Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu - Chương 70: 70: Lễ Truy Điệu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu


Chương 70: 70: Lễ Truy Điệu


Trong Minh Sắt Cung đã bày linh đường, lúc Khương Mạn đến thì thấy một mảnh trắng thuần.
Vú nuôi ôm Ngũ Công chúa trong lòng, thay nàng quỳ trước linh đường, hai người Triều Vân cùng Mộ Vũ dập đầu đáp lễ những người tới lễ truy điệu của Tống Tu nghi.
Khương Mạn thắp hương cho Tống Tu nghi xong, lúc chuẩn bị rời đi lại nhìn thấy Mạnh Tiệp dư đã ở trong cung mình dưỡng bệnh gần ba tháng xuất hiện.
Mạnh Tiệp dư mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, váy dài che đi hai chân, trên đầu cũng không mang trang sức quá hoa lên, nàng ngơ ngẩn nhìn linh đường của Tống Tu nghi, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhận ra được ánh mắt của Khương Mạn, Mạnh Tiệp dư gật đầu nhẹ với nàng, Khương Mạn cũng đáp lễ lại, thu hồi tầm mắt.
Đi qua đám người lộn xộn, ma xui quỷ khiến thế nào mà khi Khương Mạn cúi đầu lại thấy Mạnh Tiệp dư vô tình để lộ một góc giày thêu màu đỏ thẫm, trong rất nhức mắt.
Khương Mạn dừng chân lại, Vãn Đông nghi hoặc nhìn nàng, “Chủ tử?”
Khương Mạn lắc đầu một cái, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Vãn Đông đáp một tiếng, đỡ Khương Mạn tiếp tục đi ra ngoài.
Ra khỏi Minh Sắt Cung, Khương Mạn nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, thở dài một cái, Tống Tu nghi đã từng là sự tồn tại khiến đám phi tần hậu cung các nàng hâm mộ ghen tị, bây giờ cũng mới chỉ qua mấy năm mà đã hương tiêu ngọc vẫn, hâu cung này đúng thật là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Trở về Ngọc Phù uyển, tinh thần của Khương Mạn không tính là quá tốt, nói với Liễm Thu và Vãn Đông một tiếng, liền nằm trên giường chuẩn bị làm một giấc.
Tối hôm qua nàng vốn đã mệt mỏi, lại lăn lộn dày vò từ Càn Ninh Cung đến Ngọc Phù uyển, hôm nay cũng mới chỉ ngủ được có hai canh giờ, ít hơn rất nhiều so với thời gian ngủ bình thường của nàng.
Theo lý mà nói bây giờ nàng phải rất buồn ngủ, nhưng nàng nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh của Mạnh Tiệp dư và đôi giày thêu màu đỏ thẫm kia.
Một đám các nàng tiến cung trừ Tống Tu nghi, Mạnh Tiệp dư cũng coi như là khá được sủng ái, mấy năm nay mặc dù Mạnh Tiệp dư không tính là độc sủng, nhưng vẫn được Hoàng để quan tâm.
Bình thường Mạnh Tiệp dư không qua lại nhiều với Tống Tu nghi, nhưng cũng không có thù oán gì, rốt cuộc vì sao Mạnh Tiệp dư lại phải ở linh đường của Tống T nghi đi một đôi giày thêu màu đỏ thẫm chứ? Nếu nói Mạnh Tiệp dư không phải cố ý, Khương Mạn tuyệt đối không tin.
Lăn lộn suy nghĩ thật lâu, Khương Mạn cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, bất quá sự kiêng kỵ của nàng đối với Mạnh Tiệp dư lại nhiều thêm mấy phần.

Nhưng năm này Mạnh Tiệp dư ở hậu cung đã làm những gì, nhưng mặc kệ là chuyện của Điền Bảo lâm lúc mới tiến cung hay là chuyện của Tống Tu nghi bây giờ, thái độ của Mạnh Tiệp dư đều rất lương bạc, người như vậy bất luận làm ra chuyện gì nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là người lương bạc như vậy vì sao lại đi cứu Phùng Chiêu nghi chứ trong đêm giao thừa chứ? Tuy Phùng Chiêu nghi có ân dìu dắt với cô ta, nhưng đó là thứ mà hầu như trong cung này ai cũng nhận được, có lẽ người khác cũng không coi đó là ân tình, vậy Mạnh Tiệp dư làm vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Liệu chuyện xảy ra đêm giao thừa có liên quan gì đến Mạnh Tiệp dư không?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Khương Mạn, bất quá nàng rất nhanh liền lắc đầu một cái, chuyện đêm giao thừa đã qua, bất kể đó là do ai làm, chỉ cần không gây thương tổn cho Khương Mạn và những người quan trọng của nàng thì đều không có bao nhiêu quan hệ với nàng, sau này nàng chỉ cần lưu tâm vài phần đến Mạnh Tiệp dư là được.
Hạ táng Tống Tu nghi xong, vấn đề Ngũ Công chúa sẽ giao cho ai nuôi dưỡng đều được mọi người quan tâm chú ý.
Trong Ung Hòa Cung, Cao Hiền phi vừa nghịch lá trà trong ly vừa nói với cung nữ Liên Hương: “Ngươi nói xem Hoàng thượng có đem Ngũ Công chúa tới Ung Hòa Cung không?”
Khoảng thời gian trước Vĩnh An đế vô duyên vô cớ nổi ý để nàng tham dự chuyện hậu cung, bây giờ Tống Tu nghi đã mất, nàng cảm thấy rất có thể là Hoàng thượng chuẩn bị đưa Ngũ Công chúa tới Ung Hòa Cung giao cho nàng nuôi dưỡng.
Chẳng qua là mặc dù nàng vẫn muốn nuôi một đứa bé bên người, tốt nhất là hoàng tử, công chúa cũng được, nhưng nàng không hề muốn nuôi dưỡng Ngũ Công chúa.

Thân thể kia của Ngũ Công chúa, nếu thật sự đưa đến Ung Hoàn Cung nuôi dưỡng, nàng chăm sóc tốt là điều đương nhiên, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì chính là nàng không chăm sóc kỹ lưỡng.
Chuyện cực khổ như vậy nàng cũng không muốn làm.
Liên Hương cũng cảm thấy rất có thể Hoàng thượng sẽ đưa Ngũ Công chúa tới Ung Hòa Cung, bất quá nàng cũng biết nương nương nhà mình không hề muốn nuôi dưỡng Ngũ Công chúa nhiều phiền phức kia, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không lúc Hoàng thượng nói chuyện này với nương nương, nương nương cứ khéo léo từ chối là được.”

“Nhưng ta biết lấy lý do gì để cự tuyệt đây, nếu nói không tốt, khéo quá hóa vụng, sau này ta muốn nuôi dưỡng hài tử khác lại thêm khó khăn.”
Nói xong Cao Hiền phi có chút phiền lòng, “Bụng Hồ Tiệp dư thế nào mà mãi không có động tĩnh a? Nếu bây giờ Hồ Tiệp dư mang thai thì tốt, ta liền có thể lấy cớ phải chiếu cố nàng ta thật tốt mà cự tuyệt chuyện chăm sóc Ngũ Công chúa.”
Hơn nữa Hồ Tiệp dư là người của Ung Hòa Cung nàng, nếu Hồ Tiệp dư sinh hạ hài tử, vậy đương nhiên nàng nên là người nuôi dưỡng.
Đừng nói Hồ Tiệp dư bây giờ đang là tiệp dư, sinh hài nhi xong nếu được tấn vị liền có thể tự mình nuôi dưỡng, nàng nâng đỡ Hồ Tiệp dư là vì đứa bé, tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.
“Hình như đã một khoảng thời gian rồi Hồ Tiệp dư không thị tẩm.” Liên Hương nói.
“Đúng vậy, tháng này nàng ta được thị tẩm hai hay ba lần đây?” Cao Hiền phi hỏi.
“Hai lần.” Liên Hương đáp, đối với chuyện lúc nào Hồ Tiệp dư hầu hạ các nàng vẫn luôn rất chú ý.
Nhìn Cao Hiền phi rơi vào trầm tư, Liên Hương tiếp tục nói: “Nương nương, ngài nói xem chúng ta có nên tìm thêm một người từ trong đám người mới không?”
Trước đây lúc Hồ Tiệp dư nhận được nhiều thánh sủng đều khó hoài thai, bây giờ Hoàng thượng càng ngày càng ít tới Ung Hòa Cung, Hồ Tiệp dư muốn có thai sợ là càng khó hơn nữa, còn không bằng chọn một người trong đám người mới giúp các nàng đạt được mục đích của mình.
Cao Hiền phi như có điều suy nghĩ, lần này trong đám người mới người được sủng ái nhất phải kể đến Trần Ngự nữ.

Bất quá Lưu Bảo lâm cũng không tệ, lúc mới vào cung được ban tước ngự nữ, thị tẩm xong liền thăng lên bảo lâm, bây giờ coi như là cùng Trần Ngự nữ chia đều ân sủng.
Nếu như muốn chọn một người từ trong những người này giúp nàng sinh con, Trần Ngự nữ và Lưu Bảo lâm đều là lựa chọn tốt.

Bất quá sợ là bây giờ không dễ lôi kéo hai người này, nếu phải chọn một giữa hai người này, hẳn là chọn Trần Ngự nữ sẽ tốt hơn một chút.

Dẫu sau Trần Ngự nữ đã từng chủ động tới Ngọc Phù uyển, mặc dù Khương Tiệp dư cũng không gặp nàng, nhưng ít nhất cũng nói lên rằng Trần Ngự nữ muốn tìm một núi dựa vào.
Trừ hai người này, Hạ Bảo lâm cũng là một sự lựa chọn tốt.

Tuy bây giờ Hạ Bảo lâm không đắc sủng, nhưng nếu có nàng ở phía sau nói vài lời, với tướng mạo của Hạ Bảo lâm hẳn sẽ rất nhanh sẽ nhận được ân sủng của Hoàng thượng.

Hơn nữa lấy tình huống bây giờ của Hạ Bảo lâm mà nói, chỉ cần nàng tìm tới nhất định Hạ Bảo lâm sẽ không cự tuyệt..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN