Tiêu Thuận Thuận cũng hỏi thăm tình hình của cô và Thẩm Minh Tích. Tống Cần trả lời hai người chỉ là bạn.
“Đúng là chỉ thấy người mới cười chứ không thấy người cũ khóc.” Tiêu Thuận Thuận thở dài.
“Câu này cũng áp dụng được sao?” Tống Cần hỏi: “Ai là người mới, ai là người cũ?”
“Hình như có gì đó không ổn, nhưng dù thế nào đi nữa, em là người khóc còn chị là người cười.”
“Em có ổn không?” Tống Cần ngày nào cũng hỏi.
“Không sao đâu. Tối qua em thức khuya xem bộ phim thần tượng do Hiểu Gia giới thiệu. Nam chính thứ hai trong phim, người yêu mới của nữ chính rất dễ thương, việc này an ủi tâm hồn em một chút.”
“Có vẻ như những cô gái theo đuổi idol đều biết cách khiến bản thân vui vẻ.”
“Có chút viển vông, trước đây em thấy theo đuổi một người mình chưa từng gặp mặt là chuyện rất trẻ con, nhưng giờ nghĩ lại, theo đuổi người đàn ông mình thích cũng có khác gì, cả ngày lẽo đẽo theo sau anh ta, nghĩ cách làm anh ta vui. Như Hiểu Gia cũng tốt, vô lo vô nghĩ.”
“Em và Hiểu Gia có quan hệ tốt như vậy từ khi nào thế?”
“Là do chị giới thiệu còn gì, bọn em đều độc thân, nói chuyện cũng rất hợp.”
“Nhưng chị cũng độc thân mà.” Tống Cần vội vàng thanh minh, như thể độc thân là một vinh dự.
“Thật không? Hay là bên ngoài độc thân nhưng trong lòng đã có mối quan hệ mơ hồ…”
“Em nói linh tinh gì đấy?”
“Haha, thôi không nói với chị nữa, em đi tắm đây.”
Từ “mơ hồ” vẫn đọng lại trong tâm trí Tống Cần rất lâu.
Hai người có thật sự “mơ hồ” hay không, chính cô cũng không biết.
Vì phải làm thêm nên hôm đó cô trò chuyện với Thẩm Minh Tích rất muộn, cô hỏi: “Hình như chúng ta đang mập mờ phải không?”
Thẩm Minh Tích trả lời: “Có đúng hay không không quan trọng, chỉ cần biết tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên em”.
“Tôi và anh là bạn bè, vì vậy cũng thấy thoải mái hơn.” Cô vốn định tiếp tục gõ, “Sao chúng ta không cứ tiếp tục như vậy đi”, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô lại xóa đi.
“Nhưng em đã hứa, khi nào tôi xác định được trái tim mình thì chúng ta sẽ bắt đầu một mối quan hệ yêu đương.”
Tống Cần đọc câu này hồi lâu, mới đáp: “Tôi nghĩ anh khó mà động lòng được.”
Không đợi anh trả lời, cô lại đùa: “Nếu ngoại hình tôi xinh hơn một chút thì anh có dễ động lòng hơn không?”
Một lúc sau anh mới nói: “Không cần, em như vậy đủ xinh đẹp rồi.”
“…” Đó là một lời nói dối.
“Em rất xinh, tính cách cũng tốt, tôi rất thích ở bên em.” Anh lại bổ sung thêm hai chữ: “Thật sự.”
Vậy là chỉ còn thiếu cảm giác tim đập nhanh thôi sao? Tống Cần bối rối, nếu trước đây thì cô có thể trả lời anh ngay, “vậy nên chúng ta hãy thử nâng cấp lên một đôi đi.”
Nhưng bây giờ cô ấy dường như cũng đã trở nên thận trọng hơn nhiều, kiên nhẫn thăm dò ý tứ của anh.
“Thứ sáu này cùng đi xem phim nhé?” Anh gợi ý, “Lần này chọn phim hay hơn một chút.”
“Nếu có thời gian.” Cô đồng ý.
Kết quả là Tống Cần không thể đi xem phim cùng Thẩm Minh Tích vì tối thứ tư bất ngờ nhận được điện thoại của bố cô, ông nói chiều thứ sáu sẽ đưa Lẫm Lẫm đến ăn cơm với cô.
Lẫm Lẫm là em cùng cha khác mẹ của Tống Cần, kém cô mười hai tuổi. đang học năm nhất cao trung.
Tống Cần muốn từ chối nhưng bố cô nhắc nhở: “Đây là việc con đã hứa trước đây,” có lẽ là hai ba năm trước, cô đã hứa sẽ sắp xếp thời gian ăn tối với ông và em trai.
Dù sao thì mình cũng là người trưởng thành, những việc như vậy là không thể trốn tránh. Vì vậy, Tống Cần đồng ý.
Thẩm Minh Tích không có bất mãn gì việc Tống Cần không thể đi xem phim cùng anh mà chỉ hỏi cô có ngại đi ăn tối với người cha đã lâu không gặp không.
Tống Cần nói sẽ có chút xấu hổ, dù sao giuẵ họ còn có một người em cùng cha khác mẹ, lần cuối cùng họ gặp nhau là khi cậu ấy còn nhỏ.
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Thẩm Minh Tích nói.
“Ừ, được thôi.” Tống Cần nói như thể sắp phải tham gia Hồng Môn Yến.
Nơi cha Tống chọn là một nhà hàng hải sản, khi Tống Cần đến thì ông đang đi vệ sinh, chỉ có Lẫm Lẫm ngồi trên sofa nghịch điện thoại.
Nếu không phải cả quán ăn chỉ có bàn này là dọn đồ nhưng chưa có ai ngồi, cô hẳn không nhận ra đây là người em cùng cha khác mẹ của mình.
“Là chị à.” Lẫm Lẫm đặt điện thoại xuống, có chút lúng túng giải thích: “Bố, ông ấy đi vệ sinh, chắc là bị tiêu chảy.”
“Bị tiêu chảy có thể ăn hải sản được không?” Tống Cần có chút lo lắng.
“Không sao đâu, còn có những món khác nữa.” Lẫm Lẫm mỉm cười, “Hải sản là do em gọi, em nghĩ có lẽ chị cũng thích.”
“Chị ăn gì cũng được.” Tống Cần vừa ngồi xuống, người phục vụ lập tức đi tới rót nước nóng cho cô, cô nói cảm ơn, uống một ngụm nước, nhìn Lẫm Lẫm rồi nói một câu ân cần: “Em lớn lên trông đẹp trai quá.”
“Không tệ, mọi người đều nói em giống bố khi còn trẻ.” Lẫm Lẫm nói: “Em đã xem ảnh cũ của ông ấy, quả thực rất có phong cách.”
Tống Cần mỉm cười.
“Chị, chị ở ngoài nhìn đẹp hơn trong video.” Lẫm Lẫm cũng ngọt ngào nói: “Thật tiếc là chúng ta không có nhiều dịp gặp mặt.”
Nói đến đây, Tống Cần tự nhiên nhớ tới lần cuối gặp gỡ với Lẫm Lẫm đã cách lâu lắm rồi, khi cô còn học trung học. Lúc đó Lẫm Lẫm chưa bao nhiêu tuổi, rất nghịch ngợm, háo thắng, luôn tranh giành với cô. Cha Tống cố gắng trò chuyện với Tống Cần, nhưng cậu bé này cứ bịt miệng không cho ông nhiều lời với cô.
Cảnh tượng đó ấn tượng đến nỗi Tống Cần buồn bã suốt hai ngày sau khi về nhà.
Sau này, dưới sự sắp đặt của cha cô, cô đã gọi video với Lẫm Lẫm hai ba lần, đều là những năm sau khi cô tốt nghiệp, sau đó giữa hai người không còn liên lạc nữa.
Đối mặt với Lẫm Lẫm, Tống Cần cảm thấy xấu hổ.
May mắn thay, không lâu sau, cha Tống quay lại, nhìn thấy con gái mình đã đến, ông rất vui, nhiệt tình mời cô ngồi.
Dù đã hai năm không gặp cha nhưng Tống Cần khá ngạc nhiên khi thấy ông tăng cân quá nhanh, đường nét trên mặt gần như biến dạng.
Có vẻ như ông đã cố gắng ăn kiêng và tập thể dục nhưng không có kết quả.
Cha Tống tự giễu cười nói: “Trước đây bố tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, cả ngày phải ra ngoài xã giao ăn uống, không từ chối được, thành ra cân nặng khó kiểm soát.”
“Còn có bệnh cao huyết áp và thấp khớp.” Lẫm Lẫm nói thêm.
Cha Tống mỉm cười.
Tống Cần nhớ lại khi cô còn nhỏ, cha cô rất gầy, quần áo thường phải mang ra tiệm bóp lại eo.
Thời gian thật là… à, quên đi, thời gian rất vô tội, rõ ràng là do cha cô ăn uống vô độ.
“Bây giờ bố đang bắt đầu kiểm soát chế độ ăn uống của mình.” Ông vừa nói vừa đưa một miếng bắp cải vào miệng. “Công việc kinh doanh năm nay giảm rất nhiều, số người mời bố ra ngoài ăn uống cũng giảm, vậy cũng tốt. Gần đây bố chỉ ăn cơm nhà, cố gắng ăn nhiều rau và ngũ cốc.”
“Bố nên chú ý hơn đến chế độ ăn uống của mình.” Tống Cần nói: “Bệnh tật đều do ăn uống mà ra.”
Cha Tống gật đầu, giúp con trai bóc vỏ tôm, cho thịt tôm vào bát rồi giục cậu bé ăn.
Lẫm Lẫm có vẻ nghiện xem những video ngắn trên điện thoại di động, chỉ nhấc đũa sau khi bi bố thúc giục.
Một lúc sau, Lẫm Lẫm định gọi một ly Cocacola, cha Tống liền lo lắng nói: “Đừng uống thêm nước ngọt nữa, một chai là đủ rồi. Con ăn thêm rau đi, khát thì uống nước trà, nhất là nước đá, không tốt cho cổ họng của con.”
“Con không phải con gái, sao lại không uống được đá?” Lẫm Lẫm kỳ quái nhìn cha.
“Con trai và con gái đều giống nhau, nên ít uống đồ lạnh thôi.” Cha Tống múc một thìa trứng hấp cho vào bát của con trai, “Ăn cái này đi, ăn thêm rau nữa, đừng chỉ nhìn vào điện thoại, nói chuyện với chị con đi. “
“Vừa rồi trước khi bố đến con đã nói chuyện với chị rồi.” Lẫm Lẫm cúi đầu nhìn điện thoại.
“Thật sao?” Bố Tống nghe vậy vui vẻ nói: “Hai chị em nói chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Lẫm Lẫm ngẩng đầu, mỉm cười với Tống Cần, định lấy một miếng càng cua.
“Đừng ăn nhiều cua, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy. Bố nói con ăn thêm rau mà.”
“Này, bố thật phiền phức, con…”
“Con cái gì, ăn đồ ăn nóng đi, đừng cằn nhằn nữa.”
“Con không thích ăn rau xanh.”
Tống Cần thất thần khi chứng kiến cảnh hai cha con giao tiếp với nhau. Đây là cha cô sao? Từ khi nào mà ông lại trở nên như thế này? Khi còn nhỏ, ông hiếm khi nói chuyện trong bàn ăn, gần như ăn rất nhanh, khi đọc sách cũng vô cùng yên tĩnh, không thích giao tiếp với ai. Vì sao bây giờ ông lại trở thành người cha nói nhiều như vậy, lại còn chăm lo cho một thiếu niên mười sáu tuổi như con nít vậy?
Cha Tống hiển nhiên có chút đuối sức, vì nói nhiều mà trên trán lấm tấm mồ hôi, ông liếc nhìn Tống Cần, cười nói: “Con gái vẫn là bớt lo hơn.”
Tống Cần nghĩ về tuổi tác của mình, cảm thấy lời khen của cha mình không thích hợp lắm.
Lẫm Lẫm ăn xong thì chạy xuống lầu, nói muốn đi bộ để tiêu hóa thức ăn, cha Tống phải dặn dò kỹ lưỡng mới để cậu đi.
Chỉ còn lại hai cha con Tống Cần trên bàn ăn.
“Bố uống chút nước nóng đi.” Tống Cần tìm thấy môi ông nứt nẻ.
Ông nhấp một ngụm nước nóng, rồi từ trong túi da lớn lấy ra một phong bì dày màu đỏ đưa cho cô.
Tống Cần không chịu nhận, hai người xô đẩy qua lại rất lâu, cuối cùng cha Tống quyết liệt hơn nên Tống Cần đành phải chấp nhận.
Lẫm Lẫm tạm thời không có ở đây, cha Tống dường như có chuyện gì muốn nói, nhìn bộ dạng nhạy cảm của con gái, ông không hề báo trước mà nói: “Bố và dì Huệ đã chia tay, bây giờ một mình bố chăm sóc Lẫm Lẫm.”
“Sao lại thế này?” Tống Cần hỏi.
“Những năm đầu, bà ấy không hài lòng với bố vì nhiều chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Ngoài ra, bà ấy còn có mâu thuẫn với bà nội và các chú dì của con, nên mối quan hệ của chúng ta dần dần nhạt phai.” Cha Tống nhướng lông mày. “Cách đây một năm, bà ấy quay lại làm việc, quản lý hậu cần ở công ty của một người bạn. Lúc đầu mọi chuyện thuận lợi, tboos cũng rất ủng hộ bà ấy. Ai ngờ chẳng bao lâu sau bà ấy phải lòng một trưởng nhóm trong công ty, nói rằng hai người rất đồng điệu, trong khi sống với bố quá đau khổ. Bà ấy nhất quyết đòi ly hôn nhưng bố không đồng ý, vì vậy bà ấy dọn ra ở riêng, chỉ về thăm Lẫm Lẫm một hai ngày mỗi tuần.”
“Vậy bố tính ly hôn à?” Tống Cần thấy bối rối.
“Bố đương nhiên không đồng ý. Bố đã từng ly hôn một lần rồi. Hơn nữa, ở tuổi của bố, nếu ly hôn sẽ phải sống một mình cả đời, vừa già lại không giàu có, ai còn muốn tái hôn với bố.” Cha Tống đấm mạnh vào mặt bàn.
Trạng thái xúc động bất ngờ của bố mình khiến Tống Cần sợ hãi.
“Bố chỉ có thể nhịn xuống, cầu mong bà ấy thay đổi ý định mà nghĩ đến Lẫm Lẫm và gia đình này.” Cha Tống dùng tay xoa mặt thật mạnh, mũi đỏ bừng, trầm giọng nói: “Bố không hiểu tại sao tất cả những người phụ nữ ở bên cạnh mình cuối cùng đều muốn rời bỏ mình…”
“Chuyện tình cảm khó nói lắm.” Tống Cần ngập ngừng nói: “Hôn nhân quả thực cũng không dễ dàng.”
Cha Tống ngước lên, rõ ràng là sửng sốt và có vẻ hơi bối rối, con gái ông lại có thể nói những lời chín chắn như vậy? Ông chợt nhận ra rằng con gái mình sắp ba mươi tuổi, còn ông đã gần sáu mươi tuổi.
“Bố già rồi.” Cha Tống nói: “Cuối cùng chỉ còn lại Lẫm Lẫm và con.”
Tống Cần không nói gì.
“Dù thế nào đi nữa, con và Lẫm Lẫm cũng có quan hệ huyết thống, điều đó tốt hơn bất cứ điều gì khác. Sau này, con và Lẫm Lẫm hãy chăm sóc lẫn nhau và giữ liên lạc thường xuyên nhé, anh chị em dù sao cũng là ruột thịt.”
Tống Cần nghe vậy liền nói: “Tuy cùng huyết thống nhưng Lẫm Lẫm và con cũng không có nền tảng quan hệ, muốn quan tâm nhau cũng rất khó.”
Cha Tống tỏ vẻ xấu hổ, cười nói: “Cần Cần, là bố quan tâm con quá ít. Mấy năm nay, bố đọc rất nhiều sách nói rằng nếu con gái khi còn nhỏ thiếu đi tình thương của bố, sẽ dễ dàng gặp phải một người đàn ông xấu, càng đọc bố càng lo lắng. Bố nợ con, nhưng mong con hãy tỉnh táo, chọn một người thật tốt để đi hết quãng đời còn lại, đừng để bị lừa gạt. Những người hay nói lời ngọt ngào thường không đáng tin cậy. Con hãy chọn một người chân thành, có trách nhiệm với công việc, đối xử ngay thẳng với người xung quanh.”
“Con có hình mẫu của riêng con.” Khi Tống Cần nói lời này, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người.
“Trước hết phải có tiêu chuẩn, nếu con thực sự gặp người đó thì hãy mang đến cho bố gặp mặt. Bố sẽ giúp con chấm điểm.”
Tống Cần thấy rõ vẻ mặt của ông, nhẹ giọng nói: “Để con tự quyết định đi.”
Mối quan hệ giữa cô và cha cô không thân thiết, trong nhiều năm dài họ cũng chỉ gặp nhau vài lần, đó không phải là chuyện có thể bù đắp ngay bằng một bữa ăn.
Cô luôn nhớ khi cô còn rất nhỏ, bà cô đã nói với cha cô rằng: “Con nên có một đứa con trai.” Khi đó cha cô không phản bác, ông cũng cho rằng lời nói của bà cô là có lý.
Lẫm Lẫm mua hai cây kem mua ở cửa hàng tiện lợi, định chia sẻ với chị gái, nhưng lại bị cha Tống phàn nàn.
“Hay chúng ta để nó bớt lạnh một chút rồi ăn.” Cha Tống nghĩ ra một cách.
“Bố bị ngốc à?” Lẫm Lẫm khó tin nhìn chị mình, “Em cho rằng bố chúng ta bị ngốc thật rồi.”
Tống Cần bất lực cười, thấy hai người trước mặt cãi vã lại cảm thấy mình là người ngoài.
Nếu biết sớm hơn, cô đã hủy cuộc hẹn này rồi đi xem phim với Thẩm Minh Tích, cô nghĩ.
Tống Cần mệt mỏi trở về nhà, ngay sau đó nhận được Wechat từ Thẩm Minh Tích hỏi thăm bữa ăn thế nào.
Tống Cần nói: “Ăn hải sản xong thấy hơi khó chịu, vừa rồi hơi đau bụng.”
“Hay là tôi mang cho em một ly sữa đậu nành nóng nhé?”
“Không cần.” Cô nói: “Đã muộn rồi, anh nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không sao đâu, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Bình thường cô sẽ ngăn anh đến muộn như vậy, nhưng hôm nay cô cảm giác cô đơn đến mức không muốn phản đối.
Thẩm Minh Tích nhanh chóng đem sữa đậu nành nóng đến, là do anh tự tay nấu.
“Vừa rồi tôi đang xay đậu nành ở nhà nên muốn mang cho em một ly.” Anh nói.
Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông cao 1,8m xay sữa đậu nành tại nhà vào ban đêm, Tống Cần cảm thấy hình ảnh này có phần siêu thực.
Cô nếm thử thì phát hiện cốc sữa đậu nành lớn anh mang lần này có vị rất khác, anh nói trong đó có đậu đen, chà là đỏ và lúa mạch.
“Anh đúng là vua chăm sóc sức khỏe.” Cô nói.
“Ai lại không muốn sống thêm vài năm nữa?” Anh nói.
Cô mỉm cười, sau đó trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi, rồi nói: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc cố gắng sống đến trăm tuổi không? Một trăm tuổi nghe có vẻ rất đáng kính, nhưng ở tuổi đó cuối cùng chúng ta chỉ có thể ở một mình, muốn đi đâu làm gì cũng phải có người giúp.”
“Tôi muốn.” Anh không chút do dự, “Tôi muốn xem thế giới năm đó sẽ như thế nào. Cho dù không thể đi đâu, tôi vẫn có thể biết được những gì đang xảy ra trên thế giới thông qua Internet.”
“Chỉ vì tò mò thôi à?”
“ ự tò mò rất thú vị.” Anh nhìn cô, “Không phải sao? Nếu không có tò mò thì cuộc sống còn lại gì?”
“Ừ.” Vẻ mặt cô bình tĩnh, “Hy vọng tôi cũng sẽ thoát khỏi bệnh tật tai họa, sống đến trăm tuổi.”
“Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” Anh ngồi xuống ghế đối diện cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
“Hôm nay tâm tình hơi nhạy cảm.”
“Vì gặp lại người cha thất lạc đã lâu của mình, lại còn kèm thêm một người em trai hoàn toàn xa lạ?”
“Ừm.” Cô nói: “Tôi nghĩ bố tôi đã thay đổi rồi, ông không còn là người tôi biết khi còn nhỏ nữa, bây giờ ông đối xử với con trai mình như một bà mẹ già hay cằn nhằn, không biết điều này là tốt hay xấu.”
“Tôi nghĩ vì ông ấy đã già rồi.”
“Ừ, ông ấy già rồi. Không chỉ về ngoại hình mà còn có điều gì đó tác động đến tinh thần ông ấy.” Cô nghĩ đi nghĩ lại, càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
“Tất cả cha mẹ đều sẽ già đi.” Anh nói, “Tôi đã nói với em chưa? Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi cũng tái hôn., sau đó lại ly hôn trong vòng vài năm và rồi lại kết hôn vào năm năm trước.”
“Thật sao? Vậy anh cũng có em cùng cha khác mẹ à?”
“Hai đứa, nhỏ nhất cũng chỉ mới ba tuổi.” Anh nói: “Năm ngoái tôi đã gặp bố tôi một lần. Tính cách của ông đã thay đổi rất nhiều, cũng bởi vì ông đã già.”
Cô lặng lẽ nhìn nét mặt anh, tưởng tượng ra bộ dạng cha anh khi còn trẻ, cho dù ông không phải là một người đàn ông đẹp trai thì cũng hẳn là ngoại hình rất dễ coi.
“Thời gian trôi qua rất nhanh, hết thảy đều có thể thay đổi, đây là quy luật tự nhiên.” Anh nói: “Không cần suy nghĩ nhiều.”
“Có lẽ trong tiềm thức tôi đang lo lắng rằng mình sẽ già đi.”
“Tôi nhớ tôi đã nói trông em như thiếu nữ mười tám tuổi.”
“Tôi cũng nhớ mình đã nói câu này rất sến, nếu là người khác nói, không chừng tôi đã đổ sữa đậu nành lên đầu anh ta rồi.” Cô mỉm cười.
“Vậy sao khi tôi nói lại không phản cảm?” Anh nghiêm túc hỏi, “Tôi muốn biết.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói cho anh câu trả lời: “Mọi điều anh nói đều có vẻ chân thành, ngay cả những lời nói dối cũng sẽ làm người khác tin răp rắp.”
“Tôi đã bao giờ nói dối em chưa?”
Cô lắc đầu.
“Tôi lười nói dối, không có ý nghĩa gì, về cơ bản những gì tôi nói sẽ không đi quá xa sự thật.” Anh chậm rãi nói
“Vậy anh quên mất một cô gái mười tám tuổi trông như thế nào rồi à?” Cô mỉm cười, nghĩ rằng mình vẫn còn ảnh, nhanh chóng đăng nhập QQ bằng điện thoại di động, tìm thấy một bức ảnh đã được tải lên nhiều năm trước rồi quay lại đưa cho anh nhìn, “Đây là bức ảnh chụp vào mùa hè năm cuối trung học của tôi.”
Trong ảnh là một cô bé mặc áo len màu xanh bạc hà, váy denim, đứng trước bãi cỏ, tóc vừa xõa xuống vai, khuôn mặt tròn hơn bây giờ rất nhiều, nụ cười giản dị, giữa lông mày như có ánh sáng.
“Cũng không khác nhiều so với bây giờ,” anh nói.
“Không, nhìn mặt tôi lúc đó đầy đặn hơn.” Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh, cảm thấy buồn bã, “Này, tôi thấy mình già thật rồi.”
Anh vỗ nhẹ vào đầu cô: “Không già”
“Đúng vậy.” Cô thở phào nói: “Hiện tại tôi đang ở độ tuổi tực rỡ nhất, còn lâu mới già.”
“Chỉ cần biết mình muốn gì ở mỗi giai đoạn thì sẽ không bao giờ già.”
“À, bây giờ tôi dường như không có mục tiêu đặc biệt lớn lao nào cả.”
“Điều chúng ta muốn không nhất thiết phải ám chỉ một mục tiêu đặc biệt lớn lao, kiếm tiền, ăn ngon, ngủ ngon cũng là một trong số đó”, anh nói: “Bây giờ em cũng đạt được rồi đúng không?”
Tống Cần cảm thấy mình chẳng phải không làm được gì, ít nhất cô có thể tự nuôi sống mình, không dựa vào ai, cô làm việc một mình nhiều năm như vậy, thực ra cũng tiết kiệm được một ít tiền, bây giờ không sợ thất nghiệp hay bệnh tật đột ngột trong thời gian ngắn, có thể tạo cho chính mình cảm giác an toàn.
“Thật ra tôi rất muốn mua nhà ở đây.” Cô nói: “Tôi đã đóng bảo hiểm xã hội cho cả năm, chỉ là số tiền đặt cọc hơi khó nghĩ mà thôi.”
“Thiếu bao nhiêu?” Anh hỏi thẳng, không chút do dự.
“Không, tôi không có ý định hỏi anh vay tiền, tôi chỉ tùy tiện nhắc đến thôi.” Cô vội vàng xua tay, “Tôi sẽ đợi đến khi tiết kiệm đủ tiền đặt cọc.”
“Nếu cần tiền, em cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Liệu mối quan hệ của họ đã đạt đến mức có thể cho nhau vay tiền chưa?
Im lặng uống xong sữa đậu nành, cô nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ trong đêm, đột nhiên cô cảm thấy xung quanh mình có thứ gì đó chuyển động, chính là anh đang ngồi bên cạnh hỏi cô: “Em vẫn mệt à?”
“Tôi không mệt, chỉ thấy trống rỗng một chút thôi.” Cô nói: “Đôi khi tôi chỉ muốn ngồi một chỗ và không cần nghĩ gì nhiều.”
Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, gần mười phút sau, cô cảm thấy mu bàn tay nóng lên, cô cụp mắt xuống thì thấy đó là lòng bàn tay của anh đang bao phủ mu bàn tay cô.
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, sáng mai ăn món gì đó thật ngon là ổn thôi.” Anh nói.
“Ừ.” Cô cũng không rút tay ra.
Không quá xấu hổ mà giống như một cảm giác ấm áp hơn.
Anh chậm rãi nắm lấy tay cô, như thể đang truyền sức mạnh cho cô.
Tống Cần cảm thấy rất thoải mái, có lẽ trong giây phút đặc biệt cô đơn và mong manh này, cô cảm thấy rất dễ chịu khi có một người bạn ở bên cạnh, mà người bạn này lại rất chân thành.
Điều này khiến cô cảm thấy như cuối cùng cũng có một ai đó ở thành phố này để cô dựa vào trong lúc khủng hoảng.
Cô không còn cô đơn nữa.
Cô nhìn anh, nghĩ thầm, cô vẫn luôn thích anh, từ xưa đến nay, mặc dù cảm giác thích từng giai đoạn là khác nhau nhưng thích vẫn là thích, khi nhìn thấy người này, những cảm giác không vui đều bị xoá sạch