Bành Thần cũng không biết mấy việc nhỏ như việc Úc Phi và Lâm Phương Phỉ đều đang ngồi góc phòng vẽ xoắn ốc nguyền rủa nàng, mà nếu biết thì nàng cũng không thèm để ý.
Cả buổi chiều ngày hôm nay nàng đều ở trong phòng luyện tập vũ đạo, hướng dẫn thêm cho các thực tập sinh.
Một số việc như nhảy, thiên phú cũng chỉ là một phần, nhưng nỗ lực lại là điều quan trọng hơn cả. Cũng chả có những bí quyết, kỹ xảo thần tiên nào dạy cho người học cấp tốc, đơn giản chỉ cần luyện tập nhiều. Nhảy cho tận đến khi linh hồn hòa vào điệu nhạc, cho đến khi chỉ cần tiếng nhạc cất lên, thân thể sẽ tự nhiên di chuyển theo điệu nhạc, mới được gọi là đỉnh cao của dancer.
Trong quá trình luyện tập Bành Thần vẫn luôn theo sát quan sát các thực tập sinh, sau đó dựa theo biểu hiện của từng người, giúp bọn họ điều chỉnh động tác một lần nữa hoặc sắp xếp lại vị trí biểu diễn cho phù hợp.
Có một số người thì làm những động tác sεメy gợi cảm trông như con dẹo vậy, quá khó coi, nhưng khi làm một số động tác cute đáng yêu thì lại dễ dàng gây được sự chú ý hơn, vậy thì nên thay đổi hình tượng; còn có những người lực nhảy chưa đủ mạnh, cho nên nhìn qua động tác không thể diễn tả được sự mạnh mẽ trong lời bài hát, nhưng thân hình lại mềm mại như một con lươn vậy, Bành Thần bảo nàng nên hạ eo xuống rồi xoạc chân ra, trông sẽ quyến rũ hơn……
Dù sao thì mỗi người đều có một cách học khác nhau mà.
Hoặc cũng có thể là do nàng đã xuyên sách khá nhiều lần, mà Bành Thần cảm thấy có lẽ mình thích hợp làm một giáo viên hơn, bởi vì nàng làm việc gì cũng rất kiên trì. Cho dù các thực tập sinh nhảy thành hình ngôi sao gì, nàng sẽ không tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng hướng dẫn lại cho bọn họ.
Mỗi động tác đều phải đạt đến sự hoàn mỹ thì mới có thể chuyển sang các động tác tiếp theo.
Hơn nữa vũ đạo của cả bài hát là một chỉnh thể hoàn chỉnh, nên đoạn solo dance có thể thay đổi chút xíu để bản thân mình nổi bật hơn, nhưng với những đoạn nhảy cả nhóm, tất cả các động tác đều phải đồng đều, sai một ly cũng không được.
Chỉ cần một người nhảy không khớp với cả nhóm, thì tất cả mọi người đều phải thực hiện đi thực hiện lại động tác này cho đến khi Bành Thần đồng ý mới được ngừng.
Cả một buổi chiều nhảy hết mình, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, quần áo huấn luyện trên người ướt đẫm rồi lại khô, rồi lại ướt đẫm, nhưng cũng khiến cho các lỗ chân lông trên cơ thể đào thải được hết các tạp chất trong cơ thể ra ngoài, thân thể còn sảng khoái hơn, nhẹ nhàng hơn lúc trước.
Kết thúc buổi huấn luyện vũ đạo, Bành Thần không chần chờ đi vào thang máy, chuẩn bị về phòng tắm rửa thay quần áo.
Đến lúc vừa ra ngoài thang máy, đã gặp ngay ông anh Giang Tư Ngôn mặt lạnh vừa đi từ buồng thang máy bên cạnh.
Nhìn cái dáng vẻ của Giang Tư Ngôn thì chắc là hắn mới đi từ một nơi quan trọng về, bởi vì trên người hắn vẫn còn đang mặc một bộ vest màu xám nhạt trông rất đường đường chinh chính. Từng đường may cao cấp của bộ vest này đều tôn lên đôi vai rộng, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài thẳng tấp. Vì vậy nên khi hắn từ trong thang máy đi ra như đang tỏa sáng bling bling như muốn chọc mù con mất người qua đường, giống như biến khách sạn tầm thường này trở thành khách sạn năm sao với dịch vụ tiếp tân chân dài vậy.
Khác với Úc Phi và Lâm Phương Phỉ, hiện tại Bành Thần không biết nên đánh giá về Giang Tư Ngôn như thế nào nữa.
Nếu nói Giang Tư Ngôn và nguyên chủ cũng có thể được coi là bạn bè, thì cũng chả đúng. Theo như lời Đại Hải nói với nàng trước khi tham gia chương trình này, thì ba vị mentor của chương trình này đều không thích nguyên chủ. Hơn nữa lúc trước Giang Tư Ngôn bởi vì có nguyên chủ tham gia mà đã từ chối khá nhiều bộ phim
Nhưng nếu nói Giang Tư Ngôn và nguyên chủ không hợp nhau, thì cũng có vẻ hơi sai sai. Vì từ lúc tham gia chương này đến giờ đã quay được 2-3 tập rồi, mà Giang Tư Ngôn không giống Lâm Phương Phỉ và Úc Phi thường xuyên đối đầu với nàng. Thậm chí Giang Tư Ngôn còn cho nàng vay năm ngàn tệ.
Cái mối quan hệ không phải bạn không phải kẻ thù này khiến nàng không biết nên định nghĩa về Giang Tư Ngôn như thế nào.
Nếu đoán không lầm thì Giang Tư Ngôn chắc là cũng ngứa mắt nguyên chủ, nhưng lại không giống Lâm Phương Phỉ và Úc Phi thường xuyên nhảy ra ném vào vài ngọn lửa, chăc là do người có thân phận lớn không thèm dăm ba cái trò ấu trĩ đấy.
Nghĩ như vậy, nên Bành Thần cũng chả nói thêm câu nào, chỉ hơi gật gật đầu chào hỏi, rồi lại tiếp tục bước lướt qua Giang Tư Ngôn.
Tận cho đến khi đi thêm vài bước nữa, Giang Tư Ngôn mới giật mình theo bản năng của con người: “Bành Thần.”
Giang Tư Ngôn vừa gọi xong thì lại cảm thấy có hơi hối hận, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết lý do mình gọi Bành Thần quay lại, nhưng người đó đã dừng lại, hắn cũng không thể nò làm như không có chuyện gì mà bước đi tiếp, vậy nên tìm bừa một câu chuyện để nói cho xôm: “Việc lần trước cô nói trong điện thoại muốn hợp tác với nghệ sỹ dưới trướng của công ty tôi là nghiêm túc à, thật à?”
Liên quan đến rap thì Bành Thần cũng không rõ ràng và đặt quá nhiều sự chú ý vào đây lắm, nhưng lần trước bị đám anh hùng bàn phím kia ném cho đống gạch nát đến nỗi không xây nổi một căn nhà, Bành Thần đã ba hoa bốc phét rồi thì giờ phải nghiêm túc với việc này thôi.
Thế nên nàng nghe thấy vậy lập tức gật đầu: “Tất nhiên rồi! Tôi là người của Đảng nhà nước và nhân dân đó nhe.”
Giang Tư Ngôn: “Lần trước tôi đã nói qua với Ninh Mộng, à, chính là là cô gái lần trước cô đã từng gặp trong phòng luyện tập rap í, cô ấy khen cái miệng dẻo quẹo như kẹo của cô từ đấy đến giờ, nàng nói nàng rất có hứng thú hợp tác với cô. Ừm, thế thì tôi đưa cho cô số điện thoại của cô í cho cô, để hai người nói chuyện với nhau một chút nhé?”
Bành Thần tiếp tục gật đầu: “Trừi ưi, cảm ơn anh rất nhiều nha!”
Lấy được số điện thoại của Ninh Mộng, Bành Thần không hề gọi điện cho cô ấy ngay lập tức, mà về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó mới bấm số của Ninh Mộng.
Điện thoại vừa vang lên một tiếng thì Ninh Mộng ở đầu dây bên kia đã nhấc máy, mà Bành Thần cũng mới nói một câu: “À lố, bạn tui khỏe không?”, thì Ninh Mộng đã đoán trúng phóc: “Ế, Bành Thần đó hẻ?”
Bành Thần cười gật đầu: “Ping pong, đúng rùi, là tui nè. Là thế này, lúc nãy tui có gặp sếp của cô Giang Tư Ngôn, hắn nói cô có hứng thú hợp tác với tui viết một bài rap, đúng dị hả?”
Ninh Mộng cười hì hì nói: “Đúng òi. Hôm đó ở trong phòng luyện tập tuiđã nói với cô rồi mà, tui là fan của cô mà, siêu siêu thích luôn á.”
Bành Thần cảm thấy lạ như chuyện con gà biết bơi vậy, nhưng cũng cảm thấy vui thay cho nguyên chủ. Ít nhất ra thì việc nguyên chủ ở trong giới giải trí này không phải là tốn công vô ích, tuy rằng là anti fan của cô ấy có thể xếp hàng từ đây tới tận tháp Effel, nhưng may mắn là cũng có nhưng fan chân chính thực sự thích cô ấy.
Ninh Mộng: “Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, cô xem xem chỗ nào thích hợp để gặp nhỉ?”
Bành Thần nghĩ: “Chắc là cô cũng biết quán trà sữa gần đây tui mới mở nhỉ?”
Ninh Mộng nghe thấy thế càng cười vui vẻ hơn: “Là trà xanh công chúa hả, tui biết nè tui biết nè! Không chỉ có tui mà nhân dân cả nước đều biết đến mà. Mấy hôm trước tui còn nói với đám bạn của tuilà đến ngày cửa hàng đó khai trương tui nhất định sẽ đến dành một slot uống thử.”
Bành Thần: “Thế thì hẹn 12 giờ trưa mai tại của hàng trà sữa của tui nha? Địa chỉ vì xíu nữa tôi sẽ nhắn tin lại cho cô.”
Ninh Mộng: “Không cần không cần, tui có biết địa chỉ mà.”
Sau khi đã hẹn Ninh Mộng thành công, ngay trưa hôm sau đó, Bành Thần đúng giờ đi đến cửa hàng trà sữa. Đường đi cũng khá thông thoáng, cho nên khi Bành Thần đến nơi còn sớm hơn thời gian dự kiến gặp mặt hơn mười phút lận.
Cho dù cửa hàng chưa khai trương, nhưng trong tiệm đã có kha khá nhân viên đang chuẩn bị trang trí và bày biện đồ đạc
Nhìn thấy Bành Thần, các nhân viên trong tiệm đều chủ động chạy đến chỗ nàng chào mấy câu.
Bành Thần cười cười xua tay: “Không cần cố ý tiếp đón chị nồng nhiệt thế đâu, chị chỉ hẹn một người bạn đến chỗ này nói chuyện thôi. Chút nữa thì mọi người làm cho chị hai cốc trà sữa trấn tiệm ra đây là được rồi.”
Nhân viên cửa hàng đồng ý rồi nhanh chân bước vào quầy pha chế.
Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, Ninh Mộng với cặp mắt kính râm to bự chà bá đẩy cửa bước vào cửa hàng.
Lần trước trong phòng luyện tập, Bành Thần cũng chưa chú ý tới dáng vẻ của Ninh Mộng tròn béo, gầy như thế nào. Vì vậy lần gặp mặt này, Bành Thần càng chú ý gấp bội.
Dáng dấp của Ninh Mộng ở trên sân khấu thì Bành Thần chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn qua như thế, có vẻ như Ninh Mộng theo style ngầu lòi. Cũng cắt tóc ngắn như Bành Thần, bất đồng chính là màu tóc của nàng được nhuộm highlight, màu nào cũng có, nhưng lại không hề trái ngược với phong cách cá nhân của Ninh Mộng, ngược lại còn khá đẹp mắt.
Ừm, còn có khuôn mặt thon dài, khi không cười thì nhìn khá xa cách, lạnh lùng, nhưng lúc cười, đôi mắt cong lên thành hai hình trăng lưỡi liềm.
Tất nhiên là hai hình trăng lưỡi liềm này xuất hiện khi nàng nhìn thấy Bành Thần, chớp chớp mắt nói: “Tui có thể gọi bạn là chị hong (≧◡≦) ♡ ?”
Bành Thần cười gật đầu: “Ỏ, oke (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)!”
Bành Thần nhàn nhạt nói: “Thật ra chị cũng không có nghĩ nhiều như vậy đâu, chị chỉ nghĩ là bọn họ không phải là suốt ngày mắng chị là công chúa trà xanh, suốt ngày gọi là công chúa trà xanh, thế thì bà đây mang luôn cái danh này đi kiếm ít tiền tiêu vặt. Chắc cũng chả ai dám chửi chị nữa nhể?”
Ninh Mộng ngó ngang ngó dọc nhìn khắp nơi trong cửa hàng trà sữa, một bên xem một bên chẹp chẹp miệng nhận xét: “Chị iu dấu à, chả hiểu chị nghĩ như thế nào, tự nhiên mở cửa một cửa hàng trà sữa, lại còn lấy cái tên hay ho như vậy. Lúc em xem Weibo chị đăng, cười sặc nước bọt luôn rồi. Nhất là khi tưởng tượng đến hình ảnh các bạn anti fan ấy đứng hình khi nhìn cái bài đăng này, càng cảm thấy cách làm này của chị đúng là ơ mây zing gút chóp. “
Ninh Mộng: “( ̄_ ̄)・・・” Thấy cứ lạ lạ chỗ nào í nhưng không biết phản bác như thế nào!
Hai người nói chuyện quên trời quên đất, nhân viên cửa hàng cũng đã mang mấy ly trà sữa trấn tiệm. Màu xanh nhạt tươi mát ở trong cái ly thủy tinh trong suốt nhìn khá là đẹp mắt, trên đầu cốc trà sữa còn có một lớp sữa màu trắng, còn được rắc một ít bột matcha, còn có một vài chiếc lá bạc hà hình trái tim.
Logo bên ngoài cốc trà sữa nhìn vô cùng cute, là hình ảnh chibi của một cô bé đội một chiếc lá trà xanh lên đầu. Chốt lại một câu là cốc trà sữa này từ bên ngoài vào đên trong đều vô cùng đẹp đẽ, tươi mát thanh nhã nhưng không hề mất đi sự cute dễ dàng bắn một cung tên của thần Cupid vào trái tim thiếu nữ của cô nàng Ninh Mộng.
Ninh Mộng theo bản năng móc điện thoại ra: “Chị iu dấu xinh đẹp đáng yêu cute phô mai que của em ơi, em có thể chụp ảnh đăng Weibo được hong?”
Bành Thần nghiêm túc nói: “Cũng được, nhớ chèn thêm fitler là được!”
Ninh Mộng: “……” ( ͠° ͟ʖ ͡°)
Ninh Mộng cứ xoay trái xoay phải, tiếng tách tách tách cứ vang lên không ngừng, chụp xong thì đã ngồi xuống cầm cốc trà sữa lên thử hai ngụm.
Nói thật thì nàng thấy lấy trà xanh để làm trà sữa thì trà sẽ rất đắng, mà đống topping bên trên có vẻ rất ngọt. Nhưng uống xong thì nàng mới phát hiện, chuyện nàng lo lắng không hề xuất hiện, bởi vì tất cả mọi thứ khi kết hợp lại thì vô cùng hài hòa và vừa phải, bởi vậy trà sữa vẫn có thể giữ được hương vị đậm đà và tươi mát của trà xanh, đồng thời còn làm vị đắng của trà xanh cũng nhạt đi cũng khiến cho dư vị đọng lại trong lưỡi luôn vô cùng ngọt ngào.
Bất tri bất giác Ninh Mộng đã uống hết một nửa cốc.
Sau khi uống xong còn chưa hết thèm, ánh mắt tỏa ánh sáng bling bling ( ☆∀☆) nhìn Bành Thần: “Uống ngon quá chị ơi.”
Bành Thần: “Tất nhiên rùi. Muốn kiếm tiền từ các bạn anti fan iu dấu, tất nhiên phải ra tay từ hương vị. Bà đây muốn đám anti fan đó, lúc mắng bà đây thì mắng hăng máu vào, nhưng lúc mua trà sữa thì cam tâm tình nguyện xếp hàng và nôn tiền ra. Càng mắng tàn nhẫn thì càng bỏ ra nhiều tiền! Hố Hố Hố…”
Ninh Mộng: “……” Nice xừ, nghĩ đến thôi cũng thấy ngầu chà bá.
Sau khi hai người nói một lúc lâu về cửa hàng trà sữa thì mới chính thức bắt đầu nói đến chuyện hợp tác viết rap.
Bành Thần thẳng thắn thừa nhận mình chưa hề có xíu xiu kinh nghiệm viết rap nào, cũng nói thẳng ra là mình chưa có bao phần hiểu biết về rap cả.
Ninh Mộng vung một bàn tay lên: “Úi xời, chị còn biết viết cả tướng thanh, thì việc viết một bài rap giống như ăn một bữa sáng sao? Hơn nữa viết rap nếu nói đơn giản thì cũng giống viết lời nói í mà, chẳng qua là lúc hát thì kết hợp thêm tiết tấu bài hát thôi.”
Bành Thần: “……” Các rapper khác nghe em nói vậy sẽ mất hứng đó em gái à〜(><)〜.
Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên cũng chỉ đạt được bước đầu của việc hợp tác, còn việc hợp tác cụ thể hơn nữa thì chưa được đề cập đến.
Buổi chiều Bành Thần còn phải về tiếp tục quay chương trình mà Ninh Mộng cũng có công việc, cho nên hai người hẹn lần sau tiếp tục bàn chuyện hợp tác, sau đó thì tách ra.
Lúc xa rời Trà Xanh Công Chúa, điện thoại Bành Thần đột nhiên đổ chuông.
Tới lúc tới thế giới này, điện thoại Bành Thần không mấy khi đổ chuông. Nhiều lắm cũng chỉ là khi Đại Hải có chuyện tìm nàng mới gọi điện thoại cho nàng. Những người khác cũng chả ai mấy khi gọi điện cho Bành Thần cả.
Bành Thần vừa cầm lên xem thì không khỏi sững người, bởi vì người gọi cho nàng lần này chính là học trò của Vương lão tiên sinh, anh trai Bàng Phong mới gặp hôm trước.
Bàng Phong tìm nàng có chuyện gì mới được chứ nhỉ?
Bành Thần nghi ngờ nhận điện thoại, đã nghe thấy tiếng Bàng Phong không nhanh không chậm nói: “Bành lão sư, hiện tại đang có một người tên là Úc Phi tới tìm thầy tôi, thầy nhờ tôi hỏi cô một chút, cô có biết người này không? Nếu không quen biết, thì chúng tôi sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, bởi vì sắp đến thời gian ngủ trưa của thầy tôi rồi.”
Bành Thần hơi hơi mỉm cười: “Úc Phi? Ai thế nhỉ! Tôi sao mà biết được.”
================================================================================
P/s: Ha lô, các độc giả iu dấu của tui ơi, tui là editor của bộ này nè. Từ trước đến giờ chủ yếu là nhờ có người chị iu dấu của tui, cũng chính là beta chính của bộ này đăng giùm vì tui siêu siêu lười luôn. Nhưng nay đã vào năm học mới rùi, hai tụi tui cũng phải vào guồng học rùi nên tụi tui sẽ chia nhau ra đăng truyện. Lịch ra truyện cũng sẽ rút lại chỉ có 1 chương/tuần và có lẽ chủ yếu sẽ được đăng vào CN của tuần đó.
Xin lỗi các độc giả iu quý nha. (*_ _)人
Còn một việc nữa là mí bạn có thấy xì tai của mấy chương gần đây có hơi lạ lạ không? Bắt đầu từ chương này mình sẽ cố gắng để làm sao cho các chương truyện càng ngày càng hề hước hơn, nhưng có vẻ là hơi thần kinh như con tinh tinh dị đó. Cũng một phần là beta iu vấu đang đắm mình trong đống bài tập nên phận edit cũng phải thay đổi. ( ╥ω╥ )
Nếu mọi người cảm thấy cách diễn đạt này của tụi mình không phù hợp hay là thấy không ổn thì hãy để lại cmt dưới mỗi truyện để edit kêu gọi người chị beta tình thương mến thương comeback về thay đổi cách diễn đạt nghiêm túc như cũ nha.( ̄▽ ̄)ノ
À xí quên, mấy cái ảnh đầu là sự rảnh rỗi của beta đó, nên khi nào mọi người thấy có ảnh là beta comeback đó.
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ, và đừng quên gửi cho tui một ngôi sao làm động lực nha.
Cảm ơn vì đã nghe hết tất cả những lời xàm xí của mình!!!
Thân ái!!!