“Sao lại…”
Ta khẽ nhíu mày nhìn bộ dáng hớt ha hớt hải của Tiếu Trình khi nàng ấy ẵm đứa bé đỏ hỏn đang gào khóc nức nở trên tay. Cũng không để nàng ấy kịp trả lời, ta đã vội đón lấy đứa nhỏ xa lạ kia mà vỗ về vì sợ nó lộng ruột.
Tiếu Trình mặt mày tái mét, liền thẫn thờ ngồi xuống bên cạnh ta. Hồi lâu sau nàng mới lên tiếng: “Ai nga, phụ huynh nào mà nhẫn tâm vứt bỏ con mình như vậy chứ?”
Căn nguyên chỉ ngần ấy lời nói, ta cũng đủ hiếu về số phận của đứa nhỏ tội nghiệp này. Ta thở dài đưa mắt nhìn Tiếu Trình: “Tướng công, hay chúng ta…”
Hàng lông mày của nàng ấy nhăn tịt lại, lập tức nhảy xa ra khỏi ta hai bước. Cái giọng oang oang gần như dọa nạt đứa nhỏ khóc càng thêm thương tâm hơn. “Không, không đời nào a! Hinh nhi, ta với ngươi cũng ổn mà, thêm đứa nhỏ này thì ta nằm ở đâu?”
Mặc dù phản ứng của Tiếu Trình hơi quá đà, nhưng ta lại không thể nào kiềm được mà bật cười. “Vậy thì tính sau đi. Ngươi bảo bọn Mạch Ly đi xin sữa cho đứa nhỏ, chắc nó khóc vì bị bỏ đói.”
Dù cho không tình nguyện, nhưng chính là tướng công của ta luôn mang một trái tim nhân hậu ấm áp là thế, nếu nàng không nhặt mang đứa nhỏ này về, chẳng biết chừng đã bị mấy con thú hoang cắn mất mạng. Nàng thở dài, gãi gãi đầu khiến tóc mai lòa xòa xuống cạnh gò má.
“Nương tử, chẳng lẽ sau này cứ vậy đi xin sữa cho nó hay sao?”
Ánh mắt nàng ngờ vực liếc xuống nơi đó của ta, ta ‘hừ’ nhẹ một tiếng, cảm thấy dù đã ở rất lâu với người này, nhưng căn bản trước mặt nàng ấy, ta vẫn luôn xấu hổ không thôi. “Ngươi lại nghĩ lung tung rồi. Ta làm sao mà có sữa?”
Không để Tiếu Trình thơ thẩn thêm nữa, ta liền giục nàng đi ngay. Nhìn theo bóng lưng siêu vẹo khi nàng lại lần nữa ù té chạy đi, ta bất giác mỉm cười. Cũng có lúc quận mã gia thần trí hơn người mà dân gian đồn đại, lại đi tị nạnh với một đứa nhỏ còn đang gào khóc đói sữa.
Ta đứng lên, đi đi lại lại để giỗ dành đứa nhỏ. Nó không còn khóc nữa, mà mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ta. Cảm giác thực sự kỳ lạ, ta nhẹ chạm vào bàn tay nhỏ xíu đang hươ hươ trước mặt mình.
Như một phản xạ tự nhiên, đứa nhỏ lập tức siết lấy ngón tay của ta, khóe miệng chúm chím dường như vương lên nụ cười ngô nghê. Có lẽ do chính ta tưởng tượng, cũng có lẽ ngay từ giây phút ấy, ta biết mình sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi đứa nhỏ này.
Nếu ông trời đã cho Tiếu Trình và ta bên nhau, phải chăng đứa nhỏ là món quà mà ngài ấy ban tặng? Ta cúi xuống, xúc động mà hôn lên đôi môi nhỏ xinh.
“Con à, có phải ông trời mang con đến bên chúng ta hay không vậy?”
Ta nhất định giữ lại đứa nhỏ để nuôi, xem nó như con của mình, Tiếu Trình cũng không phản đối. Chỉ là có nhiều lúc, nàng ấy vẫn hậm hực, mặt nặng mày nhẹ liếc nhìn đứa nhỏ nằm bên cạnh ta mà mắng khẽ: “Bố tiên sư nhà bây, cướp chỗ của ta rồi.”
Ta cười khổ, lại nhích ra mép giường vuốt ve gương mặt cau có của nàng. “Đợi mấy hôm nữa Từ Vệ vào Kinh mua nôi về, ngươi lại nằm cạnh ta có được không?”
Tiếu Trình nằm co ro dưới nền đất như con tôm, ta lại thêm một tầng thương xót. Nhưng đứa bé bên cạnh ta còn quá nhỏ, chúng ta lại chẳng thể chen chúc trên một giường.
Dường như hiểu được tâm tình của ta, Tiếu Trình thở dài, vỗ nhè nhẹ cánh tay ta: “Hinh nhi, ngươi ngủ đi, muộn rồi. Ta lớn miệng chút thôi, ngươi đừng bận tâm. Thực ra, nằm đây cũng… rất tốt!”
Khi đó là ngày đông, trên người nàng chỉ có một tấm chăn mỏng dính. Ta biết nàng phải chịu ấm ức, cả đêm bàn tay ta luôn thõng xuống dưới nắm lấy tay nàng.
Tiếu Trình rất hay đôi co với Từ Vệ, nay còn đôi co thêm cả với đứa nhỏ.
Giả như trước đây, cứ rảnh rỗi là chúng ta lại tay trong tay đi dạo, không thì cũng cùng nhau làm việc này việc kia. Nhưng từ lúc có đứa nhỏ bên cạnh, ta luôn bận rộn như là mẫu thân thực sự, hết bế ẵm, thay tã rồi tự tay nấu bột… tất thảy để chăm sóc thực tốt cho nó.
Tiếu Trình lần nào cũng hậm hực trừng mắt nhìn đứa nhỏ, mặt mũi cau có mà lầm bầm: “Ngươi đúng là của nợ, tự dưng chui đâu ra không biết?!”
Ta nựng nựng đứa nhỏ trên tay, mỉm cười dỗ dành cái người lớn xác còn giận dỗi kia: “Tiếu Trình mang đứa nhỏ về mà. Ngươi xem, tính ra ngươi cũng là phụ thân của nó đấy chứ!”
Nàng giãy nảy, lập tức không phục: “Nó á? Không có cái mùa xuân đấy đâu a!”
Rồi cũng có lúc, khi ta đặt đứa nhỏ vào trong nôi, Tiếu Trình nghiêm túc nhìn ta mà hỏi: “Nương tử, em yêu nó hơn hay là yêu ta hơn vậy?”
Cái này mà cũng đem ra so đo được nữa, cũng chỉ có tướng công của ta thôi đi.
“Ta yêu ngươi, cũng yêu cả đứa nhỏ, không thể phân cao thấp được. Duyên phận đem Tiếu Trình đến bên ta, còn đứa nhỏ thì lại là do ông trời ban. Ngươi nói xem, đối với ta đều quan trọng.”
Nàng dù mặt mũi vẫn bí xì xị, nhưng không hỏi gì thêm nữa. Ta ngước nhìn đôi môi xinh đẹp đang hờn dỗi kia, không nén được mà chủ động hôn lên một cái. Nàng ‘hừ’ khẽ, nhưng rốt cuộc vẫn đáp trả ta.
Đã bốn tháng qua đi, đứa bé cũng phổng phao hơn nhiều. Tuy vẫn chỉ nằm một chỗ trong nôi, nhưng cứ thấy Tiếu Trình là đôi mắt nó sẽ sáng ngời, nhìn nàng ấy đi qua đi lại chuẩn bệnh bốc thuốc. Đến mức mà Tiếu Trình không nhịn được, trừng mắt mắng khẽ: “Này, ranh con, có biết nhìn như vậy rất bất lịch sự không hả?”
Đứa nhỏ hiểu mình lại bị mắng, đôi mi mỏng khẽ cụp xuống, trong mắt đong đầy một tầng nước mỏng. Những lúc như thế, ta thường không hay can thiệp, bởi vì chính cái người mới khắc trước còn mạnh miệng quát tháo, đã ngay lập tức lúng túng ẵm đứa nhỏ trên tay mà dỗ dành. Miệng không ngừng lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng là con gái, mít ướt quá.”
Ta cười khổ, chắc nàng quên mất, chính mình cũng là nữ nhi.
Ngày nọ, khi ta vừa dỗ cho đứa nhỏ ngủ trưa, thì tướng công không biết từ đâu bừng bừng khí thế đạp cửa bước vào. May thay đứa nhỏ không bị giật mình thức giấc, ta liền nhíu mày mắng: “Tiếu Trình, ngươi càng ngày càng hung hăng.”
Nàng ấy dường như rất vui vẻ, liền kéo ghế ngồi xuống bên ta. Nụ cười trên khóe môi kia vô cùng ngọt ngào, ta thất thần nhìn nàng ấy cho đến lúc giọng nói ấm áp nhẹ vang lên bên tai: “Nương tử, ta nghĩ ra rồi. Ngươi nói đứa nhỏ là do ông trời ban tặng, vậy chi bằng chúng ta gọi nó là Thiên Ân?”
Ta kinh ngạc nhìn Tiếu Trình, không ngờ việc này nàng cũng đã nghĩ tới. Mấy tháng vừa qua ta cũng trăn trở vô cùng, muốn đặt tên cho đứa nhỏ, nhưng lại muốn việc này cả hai chúng ta cùng làm. Chỉ là thái độ của Tiếu Trình vẫn dường như chưa chấp nhận hoàn toàn hài tử này, nên ta vẫn lưỡng lự chưa tự quyết.
Rốt cuộc, chính nàng ấy đã chủ động nói ra.
“Tiếu Trình…” Ta xúc động gọi tên nàng, rồi tìm tới vòng tay ấm áp của nàng mà nói, “Được, là Thiên Ân, Lục Thiên Ân…”
Tiếu Trình không đáp lời, nhưng khẽ nâng cằm ta nhẹ hôn xuống. Thật lâu khi thần trí ta đã mơ màng, nàng nhẹ giọng thì thầm: “Lục Lê Thiên Ân, con gái của chúng ta.”
Toàn văn hoàn