Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!
Quyển 1 - Chương 7: Thơm cái nữa
Chải đầu, thay quần áo… ăn, đến lúc uống thuốc…
“Có thật uống vào sẽ không bị nôn?” Nhìn bát thuốc đen ngòm trước mắt, nàng sợ những thứ vừa mới ăn bị nôn hết ra, rất phi, phí công nhai rồi nuốt.
Thảo Nhi cười, “Người uống sẽ biết. Vương Phi, người mau uống, thuốc nguội sẽ không còn công hiệu đâu.”
Nàng đành một tay bịt mũi tay cầm bát thuốc một hơi uống hết.
Đắng chết rồi! Mà không có cảm giác buồn nôn…
“Thảo Nhi, mang khăn che mặt lại đây.” Nàng muốn che mặt lại… lát nữa còn diễn trò chứ!
Đeo khăn che mặt, nhìn Thiếu Nữ trong gương, tóc chải không quá cầu kỳ, khăn che đi nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh nhân, xiêm y phớt hồng, dưới thêu những bông hoa lan,
Vẻ đẹp trong sáng được che đi một nửa trong gương.
Nàng nói mình là Diệu Mộng Mộng chắc chắn mọi người đều há mồm. Diệu Mộng Mộng trang điểm rất đậm, lớp phấn che đi gương mặt thật, một thiếu nữ có vẻ đẹp trong sáng thành tú bà. Cách ăn mặc 7 màu thì 4 màu bị điểm danh.
Ngắm chính mình trong gương, một lát sau nàng bước ra cửa thấy hắn đang ngắm cành hoa lan ở gần cửa sổ. Hắn không còn bộ dạng như hôm qua, mái tóc được buộc gọn lên, gương mặt tuy còn chút tiều tụy nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, quần áo chỉnh tề. Đôi mắt vẫn ôn nhu và ma mị,
Khí chất cao quý mang theo nhã nhặn.
Nàng vui vẻ khi thấy hắn. Đi nhanh, đến sau lưng hắn nàng kiễng chân ‘Chụt’ tiếng thơm má nho nhỏ vang lên… cùng giọng nói của nàng, “Trả công hôm qua.”
Hành động này của nàng khiến hắn hơi xúc động, đã rất lâu hắn mới trải nghiệm cảm giác này một lần nữa. Lúc hắn còn nhỏ Mẫu Phi thường thơm má hắn, hắn rất thích. Từ khi hắn 6 tuổi Mẫu Phi bỗng lạnh nhạt với hắn, không còn như trước…
Hắn nhìn nàng nói, “Chưa đủ, thêm cái nữa.”
Ẹc ẹc.. Nàng chọc hắn cơ mà… sao giờ thành thế này?
Nàng hôn thêm cái ‘Chụt’ hắn mới hài lòng…
Nhìn vẻ mặt hài lòng của hắn nàng cảm thấy bản thân bị hắn lừa!
…
Trên xe ngựa…
Bên trong xe yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng ruồi bay.
Nàng ngáp ngáp, nhìn về phía hắn,
Từ lúc lên kiệu hẳn chẳng nói câu nào… thật ít nói!
À, để xem lại ký ức xem sao… Lát nữa còn chơi!
Mẫu Thân Diệu Mộng Mộng tên Liên Như, thủ đoạn..
Vị Phụ thân kia tên Diệu La Thiên, hồ ly…
Chậc chậc… Thủ đoạn, hồ ly… Sinh ra Diệu Mộng Mộng chỉ có bạo lực? Lẽ nào hai người này hút hết trí thông minh rồi?
Thật quá cạn lời rồi! Từ khi sinh ra đã không công bằng…
Đến lúc trưởng thành thì biến thành vật làm nền cho người ta…
Ngươi ta ở đây chẳng ai khác Diệu Kiều Như, muội muôi có cái danh thiện lương, đáng yêu!
Sao cảm thấy đây là một phiên bản hoàn hảo hơn Dung Dung nhỉ? Dung Dung luôn luôn là một bộ dạng yếu mềm… nhưng không biết điều khiển cảm xúc… người tinh mắt có thể nhìn ra. Diệu Kiều Như lúc cần yếu thì yếu, cần mạnh thì mạnh, cảm xúc cần lộ ra sẽ lộ, không nên lộ ra thì dù có móc ra cũng chẳng ra trừ khi chính Diệu Kiều Như muốn. Diệu Mộng Mộng sớm đã biết được điều này khi còn chơi chung với ả.
Điểm chung của hai người này giả hiền lành, hay khóc.. rất biết tự biên tự diễn.
Được rồi, bà đây sẽ quậy banh Phủ Thừa Tướng!
“Vương Gia, Vương Phi, đến Phủ Thừa Tướng rồi ạ.” Có người vào báo.
Lúc sắp vén màng xe ngựa đi xuống hắn nói với nàng,
“Nàng mang khăn che mặt làm gì?” Giọng hắn bỗng truyền vào tai nàng, nàng hơi giật mình.
Từ lúc lên xe ngựa tới giờ nàng đều không tháo nó xuống… kỳ quái.
“Bí mật~~” Nàng nháy mắt với hắn… đi qua hắn không quên thơm hắn một cái vào má…
Mặt hắn lại đỏ lên. tính cả lúc sáng nàng đã hôn hắn được 20 cái rồi… mà hắn thích như vậy!
Bước xuống ánh nắng chiếu vào người nàng và hắn… hồng phớt, xanh lam… hòa quyệt vào nhau nhìn như một đôi uyên ương mới bước ra từ tranh thêu vậy…
Nhìn xung quanh Phủ Thừa Tường tuy không to đẹp bằng Phủ Tình Vương, cũng thuộc loại đẳng cấp a! Lại nhìn cửa lớn… người người đứng đầy…
Có cần khoa trương thế không? Vương Gia đến thôi… Hoàng Thượng đến đây thì người định lôi các tổ tông ra đón tiếp luôn đúng không? Xin lỗi các vị tổ tông nhiều nhiều…!
“Tham Kiến Tình Vương Gia, Tình Vương Phi.” Tất cả những người có mặt ở đây thấy hắn, nàng lại đây liền hô… rồi quỳ xuống hành lễ…
Đừng đầu là Diệu La Thiên, Liên Như cùng với Diệu Kiều Như… một nam nhân nữa. Đằng sau những thị thiếp và người hầu… hơn trăm người.
Nhiều người quỳ vậy… có phải nàng tốn rất nhiều tuổi thọ?
(Mị không giỏi mấy việc tả cảnh với tả vẻ đẹp… nên có chút kì kì ^^)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!