1
Ví dụ như Kiều Tư Nhiên đã lâu không gặp.
Lần cuối Bành Thần gặp Kiều Tư Nhiên là lúc cô đang quay phim “Thế Thân Tiểu Công Chúa”, khi đó Kiều Tư Nhiên là diễn viên khách mời ở đoàn làm phim bên cạnh, vì thế cả hai đã có một vài cuộc trao đổi ngắn và “thân thiết”. Sau khi hết vai thì Kiều Tư Nhiên cũng rời khỏi đoàn làm phim bên cạnh luôn, và sau đó thì Bành Thần lại vào đoàn “Tinh Đồ” quay phim mới, và họ đã không gặp nhau từ đó.
Lần này là lần hội ngộ hiếm hoi tại lễ trao giải.
Và trùng hợp là ghế của cả hai đều được ban tổ chức xếp cùng hàng nhưng giữa hai chỗ đó lại bị ngăn bởi một lối đi nhỏ.
Như trước đây lúc Kiều Tư Nhiên gặp Bành Thần, cô ta sẽ giả vờ giả vịt lại gần rồi gọi chị ngọt xớt, nhưng bây giờ có lẽ tâm trạng của cô ta không tốt, tới tiếng chị ngọt ngào ngày xưa cũng gọi nữa, cứ nhiệt tình nói chuyện với nữ minh tinh bên cạnh, giả vờ không thấy Bành Thần.
Ngoài Kiều Tư Nhiên, Bành Thần cũng nhìn thấy Y Hân tại lễ trao giải. Tuy nhiên, vị trí của Y Hân lại ở ngay hàng đầu tiên ở phần hông quay mặt về phía sân khấu nên từ góc nhìn của Bành Thần, cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt Y Hân và một phần ót cô ấy.
Ngồi đối diện lối đi bên trái Bành Thần là Kiều Tư Nhiên, còn bên phải cô là Từ Vi Trần và mấy người còn lại trong đoàn làm phim “Thế Thân Tiểu Công Chúa”. Từ Vi Trần trước nay luôn có mấy cái suy nghĩ kỳ dị, vừa nhìn thấy ánh mắt của Bành Thần nhìn Y Hân, là ngay lập tức hì hì lại gần, nhỏ giọng nói: “Chị ghen tị với người ta có thể ngồi ở hàng đầu hả?”
Bành Thần cũng rất thẳng thắn: “Có chút.”
Từ Vi Trần chưa kịp mở lời đã nghe thấy Bành Thần nói tiếp: “Nhưng nghĩ lại thì, có ngồi ghế hàng đầu cũng chả quan trọng, bởi vì lúc chị đứng trên sân khấu, thì cả hàng ghế đầu hay hàng ghế cuối thì đều phải ngẩng đầu nhìn chị.” Mà thời khắc này, chắc sẽ không tốn quá nhiều thời gian nữa đâu.
Đương nhiên, câu vừa rồi Bành Thần cũng chỉ nghĩ trong đầu, chứ không có nói ra.
Vì là lễ trao giải nên sự kiện chính đương nhiên là phần trao giải.
Lúc đầu, mấy giải thưởng như Tạo hình xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất và Kịch bản xuất sắc nhất được trao, sau đó dần dần là các giải Phim truyền hình xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất.
Thực ra Bành Thần và mấy người còn lại trong tổ sản xuất đều rất mong chờ đạo diễn có thể nhờ “Thế Thân Tiểu Công Chúa” mà đoạt cái giải “Đạo Diễn xuất sắc nhất”, nhưng lại không như ý muốn nên chỉ mong mang được cái giải “Kịch Truyền hình xuất sắc nhất” về nhà.
Nhưng thật không may, mặc dù cả phim truyền hình hay nhất và đạo diễn xuất sắc nhất đều được đề cử nhưng cuối cùng lại không giành được giải thưởng. Đặc biệt là với giải “Phim truyền hình hay nhất”, bộ phim chiến thắng lại còn là bộ phim truyền hình còn không nổi bằng bộ “Thế Thân Tiểu Công Chúa” nữa.
Đạo diễn vẫn còn tỏ ra khá ôn hòa, vui vẻ chúc mừng ê-kíp đoạt giải và đạo diễn bên kia suốt. Bành Thần lúc đó còn đang suy nghĩ về chuyện này, đạo diễn đúng là đạo diễn, đúng là một người biết dùng da mặt để làm dịu đại cục, vậy mà lúc máy quay quay sang chỗ khác, đạo diễn đã lập tức cúi gằm mặt xuống, trầm giọng mắng nhẹ một câu.
Bành Thần: “…”
Xin lỗi, đã đánh giá bác hơi cao, bác vẫn là đạo diễn mà cháu biết, vừa keo kiệt lại vừa thật thà.
Khi các giải thưởng lần lượt được trao, đến lượt Bành Thần với giải thưởng được đề cử “Nhân vật được khán giả yêu thích nhất”. Giải thưởng lần này cả nam, nữ, trẻ em cũng được đề cử như Bành Thần, trước khi đến đây, Vương Hà đã phân tích với Bành Thần và thấy rằng Bành Thần không phải là người có cơ hội giành giải cao nhất.
Có thể là do Vương Hà đã nói trước như vậy nên tâm lý của Bành Thần khá ổn định, bất kể cuối cùng có đoạt giải hay không, cô đều là người được đề cử… Không, phải nói là đêm nay cô là người phụ nữ đẹp nhất trong khán phòng này.
Các tác phẩm và vai diễn của một số diễn viên được đề cử lần lượt được chiếu trên màn ảnh rộng, sau đó người được trao giải cũng sẽ được công bố.
Theo thông lệ, chắc chắn sẽ có mấy cảnh quay cận cảnh các diễn viên được đề cử trên màn ảnh lúc ấy.
Bành Thần mỉm cười phối hợp.
Sau đó chợt nghe thấy người trao giải ở lễ trao giải đọc tên cô: “Giải Nhân vật được khán giả yêu thích nhất – Bành Thần. Xin chúc mừng Bành Thần!”
Người phản ứng đầu tiên không phải Bành Thần mà là Từ Vi Trần ngồi bên cạnh Bành Thần, người dẫn chương trình vừa dứt lời, Từ Vi Trần đã kích động quay sang ôm cô.
Sau đó, Từ Giản và đạo diễn cũng cùng nhau ôm Bành Thần.
Trước khi Bành Thần lên sân khấu, cô ấy đã nghe thấy Từ Vi Trần nói bên tai: “Đi đi, công chúa của em, lên và đòi lại danh dự của chúng ta đi!”
Bành Thần cũng là khách quen của sân khấu, dù sao trước đây dù là hát kinh kịch hay nói tướng thanh, cho dù trước đó là mặc như vũ công, cô cũng đều luôn phải đứng trên sân khấu.
Vì thế, cô thực sự rất quen với cảm giác được vạn người dõi theo như này rồi này.
Nhưng cảm giác lúc này lại vô cùng khác biệt, bởi vì cô chưa bao giờ xuất hiện trong lễ trao giải như thế này với tư cách là một diễn viên, và đây là cũng là lần đầu tiên cô giành được giải thưởng nhờ kỹ năng diễn xuất của mình, đúng là rất khó quên. Dù sao thì khi Bành Thần nhận được cúp và giấy chứng nhận từ người trao giải, cô còn thấy rất đẹp.
Trước khi đến đây, Vương Hà còn chuẩn bị cho Bành Thần một danh sách dài những cái tên cần cảm ơn, người hâm mộ này, cảm ơn khán giả này, cảm ơn tất cả nhân viên trước và trong đoàn “Thế Thân Tiểu Công Chúa” này, nhưng mấy cái học thuộc như vậy Bành Thần không muốn nhắc tới, vì thế cô cầm micrô, mỉm cười nói với khán giả: “Không nói tới mấy lời cảm ơn kia nữa nhé, bây giờ thì, làm quen lại với mọi người một lần nữa, tôi là Bành Thần, là một diễn viên.”
Tại lễ trao giải ngày hôm nay, nam nữ diễn viên xuất sắc nhất không nằm trong top tìm kiếm trên hot search, người được tìm kiếm nhiều nhất lại là Bành Thần.
Và có hai tin được lên hot search, một cái là “Bành Thần: Tôi là một diễn viên”, và cái còn lại là “Tạo hình của Bành Thần hôm nay rất đẹp”.
Mặc dù cả đoàn làm phim “Thế Thân Tiểu Công Chúa” chỉ giành được một giải, nhưng sau khi lễ trao giải kết thúc, đoàn làm phim vẫn rất phấn khích và nói rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho Bành Thần.
Tiệc mừng của những người khác đều là váy dạ hội với sâm panh và rượu vang đỏ, trong khi tiệc mừng của Bành Thần thì lại là sườn gà nướng với bia. Tuy nhiên, bầu không khí lại rất náo nhiệt, vì ở nơi nào thì cũng cần có mấy kẻ ngốc lắm trò. Nhưng mà Từ Vi Trần lại không phải một tên ngốc lắm trò bình thường, một mình cậu có thể bốc phét với chục tên ngốc như thế.
Quán thịt nướng mà họ tìm được là do người thân đạo diễn mở nên bên kia đã phục vụ bọn Bành Thần rất cẩn thận, ngay khi đám người Bành Thần đến, ông chủ đã kéo cánh cửa xuống, không chiêu đãi khách khác nữa. Giống như là đoàn làm phim “Thế Thân Tiểu Công Chúa” vừa bao hết cả hàng rồi.
Thịt nướng trong cửa hàng họ không phải là loại nướng chín mới bưng lên, mà là ở giữa mỗi bàn đều có một bếp nướng thịt không khói. Bởi vì trên danh nghĩa là tiệc mừng Bành Thần, không chỉ có mỗi đoàn “Thế Thân Tiểu Công Chúa”, mà cả Đại Hải và Vương Hà cũng đến.
Mấy tháng trước Đại Hải còn đi quay phim chung với Bành Thần, cậu còn quen với đoàn phim hơn cả Bành Thần, hơn nữa, Đại Hải lại là một tên ngốc nhiều trò chính hiệu, vì thế cậu hoàn toàn chìm đắm trong không khí náo nhiệt của buổi ăn mừng.
Ngược lại, Vương Hà mặc vest lại thấy mình có chút lạc quẻ ở chốn này.
Bành Thần thấy Vương Hà không thoải mái, liền cười an ủi cô: “Chị Hà, yên tâm đi, cứ coi bọn họ như bạn bè đi. Bọn họ đều là người rất tốt, cũng không có ác ý gì.”
Thực ra Vương Hà cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ đơn giản thấy mình quá già, không thích hợp với bầu không khí tươi trẻ này. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm nhiều năm của cô trong giới giải trí, đoàn phim này quả thực khác hẳn với những đoàn phim lắm drama khác.
Vì mấy tên sa điêu* này có ý xấu gì chứ, bọn họ chỉ đơn giản là ngốc mà thôi.
– ———
Sa điêu* (沙雕) (ngôn ngữ mạng Trung Quốc) ý chỉ những người ngốc (thường là khi đùa vui)
– ———
Giang Tư Ngôn không tham gia lễ trao giải lần này, bởi vì đây là giải dành cho phim truyền hình, vì thế không cần người của giới điện ảnh tham gia.
Nhưng bởi vì Bành Thần, một người như anh vạn năm không tới lễ trao giải, chỉ có thể xem clip trao giải của Bành Thần trên máy tính trong văn phòng thôi.
Ngay khi biết Bành Thần giành được giải thưởng, anh gửi ngay cho Bành Thần một tin WeChat chúc mừng cô giành được giải thưởng, mặc dù chỉ là một dòng ngắn ngủi nhưng Giang Tư Ngôn cũng đã phải suy nghĩ rất lâu. Thậm chí là để trông không quá quen thuộc hoặc xa lạ, anh còn phải cẩn thận lựa chọn xưng hô rất rất lâu, cuối cùng cũng chọn cô Bành.
Giang Tư Ngôn: Cô Bành, chúc mừng cô nhận được giải thưởng nhé! Trong mắt tôi, cô không đơn giản chỉ là một diễn viên mà còn là diễn viên xuất sắc nhất.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Giang Tư Ngôn đã chờ Bành Thần trả lời, còn có lúc, anh lo là tin nhắn của mình hơi quá thẳng thắn, rồi lại có lúc, anh lo rằng có quá nhiều tin nhắn chúc mừng Bành Thần giành giải. Lúc đó cô sẽ không nhìn thấy một tin nhắn đó của anh…
Thế mà mãi lâu sau điện thoại vẫn cứ im lặng, chả rõ là Bành Thần đúng là không nhìn thấy hay là không muốn trả lời, tóm lại là không thấy trả lời lại gì cả.
Lúc đầu, Giang Tư Ngôn có thể vừa giải quyết công việc vừa dành thời gian ngó điện thoại, nhưng lúc sau thì anh chả còn tâm trạng nào làm việc nữa, chỉ đăm đăm nhìn vào cái điện thoại mãi mà thôi.
Trước tiên là vào vòng bạn bè của Bành Thần và nhìn một lúc lâu, nhưng anh không thấy bất kỳ một bài đăng mới nào, vì thế anh lại vào vòng bạn bè của Vương Hà, ra là vòng bạn bè của Vương Hà còn bất ổn hơn cả Bành Thần, cô ấy còn cài cả chế độ chỉ có thể xem trong ba ngày. Cuối cùng, Giang Tư Ngôn cũng phải vào vòng bạn bè của Đại Hải, may mà lần này anh khá may mắn, bởi vì anh vừa vào vòng bạn bè một lúc là đã thấy Đại Hải đăng một bài mới.
[Biển rất nhiều nước: tổ chức tiệc mừng cho chị Bành tui nè, thịt nướng với bia, uống từng chút lại từng chút, há há, cùng giơ tay nhiệt tình tới chúc mừng nào.]
Bài đăng của thằng nhóc này đâu chỉ gắn tên với địa chỉ nhà hàng thôi đâu mà còn nhẹ nhàng gắn thêm cái định vị quán vào nữa.
Giang Tư Ngôn liếc mắt đã thấy Bành Thần trong ảnh, anh lấy hai ngón tay lướt lướt trên màn hình, cố ý phóng to bức ảnh ra, rồi phát hiện ra khuôn mặt Bành Thần đỏ bừng, chả biết là do nóng hay uống quá nhiều nữa.
Giang Tư Ngôn nhìn chằm chằm vào Bành Thần trên ảnh một lúc, cuối cùng trả lời dưới bài đăng của Đại Hải: [Vẫn đang uống à?]
Vài giây sau đã thấy Đại Hải trả lời: [Vẫn đang uống nè, giám đốc Giang có muốn tới uống vài ly không?]
Lúc Đại Hải trả lời lại, cậu chỉ đơn giản là khách sáo tý thôi, nhưng không ngờ rằng Giang Tư Ngôn đang mong lời này chết đi được! Thế là lúc Giang Tư Ngôn trả lời ngắn gọn một chữ “Có” lên, Đại Hải bỗng dưng trợn tròn mắt!
Ủa rồi giờ sao?
Giờ còn là giữa đêm ấy, nếu là người bình thường thì đáng ra phải nói “Không cần đâu” chứ?
Đại Hải uống rượu them một lúc thì tự dưng đi ra ngoài, lúc quay vào còn vác thêm cả một Giang Tư ngôn vào nữa.
Giang Tư Ngôn vừa bước vào quán thịt nướng, cửa tiệm vốn đang ồn ào lập tức yên lặng như thể bị ai nhấn nút tắt âm vậy. Mấy người khác đều vô cùng kinh ngạc “Trời ơi, xem tôi đang thấy ai này?”, chỉ có Vương Hà là tỏ ra vui mừng – cũng nhờ có Giang Tư Ngôn, cuối cùng cô cũng không phải người duy nhất lạc quẻ trong đây, giờ còn có người lạc quẻ hơn cô.
Nhưng Giang Tư Ngôn lại không thấy lạc quẻ xíu nào, anh bình tĩnh đứng trước cửa nhìn xung quanh, sau đó đi tới chỗ bàn của Bành Thần.
Bên trái Bành Thần là Vương Hà, bên phải là Từ Giản.
Chỉ còn ghế đối diện là còn trống.
Lúc đầy Giang Tư Ngôn định ngồi vào đó, nhưng lúc đi qua Từ Giản thì đã bị cô ngăn lại: “Thầy Giang cứ ngồi vào chỗ em đi ạ, Em qua tìm Từ Vi Trần uống rượu.”
Nói xong đã không chờ Giang Tư Ngôn trả lời, vội vã cầm chén chạy đi.
Giang Tư Ngôn nhìn Từ Giản tỏ ý khen ngợi, rồi ngồi xuống bên cạnh Bành Thần.
Bành Thần: “Ế, sao anh lại tới đây?”
Giang Tư Ngôn bình tĩnh như đinh đóng cột: “Đại Hải mời tôi đến. Cậu ta nhiệt tình quá, tôi khó lòng từ chối được.”
Bành Thần thấy rằng đây đúng là điều mà Đại Hải có thể làm được, Đại Hải luôn rất nhiệt tình, nhất là sau khi uống rượu. Cho nên nghe được Giang Tư Ngôn nói như vậy, Bành Thần bỗng dưng có chút áy náy: “… Chắc là do em ấy uống hơi nhiều, lần sau anh cứ coi như không nghe em ấy nói gì, đừng để tâm tới là được.”
Giang Tư Ngôn không nói tiếp cái này, mà giả vờ tùy ý hỏi: “Cô không mang theo điện thoại di động à?”
Bành Thần sờ áo khoác, mới nhận ra mình không mang theo điện thoại.
Lúc trước tham gia lễ trao giải cô mặc váy, tuy có túi xách nhưng cũng chỉ là phụ kiện đi kèm, không nhét điện thoại di động vào được nên cô đưa điện thoại di động cho Đại Hải cầm hộ. Tới lúc kết thúc lễ trao giải thì một đống người cứ nhốn nháo đòi dự tiệc ăn mừng, Bành Thần lại bận thay váy rồi chạy vội đến đây nên hoàn toàn quên mất việc tới chỗ Đại Hải lấy lại điện thoại.
Giang Tư Ngôn nhìn thấy như vậy là anh biết ngay Bành Thần không cầm di động rồi, chút buồn chán vì đợi câu trả lời của ai đó lâu quá trước đó cũng biến mất tiêu.
Anh đã bảo rồi, Bành Thần không phải là loại người xem tin nhắn xong không trả lời, cho dù chỉ trả lời mỗi chữ “cảm ơn”, thì cô cũng sẽ đáp lại một câu chứ.
Bành Thần: “Sao á, anh gửi tin nhắn cho tôi hả?”
Giang Tư Ngôn: “Không sao, không phải tin nhắn quan trọng gì.”
“À!” Bành Thần nghe Giang Tư Ngôn nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu giới thiệu món thịt nướng trước mặt Giang Tư Ngôn: “Anh có muốn nếm thử thịt dê nướng của tiệm này không? Là món đặc sắc nhất cửa hàng này đó, thịt vừa ngậy vừa mỏng, vị rất ổn luôn đấy.”
Giang Tư Ngôn nói “Cũng được” nhưng lại lại không động đũa. Bành Thần nghĩ là nửa đêm nửa hôm ngủ không ngon lại còn bị Đại Hải gọi đến một cửa tiệm thịt nướng ở nơi khỉ ho cò gáy như này, vì thế cô chủ động giúp Giang Tư Ngôn nướng 10 xiên thịt nướng.
Thấu hiểu mọi hồng trần trong lòng bàn tay, Vương Hà, người hiểu Giang Tư Ngôn hơn cả Bành Thần, âm thầm gửi cho Giang Tư Ngôn cái ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Đại Hải: [Đây là cái gọi là nhiệt tình quá không chối được hả? Cái đồ đàn ông không biết xấu hổ này!]
Giang Tư Ngôn: [Cười.jpg.]