Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh - Chương 13: Cô giáo Bành Thần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ở Show Tuyển Nữ IDOL Làm Trà Xanh


Chương 13: Cô giáo Bành Thần


Việc viết rap Bành Thần cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng mà cụ thể như thế nào còn cần bàn bạc rõ ràng hơn, cho nên nàng cùng Giang Tư Ngôn ở trong điện thoại cũng không suy nghĩ kỹ càng về chuyện này.

Hôm nay nàng gọi điện cho Giang Tư Ngôn, chủ yếu là việc trả lại năm vạn tệ cả vốn lẫn lãi lại cho hắn.

Đối với người như Giang Tư Ngôn năm vạn tệ chỉ là con số không đáng kể, cho nên hắn căn bản không  để trong lòng, nghe Bành Thần nói vậy không chút để ý nói: 

“Không cần phải gấp gáp, hiện tại cô đang thiếu tiền thì cứ cầm lấy đi, dù sao tôi cũng không vội.”

Lúc trước Bành Thần cảm thấy thiếu nhân tình của Giang Tư Ngôn là không tốt lắm, cho nên mới nhanh chóng tìm cách trả lại tiền cho hắn. Sau khi xem xét lại thái độ này của Giang Tư Ngôn, năm vạn tệ đối với hắn không là vấn đề gì. 

Chỉ cần ngồi lại suy nghĩ kỹ cũng có thể lý giải, rốt cuộc hiện giờ cũng có nhiều nghệ sỹ, tùy tiện tham gia gameshow hay đóng một cái quảng cáo nào đấy là đã nhận được thù lao cũng phải lên đến mấy ngàn vạn, không thì ít nhất cũng phải mấy trăm vạn. 

Huống chi Giang Tư Ngôn còn không là nghệ sĩ bình thường, người ta đã là ảnh đế, lại còn là ông chủ nữa, giá trị con người tất nhiên cũng không thể so sánh với những người khác.

Tưởng tượng như vậy, Bành Thần cũng đơn giản không kiên trì việc trả sớm nữa: “Thế thì tôi cũng không cần trả tiền sớm?”

Giang Tư Ngôn nhàn nhạt nói: “Ừ!”

Lúc trước, khi Bành Thần mới xuyên vào cuốn sách này, cũng đã cân nhắc trong lòng nên buôn bán thứ gì nho nhỏ kiếm chút lời. Nhưng lúc đó trên người nguyên chủ cũng không còn tiền, cho nên nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ trong đầu. 

Hiện giờ Giang Tư Ngôn không cần cô hoàn tiền sớm, tâm tư muốn đầu tư buôn bán của cô lại được gợi lên. Dù sao thì Bành Thần cũng đã xuyên sách nhiều lần như vậy, thì thứ Bành Thần hiểu được rõ nhất cũng chỉ có một đạo lý —— cái gì có thể không có, nhưng tiền thì tuyệt đối không thể thiếu!

Nhưng mà nên làm cái gì thì mới tốt đây?

Bành Thần vô cùng chân thành đi thỉnh giáo Giang Tư Ngôn.

Bởi vì Bành Thần nhớ rõ lúc trước Đại Hải đã nói qua, hình như Giang Tư Ngôn là đại lão đầu tư nổi tiếng trong giới. Tuy nói lúc trước mỗi lần Bành Thần xuyên sách cũng đã từng làm qua khá nhiều việc, nhưng mà có thể sẽ có ngoại lệ, cho nên hỏi nhiều cũng không có gì sai.

Giang Tư Ngôn nghe Bành Thần nói muốn đầu tư, cũng không dấu bí kíp gì, vô cùng nghiêm túc đưa ý kiến ra cho cô: 

“Trước tiên cũng phải xem xem trên tay cô còn cầm bao nhiêu tiền. Nếu tiền vốn cũng kha khá thì có thể suy xét đầu tư điện ảnh. Gần đây trên tay tôi có mấy cái kịch bản cũng không tệ lắm, nếu cô có hứng thú, đến lúc đó tôi có thể chia cho cô xem qua một chút. Nếu cũng có bằng đấy tiền vốn nhưng lại không thích đầu tư vào phim điện ảnh, thì cũng có thể suy xét đầu tư nhà hàng, hoặc là cửa hàng ăn uống nào đó. Tôi thấy trong giới có không ít người đầu tư mở nhà hàng, mở quán lẩu, tiệm đồ ăn Nhật, nhà hàng Thái Lan, quán bar…… Dù sao cảm thấy hứng thú đều có thể thử xem.”

Nháy mắt Bành Thần cảm thấy chột dạ: “À, tiền vốn hiện tại của tôi hơi ít ít.”

Đột nhiên nội tâm Giang Tư Ngôn có một dự cảm không tốt: “Cô đừng nói với tôi là tiền vốn của cô chính là năm vạn tệ mà cô định mang ra trả nợ cho tôi đó chứ!”

Bành Thần: “Cũng không phải. Hiện tại trên tay tôi có lẽ là có độ khoảng mười vạn tệ! Nhưng mà anh yên tâm, chờ sau khi tôi tham gia chương trình hí kịch xong, trên tay tôi sẽ có nhiều hơn mười vạn.”

Giang Tư Ngôn: “Mười mấy vạn thì đầu tư cái gì được, trực tiếp dùng làm tiền tiêu vặt hàng tháng đi!”

Nói xong liền dứt khoát kết thúc cuộc điện thoại, một phút một giây cũng không có do dự.

Bành Thần: “……”

Cuối cùng vẫn là Đại Hải nói cho Bành Thần một ý kiến nghe qua cũng đáng tin cậy:  

“Năm vạn tệ cũng coi như là một số tiền nhỏ, thế thì chúng ta cũng có thể làm ăn buôn bán nhỏ, ví dụ như bán gà rán hoặc là bán một ít đồ lưu niệm linh tinh. Chị nghe em nói nè, chị đừng có mà xem thường những cửa hàng bán gà ven đường đó. Họ hàng nhà em lúc trước có mở một tiệm bán gà, một cửa hàng nhỏ như thế, tiền thuê cũng không ít, một năm cũng tầm phải sáu đến bảy vạn tệ, sau đó phí nhập hàng tầm hai hay ba vạn nữa, tiếp đó lại mua một bộ dụng cụ rán gà, đây là toàn bộ tiền vốn cần bỏ ra. Mỗi tháng, nguyên liệu nấu ăn cùng nước chấm gì đó được cung ứng sẵn, trong tiệm cũng không cần có người hỗ trợ, em thấy chỉ cần hai người như vợ chồng nhà bọn họ cũng có thể làm xong, dù sao một tháng trừ đi tiền vốn, tiền lời có khi còn có thể lãi được hai, ba vạn tệ. Cứ như thế thì đến lúc lấy lại mười vạn tệ đầu tư kia không phải là điều không thể!”

Đại Hải nói sau đó lại tự lật đổ suy nghĩ của chính mình: “Không được không được, bán gà rán cũng không được, nếu như thế này nói ra ngoài cũng không phải là điều tốt đâu.”

Bành Thần nhàn nhạt liếc nhìn Đại Hải một cái, nói vài lời thấm thía: “Đại Hải, giờ đã là thời đại nào rồi mà em còn kỳ thị mấy công việc đó nữa?”

Đại Hải: “Chị, em không phải là khinh thường mấy công việc như thế, mà là, chị nghĩ thử xem, chị như thế này, cũng có thể coi là xinh đẹp như hoa! Bây giờ thì chị muốn đi mở cửa hàng bán gà rán, về sau khách hàng đến đều muốn coi chị thành Tây Thi bán gà, chị cảm thấy như vậy có được hay không?”

Bành Thần: “Tây Thi bán gà à, Tây Thi bán gà thì có khác gì với Công chúa Trà xanh , Nữ vương Bình hoa không?”

Lúc Bành Thần nhắc đến hai chữ “Trà xanh”, bỗng nhiên mắt lóe sáng như đèn pha ô tô: 

“Ai nha, chị cũng có thể đầu tư vào tiệm trà sữa mà, tên cũng đã có sẵn rồi, để tên là ‘Trà Xanh Công Chúa’, em cảm thấy thế nào?”

Đại Hải: “……???”

Bành tỷ quả nhiên là thiên tài trong ngành đầu tư! ┐( ‘ д ‘ )┌

Nói phải đi đôi với làm, ngay ngày đó Bành Thần bảo Đại Hải đi tìm một cửa hàng thích hợp. Chỉ cần có thể thuê được mặt bằng thế thì việc đầu tư này đã thành công một nửa. Đúng là có tiền thì mọi chuyện đều dễ! ┐(︶▽︶)┌

Dù sao thì gần đây Bành Thần cũng không có việc nào khác để làm, chương trình bên kênh hí khúc tuần sau mới bắt đầu, cho nên nàng có rất nhiều thời gian để cùng với Đại Hải lên kế hoạch về việc mở quán trà sữa.

Lúc trước Bành Thần đã xuyên sách mười mấy lần, cũng đã từng làm rất nhiều công việc, nhưng mà việc mở tiệm trà sữa thì đây là lần đầu tiên trải nghiệm. Tuy cô chưa thực hành mở quán trà sữa bao giờ, nhưng may mắn được thưởng thức trà sữa của mười mấy thế giới khác nhau, hơn nữa lúc trước Bành Thần còn xuyên qua một quyển sách điền văn tên là《 Tôi đứng ở nơi trời xanh mây trắng làm ruộng 》. Ở thế giới đó, cô cũng đã từng bán kha khá loại trà. Cho nên đối với việc nghiên cứu trà đạo, cô am hiểu hơn người bình thường một chút.

Tuy rằng trà và trà sữa không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng loại trà nào uống ngon thì Bành Thần biết rất rõ. Nên bây giờ nàng chỉ cần tìm một người chuyên làm trà sữa làm theo hương vị trong trí nhớ của nàng. Người đấy phải làm lại được những hương vị trà mà nàng thích trong những thế giới trước, có khả năng cải tiến thêm một chút nữa là được.

Việc mở quán trà sữa này của Bành Thần, từ việc thuê mặt bằng cho đến trang trí cửa hàng đến việc lên thực đơn và chọn người điều phối thực phẩm, đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Trong lúc này nàng cũng bắt đầu buổi ghi hình đầu tiên trên kênh hý khúc có tên ——《 Ước hẹn cùng hát tướng thanh 》.

《 Ước hẹn cùng hát tướng thanh 》 là một chuyên mục chuyên về tướng thanh của kênh hí khúc. Mỗi một kỳ đều sẽ mời vài diễn viên tướng thanh hát vài đoạn cho khán giả thưởng thức.

Bành Thần không có đồng đội đến cùng, cho nên lúc nàng tham gia chương trình, chuẩn bị những ca khúc đều là những đoạn đơn khúc (một người hát).

Cùng Bành Thần tham gia chương trình 《 Ước hẹn cùng hát tướng thanh 》lần này còn có hai thầy trò. Người thầy thì tên là Vương Kim Long, người học trò tên là Bàng Phong.

Vương Kim Long là một lão tiên sinh, dáng người ục ịch chắc nịch, cười rộ lên trông giống Phật Di Lặc. 

Người học trò tên Bàng Phong thì cao cao gầy gầy, mặt nhỏ mắt nhỏ, mặc áo dài, nhìn giống như một cây gậy trúc treo quần áo.

Hai người đứng chung một chỗ, dáng người đối lập hoàn toàn, nhìn qua cũng khiến người khác phải bật cười.

Vương Kim Long căn bản đã có người cộng sự cố định của mình rồi, nhưng ngày hôm nay tham gia chương trình 《 Ước hẹn cùng hát tướng thanh 》này đơn giản chỉ là mang đồ đệ tới làm quen. Chứ không thì chỉ cần nhìn vào tuổi tác và kinh nghiệm bao năm của ông thì sao lại thể dành thời gian đến cùng những người trẻ tuổi tham gia náo nhiệt.

Vương lão tiên sinh là lão làng trong nghề, Hải chủ nhiệm vô cùng kính trọng ông. Vì thế trước khi quay chương trình đã chạy ra chào hỏi ông, nói lần quay này có một nữ nghệ sỹ mới nổi tham gia vào nghề, lại còn có cố ý bảo lão tiên sinh nghe qua màn biểu diễn《 Học đồ 》 và 《 Làm người đừng bịa đặt linh tinh 》của người đó.

Với tư cách một lão làng trong nghệ thuật hý khúc dân gian, là người luôn mang những nhiệt tình cùng sự yêu thích với môn nghệ thuật này, cùng như vô cùng hoan nghênh những người mới gia nhập, Vương lão tiên sinh vô cùng hoan nghênh Bành Thần.

Nhưng học sinh của lão tiên sinh Bàng Phong, đối với việc Bành Thần gia nhập không mấy vui vẻ gì cho cam.

Mấy người phụ nữ đó có thể nói tướng thanh sao? 

Phiền phức!

Mang theo thành kiến như thế, Bàng Phong ngồi bên ngoài nhìn Bành Thần quay chương trình, đến ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên thêm chút nào. Ngay cả khi Bành Thần chủ động chào hỏi Vương lão tiên sinh và hắn, Bàng Phong cũng chỉ nâng giong lên nói hai tiếng: “Hừ!”, “Ừ” miễn cưỡng đáp lễ.

Bành Thần cũng chả thèm để ý thái độ của Bàng Phong.

Dù sao thì lúc trước khi nàng học tướng thanh, dạng mặt lạnh nào cũng từng nhìn thấy rồi, còn có khi bị khán đài dưới sân trực tiếp đuổi xuống, cho nên chỉ một chút thành kiến nhỏ của Bàng Phong đối với nàng cũng chả là cái gì cả.

Đúng sáu giờ bắt đầu quay chương trình.

MC từ trong khán đài bước ra, long trọng giới thiệu các khách mời có mặt trong ngày hôm nay. Trong tiếng vỗ tay vang như sấm của người xem, Vương Kim Long lão tiên sinh, Bàng Phong và Bành Thần lần lượt tiến lên sân khấu.

MC bảo ba người bọn họ lần lượt giới thiệu sơ qua về bản thân mình.

Bắt đầu từ Vương lão tiên sinh.

Vương lão tiên sinh là diễn viên tướng thanh từ thời đại trước, nhưng cách nói chuyện của ông lại vô cùng khiêm tốn, đồng thời lại hài hước thú vị, cho nên rất dễ dàng lấy được hảo cảm của khán giả: 

“Chào mọi người, tên tôi là Vương Kim Long, là người mới trong giới tướng thanh. Tại sao tôi lại có cái tên như vậy á? Bởi vì nhà tôi mệnh rồng, ngũ hành thiếu Kim, cho nên cha mẹ tôi tùy tiện đặt tên tôi là Kim Long.”

Nhưng người xem trong trường quay cũng không có biểu hiện quá lớn gì, có thể nói biểu hiện vô cùng thờ ơ.

Vì thế Bành Thần theo bản năng nói thêm một câu: “Nếu thế thì tên của ngài không phải là Vương Kim Long, nên nói là Vương Thiếu Tiền Long mới đúng.”

Vương lão tiên sinh tán dương liếc mắt nhìn Bành Thần một cái, tiếp tục nói: “Không được không được, nếu thế thì nhiều người có thể sẽ nghe lầm, nghĩ rằng tên ta là Vương Thiếu Đức Long.”*

Việc này khiến toàn bộ người xem đều cười lăn lộn.

Ngay cả MC đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà cười một tiếng.

Cũng khiến cho trường quay sôi động hẳn lên.

Chỉ có Bàng Phong đứng ở bên cạnh thầy mình mang vẻ mặt không thể tin được.

Hắn rõ ràng mới là trợ diễn bên cạnh thầy mà? Tại sao chuyện cũ giữa ba người trong kịch bản, cuối cùng lại khiến cho người không biết tên kia đoạt lấy vai trợ diễn của hắn rồi?

Wì sà mà! 

Kịch bản của mấy người đều dùng để làm màu đúng không!!! (‘ー’)

Bành Thần vì chương trình hôm nay đã cố ý chuẩn bị hai bài tướng thanh mới. 

Trong thế giới này hai bài hát tướng thanh này mới coi là mới mẻ. Chứ trong thế giới nghệ thuật truyền thống trước kia nàng từng xuyên qua, bài hát này nàng đã từng hát qua rất nhiều lần, vì thế nàng chỉ cần nhớ lại là có thể hát được.

Những người xem trong trường quay chủ yếu đều là những người già, không mấy ai biết đến Bành Thần, cùng lắm cũng chỉ thấy cô gái này trẻ tuổi, trông cũng xinh xắn đẹp đẽ, không ngờ nói tướng thanh cũng khá tốt. 

Nhưng trong mắt người trong nghề như Vương lão tiên sinh thì càng nghe càng thấy mới lạ. Chờ quay xong chương trình, ông còn chủ động ở lại chờ Bành Thần trong khán đài, sau đó cùng Bành Thần uống trà đàm đọa một lúc lâu, không những thế, còn đứng lên trước mặt Bành Phong giới thiệu: 

“Đều là người trẻ tuổi, hai đứa nhớ cùng nhau giao lưu nhiều hơn một chút, đặc biệt là trò, nhất định phải học tập Bành Thần lão sư này của trò đấy.”

Bàng Phong nén giận nói: “Vâng ạ.”

Bành Thần mặt mỉm cười: “Ngoan lắm, học trò của ta!”

—————————-Ghi chú—————————————

王兆天朗  /Wángzhàotiān lǎng/: Vương Thiếu Tiền Long 王兆德龙  /Wángzhàodé lóng/: Vương Thiếu Đức Long

Mình cũng không rõ lắm, theo mình là phát âm gần giống nhau hoặc có thể là thiếu tiền quá nên thiếu cả đức chăng ???  (・_・ )ゝ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN