Vương Diệu cũng muốn biết lý do vì sao Bành Thần lại có thể nhận được vai diễn nữ chính trong phim “Thế Thân Tiểu Công Chúa”. Vì thế hắn ta đã đi khắp nơi và hỏi lại những nguồn thông tin mình nhận được – nguyên do tại sao đoàn phim lại dám đặt cược đưa Bành Thần đóng tốt vai tiểu công chúa. Một số người biết được chuyện này còn nói cho Vương Diệu một tin gây sốc chính là: Bành Thần chính là người được chọn vào vai diễn tiểu công chúa lại là nhờ việc cô ta là người thử vai xuất sắc nhất ngày hôm ấy.
Đúng là chuyện cười!!!
Từ góc nhìn của người đại diện cũ như hắn, Vương Diệu hắn thà tin rằng Bành Thần dựa vào khuôn mặt đó của cô ta, còn hơn tin rằng Bành Thần dựa vào diễn xuất mà được chọn. sở dĩ hắn chắc chắn như thế cũng là bởi Bành Thần có thể biết diễn xuất ư?
Nếu cô ta thực sự có khả năng diễn xuất, thì cái biệt danh Công chúa trà xanh và Nữ hoàng bình hoa có thể tồn tại trong giới sao? Nếu cô ta biết đóng phim thì công ty truyền thông Sơn Trúc và hắn ta sao có thể để cô ta kết thúc hợp đồng một cách đơn giản, nhảm nhí và lãng xẹt như vậy?
Kiều Tư Nhiên không muốn chấp nhận sự thật rằng khả năng diễn xuất của Bành Thần tốt hơn cô ta rất nhiều, vì thế cô ta quay sang hỏi Vương Diệu: “Anh Vương, anh có nghĩ là có thể Bành Thần dùng tiền đầu tư để tiến tổ không?”
Vương Diệu: “… Không thể nào, hầu hết tiền đóng ohim và cát – xê mà cô ta kiếm được đều đưa hết cho gia đình cô ta, trong mấy năm gần đây khi cô ta không thể nhận thêm phim nữa thì cô ta càng ngày càng túng thiếu.”
Kiều Tư Nhiên: “Cô ta gần đây còn lập tiệm mở một quán trà sữa, nghe nói quán đó cũng khá hot trên mạng và cũng có rất nhiều khách đến.”
Vương Nghiêu lắc đầu: “Dù cho có hot thế nào, thì đó cũng chỉ là hoạt động kinh doanh quy mô nhỏ lẻ. Khoản tiền đầu tư cho một bộ phim không phải là một số tiền nhỏ, ít nhất thì cũng phải đến nghìn tệ, có khi còn có thể lên đến vài triệu tệ. Quán trà sữa của Bành Thần mới mở mới được bao lâu chứ. Cho dù bên đó có lắp tên lửa vào mông chay đi chăng nữa thì số tiền cô ta kiếm được cũng chưa bằng một số lẻ của tiền đầu tư đâu”.
Đến cả Vương Diệu cũng đã nói như thế nên Kiều Tư Nhiên cũng không thể nói thêm được gì nữa.
Có lẽ Vương Diệu cũng hiểu được suy nghĩ của Kiều Tư Nhiên. Với một kẻ đã có vứt bỏ Bành Thần như hắn để đổi lấy Kiều Tư Nhiên, hắn ta cũng sẽ kiên quyết không để chuyện mất mặt này đồn ra ngoài. Nhưng sự việc đã đến nước này, nói thêm cũng vô ích, vì thế Vương Nghiêu chỉ còn thở dài nói với Kiều Tư Nhiên: “Đã như thế này, tôi dùng mối của mình để hỏi thử xem có thể thay thế vai kia của Bành Thần hay không. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Hiện tại vẫn chưa có thông báo chính thức về vai diễn này nên nếu có thể đổi được vai nữ chính thì cũng chỉ có một số ít người biết được, khả năng lộ ra ngoài sẽ thấp hơn. Dù “Thế Thân Tiểu Công Chúa” cũng chỉ là một bộ phim web drama nhỏ, nhưng kịch bản của bộ phim này cũng khá độc đáo. Đạo diễn thì lại là cháu của đạo diễn Cố nổi tiếng trong giới. Ban đầu chọn cho em bộ phim này là bởi nếu em có được vai diễn này, thì em cũng có thể nhờ vào đạo diễn phim này để có thể kéo được quan hệ với đạo diễn Cố. Chính vì thế nên anh rất mong em có thể vào được vai này. Nhưng nếu em đã không được chọn thì cũng không sao. Thế thì chúng ta chỉ có thể trực tiếp ra tay từ chỗ Cố đạo diễn thôi. Có câu nói rằng “Tái ông mất ngựa nào biết vô phúc”. Có thể em bỏ lỡ vai diễn của “Thế Thân Tiểu Công Chúa”, nhưng em lại có thể được Cố đạo diễn chú ý thế thì tại sao lại không thể được nhỉ? “
Kiều Tư Nhiên căn bản không thèm để ý đến mấy bộ phim web drama nhỏ như ” Thế Thân Tiểu Công Chúa”, mà căn bản là cô ta không muốn để bản thân mình thua Bành Thần. Bây giờ Vương Diệu nói hắn ta sẽ trực tiếp nói chuyện với Cố đạo diễn, thì Kiều Tư Nhiên cũng nhẹ nhõm hơn: “Vâng, vậy em sẽ chờ tin tốt của anh.”
Không chỉ có Kiều Tư Nhiên và Vương Diệu không thể hiểu được Bành Thần bỗng. Làm thế nào để dưng lại có thể thử vai thành công, mà còn có người trợ lý của Bành Thần – Đại Hải cũng ngu ngơ ngù ngờ không hiểu ra sao. Bành Thần nói với hắn là cô và đạo diễn đánh cược với nhau, nhưng hắn đâu phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không tin, hắn cảm thấy khả năng cao là do Bành Thần trẻ đẹp, hơn nữa lại lấy tiền cát – xê thấp. Xét cho cùng, “Thế Thân Tiểu Công Chúa” chỉ là một bộ phim chiếu mạng chi phí thấp, mấy ngôi sao như Kiều Tư Nhiên chắc lấy cát – xê quá đắt nên đoàn làm phim không chi trả nổi.
Tất nhiên, chuyện này Đại Hải chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra trước mặt Bành Thần vì sợ bị đánh.
Dù sao thì bất kể Bành Thần nhận được vai diễn như thế nào, thì việc chị ấy nhận được vai diễn đã là một niềm hạnh phúc lớn, vì thế Đại Hải nói rằng phải ăn mừng một bữa thật to.
Nhưng ăn mừng thế nào thì hắn chưa nghĩ ra nên hắn lại quay sang xin ý kiến Bành Thần.
Bành Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Sao chúng ta không thể ra ngoài ăn một bữa thật ngon nhỉ!”
Kể từ khi Bành Thần đến thế giới này, cuộc sống của Bành Thần cơ bản chỉ đi qua 3 nơi. Khi có công việc để làm thì đi tới đài truyền hình để quay chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》và 《 Ước Hẹn Cùng Hát Tướng Thanh 》, khi không có công việc gì để làm, thì chỉ có thể ghé qua cửa hàng “Trà Xanh Công Chúa” hoặc là đi về nhà. Thức ăn thường ngày cũng chỉ là đồ ăn đóng hộp được tổ chương trình cung cấp hoặc là do Đại Hải mang đến tận nhà cho cô, cô còn chưa đi đâu để xem cái thế giới này có cái gì hay ho không đâu!
Đại Hải nghe Bành Thần nói như thế, không biết vì sao hắn lại cảm thấy đau lòng.
Trước khi tiến vào giới này, hắn luôn cảm thấy làng giải trí hào nhoáng như thế chắc cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa còn có rất nhiều người thích mình nữa. Nhưng sau khi tiến vào giới này, hắn phát hiện ra minh tinh trông thì có vẻ rất vui vẻ nhưng thực ra lại không phải. Bọn họ đến ăn còn không dám ăn, tất cả đều do sợ tăng cân, chán thì cũng không thể tự do bay nhảy đi chơi, có khi sẽ bị cánh nhà báo chụp trộm, ngay cả đến việc hẹn hò, cũng lo sợ bị phát hiện, lo sợ bị mất fan. Cái gì cũng không được, chỉ duy có kiếm tiền là được.
Sau này hắn đến bên cạnh Bành Thần chăm sóc cho cô, mới biết Bành Thần còn khổ hơn nữa, ít ra Bành Thần còn không có tiền.
Nghĩ đến thế, Đại Hải quay mặt sang nói với Bành Thần ở hàng ghế sau: “Chị, thôi thì bữa này để em mời nhá?”
Bành Thần đang dựa vào lưng ghế. nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thế cũng không thèm mở mắt ra trả lời: “Sao thế, tự dưng nhặt được tiền rơi trên đường à?”
Đại Hải: “… Không phải, chỉ là đột nhiên em cảm thấy chị khá đáng thương, muốn đãi chị một bữa. “
Bành Thần:” Chị mà còn đáng thương? Chị còn có trợ lý đấy, cậu có không? Chị còn có một ngôi nhà đấy, cậu có không? Chị còn có xe đấy, cậu có không? Antifan của tôi có thể xếp hàng từ đây sang Paris được đấy, cậu có không? “
Đại Hải:” … “Tại sao bỗng dưng hắn lại cảm thấy Bành Thần đáng thương? Matxcova không tin vào nước mắt, và Bành Thần cũng không cần sự thương cảm! ! !
Bành Thần không quen lắm với các hàng quán bên ngoài, nên cuối cùng bọn họ cũng đi đến một nhà hàng ở ven biển.
Đó là một nhà hàng chuyên về thịt dê lâu đời.
Món ăn ngon nhất của nhà hàng là súp dêvà bò cạp dê, hay .còn được gọi là sường dê nướng than.
Vì thân phận của Bành Thần khá nhạy cảm, nên Đại Hải đã phải thuê một phòng riêng.
Ngay khi hai người họ ngồi xuống và chuẩn bị gọi đồ ăn, qua cánh của hé mở của nhà hàng, Bành Thần đã nhìn thấy hai người quen cũ ở phòng đối diện, là Vương Kim Long lão tiên sinh và đồ đệ của ông ấy, Bàng Phong. Bành Thần suy nghĩ một lúc, cũng không qua quấy rầy bữa ăn của hai người bọn họ mà chỉ lặng lẽ nói với nhân viên cửa hàng là cô trả luôn hóa đơn của phòng bọn họ cùng với hóa đơn của phòng cô.
Đây là một việc khá bình thường với Bành Thần nên cô cũng chả bận tâm lắm, nhưng cô lại không ngờ rằng lão tiên sinh lại dẫn Bàng Phong qua để cảm ơn cô.
Bành Thần nhanh chóng đứng dậy nhường ghế.
Cho dù trên sân khấu, cô dám trêu chọc lão tiên sinh nên đổi tên thành Vương Tiền Long trước mặt bao khán giả, nhưng thực tế là cô rất tôn trọng người già như lão tiên sinh. Mỗi khi nhìn thấy ông, Bành Thần không thể không nhớ đến người thầy cũ đã từng dạy cô cả đời học thuật của mình trong một thế giới khác.
Ông Vương càng nhìn càng thấy thích Bành Thần, năm nay ông đã 80 tuổi rồi, nhưng phương diện khác thì không nói, nhưng mắt nhìn người của ông khá chuẩn. Ông thấy đôi mắt này của Bành Thần rất trong trẻo, chả mấy nữa cô sẽ nổi tiếng trong giới giải trí này. Bành Thần là một người trong một số người ông thấy quen trong giới giải trí, nhưng không bốc đồng mà lại vô cùng cởi mở.
Đôi lúc khi ông nói chuyện với Bành Thần, ông thậm chí còn nghĩ như đang nói chuyện với một cô gái mới 20 tuổi, mà giống đang nói chuyên với một người cùng tuổi. bây giờ cũng chả còn bao nhiêu người trẻ tuổi muốn ngồi lại nói chuyện với một lão già như ông suốt ngày về nghệ thuật diễn tuồng truyền thống cả.
Nói đến hí khúc, ông còn vô tình nghe mấy đứa nhóc nhà ông mở đoạn bằng Bành Thần hát Côn khúc, mới nhận ra là Bành Thần cũng có thể hát Côn khúc. Trên thế giới cũng không ít những diễn viên nghệ thuật truyền thống có thể hát được hí khúc, mà hí khúc lại rất chú trọng đến lời, nhưng những diễn viên ưu tú đều lấy giai điệu là chủ đạo. Vì thế nên, muốn có một bài hí khúc hay không chỉ cần chú trọng vào lời mà còn phải để ý vào giai điệu.
Nhưng tại sao ông cảm thấy điều này khá lạ nhỉ?
Điều đầu tiên là bởi vì Bành Thần còn rất trẻ, nghe nói hình như cô ấy mới có 22 tuổi. điều thứ hai là vì cô ấy là một diễn viên, và tướng thanh chỉ là một sở thích của cô ấy. Nếu nói đến kỹ thuật, cô không chỉ hát chuẩn mà còn hát rất hay, rất ít những diễn viên nghệ thuật truyền thống trẻ tuổi có thể làm được như vậy.
Đặc biệt là lúc ông ngồi nói chuyện với Bành Thần, nói đến kinh kịch thì Bành Thần cũng có thể hát được vài câu, nói đến điệu Hoàng mai thì cô cũng nói được vài câu. Những loại nhạc cụ truyền thống như trống đồng, tam huyền cầm, đàn cổ tám dây Bành Thần cũng có thể đọc được công dụng của nó thuộc làu làu như nắm trong lòng bàn tay.
Đến khi ông rời khỏi nhà hàng, không khỏi thở dài nhìn học trò cưng nhà mình: “Đúng là một hạt giống tốt!”
Pang Feng cẩn thận hỏi: “Thầy, thầy cảm thấy cô ấy là một hạt giống tốt nên muốn nhận cô ấy làm học trò nữa đó chứ? “
Ông khiêm tốn:” Ta sao dám nhận học trò chứ. “
Bàng Phong trong lòng thầm trở dài nhiều chút. Khi nãy hắn khá lo lắng, hắn sợ sư phụ thích Bành Thần như thế sẽ nhận cô ấy làm đệ tử thân truyền. Thế thì những ngày sau đó, ngày nào hắn cũng phải gọi cô ấy là Bành sư tỷ hay là Thần sư tỷ à? Nhưng Bành Thần nếu bái sư thì lại bái sư muộn hơn hắn, chắc phải gọi là Bành sư muội, nhưng điều quan trọng là rõ ràng sư phụ rất thích Bành Thần, và thông qua cuộc trò chuyện giữa Sư phụ và Bành Thần khi nãy, hắn cũng phải thừa nhận rằng trình độ nói tướng thanh của Bành Thần hơn hắn rất rất nhiều. Nên nếu gọi là sư muội thì lại không thích hợp cho lắm…
May mắn là thầy nhà hắn không có ý định nhận Bành Thần làm học trò.
Nhưng khi Bàng Phong nghĩ như thế và thầm thở dài, đã nghe thấy thầy hắn ở bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ: “Nhưng nếu Bành Thần đồng ý, thì thầy vẫn muốn nhận cô bé làm con gái nuôi.”
Pang Feng: “… ???”
Hắn ngồi cả buổi suy nghĩ xem nên gọi Bành Thần là sư tỷ hay sư muội thì hợp hơn mà cuối cùng thầy hắn lại trực tiếp để Bành Thần lên chiếu trên ngồi! Trời đất thiên địa quỷ sầu ơi!!!
Sau khi Bành Thần ăn xong, cô bảo Đại Hải trực tiếp đưa cô về nhà.
Bình thường hắn chỉ chở cô đến trước cửa tiểu khu rồi đi, nhưng hôm nay bởi vì Bành Thần uống chút rượu, hắn có chút không yên lòng, cho nên hắn xuống xe, đưa Bành Thần đi tới vào tận nhà. Tuy rằng Bành Thần hôm nay đã uống khá nhiều, nhưng tâm trí cô vẫn còn khá thanh tỉnh, nhưng ở bên cạnh Đại Hải cô cảm thấy vô cùng yên tâm, cho nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngoan ngoãn đi sau Đại Hải bước vào thang máy sau đó đi vào nhà
Nhưng hai người họ lại nghe thấy tiéng trẻ con cười cười nói nói trong nhà.
Trong nhà có tiếng TV ầm ầm và tiếng trẻ con khóc lóc nháo nhào
Bành Thần liếc nhìn số nhà: “Vừa nãy… chị đi ra ngoài quên khóa cửa ư?”
Đại Hải: “Rõ ràng… là khóa rồi.”
Bành Thần: “Thế thì chuyện này là sao?”
Đại Hải dừng lại suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Chắc là dì ấy đang ở đây. Dì ấy có chìa khóa nhà chị mà.”
Trong giây lát, Bành Thần không nhận ra người dì Đại Hải nói tới là ai. Nhưng một lúc sau, cô nhận ra người mà Đại Hải nói đến liên quan đến nguyên chủ, mẹ của Bành Thần. Thế thì chắc thằng oắt con đang làm ầm làm ĩ trong nhà cô chính là cháu trai của nguyên chủ, Mao Đậu.
Nhưng không phải lần trước hai người này đã bị cô đuổi đi rồi sao, lần này còn có gan tới làm loạn nữa à?
Bành Thần nhấc chân đi thêm vài bước, rồi đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên đã nhìn thấy mẹ nguyên chủ Trương Hiểu Mai ngồi trên ghế sô pha tự do tự tại nấu cháo điện thoại, dưới sàn nhà là các loại vỏ hạt dưa và đồ choi linh tinh, mà cháu trai nguyên chủ đang ngồi dưới sàn nhà, thằng oắt con này nước mũi vẫn còn đang chảy tèm lem đang ngồi xem phim hoạt hình.
Nhìn thấy Bành Thần đi vào, thằng nhãi còn không thèm chào hỏi gì, nó chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn Bành Thần, sau đó lại nhìn về cái TV.
Bành Thần đi đến, bình tĩnh cầm điều khiển tắt TV đi. Trước khi thằng nhóm kêu gào lên, ném về phía Đại Hải ở đằng sau: “Giữ thằng nhóc này lại. Nếu nó dám kêu ca một tiếng nào thì cứ tét vào mông nó.”
Đại Hải phản ứng rất nhanh, dùng một tay che miệng Mao Đậu, một tay giữ chặt Mao Đậu, sau đó mang thằng nhóc ra ngoài. Đóng cửa vào thì dù cho thằng nhóc ở bên ngoài khóc lóc ầm ĩ, trong nhà cũng không thể nghe thấy.
Trương Hiểu Mai sợ ngây người trước những hành động của Bành Thần, cho đến tận khi thằng nhóc Mao Đậu được mng ra ngoài mới kịp phản ứng: “… Mày … mày đinh làm gì vậy? Mày bị điên à? Thằng bé là cháu trai của mày đó, là cháu trai ruột đó. “
Bành Thần: ” Vì thằng bé là cháu trai yêu dấu nhất của con, cho nên con mới bảo Đại hải mang thằng bé ra ngoài đánh vài cái để dạy nó làm sao biết cư xử phải phép với người lớn. Nếu thằng bé không phải là cháu con thì còn lâu con mới thèm làm như vậy! “
Trương Hiểu Mai: “…”
Trương Hiểu Mai bỗng dưng cảm thấy đứa con gái này của mình thật xa lạ. Mặc dù vẫn là gương mặt đó, giọng nói đó, nhưng bà ta cảm giác người trước mặt không phải là con gái bà ta. Nhưng Trương Hiểu Mai lại nghĩ chắc là do mình nghĩ nhiều.
Thật ra thì bà ta cũng không định đến nhà Bành Thần hôm nay. Mấy hôm trước từ nhà Bành Thần về, bà ta đã nghe nói là Bành Thần đã hết hạn hợp đồng với công ty chủ quản, không những thế, nghe nói cô còn không còn một đồng xu dính túi nào.
Nhưng mấy hôm nay bà ta xem TV, biết là Bành Thần đã tham gia hai gameshow mới, và có vẻ như con gái bà ta đang chuyển hướng thành một diễn viên truyền thống nói tướng thanh. Dạo gần đây hàng xóm nhà bà ta đều thảo luận về Bành Thần và nói là cô đang rất nổi tiếng trên mạng nên hôm nay Trương Hiểu Mai đã đưa cháu trai yêu quý củ mình đến đây trước. Bà ta nghĩ không biết bà ta có thể nhận được một khoản tiền nào từ chỗ đứa con gái minh tinh này của bà ta hay không.
Vì muốn đòi tiền nên bà ta tự nhủ phải kiềm chế không xé rách mặt với Bành Thần và còn phải dùng giọng nói của một người mẹ hiền từ nói chuyện với con gái mình: “Đều là người nhà cả, có chuyện gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đã. Trước tiên con bảo Đại Hải đưa Đậu Đậu vào nhà trước rồi nói chuyện”
Bành Thần không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp hỏi: “Chìa khóa nhà tôi đâu?”
Trương Hiểu Mai sững sờ:” … Sao cơ…? “
Bành Thần: “Chìa khóa nhà tôi.”
Trương Hiểu Mai lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi. Mới nói một từ “đây” thì chùm chìa khóa trong tay đã biến mất. Bành Thần cầm chùm chìa khóa, lấy chìa khóa nhà mình ra khỏi chùm chìa khóa, sau đó đứng dậy nói: “Sau này nếu không có việc gì thì đừng đến nhà tôi gây chuyện.”
Trương Hiểu Mai tức giận: “… Ai bỏ mẹ không có việc gì… Mẹ có việc rất quan trọng đấy.”
Bành Thần liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Nếu bà có việc gì thì có thể gọi điện cho trợ lý của tôi hẹn lịch trước? Tôi bỏ tiền ra thuê trợ lý còn không phải là vì việc này sao?”
Trương Hiểu Mai kinh ngạc nhìn cô: “Nhưng mẹ là mẹ của con mà! Mẹ cũng phải nhờ người hẹn trước thì mới có thể gặp con gái của mình sao???”
Bành Thần: “Kìa mẹ, sao mẹ lại nói thế? Theo như lời mẹ nói, thì khán giả là người giúp con kiếm sống, kiếm tiền, thế thì bọn họ là cha mẹ con rồi! Chả lẽ bọn họ cũng có thể gặp con bất cứ khi nào họ muốn hay sao?”