Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi! - Quyển 1 - Chương 13: Dung phiên phiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!


Quyển 1 - Chương 13: Dung phiên phiên


“Nương Nương… người bớt giận ạ. Chắc Diệu La Thiên tình phụ thân nổi lên nên mới làm vậy.” Mama bên cạnh Lục Phi lên tiếng khuyên nhủ.

Lục Phi đập bàn lần nữa, lần này tiếng to hơn. “Tình Phụ Thân? Cái này cũng coi là tình phụ thân sao? Đứa con xấu xí ngu ngốc thì gả cho Huyền Ngọc… Đứa con xinh đẹp thông minh thì gả cho tên Phiên Lăng Toại không bằng một góc của Huyền Ngọc. Đây chẳng phải là muốn Huyền Ngọc bị mất hết mặt mũi làm trò cười cho thiên hạ à?” Mama kia không biết nói gì cho phải, đành im lặng chờ Lục Phi hạ hỏa…

Ngay từ lúc Hoàng Thượng nói muốn Huyền Ngọc lấy con gái của Diệu La Thiên bà đã không đồng ý… giờ thì hay, dám giở trò như vậy! Không coi Hoàng Thượng ra gì cả! Chắc chắn muốn tạo phản!

Qua một lúc lâu. Mama thấy Lục Phi đã hạ hỏa liền nói:

“Nương Nương bớt giận đi, mai người truyền Diệu Mộng Mộng kia lên, nếu đúng như lời đồn, xấu xí, ngu ngốc, độc ác thì nói Vương Gia bỏ ả.”

Lục Phi hơi suy tư… chốc lát gật đầu.

Nếu tính tình Diệu Mộng Mộng Thiện Lương và tâm hướng về Huyền Ngọc thì bà có thể suy nghĩ, rồi thử lòng Diệu Mộng Mộng.

“Phi Dạ” Lục Phi vừa nói một bóng người hiện ra, “Nương nương.”

“Đi Kêu Phiên Phiên nội trong sáng mai phải về!” Người kia không nói gì, trực tiếp biến mất.

Thảo Nhi đi vào, đến chỗ nàng ngồi nói: “Vương Phi, người của Quý Phi nói Quý Phi muốn gặp người.”

Quý Phi? Mẫu Thân của Huyền Ngọc. Nhưng Quý Phi bây giờ mới gặp nàng là ý gi?

Nàng đang mải suy nghĩ thì Thảo nhi lay người nàng, “Vương Phi, để Thảo Nhi chải đầu cho người nhé?”

Nàng gật gật nói: “Chải cho ta kiểu nào không bị nặng đầu là được.” Thảo Nhi dạ một tiếng rồi bắt tay vào việc.

Hoàng Cung: Kinh Cung.

Đến Kinh Cung, nàng nhìn xung quanh. Nơi đây dường như có không khí đặc biệt bao quanh. Nó u ám, rất u ám. Nàng bắt đầu run run, không phải ở đây có ma chứ? Biết thế nàng kêu Thảo Nhi đicùng. Ôi mẹ ơi… hối hận quá.

“Dân nữ bái kiến Tình Vương Phi!” Bỗng một giọng nói vang lên phía sau, khiến nàng giật bắn mình, chân vấp vào đá suýt ngã sấp mặt. Dung Phiên Phiến cố ý nói to để nàng giật mình. Dung Phiên Phiên che miệng cưới khinh. Nàng chưa nói gì Dung Phiên Phiên đã đứng thẳng lên.

Nàng không để ý Dung Phiên Phiên, tay sửa sang lại những chỗ lộn xộn trên người, sửa sang xong nàng mới đánh giá Dung Phiên Phiên.

Mày hơi cong, đôi mắt mê hoặc thêm chút giảo hoạt. Đôi môi đỏ như táo chín, thân hình yêu kiều. Tất cả đều khiến người ta bị chìm vào.

Uế, dáng người này…chẹp chẹp. Quá chuẩn rồi!

Nàng nghiêm túc suy nghĩ xem nên làm gì.

Nếu nàng ta ở đây thì tức là cũng được Quý Phi mời, mà biết đâu là người của Quý Phi cũng nên, tốt nhất không động. Mất lòng mẹ chồng thì chết a!

Mất lòng mẹ chồng thì mẹ chồng sẽ càu nhàu với chồng. Nàng không muốn phu quân mình bị khó xử lẫn áp lực đâu.

Nàng đi trước, Dung Phiên Phiên đi sau nàng, khoảng cách tầm 4, 5 mét, nhưng trong lòng nàng cảm thấy không ổn cho lắm liền cách xa Dung Phiên Phiên thêm mấy mét nữa.

Đã có thể hủ dọa nàng một lần thì sẽ có lần hai! Tốt hơn nên tránh xa, không nên giỡn với nàng ta.

Dung Phiên Phiên gần nàng hơn, nâng tay định kéo xiêm y nàng, nhưng đúng lúc nàng di chuyển nên kéo hụt, Dung Phiên Phiên lảo đảo dường như sắp ngã thì Trích Liên từ lỗ chó à quên, nơi nào đó bay ra kéo Dung Phiên Phiên vào lòng, ánh mặt nhìn nàng như con dao.

Nàng thấy thế trong đầu có một dấu hỏi, ánh mắt này là muốn giết nàng phải không? Mắt nàng sáng lên. Ý, lần này nàng ngửi thấy mùi gian tình! Tâm tên Trích Liên này đặt lên người nàng ta?

Lần trước là nàng suy đoán, nhưng lần này mùi gian tình nồng nặc như này… chắc chắn thế rồi! Ui ui, ôm nhau mặn nồng chưa kìa.

Nàng đang mải nghĩ liền chẳng để ý gì cả, đến khi có vòng tay ôm lấy nàng, nàng cũng không biết.

Dung Phiên Phiên thấy người ôm nàng, mắt Dung Phiên Phiên đỏ au, bao nhiêu nhớ nhung cùng buồn bã đều hiện hết lên mặt. 3 Năm rồi, đã 3 năm không gặp đệ ấy, đệ ấy vẫn không thay đổi. Duy chỉ ánh mắt đấy, nó đã có thêm sự yêu thương nồng đậm…

“Sao nàng không nói với ta là vào cung, hử?”

(Ahihi. M.n trưa vui vẻ^^)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN