Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt - Chương 95: Kim hà trư xuất hiện!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt


Chương 95: Kim hà trư xuất hiện!


Toàn bộ đại sảnh chìm trong tiếng khóc bi ai của Nhan Lăng, lúc này nàng ta làm gì còn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thương nữa, bao nhiêu kinh hoảng cùng bất an hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, nước mắt nước mũi hòa lẫn khiến gương mặt tinh xảo bẩn không chịu được.

Đáy mắt Nhan Hướng Thái xẹt qua tia phiền muộn cùng chán ghét, ngoảnh mặt sang một bên không để ý tới lời cầu xin của Nhan Lăng, trong lòng đã sớm coi như mình chưa từng có nữ nhi này, nếu không phải sợ người ngoài nói lão lãnh khốc vô tình thì lão đã sớm xử trí nghiệt tử này rồi!

Lâm Hương Y cùng Nhan Xảo cuối cùng cũng không nhịn được đắc ý trong lòng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt mà mỉa mai, rõ ràng vô cùng vui sướng khi thấy mẹ con Nhan Lăng gặp họa.

Nhan Noãn Noãn nhìn hai mẹ con Nhan Xảo, trong lòng cười lạnh. Thật là không biết che giấu cảm xúc, hai mẹ con nhà này cũng chẳng phải người tử tế gì!

Rất nhanh sau đó, một vài hạ nhân cường tráng theo lệnh của Nhan Hướng Thái đi vào nâng Nguyễn Mai đã ngất xỉu ra ngoài, một vài tên đi tới kéo Nhan Lăng đang khóc nháo lôi đi.

Nam tử nọ quay đầu nói lời cảm tạ với những người trong đại sảnh rồi cũng vội vàng rời đi, ánh mắt sắc mị không hề rời khỏi người Nhan Lăng, dâm tà mà đáng khinh, nhìn dáng đi của hắn cũng đủ biết trong lòng hắn có bao nhiêu vui mừng. Tuy rằng Nhan Lăng không đẹp bằng một nửa Nhan Noãn Noãn, nhưng hắn dù có sắc tâm cũng không có gan lớn như vậy a!

Thanh âm khóc nháo của Nhan Lăng dần dần biến mất, nữ nhi thất trinh, thanh danh tất nhiên cũng bị hủy theo, Nhan Hướng Thái cảm thấy đau đầu, Lâm Hương Y vội vàng đỡ lão ngồi xuống ghế, ôn nhu giúp lão ấn huyệt giảm đau.

Nhan Hướng Thái liếc nhìn Nhan Noãn Noãn nhàn tản ngồi trên ghế chủ nhà, nội tâm không kìm được tức giận: “Náo nhiệt cũng xem xong rồi, các ngươi còn chưa chịu đi?” thanh âm lão rất nhẹ nhưng không che giấu được sự mất kiên nhẫn. Nếu không phải sợ kinh động đến Thái hậu, lão đã chẳng cần phải khách khí với Nhan Noãn Noãn như vậy, sớm đã gọi người tống hai kẻ gây họa này ra khỏi phủ rồi.

Nhan Noãn Noãn cười cười, vừa định nói gì đó thì Long Trác Việt ở bên đã giành nói trước: “Ngươi còn chưa có trả bạc cho chúng ta nha, bốn mươi chín vạn lượng, không được quỵt đâu à!”

Long Trác Việt vừa nói vừa nheo nheo mắt nhìn Nhan Hướng Thái, Nhan Noãn Noãn ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn qua mà không nhịn được cười thầm. Sao nàng lại có cảm giác hắn lúc này thật giảo hoạt giống hồ ly kìa?! Bất quá thì hắn nói cũng đúng, bạc còn chưa lấy được, về sao được chứ, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi cho người như vậy chứ. Nàng còn chưa đòi Nhan Hướng Thái trả luôn phần bạc mua lại một yêu cầu của nàng đã là may mắn cho lão rồi, vừa nãy giúp lão giải quyết chuyện của Nhan Lăng cũng là xuất phát từ sự đồng tình, lão không cảm kích thì chớ lại còn dám đuổi nàng về sao?

Bọn chúng là đang vui vẻ khi thấy người khác gặp họa sao? Nhan Hướng Thái đang đau đầu lại bị Long Trác Việt đòi nợ, gương mặt già nua phút chốc đỏ bừng lên, đỏ đến độ người ta nhìn mà tưởng lão xuất huyết, chuẩn bị đi đời nhà ma tới nơi!

“Ngươi… các ngươi…” Nhan Hướng Thái run run, giận đến không nói nên lời.

Lâm Hương Y căng thẳng, buột miệng nói: “Đó là Nhan Lăng thiếu các ngươi, các ngươi muốn đòi thì tìm nàng ta mà đòi a!” Tại sao lại thành bốn mươi chín vạn lượng rồi? Có phải nàng ta bị tiền làm cho mờ mắt rồi không? Mở miệng là tiền tiền tiền, bộ nàng ta chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ sao?

Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhìn lướt qua Lâm Hương Y, rõ ràng là rất tự nhiên nhưng lại khiến Lâm Hương Y thấp thỏm không yên, mấp máy miệng muốn nói mà lại không biết nên nói gì, cuối cùng quyết định im lặng không nói gì nữa.

Thấy Lâm Hương Y thức thời, Nhan Noãn Noãn mới nhìn qua Nhan Hướng Thái: “Nhị thúc muốn trả thì tốt nhất nên dùng ngân phiếu, tốt nhất là nhanh nhanh một chút bởi vì ta và Vương gia còn muốn tiến cung thỉnh an Thái hậu, nếu để trễ sợ là sẽ mắc tội bất kính với người a!”

Trán Nhan Hướng Thái nổi đầy gân xanh, ý tứ của Nhan Noãn Noãn lão sao có thể không hiểu được chứ, nếu hắn không trả tiền thì nàng ta sẽ tiến cung gặp Thái hậu cáo trạng mất.

Nhan Hướng Thái tức giận trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, thấy đối phương thản nhiên cười cười, cổ họng đắng như ăn phải hoàng liên, cảm giác nghẹn khuất khiến lão hít thở không thông.

“Triệu tổng quan, đi lấy bốn mươi chín vạn lượng bạc đưa cho Hiền vương phi!” Nhan Hướng Thái gằn giọng nói từng tiếng một.

“Hầu gia…” Lâm Hương Y trừng mắt, lớn tiếng kêu lên.

“Không cần nói nữa, mau dìu ta về phòng!” Nhan Hướng Thái cắn răng gầm nhẹ, cắt ngang sự bất mãn của Lâm Hương Y.

Lâm Hương Y cảm nhận được Nhan Hướng Thái đang cố kìm nén giận dữ, cũng không dám nói gì nữa, bà ta tốt nhất là không nên chọc giận lão nữa thì hơn. Chuyện của mẹ con Nguyễn Mai đã khiến lão giận đến nội thương, Nguyễn Mai cho dù không bị hưu cũng mất đi vị trí chủ mẫu, đến lúc đó thì bà ta chẳng phải sẽ danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí chủ mẫu Vũ Dương hầu phủ sao? 

Xảo nhi của bà sẽ trở thành tiểu thư duy nhất của Vũ Dương hầu phủ. Nhan Lăng bị Hầu gia đuổi ra khỏi phủ, tuy là lập gia đình nhưng nửa phân đồ cưới cũng không cho, về sau Xảo nhi xuất giá chẳng phải đồ cưới sẽ tăng lên gấp đôi sao?

Lâm Hương Y nghĩ như vậy, trong lòng thoáng cân bằng hơn một chút, mặt mày hớn hở đỡ Nhan Hướng Thái rời đi.

Nhan Noãn Noãn cầm bốn mươi chín vạn lượng ngân phiếu, trong lòng vô cùng mĩ mãn, nắm tay Long Trác Việt rời khỏi Vũ Dương hầu phủ.

Đợi khi hai người đi rồi, Nhan Hướng Thái ra lệnh cho Triệu tổng quản đưa Nguyễn Mai tới từ đường Nhan gia cách xa kinh thành tĩnh tâm xám hối. Lão không nói bao giờ đưa Nguyễn Mai quay trở lại, người thông minh vừa nghe đã biết là Nguyễn Mai ở Vũ Dương hầu phủ đã trở thành quá khứ, đưa tới từ đường xem như là Nhan Hướng Thái đã quá nhân từ rồi, chiếu theo Nhan Lăng bại hoại gia phong thì lão không hưu bà ta mới là lạ.

Mà mọi người cũng đều hiểu, Nguyễn Mai nếu đã bị đưa tới từ đường liền không còn là chủ mẫu của Vũ Dương hầu phủ nữa. Kết cục như vậy, người vui nhất chính là Lâm Hương Y, bà ta ôm mộng đẹp trở thành chủ mẫu Vũ Dương hầu phủ.

Vũ Dương hầu phủ cách Tụ Hiền lâu không xa, mấy người Nhan Noãn Noãn đi bộ tới Tụ Hiền lâu. Trên cả đoạn đường đều có thể nghe thấy chuyện Nhan Lăng vụng trộm mà thất trinh, ai nấy đều kểu sinh động như thể chính mình đã chứng kiến vậy.

Những lời bàn tán thỉnh thoảng lại vang tới bên tai Nhan Noãn Noãn, nàng khẽ cong miệng thành nụ cười nhạt cho thấy tâm tình vô cùng tốt.

Đột nhiên, phía trước vang lên thanh âm va chạm, ngay sau đó là thanh âm giận dữ của nam tử.

“Tên ăn mày chết tiệt này, ngươi muốn chết hay sao hả mà đi không nhìn đường hả?”

Người nọ mắng xong liền nhấc chân đá xuống, Nhan Noãn Noãn ở phía xa chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Loại người lưu manh chuyên dùng sức mạnh ức hiếp người khác thì ở đâu chẳng có, cho dù bọn chúng có đi đứng đụng vào người khác cũng có thể đổ tội cho đối phương, huống chi là tên khất cái.

Nhan Noãn Noãn miễn cưỡng liếc nhìn nhưng cũng không để trong lòng. Mãi đến khi nam tử kiêu ngạo nọ lướt qua tên khất cái đi về phía trước, tên khất cái cố sức đứng thẳng dậy để lộ gương mặt thô cuồng, vẻ bình thản trong đáy mắt Nhan Noãn Noãn gợn sóng.

Người này… nàng đi đến trước mặt tên khất cái nọ, hỏi: “Ngươi không phải hạ nhân trong tướng phủ sao?” Nam tử này chính là người đeo bình rượu ngày trước, nhờ có hắn mà nàng mới thắng được nhiều bạc như vậy, coi như là đã có công không nhỏ. Đối với hạ nhân này, trong lòng Nhan Noãn Noãn có chút hảo cảm.

Nam tử ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn rồi gật gật đầu, cũng không lên tiếng mà muốn vòng qua người Nhan Noãn Noãn rời đi.

Nhan Noãn Noãn nhướn mày nhìn theo bóng dáng nam tử nọ rồi vội vàng đuổi theo: “Ngươi bị Bạch Vũ đuổi ra khỏi phủ phải không?” Nếu vẫn là hạ nhân của tướng phủ thì làm sao có thể rách rưới như vậy, cho dù hạ nhân trong tướng phủ địa vị đê hèn nhưng cũng có cơm ăn áo mặc, tuy không phú quí như người ta nhưng cũng gọi là tốt hơn rất nhiều người. Mà hắn hiện tại, quần áo rách tưới, lúc hắn đi ngang qua nàng, nàng còn có thể ngửi thấy mùi hôi do nhiều ngày chưa được tắm rửa. 

Nhan Noãn Noãn không khó đoán ra nguyên nhân người này bị đuổi khỏi tướng phủ. Bạch Vũ xem chừng bị hành vi của hắn chọc giận không nhẹ, vừa thua không ít bạc vừa phải đáp ứng một yêu cầu của Nhan Noãn Noãn, cơn giận này nàng ta sao có thể nuốt trôi được chứ?

Nam tử dừng lại, lần nữa gật đầu, gương mặt chất phác, đôi đồng tử sâu không đáy đầy thâm thúy.

“Dù sao ngươi cũng không có nơi nào để đi, không bằng theo ta về Hiền vương phủ đi!” Nhan Noãn Noãn nói, cũng không biết vì sao mà nàng đối với nam tử này có cảm giác rất thân thiết, chẳng lẽ là vì hôm trước hắn giúp nàng thắng cược sao? Ừm, chắc là vậy rồi!

Nam tử nghe vậy mới quay đầu lại nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt thô cứng hiện rõ ý cười, hiển nhiên là vui mừng vì có chỗ dung thân rồi.

“Được!”

“Song Song, đưa…” Nhan Noãn Noãn vừa định bảo Nhan Song Song, nói được một nửa mới nhớ là mình không biết tên gọi đối phương, vẻ khó hiểu quay qua nhìn nam tử nọ, đang muốn hỏi thì đã nghe nam tử kia cười nói: “Hào Phóng, ta tên là Hào Phóng!”

Giọng nói trầm thấp thập phần có uy lực, không hề có cảm giác áp bức mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thật thân thiết!

Nhan Noãn Noãn có chút sửng sốt, rất nhanh sau đó liền hiểu được là do đối phương nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng nên mới tự xưng danh trước.

“Song Song, ngươi đưa Hào Phóng về phủ rửa mặt chải đầu trước đi, làm thêm chút đồ ăn cho hắn nữa!”

Hào Phóng? Tên cũng thật là kỳ quái, hay là bởi vì gương mặt thô cứng cho nên cha mẹ hắn mới đặt tên cho hắn như vậy?

“Dạ, Vương phi!” 

Nhan Song Song nói rồi liền dẫn Hào Phóng trở về Vương phủ. Nhan Noãn Noãn dẫn theo Long Trác Việt cùng Thiên Minh tiếp tục đi tới Tụ Hiền lâu.

Vừa tới cửa Tụ Hiền lâu, Nhan Noãn Noãn đã thấy hai huynh muội Hàn gia đứng đó. Hàn Thế Hiên thái độ ôn hòa, vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, trong mắt hiện lên tia cung kính.

Nhan Noãn Noãn nghĩ tới trước kia hắn vô lễ, kiêu ngạo cùng ương ngạnh nhưng từ khi nhận mình làm sư phụ thì cũng coi là biết cấp bậc lễ nghĩa, thái độ cũng không còn lạnh lùng như trước.

Hàn Thi Ngâm vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, lập tức nhiệt tình tới đón: “Noãn nhi, ngươi đã tới rồi, ta chờ ngươi thật lâu a!”

“Hàn tiểu thư tìm ta có chuyện sao?” Nhan Noãn Noãn cười nói, nụ cười đạm mạc khiến cả người nàng thanh nhã cùng u tĩnh như đóa thủy tiên trong sương sớm.

Hàn Thi Ngâm trố mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, vẻ tán tưởng cùng kinh diễm ngày càng nồng đậm, cho dù nàng không nói thẳng cũng có thể khiến người khác hiểu được ý nàng muốn nói. Đẹp! Thật sự là rất đẹp a!

“Xem ngươi kìa, đã bảo gọi ta là Thi Ngâm hoặc Ngâm nhi là được rồi!” Hàn Thi Ngâm cười, ra vẻ giận dỗi liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, bất mãn nói.

Nhan Noãn Noãn khẽ cười: “Thi Ngâm…”

Hàn Thi Ngâm là tiểu thư Hàn gia, người ta năm lần bảy lượt muốn kết giao, nếu nàng từ chối chẳng phải là cho người khác có cơ hội nói nàng tâm cao khí ngạo sao? Huống chi, Hàn Thi Ngâm này luôn đem đến cho nàng cảm giác của sự chân thành, thẳng thắn cùng hào phóng.

“Ôi chao!”

Hàn Thi Ngâm nghe thấy Nhan Noãn Noãn gọi tên mình, mừng rỡ như thể vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mặt mày hớn hở, hận không thể nhào tới ôm Nhan Noãn Noãn một cái.

Bất quá, Nhan Noãn Noãn cảm thấy người mà Hàn Thi Ngâm muốn ôm lại chính là Long Trác Việt đang đứng bên cạnh nàng. Theo nàng thấy thì ánh mắt nàng ta nhìn Long Trác Việt càng lúc càng mang nhiều cảm xúc. Đương nhiên, Nhan Noãn Noãn cũng biết một điều, Hàn Thi Ngâm nếu có nhớ thì cũng là nhớ những bức tranh thêu của Long Trác Việt.

“Đừng nhìn Việt Việt như vậy, ta sẽ hoài nghi ngươi có ý đồ bất chính đó!”

Hàn Thi Ngâm sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng thu hồi lại ánh mắt thèm nhỏ dãi của mình rồi đi đến bên cạnh Nhan Noãn Noãn, ôm lấy cánh tay nàng nói: “Noãn nhi với Vương gia tình cảm sâu nặng, ta làm sao có thể ảnh hưởng được tới tình cảm của hai người a!”

Nhan Noãn Noãn tà tà liếc Hàn Thi Ngâm, nghiêm mặt  nói: “Vậy cũng đúng!”

Hàn Thế Hiên nghe vậy, khóe miệng không nhịn được run rẩy, liếc mắt nhìn Nhan Noãn Noãn mấy lượt, trong lòng thầm nhủ: Qủa nhiên là người có thể hiểu được Hàn Thi Ngâm, da mặt đều dày như nhau!

“Noãn nhi, ta đã tìm được mặt bằng rồi, ngày mai sẽ tìm người trang hoàng lại, chính là ở đối diện Tụ Hiền lâu này, về sau có thể gặp ngươi nhiều hơn rồi!” Hàn Thi Ngâm vừa nói vừa chỉ một cửa hàng ở đối diện Tụ Hiền lâu.

Nhan Noãn Noãn nhớ rõ, cửa hàng đó trước kia cũng là một gian tửu lâu, qui mô nhỏ hơn Tụ Hiền lâu một chút, từ lúc nàng liên tục cho ra món ăn mới, Tụ Hiền lâu mỗi ngày đều chật kín người, tửu lâu ở đối diện kia vắng khách nên cách đây vài ngày đã đóng cửa. Hàn Thi Ngâm chọn chỗ này chỉ sợ là muốn nhanh chóng có được tranh thêu của Long Trác Việt thì đúng hơn!

“Thi Ngâm, người ta đã thêu được rất nhiều khăn tay cùng với hà bao nha, ngươi có muốn nữa không?” Long Trác Việt từ phía sau Nhan Noãn Noãn nhô đầu ra, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hàn Thi Ngâm hỏi.

Hàn Thi Ngâm vừa nghe vậy, nhiệt huyết sôi trào, lập tức vọt tới trước mặt Long Trác Việt, gật đầu lia lịa nói: “Ân, ân, muốn, muốn a!”

Đôi mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn nhíu lại, có chút ai oán nhìn Long Trác Việt: “Nhất định phải gọi thân mật như vậy sao?”

Long Trác Việt mờ mịt nhìn Nhan Noãn Noãn, buồn rầu gãi gãi đầu: “Vậy nên gọi là gì? Thi Thi hay Ngâm Ngâm?”

“Quên đi, vẫn là Thi Ngâm thì tốt hơn!” khóe miệng Nhan Noãn Noãn co rút.

Hàn Thi Ngâm cúi đầu, che miệng cười, thấy Nhan Noãn Noãn không sợ trời không sợ đất ăn dấm chua mà không nhịn được cười.

“Nha?!” Long Trác Việt cẩn thận quan sát sắc mặt Nhan Noãn Noãn, thấy nàng không có dấu hiệu tức giận mới yên tâm nhìn về phía Hàn Thi Ngâm nói: “Người ta còn thêu cả vỏ gối, ngươi có cần không?”

Hàn Thi Ngâm nghe vậy, trước mặt như bừng sáng cả lên, ngoác miệng cười để lộ cả hàm hai cái răng nanh.

“Muốn, muốn, đương nhiên là muốn, chỉ cần là thứ Vương gia thêu, ta đều muốn hết a!”

Long Trác Việt nghe xong, cười đến híp cả mắt, vẫy vẫy Thiên Minh nói: “Thiên Minh, mang Thi Ngâm hồi phủ lấy tranh thêu đi, ngươi biết ở đâu chứ?”

“Thuộc hạ biết!”

“Đúng rồi, chớ quên lấy bạc nha!” Thấy Thiên Minh cùng Hàn Thi Ngâm dần khuất bóng, Long Trác Việt vội vàng nói với theo.

“Dạ, Vương gia!”

*~*

Màn đêm dần trở nên mông lung, ánh trăng trải trên mặt đất một dải sáng bạc…

Nhan Noãn Noãn theo lời dặn của Cổ Nhất, cách mấy ngày lại ngâm mình trong nước thuốc, không chỉ để đả thông kinh mạch mà còn phòng ngừa lúc luyện võ tổn thương tới thân thể. Dù sao thì thể chất của nàng khá khác biệt, không phải trời sinh cốt cách kỳ lạ mà là từ nhỏ đã trúng kỳ độc, nếu không sớm nghĩ ra cách loại trừ độc tố ra khỏi cơ thể thì sẽ rất nguy hiểm. 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà Nhan Noãn Noãn đã đạt được cấp hai. Tuy so với Nhan Song Song, Thiên Minh thì quá thấp nhưng cũng đủ để khiến Cổ Nhất trợn mắt, há mồn. Càng khiến cho lão kinh hoàng hơn nữa là chỉ trong một tháng, nội lực Nhan Noãn Noãn đã đạt đến cấp bốn.

Mặc dù Cổ Nhất sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc lão biết Nhan Noãn Noãn đạt tới cấp bốn, trái tim già nua không chịu được kích thích, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Căn cứ theo tốc độ này thì tiền đồ của Nhan Noãn Noãn thật là không tài nào đo lường được a! Đương nhiên là lão cũng không quên trát thêm một lớp vàng lên mặt mình rồi. Nha đầu Noãn nhi này tu luyện nhanh như vậy còn phải dựa vào bí quyết độc môn của lão a!

Nhan Noãn Noãn lúc này đang ngâm mình trong thùng nước thuốc, nhắm mắt ngưng thần, rất nhanh sau đó, quanh người nàng lờ mờ phát ra vòng ánh sáng nhạt, gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt nhưng lại vô cùng thánh khiết.

Ở bên ngoài, Cổ Nhất hét vọng vào: “Nha đầu, Việt Việt nha ngươi cho ta mượn dùng một chút!”

Nhan Noãn Noãn nghe mà không kìm được run rẩy, cái gì mà mượn một chút chứ? Bất quá thì lúc này nàng cũng không thể phân tâm được, nên đối với tiếng hét của Cổ Nhất chỉ có thể im lặng mà không tài nào đáp lại được.

Cổ Nhất chỉ là muốn thông báo với Nhan Noãn Noãn một tiếng chứ không hề có ý định chờ nàng hồi đáp, vừa nói xong đã lôi kéo Long Trác Việt rời khỏi Vương phủ.

Hai người đi không biết bao lâu, mãi đến khi chung quanh vắng lặng không một bóng người mới dừng lại.

“Nói đi, lôi kéo ta ra đây là có chuyện gì hả?” Người nói chuyện không phải là Long Trác Việt mà chính là Cổ Nhất, lão vuốt chòm râu dài, ánh mắt sáng ngời nhìn Long Trác Việt.

Tuy rằng Long Trác Việt không nói rõ nhưng là ánh nhìn của hắn, lão đương nhiên hiểu là hắn có chuyện muốn nói.

Long Trác Việt dắt tay sau lưng, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú về phía trước, vầng trăng trên cao thản nhiên buông dải ánh sáng bạc lên vai hắn. Gương mặt xấu xí trong đêm đen nhìn càng dọa người, nếu có người vô tình đi ngang qua, chắc chắn sẽ bị dọa đến kêu cha gọi mẹ.

“Tháng sau, Thần tôn giáo sẽ đến kinh thành!” thanh âm lạnh như băng sơn thấm vào tận xương tủy.

Cổ Nhất nhướn mày, có điểm khó hiểu hỏi: “Chuyện này cũng không phải, cứ ba năm một lần Thần tôn giáo sẽ vào đất liền tuyển chọn nhân tài, năm nay vừa vặn tới Thương Nam quốc, nếu được Thần tôn giáo lựa chọn sẽ có khả năng được đưa ra Linh đảo tu luyện, đây là mơ ước của rất nhiều người. Nếu là vì chuyện tuyển nhân tài, Thần tôn giáo không thể không đến Thương Nam quốc!” Cổ Nhất nói rồi trừng mắt tức giận liếc Long Trác Việt, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi đừng ở đây nói lời vô nghĩa!

Long Trác Việt bị Cổ Nhất liếc, đôi mắt trong sáng xẹt qua tia quang mang: “Người của ta nghe được, Thần tôn giáo chủ có một con Kim hà trư, con Kim hà trư này đã được ban thưởng cho Đường chủ Chu Tước – Kim Mặc Lan, sự kiện tuyển nhân tài lần này, Kim Mặc Lan nhất định sẽ đến!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN