiếp tới xem Nhị Hoàng tử chẳng qua là thuận tiện, chủ yếu vẫn là có chuyện cần thỉnh giáo Thái hậu nương nương.”
“Nga?” Chu Thái hậu nghi ngờ nói: “Ai gia đã sớm mặc kệ chuyện hậu cung, không biết Khương Mỹ nhân có chuyện gì muốn thỉnh giáo ai gia?”
Khương Mạn nói: “Không phải chuyện hậu cung, là thiếp hôm nay nghe cung nữ bên người nói những chuyện các nàng trải qua lúc vào cung, nói là năm đó bởi vì quê hương gặp thiên tai nên mới bị bán vào trong cung, thiếp liền hỏi nhiều thêm mấy câu lúc quê nàng có thiên tai, nghe nàng nói xong trong lòng thiếp thật sự không dễ chịu.”
Thở dài một hơi, Khương Mạn nói tiếp: “Thiếp lại nghĩ đến Du Ninh phủ đoạn thời gian trước xảy ra động đất, chỉ sợ bách tính nơi đó hiện nay vẫn còn rất khó khăn, thiếp liền nghĩ không biết thiếp có thể vì nhân dân mà làm chút gì đó không?”
“Nghĩ tới nghĩ lui thiếp trừ có chút vàng bạc, còn những việc khác cũng không giúp gì được.
Nhưng làm sao để đưa số vàng bạc này đến tay bách tính nơi đó, thiếp thật sự là không biết.
Cuối cùng thiếp nhớ tới Thái hậu nương nương hôm qua đối với thiếp thái độ hiền hòa, liền mặt dày tới đây thỉnh cầu ý kiến của Thái hậu nương nương.”
Nói xong Khương Mạn có chút ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Thiếp kiến thức nông cạn, cũng không biết ý tưởng này của mình có ổn hay không.”
Chu Thái hậu nghe Khương Mạn nói xong, ánh mắt thâm trầm quan sát mấy lần, mới cười nói: “Ngươi có lòng này thì tốt, mấy ngày nay Hoàng thượng đang vì chuyện cứu nạn thiên tai mà rầu rĩ không thôi, chút nữa ta sẽ nói với Hoàng thượng một chút, hậu cung phi tần chúng ta được nhân dân cấp dưỡng, lúc này cũng nên bỏ chút sức lực giúp đỡ mới được.”
Khương Mạn thở phào nhẹ nhõm, “Nếu Thái hậu nương nương nói vậy thiếp cũng an tâm.”
Sau đó Khương Mạn lại ở Từ Ninh Cung đợi một hồi, đem Nhị Hoàng tử trong lòng mình giao cho Tần thị, liền cùng Thái hậu nương nương cáo lui về Ngọc Phù uyển.
Vừa về tới Ngọc Phù uyển Khương Mạn liền để cho Liễm Thu cùng Vãn Đông kiểm kê tài vật của mình, tiền tài mang vào lúc nàng tiến cung cùng của cải mấy năm nay tỷ tỷ đưa vào, còn có cả số tiền nàng tiết kiệm từ ban thưởng hàng năm, để vào một chỗ thật sự không tính là ít.
Nàng ở trong cung mặc dù cũng có tiêu xài, nhưng mấy cái đó chỉ bổng lộc hàng tháng cũng đã đủ dùng.
Rất nhanh, hai người Liễm Thu Vãn Đông đã đếm xong số ngân lượng, báo: “Chủ tử, bây giờ chúng ta còn ba mươi hai, bạc còn 1256 lượng.”
“Còn nhiều như vậy sao?” Khương Mạn biết mình không thiếu bạc, nhưng không nghĩ rằng mình lại giàu có như vậy.
Bất quá nàng cũng không thể đem tất cả đi quyên góp, chắc nhiều nhất cũng chỉ có thể quyên một ngàn lượng.
Không phải là nàng không muốn góp nhiều, mà là nàng không thể góp nhiều hơn mấy người Thái hậu nương nương cùng Quý phi, Đức phi, Hiền phi được.
Còn đám phi tần còn lại, nếu được sủng ái hay có gia thế tốt có lẽ sẽ góp nhiều bạc chút, nếu không được sủng ái hoặc không có gia thế gì thì sợ là góp một trăm lượng bạc đã là cố hết sức, nàng nếu là chiếu cố đến các nàng, vậy căn bản là nàng không giúp gì được cho bách tính Du Ninh phủ.
Sau khi ước lượng được số bạc muốn góp, Khương Mạn an an tĩnh tĩnh ở Ngọc Phù uyển chờ tin tức từ Từ Ninh Cung..