Nương Tử Xin Dừng Tay - Chương 155: Ai Nói Ta Chết Rồi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Nương Tử Xin Dừng Tay


Chương 155: Ai Nói Ta Chết Rồi?


“Thật đúng là Tà Sát,” Hứa Dương gật đầu nói, “Mặc dù nó bị trấn ở chỗ này đã hơn mấy ngàn năm, nhưng nó vẫn còn sinh cơ.

“Tàn hồn cường giả kia đã nói với đệ tử rằng, con Tà Sát vì để tránh khỏi bị người phát giác ra, cho nên đã bố trí xuống mê trận ở xung quanh. Nếu như đệ tử muốn sống sót rời khỏi đây, thì buộc phải giúp hắn triệt để hủy đi bộ hài cốt của con Tà Vật kia.”

Lữ trưởng lão suy nghĩ nói “Hắn muốn ngươi đi cắt đứt mạch suối Địa Sát Tuyền sao?”

“Lữ trưởng lão đoán không sai.” Hứa Dương tiếp nói, “Đệ tử liền ở trong núi, may mắn tìm được chỗ mạch suối đó, lấy linh lực chặt đứt.

“Sau đó bộ hài cốt kia bởi vì mất đi sát khí tẩm bổ, mà dần dần mất đi sức mạnh, cường giả phụng mệnh trấn áp nó liều tận hồn lực bổn nguyên còn xót lại của chính mình, đem nó quấy thành bột mịn. Mê trận liền cũng theo đó mà sụp đổ.”

Hắn nói xong một phen, ngoại trừ ẩn giấu đi thông tin về Thiên Tiêu Châm, cơ bản còn lại đều là tình hình thực tế, Lữ trưởng lão mấy người nghe vậy so sánh trước sau, đều là động dung gật đầu.

Dư Hi lập tức tiến lên hai bước, khom người vái chào với Hứa Dương, kích động nói “Trầm sư điệt coi như là thật sự đã thu được một tên đồ đệ tốt! Lần này nếu như không có ngươi can đảm hơn người, cắt đứt được Địa Sát Tuyền, còn không biết sẽ chết bao nhiêu đệ tử nữa… Ta thay mặt Hồng Vân Phong thi lễ một cái!”

Trên cả đoạn đường này, nàng ít nhất nhìn thấy hơn năm mươi cỗ thi thể không hoàn chỉnh của các đệ tử Hồng Vân Phong, mà khẳng định vẫn còn có không ít là không còn tí hài cốt nào.

Ngay cả trong số các đệ tử vẫn còn sống, hầu hết họ đều đã ở trong tình trạng cực kỳ tồi tệ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm ba năm ngày nữa mà thôi.

Nói cách khác, nếu không có việc làm này của Hứa Dương, thì đợi sau khi kết thúc thời hạn một tháng lịch luyện Cát Văn Hoàn mới tiến vào “Dị cảnh”, đến lúc đó, thế hệ các đệ tử trẻ tuổi của Hồng Vân Phong sợ là phải toàn quân bị diệt rồi.

Hứa Dương vội vàng vọt đến một bên, không dám nhận cái cúi đầu này của Dư Hi, lại cung kính chắp tay, bẩm nói “Dư sư tổ quá khen! Đệ tử chỉ là vì cầu mạng sống mà thôi, cũng là cực kỳ may mắn, không tính là cái gì cả.”

Hai tên trưởng lão nghe vậy, trong lòng đều là gật đầu, tên này tuy đã lập được đại công, nhưng lại không ôm công mà kiêu ngạo, vẫn nghiêm khắc với bản thân như trước, ngày sau tất sẽ rất có thành tựu a.

Kỷ Lâm Oanh đang định nói điều gì, Đông Phương Hàm lại đoạt mở miệng trước nói “Hứa sư đệ quá khiêm nhường rồi, ngươi lần này gần như đã cứu được tất cả mọi người ở bên trong cái mê trận này! Công lao to lớn!”

Mà hai tên đệ tử trẻ tuổi kia cũng là theo chân khom người thi lễ, trịnh trọng nói “Đa tạ ân cứu mạng của Hứa sư đệ!”

Dư Hi gật đầu nói “Đợi khi về tông môn, ta chắc chắn sẽ bẩm rõ với tông chủ, trọng thưởng đại công lần này của ngươi!”

Nguyên trưởng lão bấm ngón tay tính toán một chút, đều đã tìm khắp toàn bộ mê trận, tất cả phù Thiên Nhai Tầm Tích cũng đều đã thu hồi lại rồi, thế là lấy Tiêu Dao Chi ra, phân phó nói “Nếu như sự tình ở đây đã xong, vậy thì trước tiên quay về tông môn thôi, những việc khác chờ khi trở về rồi chậm rãi bàn tiếp.”

Hứa Dương vội vàng nói “Chờ ta một chút.” Sau đó, hắn quay người tiến vào trong toà nhà gỗ nhỏ tạm thời kia, đem một bó lớn đồ vật to như thùng nước khiêng trên vai, lúc này mới theo đám người lên con thuyền mái chèo gỗ to lớn kia.

Không gian bên trên Tiêu Dao Chi vỗn dĩ đã không lớn lập tức càng lộ vẻ chen chúc hơn, một tên đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói “Hứa sư đệ sao còn phải mang một bó củi trở về thế…”

Nàng nói được một nửa, đột nhiên trừng lớn con mắt, “Đây, đây là Thiên Cức Ly Thảo!”

Mặc dù Thiên Cức Ly Thảo không được coi trân quý, nhưng đó cũng là có phẩm giai linh dược! Có thể xuất ra tầm mười gốc đều là loại không dễ gì, ai đã từng thấy qua một bó củi lớn như vậy chứ?!

Những người có mặt, bao gồm cả hai vị trưởng lão, đều hơi ghé mắt nhìn.

“A, may mắn, may mắn thôi.” Hứa Dương cười đối phó một câu, nhưng trong lòng thì cẩn thận nói, tài không lộ phú, những linh dược này là phải nghĩ biện pháp che chắn một chút mới được.

Hắn thấy người đệ tử vừa nói chuyện còn đang mang theo hành lý, thế là hào khí rút ra một nắm nhỏ cây Thiên Cức Ly Thảo, đưa cho nàng nói “Ta muốn mượn quần áo dự bị của sư tỷ dùng một lát, những thứ này coi như là để đáp tạ.”

Người kia lập tức lấy quần áo của mình ra đưa cho Hứa Dương, nhưng nhất quyết không nhận linh dược. Chớ nói việc Hứa Dương đã đào đứt gãy Địa Sát Tuyền để cứu nàng, ngay cả việc khuôn mặt đẹp trai anh tuấn kia, thì một bộ y phục không cần nói cũng sẽ cho luôn.

Hứa Dương gật đầu cám ơn, dùng quần áo đó đem quấn cực kỳ chặt chẽ một bó lớn Thiên Cức Ly Thảo, lúc này mới yên lòng lại.

Hắn đứng ở bên trên thuyền mái chèo gỗ to lớn, nhìn cỏ cây không ngừng bay ngược về phía sau, lòng chợt buông lỏng, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi…

Phía trên mũi thuyền Địa Du Kha, Nguyên trưởng lão đang trông hình dáng núi Huyền Hoa từ phía xa, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lập tức cũng không quay đầu lại hỏi “Tình hình như thế nào?”

Người tới chính là Dư Hi, đem tờ giấy viết tên của hơn hai trăm tên đệ tử dâng lên, trầm giọng nói “Vừa cộng lại tính ra, có bảy mươi hai người mất mạng, ba mươi lăm người trọng thương.”

Nguyên trưởng lão tiếp nhận danh sách kia nhìn lướt qua, thở dài nói “Cứ như vậy đi…

“Gần hai trăm trong số hơn hai trăm sáu mươi đệ tử đã sống sót, căn cơ của Hồng Vân Phong tóm lại là bảo trụ được rồi.”

Dư Hi cúi đầu nói “Lần này đều là tội do đệ tử thiếu sự giám sát, gây ra sự tổn thất nặng nề cho Hồng Vân Phong, tự thỉnh tông môn trừng phạt nặng!”

Nguyên trưởng lão khua tay nói “Điều này chờ khi trở về giao cho tông chủ định đoạt đi. Muốn nói đến, nếu không phải cái tiểu gia hỏa Hứa Dương kia, ngươi lần này ít nhất phải hối lỗi trăm năm trở lên…”

Dư Hi ngửa đầu nhìn lên trời, ngữ khí quyết tuyệt nói “Nếu như bởi vì đệ tử mà tổn thất, khiến căn cơ của Hồng Vân Phong bị dao động, đệ tử chắc chắn lấy cái chết để tạ tội!”

“Được rồi, không nói điều này nữa.” Nguyên trưởng lão lại nói, “Tình trạng thụ thương của những đệ tử kia như thế nào?”

Dư Hi chắp tay nói “Có Lữ trưởng lão ở đây, tự không có gì đáng ngại. Chỉ là những đệ tử bị gãy tay chân kia, chỉ cần tông môn ban thưởng thượng phẩm đan dược, rồi đem dưỡng qua nhiều năm, mới có thể khôi phục lại được.”

Nguyên trưởng lão gật đầu, đang định hỏi thêm điều gì, chỉ thấy Cát Văn Hoàn bước nhanh đi đến đây, vái chào nói “Nguyên trưởng lão, Dư sư bá, phải xuống thuyền rồi.”

“Đi thôi,” Nguyên trưởng lão ra hiệu với Dư Hi, “Còn phải hồi bẩm việc này với tông chủ nữa.”

“Vâng.”

Địa Du Kha to lớn dừng lại, chậm rãi hạ thấp độ cao, Nguyên trưởng lão, Lữ trưởng lão dẫn đầu từ cầu thang bên mạn thuyền đi xuống.

Dư Hi theo sát ở sau lưng hai người, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ở phía trước sơn môn đầu người nhiều nhan nhản, có ít nhất mấy ngàn đệ tử tụ tập ở bên đường, thò đầu ra chăm chú nhìn về phía bên này.

Nàng đang định phân phó Cát Văn Hoàn xua tan những đệ tử tìm hiểu tin tức xem náo nhiệt này, chợt có một tên nam tử dáng người thon thả, khuôn mặt tuấn tú đẩy đám người ra, bước nhanh đi đến trước mặt hai vị trưởng lão, cao giọng nói “Nguyên trưởng lão, Lữ trưởng lão, đệ tử có chuyện quan trọng bẩm báo!”

Hai tên trưởng lão chưa kịp mở miệng, Dư Hi đã nhìn về phía người tới cau mày nói “Tả Ngọc Thu? Hồng Vân Phong ta gặp phải một chút biến cố, ngươi có việc gì để ngày khác rồi nói.”

Tả Ngọc Thu cũng không để ý tới chút nào, giọng nói to đến nỗi có thể làm cho mấy ngàn người xung quanh đều nghe rõ ràng, “Bẩm Dư sư tổ, việc này liên quan đến mặt mũi tông môn, đệ tử nhưng lại không thể không nói!”

Nguyên trưởng lão khẽ nhíu mày, trong lòng tự nhủ liên quan đến mặt mũi tông môn, ngươi còn lớn tiếng như vậy làm gì, không sợ người khác nghe thấy hay sao?

Chỉ là trước mặt bao người, nàng cũng không dễ trực tiếp đuổi Tả Ngọc Thu đi.

Một bên, Lữ trưởng lão không nhịn được nói “Có chuyện gì mau nói, chúng ta còn phải đi đến Cực Thiên Điện.”

“Vâng.” Tả Ngọc Thu chắp tay, vẫn là dắt cuống họng nói, “Việc liên quan đến Hứa Dương đệ tử mới vào Hồng Vân Phong, ta có chứng cớ xác thực, người này đã lừa…”

Nguyên trưởng lão xen vào lời của hắn “Ngươi nói Hứa Dương, có phải là cái tên đồ đệ mà Trầm Thiên Mục mới thu kia không?”

“Chính là hắn!”

Nguyên trưởng lão kinh ngạc nói “Có lẽ Hứa Dương hắn…”

Kể từ khi Tả Ngọc Thu biết Hứa Dương là một con gà mờ vẫn còn chưa Luyện Khí nhập môn, trong lòng liền nhận định hắn đã chết ở bên trong dị cảnh —— Bành Diệp là người có thực lực Thất Mạch cảnh, giết kẻ yếu đuối kiểu này, tuyệt đối không thể có khả năng thất bại được.

Theo quán tính suy nghĩ như vậy, hắn chỉ nghĩ rằng Nguyên trưởng lão muốn nói “Có lẽ Hứa Dương hắn đã chết rồi”, thế là lập tức cao giọng tiếp nói “Tuy rằng đệ tử biết rằng sống để bụng chết mang theo, nhưng nếu như cứ bỏ mặc việc này mà không truy cứu, chắc chắn sẽ khiến tông môn bị người ta chế nhạo! Cho nên coi như hắn đã bỏ mình, cũng đáng do Phụng Luật Điện…”

Đang đúng lúc Tả Ngọc Thu nói đến nỗi nước miếng văng tung tóe, lại chợt nghe thấy giọng nói của một người truyền tới từ bên trên Địa Du Kha, “Ai nói ta chết rồi?”

– ———————————————–

Hứa Dương cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ và theo dõi, nếu quý vị thấy hay thì hãy like, ủng hộ hoặc đề cử đẩy kim phiếu để giúp Hứa Dương tu luyện được nhanh hơn. Tại hạ xin cảm tạ! Mãi yêu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN