Nương Tử Xin Dừng Tay
Chương 148: Xảy Ra Đại Sự Rồi!
Cát Văn Hoàn trên mặt hiện lên vẻ giật mình, một lúc chết năm tên đệ tử, mặc dù sự việc không tính quá mức nghiêm trọng, nhưng cũng không thể bỏ mặc mà không quan tâm được!
Nàng đem hai người chạy trốn ra ngoài đỡ dậy, hỏi “Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?!”
Đệ tử bị mù một con mắt lập tức khóc lớn, “Cát sư bá, cái dị cảnh này ở bên trong còn có một cái dị cảnh khác, khác biệt hoàn toàn so với lời người nói lúc trước, ít nhất phải có hơn nghìn dặm, cứ đi mãi thì sẽ bị lạc đường!
“Còn có một Hắc Thủy Hà, nếu mọi người uống nước bên trong thì sẽ bị nổi điên lên, rồi giết người mà không nói một lời gì!
“Đúng rồi, yêu thú ở trong đó cũng đều cực kỳ nóng nảy, trên trăm con tụ tập cùng một chỗ…”
Cát, Vương hai người nghe thấy mà không hiểu ra làm sao, “Cái gì “Một cái dị cảnh khác”, “Hắc Thủy Hà” gì?”
Một tên đệ tử khác hơi lớn tuổi tiếp nói “Hai vị sư bá, khi chúng ta tiến vào dị cảnh ngày kế tiếp liền bị lạc đường, đi không dưới hơn nghìn dặm, vẫn không thấy lối vào của dị cảnh. Trên đường lại gặp được một đám yêu thú lớn tập kích, Lý sư thúc cùng Chu sư tỷ vì bảo hộ chúng ta mà động thân đoạn hậu, kết quả các nàng đều…
“Sau đó chúng ta lại di chuyển khắp nơi ở bên trong dị cảnh, Đồng sư tỷ cùng Đường sư muội uống nhầm phải nước sông xen lẫn sợi tơ màu đen, lập tức phát cuồng, muốn giết hại những người khác. Chúng ta bất đắc dĩ, đành phải đem dẫn vào trong đám yêu thú…
“Ba người còn lại chúng ta tích trữ nước mưa, lúc này mới sống xót được. Hôm qua Kha sư muội lại chết bởi yêu thú đánh lén, cho tới hôm nay giữa trưa, ta cùng Trương sư muội mới rốt cuộc tìm được lối vào dị cảnh, liền lập tức đi ra ngoài báo cáo tình hình khẩn cấp cho hai vị sư bá.”
Vương sư bá cau mày nói “Dư sư bá từng nói qua, cái dị cảnh kia chỉ có bốn trăm dặm vuông, tại sao lại có hơn nghìn dặm?”
“Đệ tử không dám có nửa câu nói ngoa! Đúng rồi, chúng ta trên đường còn thấy được thi thể của các đệ tử khác, chừng bốn năm cỗ, nhưng tự thân khó đảm bảo nên chỉ có thể vội vàng vùi lấp đi…”
Cát Văn Hoàn cùng Vương sư muội liếc mắt nhau, đều là sắc mặt khó coi, lập tức phân phó hai tên đệ tử kia lưu lại ở nguyên tại chỗ chớ động, sau đó cùng nhau bước vào bên trong dị cảnh.
Hai người tiến vào dị cảnh không đi tới mười dặm, liền nhìn thấy sáu bảy người đang dắt dìu nhau ở phía đối diện, đang đi về phía bên này.
Vương sư muội nói “Không phải đều đang rất tốt sao? Vừa nãy hai người kia hẳn là sợ vỡ mật ở bên trong dị cảnh, nên hàm hồ ăn nói lung tung mà thôi.”
Mấy tên đệ tử kia cũng nhìn thấy các nàng, lập tức lảo đảo chạy tới, đều thần tình kích động, “Cát sư bá, Vương sư bá!”
“Hai người coi như cũng đến rồi!”
“Hai vị sư bá mau mang bọn ta rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi!”
“Mã sư tỷ cùng Lỗ sư tỷ các nàng đều đã chết rồi, còn sót lại ba người chúng ta sống xót…”
“Chỉ… chỉ còn một mình đệ tử thoát hiểm, Kim sư thúc các nàng… cũng đều mất rồi.”
Cát Văn Hoàn nhíu mày, nói “Tất cả đều đừng có loạn! Một đội bảy người các ngươi đều đang ở đây, đến cùng là ai mất rồi?”
Một tên đệ tử thân hình cao lớn tiến lên hai bước, nắm chặt nàng, run giọng nói “Sư bá, bảy người chúng ta này vốn phân làm ba đội, vì để cầu lấy sự sống mới hợp lại với nhau.”
Một người khác lập tức tiếp nói “Hôm qua còn có chín người, ban đêm vô ý tới gần bờ sông… Liền mất đi hai người.”
Cát Văn Hoàn nghe vậy quá sợ hãi, ba đội tổng cộng hai mươi mốt tên đệ tử, trước mắt lại chỉ còn có bảy người!
Nàng rốt cuộc cũng tin thật đúng là đã xảy ra đại sự rồi, vội vàng xoay người nói với Vương sư muội “Ngươi mau trở về báo tin cho tông môn, ta đi tìm các đệ tử khác ở bên trong dị cảnh!”
“Rõ, sư tỷ!”
…
Hứa Dương quay người đi đến rìa của “Miệng núi lửa”, đang phân vân không biết nên đến bên cạnh nguồn nước đợi người tới, hay là chủ động đi tìm lối ra của mê trận, nhưng lại chợt nghe thấy một âm thanh cổ quái vang lên sau lưng, mang theo một trận tiếng vọng, “Tiểu gia hỏa nhân tộc, ngươi mau tới đây.”
“Người nào?!” Hứa Dương kinh hãi, một tay lấy ra phù Tiên Vụ, quay đầu nhìn lại, nhưng lại chỉ thấy một bộ khung xương trắng hếu, ngay cả một con yêu thú cũng đều không có.
“Chớ sợ, ta không phải là “Người” nào cả…”
Không phải người á?! Hứa Dương lập tức bị dọa đến nỗi sợ đái ra máu, mặc kệ là bộ xương khô của con Tà Sát kia sống lại, hay là cái con ác quỷ gì, cũng đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả…
Âm thanh mang theo tiếng vọng nói “Chớ sợ, ta chính là khí hồn Thiên Tiêu Châm, ngươi có thể xưng ta là Ngự Ngấn.”
“Ngự Ngấn?” Hứa Dương vẫn là chậm rãi lui lại, mặc dù đang chuẩn bị thi triển thuật Ẩn Nấp cùng thuật Ngự Phong, “Khí hồn… lại là cái gì?”
“Chờ chốc nữa rồi nói đến những thứ này nữa. Con Tà Vật này vẫn còn chưa đoạn tuyệt sinh cơ triệt để, ” Ngự Ngấn ngữ khí nghiêm túc lên, “Ngươi giúp ta lại đâm sâu thêm mấy tấc vào cái bộ hài cốt này, là có thể đem hồn tinh đánh nát!”
“Giúp ngươi đâm vào bộ hài cốt?” Hứa Dương khẽ giật mình, không khỏi nhìn về phía cây hắc đinh dài hơn bốn trượng bên trên bộ khung xương kia, con mắt lập tức trợn thật lớn, “Ngươi, không phải là cây đinh kia đấy chứ? Cây đinh mà cũng còn có tên cơ à?!”
“Đinh cái gì mà đinh?!” Khí hồn Thiên Tiêu Châm dường như có chút tức giận, giọng nói lớn thêm mấy phần, “Ta đường đường chính là một Đạo Sáng linh bảo, một pháp khí mạnh nhất do Nguyên Quan Chân Quân từng sử dụng!”
Hứa Dương bị chấn động đến nỗi đầu kêu ong ong, suýt nữa thì không đứng vững, vội vàng khua tay nói “Được, được, ngài cứ nói chuyện một cách nhẹ nhàng thôi, ta cái tấm thân nhỏ bé này không chịu được đâu…”
“Hừ, một cái đại nam nhân gia, mà lại yếu đuối như thế à.” Ngự Ngấn lạnh hừ một tiếng, “Chớ có dài dòng, mau giúp ta kết thúc con Tà Vật này, có lẽ vẫn còn kịp thỉnh Chân Quân chữa trị cho ta!”
Hứa Dương gật đầu, nguy hiểm lớn nhất trước mắt chính là bộ hài cốt của con Thôi Thiên Kỳ này, nhổ cỏ nhất định phải nhổ tận gốc, “Vậy ta phải làm thế nào?”
“Linh lực, chú nhập linh lực vào ta!” Ngự Ngấn nói, “Nguồn sát khí của con Tà Vật này đã đoạn tuyệt, đã là cực kỳ suy yếu rồi, chỉ cần phụ trợ cực ít linh lực, ta sẽ có thể khiến nó thần hồn câu diệt!”
Hứa Dương lại liếc mắt nhìn cây đinh dài, “Khoảng cách này có chút hơi xa a…”
Ngữ khí của khí hồn Thiên Tiêu Châm cũng không thèm cãi lại, “Leo lên!”
“Ờ, được…” Hứa Dương cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh bộ hài cốt, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào bạch cốt kia, dường như không có cái gì dị dạng, lúc này mới nắm lấy xương sườn to như cái vạc nước, chậm rãi leo lên đỉnh khung xương.
Lúc này hắn mới nhìn rõ, cây đinh dài kia đã là cực kỳ loang lổ, giống như là đã trải qua sự ăn mòn nghiêm trọng vậy, đường vân ở bề mặt ngoài cũng đều không quá rõ ràng, có điều hào quang màu trắng bạc không ngừng chiếu ra từ bên trong nó, cho thấy rằng nó chính là một kiện linh bảo ghê gớm.
“Ta tới rồi a.” Hứa Dương nói một tiếng, đưa tay dán ở trên gốc cây đinh dài, rồi triệu tập linh lực trong cơ thể chậm rãi đưa vào bên trong cây đinh dài.
Một lúc lâu sau, Ngự Ngấn không nhịn được nói “Tiểu gia hỏa, thất thần làm cái gì, chú nhập linh lực a!”
“Cái này… đã chú nhập rồi.”
“Sao mà mới có mỗi tẹo thế này, tiếp tục đi.”
Hứa Dương lúng túng nói “Hết rồi.”
“Cái gì hết rồi?”
“Linh lực hao hết rồi…”
Ngự Ngấn bất mãn nói “Thiên Đình không phải đã ban thưởng cho các ngươi công pháp vô thượng rồi sao? Tại sao tu vi vẫn là không chịu nổi như vậy chứ… Thôi, mau thiền định khôi phục lại linh lực đi.”
Hứa Dương lại càng lúng túng hơn, “Cái kia, ta là nam, thiền định cũng vô pháp hấp thu Linh Nguyên thiên địa a.”
“Ừm? Điều này là vì sao, nam nhân thì thế nào?”
“Ngươi không biết sự nguyền rủa của Thiên Ma sao?”
“Sự nguyền rủa gì? Không biết ngươi đang nói cái gì, tóm lại mau chóng khôi phục lại linh lực là được!”
Hứa Dương nhìn về phía dưới núi, nói “Vậy ta phải đi tìm yêu thú một chút mới được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!