Tần Vân Tiêu năm nay 27 tuổi, vừa có công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước.
Là lớp trưởng của lớp cấp 3, anh chàng chịu trách nhiệm tổ chức buổi họp lớp lần này.
Anh ta vốn tưởng số người có thể liên lạc được trong lần này sẽ rất ít, nào ngờ mày bảo tao tao kêu mày, tối hôm đấy vẫn có khá đông bạn bè góp mặt.
Họ chọn một nhà hàng trong trung tâm thương mại ở gần trung tâm thành phố, thuê phòng riêng xịn nhất, ốp kính trong suốt bốn mặt.
Ánh hoàng hôn tắm đẫm căn phòng, mạ lớp hào quang mờ ảo lên những món ăn tinh xảo.
6 giờ rưỡi, đám bạn cùng lớp về cơ bản đã tới đủ, vẫn còn hai ghế trống trên bàn cơm, đều ở bên cạnh Tần Vân Tiêu.
Là người tổ chức, anh chàng cầm chén rượu đứng lên trước, phát biểu mấy câu rất bình thường và khuôn sáo, mọi người hùa theo đứng dậy uống rượu với anh ta.
Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu chuyện trò tán dóc.
Có người hỏi để lại chỗ cho ai thế, Tần Vân Tiêu quét mắt một vòng, ngón tay gõ nhịp lên bàn ăn, nói: “Còn hai đứa chưa tới, một thằng là Trần Bách Kiêu.”
Nhắc tới cái tên này, mọi người đồng loạt gật đầu, bắt đầu bàn tán về Trần Bách Kiêu.
Nhưng chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người mặc comple chỉn chu đi vào.
Những âm thanh ầm ĩ tựa như bị ấn nút tạm dừng, Tần Vân Tiêu đứng lên, vẫy tay với người nọ, nói: “Anh Kiêu đến rồi đấy à.”
Trần Bách Kiêu gật đầu nhẹ, cởi áo khoác comple đưa cho nhân viên phục vụ, đi qua ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần Vân Tiêu.
Ly rượu phát ra tiếng giòn tan khi chạm lên mặt bàn, có người rót rượu cho Trần Bách Kiêu.
Anh nâng ly, bình thản nói: “Hôm nay bận việc quá, tao tới muộn, xin tự phạt.”
Nửa ly rượu vang đỏ vào bụng, những tiếng nói chuyện ồn ã lại nổi lên xung quanh.
Trần Bách Kiêu vẫn kiệm lời như trước.
Có rất nhiều người tới mời rượu anh, Trần Bách Kiêu đều lịch sự uống ngay, cũng hoàn toàn không chối từ, nhưng rất ít nói mấy câu thừa thãi.
Rượu quá nửa tuần, Tần Vân Tiêu mới dám quan sát người bạn cũ bên cạnh mình.
Trần Bách Kiêu rất cao, dù anh đã ngồi xuống khá lâu, nhưng chiếc sơ mi trắng gần như không một nếp nhăn.
Anh xắn cổ tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.
Những đường nét trên gương mặt anh sắc bén và sâu thẳm, khí chất lạnh lẽo, khuôn mặt điển trai.
Thời cấp 3 Trần Bách Kiêu học rất khá, gần như lần nào cũng chiếm vị trí đầu của lớp họ.
Lên đại học anh theo học tại một trường Luật danh giá, sau khi đi cao học ở nước ngoài, anh về nước đầu quân cho một công ty quốc nội rất nổi tiếng, làm việc chủ yếu về mảng thị trường tư bản.
Lý lịch của Trần Bách Kiêu nhận được nhiều chú ý từ đám bạn bè cùng trang lứa, nhưng bản thân anh lại rất kín tiếng, cũng chẳng ai nghe ngóng được anh có liên hệ với đứa nào chung lớp không.
Bao nhiêu người bảo anh là đứa phông bạt, nhưng Tần Vân Tiêu lại không cho là thế.
Lũ thiên tài đều có thói cô độc, Trần Bách Kiêu tính cách quái gở, vụ này Tần Vân Tiêu đã biết thừa từ thời còn làm lớp trưởng lớp cấp 3.
Xỉn rồi, tư duy và động tác của Tần Vân Tiêu bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh chàng.
Anh ta còn dám vươn tay đè bả vai Trần Bách Kiêu, trò chuyện với anh, chủ yếu là về những năm tháng xưa cũ.
Trần Bách Kiêu khẽ nghiêng mặt nghe anh ta nói, nghe vô cùng nghiêm túc, khiến Tần Vân Tiêu lấy làm cảm động lắm, phải thở than: “Hồi đấy tao nói trước lớp chẳng đứa nào nghe, lần nào cũng chỉ có mày… mày với cái thằng…”
Cái tên kia tựa như một khoảng trống mơ hồ trong đầu Tần Vân Tiêu.
Anh chàng giơ ngón tay lên, lắc lư mấy vòng trong không trung, cuối cùng mới bật ra: “À, Dương Trĩ, hai đứa mày, là nghe nghiêm túc nhất.”
Không biết tại sao, khi Tần Vân Tiêu nhắc tới Dương Trĩ, dường như Trần Bách Kiêu chợt ngẩn ngơ.
Anh khựng lại một lát, rồi mới ừ một tiếng.
“Nhưng sao hôm nay nó lại không tới nhỉ.” Tần Vân Tiêu khoác một tay lên vai Trần Bách Kiêu, quét mắt hết một vòng chiếc bàn tròn, rồi lại hỏi đứa khác bên cạnh mình: “Dương Trĩ đâu? Không phải nó bảo nó có đi à?”
“Hả?” Xung quanh ồn quá, cậu bạn kia phải dí lại gần mới nghe được Tần Vân Tiêu nói gì, “À, Dương Trĩ hả, chắc nó sắp tới rồi đấy.”
Tần Vân Tiêu vỗ đánh đét lên tay cậu kia, “Nó sắp tới sao mày không bảo, sao không gọi điện hỏi nó đi?”
“Ây dầy…” Cậu bạn kia phẩy tay, đang định nói gì đó, thì lại có người bước vào.
Người đi vào mặc một chiếc áo len đan rộng thùng thình, phối với quần shorts ngắn đến đầu gối, đeo một đôi tất dài đến bắp chân.
Tóc cậu xoăn xoăn, nhuộm màu hơi sáng, trông cực kỳ mềm mại.
Thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là hai chiếc máy trợ thính trên tai cậu.
“Ơ ừm… Chào mọi người, mình đến muộn.” Dương Trĩ đi vào, cả bàn chỉ còn một chỗ trống, cậu bèn kéo ghế ra.
Lúc thấy bên cạnh mình là Trần Bách Kiêu, cậu hơi khựng lại, rồi mới ngồi xuống.
“Sao đến muộn thế?” Tần Vân Tiêu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho cậu, “Bọn tao uống được mấy cữ rồi đấy, mày phải bù đi.”
“Được thôi.” Dương Trĩ cười.
Cuộc trò chuyện của mọi người bị ngắt quãng bởi việc nhỏ này, rồi lại nhanh chóng rôm rả như thường.
Trần Bách Kiêu đang ăn một món hải sản bị nấu chín quá, nghe những người chung quanh nói chuyện với Dương Trĩ.
Lúc trò chuyện với nhau, ai cũng tỏ vẻ đến là nhiệt tình, nhưng thực ra chỉ đang dụ Dương Trĩ uống rượu mà thôi.
Trần Bách Kiêu chưa hề ngẩng đầu lên lần nào, mãi đến khi một món điểm tâm được đưa lên bàn kính, anh mới liếc qua, vươn tay ấn lại, hỏi Dương Trĩ: “Cậu có muốn ăn không?”
Khi Trần Bách Kiêu lên tiếng, Dương Trĩ chưa phản ứng được ngay, phải đến lúc món ăn kia sắp bị xoay qua chỗ khác, cậu mới muộn màng gắp một miếng, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”
Món bánh ngàn lớp này rất ngon, miếng nào miếng nấy giòn tan, tỏa hương bánh thơm nức.
Vị của loại mứt trái cây bên trong cũng hoàn toàn không phải hương liệu hóa học, mà là vị quả tươi thật.
Lúc Dương Trĩ cúi đầu ăn, Trần Bách Kiêu mới quay sang nhìn cậu.
Những đường nét trên gương mặt Dương Trĩ rất hiền hòa, diện mạo của cậu cũng như con người cậu, luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng mềm mỏng.
Dương Trĩ có một đôi mắt cún con, mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi cụp.
Mỗi lần cậu nhìn Trần Bách Kiêu thật nghiêm túc, trái tim Trần Bách Kiêu lại như một viên kẹo mềm, dòng chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ trong nhân.
“Mình cũng đến muộn,” Trần Bách Kiêu hơi vụng về bắt chuyện với cậu, “Hôm nay tự dưng có khách tới.”
Dương Trĩ đã ăn xong miếng bánh ngàn lớp kia, cậu rút một tờ giấy lau vụn bánh bên môi, nói: “Mình nhớ lầm thời gian, mình tưởng 7 rưỡi mới bắt đầu, lúc xuống tàu điện thì đường lại tắc…”
Nói đến đấy, mặt Dương Trĩ hơi có vẻ ấm ức tủi thân, “Vả lại hôm nay trời lạnh ghê, cậu có thấy thế không?”
Trần Bách Kiêu chớp chớp mắt, cúi đầu, hình như muốn nhìn lại xem hôm nay Dương Trĩ mặc gì, nhưng anh không thấy được, nên bèn đáp: “Mình có, lạnh thật.”
Dương Trĩ chưa nói được mấy câu với Trần Bách Kiêu là lại bị kéo đi uống rượu.
Trần Bách Kiêu cứ im lặng ăn mãi, đợi tới bao giờ cậu được thả ra.
Hiển nhiên tửu lượng của Dương Trĩ không tốt lắm, chẳng bao lâu sau mặt cậu đã ửng hồng, hai rặng mây đỏ lửng lơ trên gò má, đến cả vành tai và cổ cũng đổi màu theo.
Khi người tiếp theo nâng ly, Trần Bách Kiêu đặt một bàn tay lên lưng ghế của Dương Trĩ, tay kia che kín miệng ly rượu của Dương Trĩ lại.
“Cậu ấy hơi quá chén rồi,” Trần Bách Kiêu nói, “Ly này tao uống với mày nhé.”
Người nọ sửng sốt, nhưng cũng không từ chối.
Trần Bách Kiêu uống rượu thay Dương Trĩ xong, bỏ ly xuống.
Dương Trĩ bèn xích lại gần, quan tâm hỏi anh: “Cậu không sao chứ?”
Trần Bách Kiêu lắc đầu, thật ra chút rượu này chẳng nhằm nhò gì so với những buổi xã giao trước kia của anh, nhưng anh không nói vậy với Dương Trĩ.
“Vậy cậu ăn chút gì đi.” Dương Trĩ gắp đồ ăn bỏ vào bát cho anh.
Làm xong cậu mới cảm thấy có lẽ mình hơi sỗ sàng, nhưng khi cậu tính nói gì đó, thì đã thấy Trần Bách Kiêu cầm đũa từ tốn ăn.
“Món này được đấy.” Trần Bách Kiêu cụp mắt bảo.
Tới cuối bữa tiệc, một đĩa hoa quả được bày lên, nhiều người đã bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Trần Bách Kiêu hơi váng đầu vì khí nóng trong phòng, anh muốn ra ngoài một lát, bèn đứng dậy.
Đi được nửa hành lang, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, và tiếng Dương Trĩ gọi tên mình.
Trần Bách Kiêu dừng bước, xoay người chờ Dương Trĩ chạy tới.
Cậu thở hổn hển nho nhỏ trước mặt anh.
“Mình sợ cậu uống say…” Dương Trĩ giải thích với anh.
“Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn cậu, “Mình tính ra ban công.”
Gió đêm rất lạnh, quả nhiên đúng như lời Dương Trĩ, nhiệt độ hôm nay rất thấp, trời rét căm căm.
Vừa uống rượu xong nên cả hai đều rất nóng, lúc đứng cùng với nhau, họ như hai ngọn lửa, ấm áp lạ thường.
“Nghe bọn nó bảo, cậu làm luật sư à?” Dương Trĩ hỏi.
“Ừ,” Trần Bách Kiêu nhìn về phương xa, “Cậu thì sao?”
“Mình ư? Hồi đại học mình theo ngành thiết kế, sau khi ra trường mình làm thiết kế thời trang một thời gian.
Giờ mình với mấy đứa bạn học đang chung tay mở một studio riêng.”
“Cậu giỏi thật.” Trần Bách Kiêu nghiêng mặt nhìn cậu.
“Mình nào có,” Dương Trĩ lắc đầu, ngón tay bấu chặt vào lan can, “Mình chỉ là một tay thiết kế quèn, miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày thôi.”
Giọng điệu của cậu chỉ chùng xuống một thoáng, rồi Dương Trĩ lại ngước lên nhìn Trần Bách Kiêu, hỏi anh với vẻ vô cùng hứng thú: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu làm gì thế? Kể cho mình nghe một chút được không?”
Trần Bách Kiêu đương nhiên rất vui lòng.
Anh nói bằng chất giọng đều đều, ngữ điệu bình thản, không lên không xuống, nhưng Dương Trĩ lại nghe vô cùng nghiêm túc.
“Công ty mình nằm ở tầng 24, số nhà 422, đại lộ XX.
Sau khi tốt nghiệp cử nhân chính quy thì mình ra nước ngoài học LLM một năm, về nước rồi mình vào công ty Luật bây giờ, chủ yếu làm nghiệp vụ liên quan đến thị trường tư bản, nhưng giữa đấy cũng từng làm tố tụng.
Giờ dưới trướng mình có một trợ lý, đội ngũ rất ổn định.”
(LLM: LLM là viết tắt của Latin Legum Magister, có nghĩa là Thạc sĩ Luật.)
Chỉ trong mấy câu, Trần Bách Kiêu đã xuất sắc khái quát xong cuộc đời không có Dương Trĩ của mình.
Dương Trĩ tựa vào lan can, Trần Bách Kiêu ngắm cậu từ đằng sau.
Vì anh cao hơn cậu rất nhiều, nên cũng không lo Dương Trĩ sẽ phát hiện ra.
Bởi vậy anh từ từ thả suy nghĩ trôi xa.
Trần Bách Kiêu và Dương Trĩ là bạn cấp 3.
Nói thật, thời cấp 3 họ rất ít giao du với nhau, đến nỗi gần như chẳng có quan hệ gì.
Từ ngày đầu tiên ở trường trung học, Dương Trĩ đã đeo máy trợ thính.
Cậu luôn ngồi một mình một góc, khi thì học bài, đôi lúc chỉ ngẩn ngơ.
Vì hồi đó Trần Bách Kiêu học giỏi, lại đẹp trai, nên tuy anh kiệm lời, nhưng vẫn có khá nhiều người thích chơi với anh.
Trần Bách Kiêu luôn được đám đông vây quanh, nhưng cứ thi thoảng, cũng như hôm nay vậy, anh lại thất thần liếc nhìn Dương Trĩ.
Khi năm tháng phổ thông kết thúc, cuối cùng Trần Bách Kiêu không còn cơ hội kiếm tìm góc nhỏ có Dương Trĩ nữa.
Họ không bàn luận gì thêm, Trần Bách Kiêu không dám chạm vào Dương Trĩ, nhưng lại sợ cậu lạnh, nên anh nói mình muốn đi vào.
Dương Trĩ xoay người trước, cậu cũng uống nhiều rồi, bước chân hơi hẫng, thong thả đi đằng trước.
Khi cậu gần ngã, Trần Bách Kiêu mới lại gần, cánh tay căng lên đỡ eo cậu.
Toàn thân Dương Trĩ nóng rẫy, cậu tựa vào lòng Trần Bách Kiêu như một quả đào mềm, làn hơi ấm áp phả từng chút một vào ngực anh, kèm theo tiếng thở khe khẽ trầm trầm.
Trần Bách Kiêu túm cánh tay cậu để cậu đứng vững, trái cổ hơi di động, do dự hỏi: “Dương Trĩ, mình có thể xin WeChat của cậu được không?
“Thêm nữa, chắc là cậu không lái xe đúng không, mình muốn đưa cậu về nhà, được chứ?”
(WeChat: mạng xã hội chat của bên Tàu, thủy tổ Zalo bên mình.).