Ổ Buôn Người - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Ổ Buôn Người


Chương 8



Long nhìn bộ đồng phục vứt trên giường giống y hệt bộ tại hiện trường rồi quay sang Lan.

– Các nhân viên thường được phát mấy bộ đồng phục?

– Theo quy định chỉ một và để ở công ty. Mỗi khi đến làm thì thay ngay tại đó. Nhưng về sau để tiện lợi họ thường mang về nhà. Đôi khi bị mất họ lại xin cấp thêm một hai bộ nữa.

Vậy bộ áo quần kia chưa nói lên điều gì cả. Long quan sát tiếp căn phòng.

– Tối hôm kia bà thấy cô gái này về đây không? – Long hỏi mụ béo.

– Tôi không để ý. Họ sinh hoạt khá thất thường. Khi thì không thấy ai về. Khi thì lại kéo nhau một đám về đàn đúm.

– Cô Lan, theo cô thì khi đi sinh nhật hay đi chơi, Hà Vi có mặc nguyên bộ đồng phục đi không?

– Không bao giờ. Nó không hợp, mà quy định công ty không cho phép. Nếu vội, có thể cô ta sẽ khoác áo ngoài lên vì tiết này về khuya khá lạnh. Không nhận thấy dấu hiệu nào chứng tỏ nạn nhân đã chuẩn bị bỏ đi xa từ trước. Một sự bất chợt. Xem xung quanh nhà một lần nữa, Long ra về với một kết luận không liên quan gì đến vụ án. Cô ta là người cẩu thả và tùy tiện, chẳng khác vợ anh là bao. Long tìm đến nhân chứng thứ hai: bà bán hoa quả ngoài ngõ nhà Hà Vi.

– Đêm hôm kia bà có ngồi đây không?

– Có.

– Bà có thấy chiếc ô tô màu đen và cô gái này không? – Long đưa tấm ảnh Hà Vi mà bà Loren cung cấp.

– Lúc ấy trời mưa phùn nên phố khá vắng, chính vì thế mà tôi có thời gian ngắm nghía xung quanh. Thưa anh! Lúc khoảng 9 giờ rưỡi đêm, chiếc xe ô tô đen đậu trước quán tôi tới hơn hai chục mét. Trong bóng tối dưới gốc Sấu kia kìa. – Bà ta chỉ về phía con phố sát bờ mương rồi tiếp.

– Xe dừng thì một cô gái mặc váy hồng áo trắng bước ra rồi rẽ vào con hẻm nhỏ này, nhưng rất nhanh. Độ vài phút cô ta bỗng quay lại chui vào xe. Lúc đó lại có một phụ nữ khác cũng từ hẻm này đi ra, đội mũ trùm kín bước vào. Lúc ấy chiếc xe mới chạy cơ.

– Bà chắc chắn là hai cô gái vào trong xe.

– Thì rõ ràng như thế, cô gái đi trước mặc váy hồng. Cô gái sau mặc áo choàng đen, cao lớn như nhau.

– Bà quen họ không, hay nhìn rõ mặt họ không?

– Không quen biết, không nhìn kĩ mặt. Mấy cô bồ của những lão lắm của chỉ thích phô mặt trên báo chí và ti vi thôi, về nhà thì ru rú che mặt như sợ hàng xóm nhìn mình.

– Bà nói họ cùng đi từ cái hẻm này ra? Họ cách xa nhau không và có nhận ra nhau không?

– Chính từ hẻm này, người đầu vào xe một lúc thì người sau mới vào, chắc không biết nhau đâu.

– Rất cảm ơn bà. Tôi sẽ quay lại gặp bà khi cần thiết. – Long gấp chiếc sổ và rút chiếc điện thoại ra áp lên tai rồi tiến về chiếc Lada đời mới.

– Này, còn nữa mà… – Bà ta gọi giật lại.

Long thả máy nhét vào túi tiến sát bà ta:

– Có gì nữa hả cụ?

– Bây giờ tôi mới nhớ ra, khi chiếc xe đen đi được một lát… có một chiếc xe máy.

– Cụ nói gì cơ?

– Đúng rồi, một chiếc xe máy cũng từ ngõ hẻm này nổ máy rất kêu đau cả tai. Một người đàn ông cưỡi xe máy đuổi theo rất nhanh.

– Hắn ta già hay trẻ, cụ nhìn thấy mặt không và xe gì mà kêu to thế?

– Xe 67 hay 76 gì đó, vì con tôi cũng có một chiếc gần như vậy. Còn ai thì tôi không kịp nhìn. Lúc đó tôi cũng dọn quán về luôn nên không biết gì sau đó nữa. Đêm hôm đó, Long không sao chợp mắt được về những cô gái hãng Chanel. Họ xinh đẹp, hấp dẫn, đua đòi, và họ bí hiểm vô cùng. Nhìn người vợ trẻ đã ngủ say như chết, Long thầm nghĩ liệu trước khi cưới anh, đã có lúc nào nàng hẹn hò kiểu Hà Vi hay chưa. Sao giờ đây, khi đã là phu thê cô ta lại hay chất vấn và nghen tuông vô cớ đến vậy.

Bỗng có tin nhắn vào máy di động của anh. Đã 2 giờ đêm. Chết thật, ai lại nhắn vào lúc này được. Long liếc chiếc đồng hồ quả lắc uể oải trên tường rồi rùng mình nhìn vợ. Cô ta vẫn ngủ say. Mà không, cặp mi dài cong vút bất ngờ mở ra để lộ đôi mắt giận dữ. Long nguyền rủa chiếc điện thoại đã hỏng chế độ rung. Tuy biết công việc của anh hay thất thường và đột ngột, nhưng kiểu này lại không thuộc diện thông cảm của cô ta.

– Ai lại nhí nháy anh thế hả? – Cô vợ lật tấm chăn trên ngực nhìn anh.

– Anh đâu biết! – Mà Long đâu biết thật, ngoài vợ anh, thủ trưởng Phách thì chả có ai lại dùng cái phương pháp thông tin rẻ tiền này nữa. Long định bụng đọc xong tin rồi xóa luôn. Anh có một thói quen đáng khích lệ về tính bảo mật và điều này cứu anh một phen hú vía. Đó là dịp sau ngày cưới cách đây một năm trong tuần trăng mật, khi nằm bên người vợ mới cưới của mình bỗng một tin nhắn vụt đến. Anh linh cảm điều chẳng lành. Anh biết cô người yêu cũ vẫn hay phá đám. Vợ anh nghe thấy và nhìn anh chờ đợi. Không mở tin không xong. Anh bật lên thì hoảng hồn nhận ra đúng tin người ấy thật ‘ Anh ơi, em nhớ anh lắm’ Long xóa ngay tức khắc trước khi người vợ kịp vít máy xuống đòi xem.

– Lại hẹn với hò, anh không thôi con bé kia được à? – Cô ta rít lên. Long cao giọng quát:

– Vớ vẩn, con nào mà con. Xếp Phách nhắn công việc. Cô vợ tước ngay điện thoại và quả nhiên, tin nhắn mới nhất là của ông sếp anh ta thật ‘ Long, mai đúng 8 giờ lái xe đến thẳng nhà tôi rồi đi công tác”. Ngày giờ khớp răm rắp, nhưng là tin nhắn cùng giờ tối hôm qua, mà anh hay chỉnh điện thoại lùi lại 1 ngày như thế.

– Cô vợ ngượng ngùng bỏ máy xuống. Long vênh mặt đắc chí với lời nói dối có tính toán từ trước. Lúng túng vài giây cô vợ vội giật mình.

– Ô, thế ngày mai anh đi công tác thật à?

Long ngớ ra một thoáng. Anh chưa kịp tìm câu nào lấp vào lỗ hổng chết người trên thì vợ anh đã vùng dậy khỏi chăn.

– Vậy mà rõ ràng anh hứa với tôi mai đi bơi thuyền Hồ Tây cơ đấy. Thế này thì đi đứng kiểu gì nữa hả?

– Nhưng… công việc mà em, anh biết làm gì đây. – Long đau khổ.

– Thôi đi, anh cứ đi với công việc nhé. Tôi đi đường tôi. Anh định nói rằng sẽ xin ở nhà, sẽ khất sếp anh, nhưng hoãn lần này ắt cũng sẽ

hoãn được lần khác. Mà với sếp Phách, chỉ có chết mới cứu anh khỏi bị điều động. Long đành cứng lưỡi nhìn cô vợ bỏ đi trong hậm hực. Sáng hôm sau, thay vì bơi thuyền cùng vợ thì anh lại tìm đến thằng bạn thời sinh viên. Anh bạn ngạc nhiên nhìn Long đến như một sự kiện lạ, và Long cũng chẳng buồn nói thêm gì và ngồi lì ở đó gặm nhấm cái ngày khốn nạn nhất trong đời. Sau lần đó Thu Hương cũng chẳng buồn kiểm tra tin nhắn chồng nữa để làm gì, vì quanh đi quẩn lại cũng vài tin nhắn công việc của ông thủ trưởng tham việc.

Lần này, bừng tỉnh khi chồng có tin nhắn nhưng nhìn khuôn mặt chất phác của chồng cô ta lại nằm xuống tiếp tục giấc ngủ. Nhìn vợ dường như đã ngủ say thật chứ không phải giả vờ như những lần trước, Long ung dung mở tin nhắn đêm khuya ra đọc ngay trên giường. Khi mở ra, một số thuê bao lạ kèm dòng chữ: ‘ Đừng phí công vô ích điều tra vụ này, cô ta sẽ trở về thôi, đừng để ai biết tin này”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN