Ổ Buôn Người - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ổ Buôn Người


Chương 13



Một buổi sáng, Thiếu úy Long mở hộp thư ngoài cổng và nhận được một bức thư lạ. Nó không có tên và địa chỉ người gửi. Dấu bưu điện thuộc thành phố Lạng Sơn. Thận trong vì sợ bom thư, anh không mở ra cũng không dám mang nó vào nhà. Tò mò muốn biết nội dung bên trong nhưng không dám mạo hiểm. Anh soi kĩ dưới ánh nắng và sờ nắn tìm kiếm vật lạ có thể có. Không có gì khả nghi, anh quyết định mở bức thư nặc danh. Một mảnh giấy gấp lại chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ mực in rất mờ: “Nạn nhân đầu tiên, Thúy Nga, 22 tuổi, 34 Lệ Chân – Hải Phòng’ . Long lấy làm lạ với nội dung kèm theo. Anh lập tức nhớ lại mẩu giấy trước đây ‘ Phan thị Hà Vi. Tuổi 19. Trú tại L23 Thái Hà’ . Chúng có liên quan gì nhau? Ai gửi cho mình đây và dụng ý gì. Liệu số phận của cô Thúy Nga nào đây có giống với Hà Vi hay không? Long băn khoăn định mang thẳng lên cơ quan. Sếp anh hôm nay đã ra sân bay đi Nam Tu nên thượng úy Lương tạm thời thừa lệnh chỉ huy thay ông. Nghĩ đến tính kiêu ngạo và hay cười kháy của vị đồng nghiệp chỉ hơn mình có hai tuổi, Long thôi hẳn ý định cho hắn xí vào. Dù tốt hay xấu đây cũng là thư riêng gửi anh và không muốn cơ quan can thiệp. Nhưng phải có cách xử lí khôn ngoan với nó. Sau một đêm suy nghĩ, có thể nguy cơ nào đó đang chờ đón cô ca sỹ đất cảng. Một kẻ tốt bụng nào đó muốn cảnh báo nhưng không tiết lộ tung tích cũng nên. Cần phải hành động gấp. Ngay chiều hôm đó, sau giờ nghỉ Long bắt xe xuống tận Hải Phòng và tìm ngay đến văn phòng thám tử Đại Phu mà anh thấy quảng cáo rùm beng trên mạng. Không phải tìm lâu, văn phòng này đóng tại một tòa nhà12 tầng trên phố Chu Văn An. Tiến đến cánh cửa đang mở sẵn, anh nhìn thấy một thanh niên trẻ măng đang ngồi trước một chiếc máy tính xách tay.

– Chào anh, cho hỏi đây là văn phòng thám tử tư Đại Phu?

– Vâng, đúng rồi. Mời anh ngồi xuống đây! – Hắn chỉ chiếc ghế đẩu trước mặt rồi đi ngay vào đề:

– Xin hỏi anh có việc gì? Theo dõi vợ mình hay con cái?

– Không!

– Thế hay là theo dõi đối thủ kinh doanh chứ gì? Trông anh có vẻ hơi giống doanh nhân đấy! – Gã nhân viên dõi mắt từ trên xuống dưới.

– Cũng không.

– Thế…anh cần gì ở chúng tôi?

– Tôi cần theo dõi Thúy Nga. – Long nói nhát gừng.

– Gã trực ban lộ ngay vẻ thảng thốt nhìn Long như đang bị xin đểu bởi các tay anh chị nhan nhan ngoài cảng. Hắn nhìn khắp lượt dung mạo người khách từ mái tóc rẽ ngôi gọn gẽ cho đến đôi giày da bóng loáng mới yên tâm đây là lời nói nghiêm túc.

– Không lẽ… anh cũng là bồ của cô ta?

– Không bồ nhí gì đây hết. Cô ta sắp gặp tai họa và trách nhiệm của một người anh như tôi không thể để em gái mình bị hãm hại.

– Ông là anh trai Thúy Nga? xin lỗi, nếu vậy thì các nhà báo địa phương quá sơ suất khi thao tin cô ca sỹ là con một. Nhưng không sao, cái quan trọng là tại sao anh lại dám khẳng định cô ta sắp gặp tai họa. Mà ai gây ra chứ?

Long nhếch mép cười gượng gạo vì sự sơ suất của mình, lẽ ra…, Anh lấp liếm:

– Tôi hỏi khí không phải, anh không đúng là dân Hải Phòng chứ? Nếu đúng thì tại sao lại phải vặn vẹo tôi như thế. Có cô em bà con xa, xinh đẹp như thế thì tại sao không nhận đại là em gái cho nó sang, mà có sai gì đâu cơ chứ.

– Hóa ra là anh con bác, thảo nào cũng có nét hao hao. Đến lúc này gã trực ban dám khẳng định trước mắt mình là một tên bất hảo, một kẻ mạo danh đội lốt trí thức hoặc đại loại thế. Nếu không, tại sao hắn lại biết trước tai họa sắp xảy ra nếu không do hắn hoặc người quen hắn trực tiếp gây ra. Khó hiểu hơn là sao một gã xã hội đen như hắn không tự xử lí mà lại đi nhờ thám tử. Tuy nhiên, triết lí kinh doanh nhắc hắn rằng khách hàng là thượng đế và dù sao đồng lương còm hàng tháng của hắn lại phụ thuộc vào những khách hàng gàn dở mà trước mặt hắn là một ví dụ.

Thấy gã trực ban có vẻ xuôi xuôi, Long đi vào chi tiết:

– Tôi là anh họ cô ta dưới huyện lên.Bố cô ta rất vui vì con mình đang thăng tiến trên con đường nghệ thuật nhưng cũng lo lắng vì con gái sớm có những quan hệ phức tạp mà tuổi đời cô ta thì không lường hết trước. Ông ta muốn tôi để mắt tới con gái mình và theo sát các quan hệ của cô ta, từ lịch trình sinh hoạt và nhất là những chuyến đi lưu diễn xa. Gần đây cô ta đang bị đe dọa đến tính mạng do một số kẻ xấu dấu mặt nào đó. Vì vậy tôi tìm đến công ty thám tử là một lựa chọn đúng đắn và kịp thời nhất.

– Thế cơ à? Bịa giỏi lắm. Ông nói phải, sau vụ mấy cô người mẫu Hà Nội mất tích, chúng tôi nhận được rất nhiều lời đề nghị kiểu này. Quả thực tội phạm bí mật ngày một đông mà lực lượng công an lại quá thiếu và yếu. Thám tử tư chúng tôi sẽ nhanh chóng khỏa lấp vùng trũng an ninh này.

– Nhưng tôi yêu cầu ông phải tuyệt đối bí mật.

– Anh yên tâm, một trong những nguyên tắc làm việc chúng tôi là bí mật mà, anh xem! – Hắn quay lưng chỉ tay chiếc bảng kẻ đỏ trên nền màu xanh nổi bật một dòng s-lô-gan ‘ Bí mật-Hiệu quả-Uy tín’

Viên thám tử ghi chép đầy đủ các yêu cầu rồi phác nhanh một hợp đồng trong giây lát.

– Đây là hợp đồng, mời anh xem rồi kí vào.

Long liếc qua, rồi dừng mắt ở điều khoản thanh toán hợp đồng.

– Thế tôi phải thanh toán 50% trước ư?

– Vâng, chúng tôi cần nhiều chi phí triển khai phi vụ. Nếu đối tượng xuất ngoại chúng tôi sẽ báo trước cho ông để thỏa thuận bổ sung chi phí. Long lưỡng lự một lát rồi kí roẹt vào. Không quan trọng. Vấn đề là được việc và chiến công mới là điều anh đang hướng tới.

– Xin anh để lại địa chỉ liên hệ.

Long nghĩ một thoáng. Rõ ràng không thể để điện thoại cơ quan và số di động vì có thể bị cấp trên phát hiện. Điện thoại nhà riêng thì anh toàn vắng nhà.

– Anh chờ cho một lát.

Long xuống phố. Thấy một đại lí sim thẻ, anh rẽ vào mua một số Viettel hình như đang phát hành gói khuyến mãi mang tên “quả táo’’ thì phải. Năm phút sau anh đưa lên cho viên thám tử số thuê bao và không quên dặn trước khi ra về:

– Anh cứ nhắn tin vào đó, nếu gấp gáp tôi sẽ điện lại ngay. Nếu không, hàng ngày sau 12 giờ đêm tôi sẽ trả lời mọi tin nhắn của anh. Từ lúc đó, trong người Long luôn thủ sẵn một chiếc SIM điện thoại di động. Mỗi ngày hai lần trưa và tối. Mỗi khi chỉ còn lại một mình anh cũng lại mở ra kiểm tra tin nhắn chờ đợi một điều bất thường gì đó.

Sang ngày thứ hai, trước giờ ăn cơm bụi ngoài quán cạnh cơ quan, gọi xong thực đơn sườn rán và một lon bia anh rút ví lấy chiếc SIM cài vào máy. Long nôn nao mở tin nhắn, tin đầu tiên anh nhận đó là ‘ hãy gọi cho tôi trong thời gian sớm nhất ‘ Tin vui hay buồn đây. Anh bước ra khỏi quán cơm chật chội rồi gọi điện, bên kia là giọng một thám tử:

– A lô, anh Long đúng không? Tôi là A1 đây!

Nhận ra biệt danh vị thám tử đặc trách vấn đề của mình, anh nói ngay: 50

– Xin nghe, có tình hình gì mới hả?

– Tôi có thể gặp anh để nói rõ hơn không?

– Không được, nói luôn không được à. Cứ nói qua điện thoại đi.

– Đối tượng này hết sức phức tạp, quan hệ vô cùng mờ ám. Rất nhiều đối tượng lạ mặt bỗng dưng xuất hiện.

– Thế thì mới cần đến các anh! lại đòi tiền đây.

– Vâng anh ạ. Sau gần hai ngày theo dõi, chúng tôi luôn có hai thám tử thay phiên nhau bám sát 24/24. Chúng tôi phát hiện ra một đối tượng lạ mặt. Anh ta chỉ mới xuất hiện hai ba hôm nay và luôn luôn tìm cách tiếp cận cô ca sỹ. Từ sàn diễn, quán Bar, thậm chí mỗi khi đi mua sắm hắn cũng lẽo đẽo theo sau. Thoạt tiên chúng tôi tưởng hắn là tay thám tử nào thuộc công ty khác, nhưng không mai danh ẩn tích như một thám tử tư chuyên nghiệp. Thằng này nó công khai làm quen và rất ga lăng cố thể hiện mình để lọt vào mắt xanh người đẹp.

– Rồi sao? họ quen nhau rồi chứ?

– Vấn đề còn hơn thế. Đẹp mã. Bảnh chọe và trẻ trung. Nó trạc 27, 28 tuổi gì đó, đi xe ô tô đắt tiền. Con Aston Martin đấy. Ở Hải Phòng chỉ có 2 chiếc thôi. Thằng này đang tán tỉnh cô ca sỹ và hình như cô ta cũng sắp đổ rồi.

– Cứ tiếp tục theo sát xem hắn định giở trò gì. Tôi xin nói thêm. Anh nên nhớ kẻ làm việc xấu luôn ngấm ngầm ẩn mình chờ cơ hội mới ra tay. Tôi góp ý với anh, đặc biệt để ý khi cô ta đi đêm hay đi đâu một mình.

Đầu giây bên kia có tiếng cười khùng khục:

– Bác lại dạy khôn em đấy hả. Bác ở quê lên thành phố nhìn đâu cũng thấy kẻ cắp. Chúng tôi vẫn không rời mắt khỏi cô ta đâu. Anh yên tâm. Sếp đi vắng và tay Lương cũng thường mất hút với những vụ án mới. Với kinh nghiệm của mình, anh không tin một vụ bắt cóc lại xảy ra với một cô ca sỹ luôn luôn được người yêu và các thám tử tư chăm sóc chu đáo như vậy. Tuy nhiên linh cảm đôi khi lại lấn át những suy nghĩ lo-gic của mình. Long chốc chốc lại thay chiếc SIM khuyến mãi kiểm tra ngay trong giờ làm việc. Gần nửa đêm Long mới về đến nhà. Tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị lên giường Long quyết định thay SIM kiểm tra lần cuối.

– Anh giấu diếm gì thế? Đưa tôi xem! – Thu Hương vấn chiếc khăn từ buồng tắm đi ra làm Long giật bắn người. Cầm chiếc Motorola đời cũ đã bị tháo pin trên bàn, Long ngập ngùng nhìn vợ không biết nói sao cho đúng. Liếc nhìn chiếc SIM đang nằm trong ví của anh, cô ta ập tới giật chiếc ví moi chiếc SIM có hình quả táo ra rồi nhìn anh dữ dằn:

– Mấy hôm nay đêm đêm tôi thấy anh thập thò tháo tháo lắp lắp. Tôi tưởng một hai lần tôi lờ đi. Hôm nay anh lại thò thụt như ăn vụng, nhất định có gì mờ ám. Long nuốt ực rồi gằn lên:

– Công việc của tôi. Cô đừng …đừng có hồ đồ … Không tin mở ra mà xem đi nào.

– Long nói cứng. Với phụ nữ càng mềm yếu nó càng lấn lướt. Anh chìa chiếc máy ra ném thẳng vào tay vợ.

Thu Hương cực chẳng đã nhét SIM vào máy rồi bật lên. Ngay tức thì ba bốn tin nhắn thi nhau ập tới. Người gửi vô danh. Bật lần lượt từng mẩu và khuôn mặt khả ái cô

ta xám dần đi trông thấy.

1, “Anh Long, đêm nay em gái anh lại cặp kè với hắn’

2, “có cần theo dõi thằng cha hám gái này không?’

3, “chúng dắt nhau vào khách sạn, tôi đang phục bên ngoài có gì báo anh sau’

Trời đất. Quỷ tha ma bắt thằng A1. Long nhìn mặt vợ mà đoán nội dung tin. Anh quên dặn tay thám tử những mẩu tin nhạy cảm không cần thiết thì đừng nên gửi. Thu Hương buông máy xuống bàn rồi quay sang nhìn anh vô cùng xa lạ:

– Công việc của anh như thế này hả? Em gái anh? Bây giờ tôi mới biết là anh có em gái cơ đấy. – Thu Hương cười cay nghiệt. – Mà việc em gái cặp kè với bạn trai anh cũng soi mói ư. Nói thật đi, cô ta là ai? Ai nhắn tin này cho anh?

– Sao em lại chì chiết anh như vậy? Đây là một vụ án mà anh đang theo dõi…chúng…công việc của tôi cô không được… – Long nhấn mạnh từ công việc. Mỗi khi bị vợ ép cung anh chỉ biết bấu bíu vào từ đó.

– Thôi đi! Nghe giọng văn kẻ nhắn tin không có gì là có văn hóa cả, mà ối kẻ nhân danh công việc để lén lút quan hệ ngoài luồng. À mà công việc, thế tôi sáng mai sẽ hỏi ông Phách có đúng không?

– Ông ấy đi công tác rồi! – Long buột miệng và nhận ra mình quá thụ động.

– Thế thì ông Lương, tôi sẽ gặp ông ấy.

Khuôn mặt viên thượng úy đáng ghét lại hiện lên. Mỗi khi anh làm sai hay nói hớ ra điều gì hắn đều nhe răng ra cười. Không hiểu sao một tư cách như vậy lại leo lên được hàm thượng úy. Nếu vợ mình mang tin này đến hỏi hắn thì sẽ là một trò hề không gì có thể thú hơn cho hắn.

Đuối lí, thực ra có lí nhưng bản tính ghen hờn mù quáng làm vợ anh không còn là cô giáo ngoại ngữ đáng yêu và sáng suốt như thủa nào. Đối mặt với không biết bao nhiêu tên đầu bò mặt bựa ngoài xã hội không làm anh run sợ. Long vẫn không lí giải nổi tại sao mình lại nhu nhược trước một người đàn bà nhỏ bé ít tuổi hơn đang trú ngụ ngay trong chính căn nhà mà mình xây lên. Ngồi đực trên sa-lon, Long ngỡ mình không khác một tên trộm bị Trần Phách tra khảo mấy năm về trước mà chính anh chứng kiến. Khi đó, sau khi bị hỏi cung gay gắt tên trộm ngồi lì hàng giờ không nói lên điều Trần Phách ưng ý. Bị dồn đến đường cùng, hắn bất thần vung hai tay có chiếc còng sắt táng mạnh như búa bổ làm chiếc bàn gỗ vỡ toác trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Phách. Về sau, mọi chứng cớ đều ủng hộ hắn vô tội và Trần Phách nhận ra một điều, khi chính nghĩa bị hoài nghi và o ép có thể kích hoạt một sự nổ vỡ kinh hoàng.

Long bất giác nắm lấy chiếc ấm pha chè, mắt ngước lên bắt gặp ánh mắt vợ vẫn nhìn hằm hằm đầy thách đố và tiếp tục đay nghiến:

– Sao anh ngồi nghệt mặt ra thế hả? Không nói cho tôi biết con bé kia là gì của anh, từ ngày mai đừng mò về ngôi nhà này nữa.

Tới số. Vung mạnh tay đập chiếc ấm tích trên bàn làm mảng kính lẫn chiếc ấm vỡ tan tành như đạn pháo. Long đứng vụt dậy tóm lấy đôi vai người vợ trẻ đang kinh khiếp hét lên:

– Mày…mày …vu khống tao. Mẹ kiếp. Không tin nhau thì bỏ đi cho rảnh. Long giận dữ dẫm lên đống mảnh sành định bỏ vào buồng. Khi buông tay, bất thần tấm thâm mềm mại của vợ xũ xuống làm anh quay phắt đỡ lấy lưng nàng trước khi ngã lên đống thủy tinh. Bao nhiêu hỏa khí tan biến và nỗi thương cảm dâng lên tràn ngập trong tim anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN