Nương Tử Đại Nhân, Đừng Nháo Nữa!!! - Chương 14: Thủy Giao sâm lâm tái ngộ cố nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nương Tử Đại Nhân, Đừng Nháo Nữa!!!


Chương 14: Thủy Giao sâm lâm tái ngộ cố nhân


Đã được một tháng trôi qua kể từ khi Thiên Anh rời khỏi Thanh Long quốc. Hiện tại nàng đang theo đúng lịch trình của mình, tại Thủy Giao sâm lâm lịch luyện cùng Tư Đồ Hy.

Còn nhớ khi chia tay, Dương Thanh Uyên khoé mắt ửng đỏ nhưng cố kìm nén làm cho Thiên Anh đau lòng không thôi. Thiên Anh nàng cũng là bất đắc dĩ nha! Đâu ai muốn làm mỹ nhân phải rơi lệ chứ?

– Vụt! – một bóng đen xẹt qua khiến Thiên Anh bừng tỉnh, thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Nhìn kĩ lại thì thấy là một cành cây nhỏ.

– Tiểu thư, người lại không tập trung – Tư Đồ Hy bất lực nhìn chủ nhân đứng giữa nơi hiểm ngơ ngẩn cười một mình. Không phải đang nhớ đến đống bảo bối trong không gian thì cũng là mấy nữ tử tự xưng là mỹ nhân. Thật là…

– Tiểu Hy Hy ngươi to gan lắm! Dám tấn công bổn tiểu thư. Tiếp chiêu đi – Thiên Anh nhìn cành cây cắm sâu vào thân cây, sau đó nhào về phía Tư Đồ Hy. Tên này càng ngày càng to gan, không trị không được!

Nhưng Thiên Anh đâu ngờ Tư Đồ Hy không tránh, thành ra cả người nàng đâm sầm vào người hắn. Sau đó cả hai lăn ra đất vài vòng, đến khi dừng lại liền tạo thành tư thế nữ thượng nam hạ. Tư Đồ Hy chỉ cảm thấy tâm can như sắp nổ tung, hai gò má cũng có chút hồng hồng, không dám nhìn người đang đè lên mình. Mỗi tội mỗ nữ nào đó thực không hiểu phong tình, liền áp tai vào lồng ngực hắn.

– Tiểu Hy Hy, tim ngươi đập nhanh quá, làm sao vậy? – Thiên Anh nàng thực lo lắng nha! Nàng coi Tư Đồ Hy như người thân của mình, nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì nàng biết làm sao đây a?

-…Tiểu thư, ta không sao! Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta tìm nơi nghỉ chân thôi – trên mặt Tư Đồ Hy vẫn là nụ cười ôn nhu nhưng nhìn kĩ sẽ thấy có chút cứng ngắc.

Đặt trái tim lên một người không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thật đáng thương nha!

– Ừ nhỉ! – Thiên Anh lúc này mới đứng dậy, tiện tay kéo theo Tư Đồ Hy còn đang nằm trên đất.

Thiên Anh ngồi nhóm lửa, dựng bếp lên. Một lúc sau thì Tư Đồ Hy trở về, trên tay là ba con chim cùng một con thỏ. Thiên Anh nhìn thấy bữa tối của mình hai mắt lập tức sáng lên, làm cho Tư Đồ Hy không khỏi cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Hắn với nàng cứ như này không phải tốt sao? Không tranh đấu, không toan tính, chỉ có hai người cùng nhau thưởng hết cảnh đẹp trong thiên hạ, cùng nhau trải qua một đời một kiếp một đôi.

Nhưng hắn cũng hiểu chuyện đó hoàn toàn không có khả năng. Dựa vào thân phận của Thiên Anh thôi cũng đã không thể có cuộc sống yên bình, huống chi nàng còn luôn muốn trở nên cường đại. Vì thế nên hắn chỉ có thể chôn vùi ước mơ giản dị của mình, trợ giúp, phục tùng nàng.

– Tiểu Hy Hy, ngươi đang nghĩ gì vậy?

– Không có gì cả. Ta chỉ nghĩ, có thể ở cạnh tiểu thư, thật tốt.

– Gì vậy chứ? Đó không phải đương nhiên sao? Tiểu Hy Hy là do ta cứu, như vậy đã người của ta. Người của ta thì luôn phải bên cạnh ta chứ! – Thiên Anh ngơ ra một lúc, sau đó bật cười vỗ vỗ vai Tư Đồ Hy. Tuy nhiên, nữ nhân vô tâm vô phế nào đó lại không biết rằng chỉ vì lời nói “người của ta” đã khiến khuôn mặt của hắn đỏ ửng lên, tâm cũng không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.

______________________

Thiên Anh mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mặt. Trong lòng không khỏi cảm thán vì sao lại trùng hợp đến thế.

Một con bạch lang đang cùng một ma thú ngũ cấp giao thủ. Bạch lang quả thực rất mạnh, có nhiều kinh nghiệm thực chiến nên chẳng mấy chốc ma thú kia liền rơi vào thế yếu, cuối cùng bị hạ gục.

– Ồ, tiểu nha đầu, lại gặp nhau rồi! – bạch lang nhìn thấy Thiên Anh cũng không chút ngạc nhiên, thoải mái chào hỏi. Nó tiến lại gần nàng, từ bạch lang biến thành một nam tử toàn thân toát lên khí phách cao ngạo.

Thiên Anh trực tiếp coi Diệc Minh là không khí, không quan tâm đến hắn mà kéo tay Tư Đồ Hy đi thẳng.

– Bổn vương nói này tiểu nha đầu, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, gặp nhau tại đây âu cũng là duyên phận. Giúp đỡ nhau không phải chuyện nên làm hay sao? – Diệc Minh vội sải bước đuổi theo nữ tử vô tình kia.

Thiên Anh vẫn không đáp lại, khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ.

Bổn cô nương có chết cũng không muốn quan hệ với tên trung nhị này!

– Tiểu nha đầu, hôm trước ngân phiếu ngươi cầm của bổn vương…

– Ây, Diệc công tử, gặp nhau ở đây thật trùng hợp nha. Chúng ta là chỗ quen biết, vậy nên giúp đỡ nhau là chuyện thường tình đúng không? – nghe đến đây, Thiên Anh lập tức thay đổi sắc mặt, niềm nở chào hỏi Diệc Minh. Đường đường là chủ nhân Huyết Ảnh các, nếu để Tư Đồ Hy nghe thấy nàng vì vài tấm chi phiếu mà bán mình (?), mặt mũi của nàng chẳng biết phải để đâu.

– Tiểu Hy Hy, đây là Diệc công tử, bằng hữu ta gặp được ở Thanh Long quốc. Diệc công tử, đây là Tư Đồ Hy – Thiên Anh ngoài mặt vui vẻ giới thiệu nhưng trong lòng đã lôi cả tám đời tổ tông Diệc Minh hung hăng mắng một trận. Cái thứ phúc hắc tự luyến như hắn sao lại có thể tồn tại đến bây giờ chứ?

– Diệc công tử, nghe danh đã lâu!

– Tư Đồ công tử, lần đầu gặp mặt!

Hai người khánh khí chào hỏi nhau. Sau đó Diệc Minh ở một bên nói nhỏ với Thiên Anh.

– Không ngờ nha đầu ngươi cũng biết giữ mặt mũi trước mặt người khác cơ đấy.

– Con người mà Diệc công tử! Chứ đâu phải nhân thú như ngươi cả ngày bày ra cái mặt liệt không cấp cho người khác mặt mũi đâu?

– Ngươi giỏi!

– Quá khen, ta lúc nào chẳng giỏi!

– Rầm! – lúc hai người còn mải trừng mắt nhìn nhau thì đột nhiên, một bóng người bay đến, đập vào gốc cây cạnh chỗ ba người đang đứng. Thiên Anh nhìn kĩ liền chỉ muốn cảm thán. Tại sao hôm này gặp nhiều người quen vậy?

– Tứ…khụ…Tiêu công tử!

-…Hàn tiểu thư! Còn có Diệc công tử! – Tiêu Đằng chậm chạp đứng lên, dựa vào thân cây, khó khăn mở miệng. Sau đó từ trong lùm cây đối diện, ba ma thú bước ra, hẳn chúng nó đang đuổi theo vị hoàng tử này a!

Thiên Anh nhìn ma thú trước mặt, không khỏi cảm thấy Tiêu Đằng quả thực rất xui xẻo. Một mình gặp phải ba ma thú ngũ cấp, bảo sao không chật vật như này.

– Ba con, ta ở giữa, hai người hai bên – dứt lời, Thiên Anh liền động tinh thần lực, dụ ma thú ra xa. Sau khi ước chừng khoảng cách đã đủ xa vị trí ban nãy, nàng liền triệu hồi Tử Lam. Ma thú này cấp cao hơn nàng, vì vậy nàng cần có sự trợ giúp nha.

Dưới chân Thiên Anh xuất hiện không gian ma thú tinh đồ, sau đó bên cạnh nàng lập tức xuất hiện một Huyết Nguyệt Lang.

Ma thú kia thấy Huyết Nguyệt Lang lập tức sợ hãi, có ý định bỏ chạy. Nhưng Thiên Anh làm sao có thể để nó như ý muốn?

– Thủy! Trói! – dứt lời, từ tay nàng xuất hiện một đoạn xích bằng nước. Thiên Anh vung tay, dây xích lập tức vụt về phía ma thú, trói nó lại.

– Ngay bây giờ!

Tử Lam trong dạng nguyên thể của mình vọt tới, phun ra một hỏa cầu đốt cháy đến không còn tro của ma thú xấu số kia.

– Tử Lam…ngươi bạo lực quá! – nàng còn đang định lấy thịt nó để ăn tối mà.

– Nếu không thì tiểu thư làm sao cần ta đây? – Tử Lam trở lại thành hình người, nhõng nhẽo cọ cọ bên người Thiên Anh. Nhưng khi thấy có người đang tiến lại gần liền trở lại không gian ma thú.

– Tiểu nha đầu! – Diệc Minh đi ra từ trong lùm cây gần đó, bộ dáng thập phần thoải mái, trông không giống một người vừa trải qua trận chiến với ma thú.

– Ngươi xong rồi?

– Một con ma thú vặt vãnh thôi, không làm khó được ta!

– Ân ân ta biết ngài lợi hại rồi. Đi về thôi!

Từ từ…hình như cấp của Tư Đồ Hy còn thấp hơn nàng, vậy thì…

– Chết tiệt! Tư Đồ Hy! – Thiên Anh lao về phía Tư Đồ Hy. Nhưng khi thấy Tư Đồ Hy không sứt mẻ một miếng nào, bên dưới là xác ma thú bị dây leo trói chặt.

– Tiểu thư? – thấy tiểu thư nhà mình hùng hổ chạy đến, Tư Đồ Hy ngạc nhiên kêu một tiếng.

– Tiểu Hy Hy…ngươi vẫn ổn chứ?

– Ta không sao, tiểu thư.

– Nhưng mà…không phải…ngươi…

– Tiểu thư, quên chưa nói với người, ta đã là lục cấp rồi. Lục cấp trung kì.

-…

– Trong lúc người đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ta đã rất khổ cực tu luyện…

– Này nhé ta không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt!

– Hàn tiểu thư, hôm trước tiểu thư đưa ta đến thanh lâu, quả là một trải nghiệm thú vị! – Diệc Minh nghe vậy liền lên tiếng khiến mỗ nữ nào đó cứng họng, không biết nên nói gì. May mắn thay, vị tứ hoàng tử xấu số kịp thời xuất hiện giải vây cho Thiên Anh.

– Cảm tạ các vị đã ra tay tương trợ Tiêu mỗ. Sau này Tiêu mỗ sẽ dốc toàn lực hỗ trợ các vị.

– Không có gì đâu. Dù sao cũng là chỗ quen biết. Giúp đỡ nhau một chút là chuyện nên làm – Thiên Anh phủi phủi tay, cười nói.

– Hay là Tiêu công tử đi cùng chúng ta. Một mình trong Thủy Giao sâm lâm không an toàn – Thiên Anh đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, liền mở miệng hỏi Tiêu Đằng.

Trong nguyên tác, nữ chính đại nhân sẽ lịch luyện tại đây, cứu được một nam nhân. Hai người cùng nhau đánh quái một thời gian liền sinh ra hảo cảm sau đó nảy mầm thành tình yêu. Đương nhiên nam nhân đó được thu vào hậu cung của nữ chính. Mà nam nhân đó là Tiêu Đằng. Thế nhưng bây giờ vì một lí do nào đó (hẳn là butterfly effect do Thiên Anh nàng) mà Nạp Lan Thiên Tuyết chưa cày phó bản Thủy Giao sâm lâm mà chạy đi đánh phó bản đâu đâu mất rồi. Vậy nam chủ Tiêu Đằng thì sao đây?

Với tư cách bằng hữu, nàng quyết định sẽ giúp đỡ phu quân tương lai của nữ chính. Sau này còn có cớ ôm đùi nữ chính a~

– Vậy làm phiền các vị rồi! – Tiêu Đằng khách khí ôm quyền cảm tạ. Thiên Anh do không chú tâm nên không nhận ra ánh mắt của Tiêu Đằng xẹt qua một tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN