Nương Tử! Nàng Thật Lắm Chiêu Trò - Chương 25: Hồ Tinh trầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nương Tử! Nàng Thật Lắm Chiêu Trò


Chương 25: Hồ Tinh trầm


– La thành chủ này tiếng xấu đồn xa. Chẳng những bản thân không tu nổi đến Luyện khí kì tầng thứ nhất mà sức khỏe hư nhược quanh năm không ra khỏi thành phủ. Aizz căn bản là một phế vật. Tận mắt đến đây xem ra người ngoài còn chưa biết nàng ta thiếu lễ nghi đến mức này. Không hiểu vì sao thành chủ của chúng ta lại có thể cho loại người như vậy mượn một khoảng nợ lớn như vậy.

– Việc bổn thành chủ đến trễ quả thật là thất lễ nhưng đối với việc vị đại nhân này đằng sau chủ nhân mình bàn tán cách chủ nhân làm việc thì quả thật thành chủ ta vẫn là người hiểu lễ nghi chán.

– Ngươi…

Vị sứ giả lớn tuổi kia quả thật bị chọc cho tới nghẹn lời. Ta cũng không thèm để ý một bước lướt lên trên ghế chủ tọa ngồi xuống, nhìn từ bề ngoài khí thế của ta cũng đủ để người khác phải kính nể nhưng có trời mới biết trong lòng ta đang run sợ như thế nào. Đứng trước nhiều người thế này, mỗi người lại có bề dày tu tiên, chắc cũng hơn chứ không có kém. Nếu nói sai hay hành động không đúng lộ ra sơ hở liền không thể sống nổi.

– La thành chủ bỏ qua, là thuộc hạ của ta lỗ mãng.

Lúc này từ trong đám lão già bước ra một nam nhân huyền y, ánh mắt tựa như sương khói nhìn ta. Tuy nói chuyện có vẻ cung kính nhưng thật ra điệu bộ hoàn toàn bất tương đồng.

– Vị này là?

Một trái một phải suy nghĩ ta cuối cùng cũng không thể nhớ nổi kí ức La Ninh Mộng có tồn tại nhân vật này, bèn mang một bụng nghi hoặc đè nén từ từ dò xét.

– Tại hạ Hồ Tinh Trầm bái kiến La thành chủ.

Lúc này tiểu la lị mới đứng một bên tốt bụng nhắc nhở ta một tiếng.

– Tiểu tử này mới nổi danh ở Nạp A thành nửa tháng trước đây thôi. Bây giờ hắn đảm nhận chức vị quân sư ở Nạp A thành, dưới một người nhưng trên cả khối người, có quyền có thế, vì chuyện này Nạp A thành quả thật trải qua trận mưa gió máu tanh. Từ một người không rõ lai lịch mà được lão già Quyền Mục trọng dụng chắc chắn có vấn đề, nha đầu ngươi tốt nhất đề phòng hắn cho ta.

– Hồ sứ giả khách khí. Vừa hay ta quả thật cũng có chuyện cần thương lượng.

– Mời nói.

Hồ Tinh Trầm nhìn ta không chút kiêng kị, thậm chí trên người còn nổi lên vài tầng hắc quang, khiến cho cả người ta như bị nhìn thấu, không được tự nhiên.

– Khụ… cổ nhân có câu oan có đầu nợ có chủ, số nợ này cũng không phải đích thân ta mượn nên muốn cùng sứ giả đây thỏa hiệp, người nào mượn người đó trả.

Một vị lão nhân có tuổi phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt ta mà quát.

– Nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi quả nhiên vô sỉ, mượn mà không trả còn đổ trách nhiệm lên đầu người khác, ngươi tưởng rằng chuyện này có thể thuận theo ý ngươi sao.

* Roẹt *

Vừa dứt câu cổ của vị nhân gia kia cũng bị chém bay. Cảnh này khiến cho ta hoảng sợ không thôi. Mẹ kiếp không phải chỉ nói một chút thôi sao liền ra tay tàn nhẫn thị uy.

– Hồ Tinh Trầm ngươi lại dám giết trưởng lão?

– Đã tìm thấy người cần tìm giữ các ngươi lại cũng vô dụng.

Hồ Tinh Trầm nhéch môi, cười đến đầy ý vị. Mấy vị nhân gia kia thấy huynh đệ bị giết trong lòng liền sôi sục lửa giận, ai cũng thi triển linh pháp hóa ra pháp khí. Nói một câu liền trực tiếp tấn công nhưng đáng tiếc Hồ Trầm bên ngoài có hắc quang hộ thể, dù kiếm có chém mạnh đến đâu cũng không vỡ mà ngược lại còn bị dội ngược. Hồ Trầm dưới sự công kích kia cũng không mảy may để ý chỉ có điều hắn chỉ chú tâm nhìn ta. Tương Dương bây giờ mớ nhìn rõ gương mặt kia liền biến sắc, trực tiếp kéo tay ta chạy ra ngoài. Nhưng đột nhiên ta nhớ đến tiểu chân chó ở đằng sau còn chưa biết chuyện thì nói với tiểu la lị.

– Này còn Thiến Thiến ở sau ta không thể để nó lại được.

– Mục tiêu là ngươi chứ không phải nó, chưa thể chết được.

Tương Dương nhất quyết không để cho ta quay lại cứu tiểu chân chó, nhưng trong lòng ta lại càng muốn cứu. Đùa, dù ta không phải La Ninh Mộng nhưng dù sao đó cũng là con của nàng ấy, mượn xác hoàn hồn ta cũng không thể chối bỏ trách nhiệm này được. Nghĩ rồi ta vùng khỏi tay nàng ấy, thi triển chút bùa chú, quay đầu chạy ngược trở về chính điện.

– Tương Dương xin lỗi nhưng ta không đành lòng bỏ rơi tiểu chân chó được.

Tương Dương đang tính hóa phép đạp mây chạy đi nhưng nhìn thấy ta vùng khỏi chạy đi thì tức đến nổi chửi đổng.

– Mẹ nó thối nha đầu ngươi quay lại đây cho ta. Ngươi muốn tự sát thì cũng không cần kéo ta theo.

Bên trong chính điện bây giờ là một mớ hỗn độn. Các vị trưởng lão kia đều đã chết, đều chết rất khó coi, mắt mũi miệng chảy máu, toàn thân bị đâm đến nát. Máu tươi ngập tràn khiến cho dạ dày ta cuộn trào. Lúc ta chạy đến nơi thì thấy tiểu chân chó trước mặt mình nhưng có điều nó lại bị thanh huyền băng xuyên ngang trước ngực. Ta ngây ngốc nhìn nó mấp mấy môi gọi một tiếng ” mẫu thân ” rồi gục xuống. Chẳng phải Tương Dương nói hài tử này sẽ ổn sao. Lừa người, tất cả đều là lừa gạt.

Cơ thể ta dường như không còn chút sức lực, ngồi sụp xuống đất, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Ta run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở nhưng nhận lại chỉ khiến lòng ta lạnh lẽo. Đứa bé này… chết rồi. Hồ Tràm quả thật còn chưa đi, hắn thu hết mọi hành động của ta vào mắt rồi cười, nụ cười này khiến trong lòng ta nổi lên sát khí.

– Ngươi muốn sống thì giao Hỏa linh hoa kiếm ra đây.

Hồ Tinh Trầm cũng không lòng vòng mà trực tiếp đi vào vấn đề, trên tay hắn còn cằm sẵn thanh huyền băng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên cổ ta. Lúc này ta quả thật không biết tâm tình mình xoay chuyển thế nào nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến lạ.

– Ngươi làm sao biết?

Cả chính điện chỉ còn lại ta và hắn. Một người giết và một người bị giết, Hồ Tinh Trầm cũng không tiếc rẻ giải thích. Hắn lấy trong ngực ra một viên đá màu đen phát sáng, tựa hồ bên trong chứa đầy tử linh hò hét đồ oán ngút trời.

– Đá Cửu Huyền cảm ứng được sức mạnh Hỏa linh trong người ngươi. Tốt nhất đem Hỏa linh hoa kiếm cùng tinh hải thần châu đưa ra, ta sẽ để ngươi chết một cách thoải mái.

Trong lòng ta lúc này lại nảy sinh ý nghĩ chạy trốn. Đại biến thái nói sức mạnh này giao cho người khác chả khác gì tận diệt tam giới, nghĩ đến lão cha cùng lão mẹ đang còn ở đây ta cuối cùng cũng không nỡ nhìn họ chết được. Cánh tay đằng sau của ta xuất hiện một đạo phù chú, dùng tâm pháp khống chế một chút biến ra vài mũi tên công kích Hồ Tinh Trầm, sau đó lại lôi thêm phù chú khác tạo thành huyễn cảnh sương khói. Nhân lúc hắn không để ý ta liền hướng phía ngoài chạy đi. Qủa không uổng công một tháng nay ta đọc sách, mấy đạo bùa chú này là ta học từ đó mà vẽ ra. Không ngờ lại có lúc hữu dụng. Một tháng này thật sự ta tìm ra rất nhiều thứ, giả dụ như giới tu chân bao gồm bao nhiêu cấp bậc, bao nhiêu giáo phái tu chân, toàn bộ đều được viết ra sách.

– Muốn chạy.

Hồ Tinh Trầm cũng không phải hạng tôm tép dễ đối phó hắn ngưng tụ linh khí hóa huyền băng đâm tới nhưng đến khi gần trúng thì lại bị đánh bật ra. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì đại biến thái xuất hiện, hắn cũng chật vật không kém gì ta. Nhưng khí chất vẫn như cũ, tĩnh chứ không loạn. Nhìn thấy đại biến thái tâm trạng ta cũng an tâm chút ít, ít nhất hắn không ở nơi nào đó bị bọn tà ma này đâm thủng trên người.

– Thối nha đầu, mau cùng ta chạy. Chuyện ở đây cứ để thằng nhóc ấy lo đi.

Đột nhiên Tương Dương từ trên trời kéo ta lên, tốc độ bay này quả thật khiến cho ta hoảng sợ. Ta quay đầu nhìn đại biến thái giao đấu với Hồ Tinh Trầm trong lòng ngũ vị tạp trần.

– Tương Dương, ta có cách mà mọi người cùng thoát thân.

Tương Dương trong lòng còn buồn bực chuyện ta tự ý bỏ đi nên có chút bướng bỉnh.

– Hừ bổn tiên ta không rảnh.

– Ngài đại nhân đại lượng cứu giúp đi. Không lẽ thần tiên mà keo kiệt, tính toán chi li như vậy nhất định sau này lưu tên trong sổ sách là tam giới đệ nhất keo kiệt bây giờ.

Tương Dương bị nói tức đến nghẹn họng, đành phải cùng ta thỏa hiệp. Kế hoạch là tiểu la lị dùng huyễn thuật hóa thành ta, dụ Hồ Tinh Trầm đến cấm chú đằng sau núi. Sau đó ta cùng đại biến thái chạy lên núi Huyền Cơ nhờ trưởng môn Huyền Linh giáo xuống giúp. Tiểu la lị vừa thỏa hiệp lại bị ta chọc phải cái vảy ngược, đứng trên mây không khách khí mà gào thét.

– Ngươi cho ta là bao cát thế nhân đó hả. Vì cái gì ta phải hi sinh để hai người các ngươi chạy trốn?

– Vì ta chết cả tam giới này cũng không yên ổn.

Tương Dương nhìn ta đầy khinh thường.

– Tam giới thì liên quan gì đến ta.

Ta cuối cùng không chịu nổi nữa liền giở giọng đe dọa.

– Ta nói nếu như tam giới loạn lạc, Ma giới lại có thù sâu sắc với Tiên giới, đám ma giới đó không giết đám người các ngươi mới là lạ. Nếu không giết thì đối với loại tiểu la lị có nhan sắc như ngươi không chừng còn bị một tên Ma giới đem đặt dưới thân, ta đã xem qua các loại hành hạ biến thái rồi, có loại dùng thanh sắc nung ấn vào ngực ngươi. Không thì dùng dây trói gô ngươi lại một lần hầu hạ hai tên, còn có…

– CÂM MIỆNG, TA LÀM LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ.

Chưa dùng hết lời lẽ Tương Dương đã bị ta đánh bại, nàng nghe sợ tới mức mặt trắng bệch. Oan ức đến cực điểm.

————————————————————————————————-

[ Ding ] Ai là người xui xẻo chết trước đây?

A. Hạ Mễ Bối

B. Tịch Uông Kỷ

C. Hồ Tinh Trầm

D. Tương Dương

[ Ding ] Ai ủng hộ tình yêu nghịch thiên giơ tay nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN