Ô Vuông Thủy Tinh
Chương 91: MotoGP và danh hiệu tay đua vô địch Trung Quốc, Dương Kế Trầm tôi đều muốn
Chỉ có Trịnh Phong và Dương Kế Trầm biết chuyện này, không nói cho mấy người Chu Thụ, không nói cho Quý Vân Tiên và Giang Nhiễm, cũng không thông báo rộng rãi.
Tựa như lời Chúc Tinh nói, quên đi thôi, không còn cách nào khác.
Đây là chuyện quên đi thôi, chuyện không còn cách nào khác.
Dương Kế Trầm và Trịnh Phong đã xem video Trương Gia Khải thi đấu một lần, tay đua Châu Âu đã va chạm với Trương Gia Khải trên đoạn đường thẳng tắp bên kia. Đặc điểm chính của Isle Man Of TT là tốc độ cao, khu vực hiểm, hao tổn sức chịu đựng, tinh thần và thể lực.
Đó là vòng chạy thứ 5 của bọn họ, không khó để thấy lúc ấy Trương Gia Khải đã hơi buông lỏng. Khi tay đua kia như vô tình hay cố ý đâm vào từ phía sau, như vậy Trương Gia Khải muốn tránh đi cũng đã không kịp, cả người và xe của anh ấy đều bay ra ngoài. Sau khi người và xe bay ra ngoài va vào núi thì lại đập ngược trở lại đường đua, đã vậy còn bị kéo lê một khoảng dài trên đường đua, sau cùng là nằm lẫn trong đống đá vụn.
Tay đua Châu Âu kia cũng ngã xuống một bên, nhưng chỉ bị lật xe và có vết thương ngoài da mà thôi.
Sau khi Trịnh Phong xem xong, ông dừng hình lại rồi chỉ vào người trong đó: “Có lẽ cậu không biết người này, các cậu không lăn lộn trong giới Isle Of Man TT nên không biết, nhưng tôi biết. Hắn nổi danh là tên rác rưởi của Isle Of Man TT, đưa tiền thì việc gì cũng làm ra được. Người ngoài nghề không nhìn ra, nhưng cậu hiểu chứ?”
Lúc xem đoạn video này là ngày đầu tiên sau khi xử lý hậu sự của Trương Gia Khải. Dương Kế Trầm đã không ngủ ngon 5 – 6 ngày liền, hoặc là nói anh vốn không chợp mắt nổi. Mỗi khi nhắm mắt lại rồi sẽ tỉnh ngay, dù chỉ một động tĩnh nhỏ thôi cũng sẽ tỉnh lại. Giấc ngủ của anh không sâu, quầng mắt cũng đã có vệt xanh nhàn nhạt, ánh mắt càng tan rã. Nếu muốn nhìn rõ gì đó còn phải thật tập trung và cẩn thận đánh giá mới được.
Dương Kế Trầm thấy miệng mình khô khốc, anh sờ lên bao thuốc lá nhưng trong đó đã trống không. Anh đưa tay bóp huyệt Thái dương và khàn giọng nói: “Bọn họ mưu đồ cái gì?”
Trịnh Phong: “Hai năm nay đứa nhỏ Gia Khải này không tệ chút nào, ngoài cậu ra, trước kia cậu ấy cũng là tay đua được tôi xem trọng. Lần này các cậu đều lọt vào đội tuyển quốc gia, cậu được bên Nhật mời sang huấn luyện, chỉ còn lại cậu ấy và người của Hải Lăng. Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi, tham dự MotoGP, có được danh hiệu tay đua vô địch Trung Quốc sẽ vinh dự tới mức nào.”
“Vì thứ đó?” Dương Kế Trầm thấp giọng cười nhạo một tiếng.
Anh cười tới trào phúng.
Giống như đang giễu cợt bọn họ, lại như đang tự giễu chính mình.
Dương Kế Trầm đã sớm nghĩ đến những chuyện này, chỉ là vẫn không nhịn được mà hỏi. Anh muốn xác định xem có đúng là như vậy không, hay đó chỉ là vọng đoán của anh.
Trịnh Phong không nghe ra nên nói: “Tôi cũng đã nói với cậu Thịnh Đàm là hạng người gì rồi. Chuyện này đừng nói ra bên ngoài, tránh cho mấy đứa nhỏ kia khó chịu trong lòng. Cậu cũng biết đấy, dù sao cũng không tìm được nhược điểm nào, chuyện này chỉ có thể là không may.”
Isle Of Man TT có quá nhiều người chết, những trận thi đấu khác cũng vậy, dù là chết chóc hay bị thương cũng chỉ có thể dùng “không may” để hình dung. Đây vốn là nghề nghiệp dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược.
Dương Kế Trầm “ừm”, rồi đứng dậy muốn đi.
Trịnh Phong nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, mùa Xuân năm sau cậu sẽ tham gia MotoGP, nhớ cẩn trọng trong những trận đấu vào nửa cuối năm nay. Olympic còn có gian lận và xử sai, huống chi tới những chuyện này.”
“Ừm.”
Trịnh Phong thở dài rồi gọi Dương Kế Trầm lại, ông đi đến bên cạnh rồi vỗ vai anh: “Mấy ngày này cậu vất vả rồi, tôi có thể hiểu cảm giác của cậu. Nhưng Kế Trầm à, cậu không thể suy sụp được, cũng không thể hành xử theo cảm xúc. Với người ngoài thì cậu là tay đua, tôi là huấn luyện viên, là hai người không liên quan gì tới nhau, thậm chí quá khứ còn có chút ân oán. Nhưng thực chất chúng ta là người một nhà, so với vị trí huấn luyện viên, tôi càng muốn đứng trên cương vị một ông bố hơn. Hai con bé Tiểu Nhiễm và Vân Tiên ít va chạm, khó tránh khỏi hành xử không đúng. Cậu để tâm một chút, bao dung một chút.”
“Tôi biết.”
“Haiz, rồi hai đứa sẽ lại ổn hơn, điều chỉnh lại chút đã, việc đính hôn không vội.”
“Ừm.”
Dương Kế Trầm đi ra ngoài, sau đó vào siêu thị mini mua bao thuốc. Gió oi bức phả vào mặt, anh vã mồ hôi toàn thân nhưng vẫn đứng hút ba điếu thuốc dưới ánh mặt trời nóng rực.
…
Sau khi hút ba điếu thuốc xong, Dương Kế Trầm quyết định đi tìm Thịnh Đàm một chuyến. Thế nên đầu tiên anh không về Bắc Thành, cũng giấu cả Giang Nhiễm và những người khác.
Thịnh Đàm thuê phòng ở khách sạn Mặc Thành, nào là món ngon mỹ vị, não là Sâm-panh trân quý hương thơm vẩn vít, giống như rất kiên nhẫn chờ Dương Kế Trầm đến vậy.
Chúc Tinh không yên tâm nên chạy tới.
Mà lúc cô ta đến đó cũng là lúc Dương Kế Trầm tới nơi, hai người gặp nhau ở cửa thang máy.
Chúc Tinh vốn không muốn để ý tới chuyện này, cô ta cũng chỉ là người nghe gián tiếp. Mãi cho đến khi Thịnh Đàm chủ động gọi điện đến, rồi bảo cô ta báo thời gian và địa điểm cho Dương Kế Trầm, lúc ấy cô ta mới xác định việc này chắc chắn có liên quan tới Thịnh Đàm.
Đều đã lớn lên bên nhau, Chúc Tinh hiểu rõ tâm tính và phẩm hạnh của anh ta.
Đua xe không phải toàn bộ của Thịnh Đàm, anh ta không phải một huấn luyện viên hợp cách. Chẳng qua anh ta chỉ là một kẻ làm ăn giết thời gian rảnh, một kẻ làm ăn không từ thủ đoạn nào.
Vẻ vang, kích thích là đồ chơi của kẻ có tiền.
Chỉ là vậy mà thôi.
Tất cả đều biết chuyện của Trương Gia Khải không có kết quả gì, chỉ có thể gọi đó là “không may”.
Chúc Tinh cũng không tin Thịnh Đàm cuồng vọng tới mức giết người, người có đầu óc sẽ không làm vậy.
Thế nên chỉ có thể gọi là một chuyện không may.
Thang máy dừng ở tầng 16, Chúc Tinh hít một hơi rồi giữ chặt Dương Kế Trầm: “Anh đừng xúc động, em biết anh cũng hiểu rõ, thật ra anh nói hay làm gì đều là vô ích cả.”
Dương Kế Trầm hất tay của cô ta ra, anh không nói mà đi thẳng vào trong phòng.
Thịnh Đàm mặc âu phục, đi giày da đã ngồi uống trà ở đó. Anh ta thấy người thì mỉm cười, rồi khoát tay ra hiệu mời ngồi.
Dương Kế Trầm cũng không có phản ứng gì đặc biệt, anh vậy mà lại cười một tiếng rồi nhìn menu đồ ăn: “Không bày thêm một Hồng môn yến nữa cho tôi đấy chứ?”
Chúc Tinh ở bên cạnh anh cũng ngồi xuống, vẻ mặt của cô ta còn hơi xấu hổ.
Bữa tiệc lần trước là Thịnh Đàm tự dựng lên, mục đích của nó thật quá rõ ràng.
Thịnh Đàm cũng cười: “Lần trước là tôi không đúng, đã hiểu lầm cậu và Chúc Tinh, còn tưởng hai người tình chàng ý thiếp. Đúng là chỉ thiếu chút cơ hội thôi, về sau Tiểu Tinh đã nói với tôi rồi.”
Anh ta đưa chén trà cho Dương Kế Trầm: “Tự pha đấy, để bày tỏ áy náy.”
Dương Kế Trầm nhận lấy rồi hơi lắc chén, sau đó chậm rãi buông xuống và không uống.
Anh dựa ra phía sau một chút, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thịnh Đàm, ngón tay lại gõ nhẹ xuống bàn: “Việc lần trước là một chén trà, vậy lần này thì sao?”
“Nén bi thương, lực bất tòng tâm.”
Dương Kế Trầm hơi thu lại biểu cảm rồi chợt khinh thường: “Nén bi thương… Chính anh tìm người kia?”
Thịnh Đàm không nhanh không chậm nói: “Tôi đợi cậu ở đây vì biết cậu sẽ nghi ngờ tôi. Tôi cũng chấp nhận nói chuyện với cậu đôi câu, tránh cho đối chọi gay gắt gây không thoái mái. Nhưng Dương Kế Trầm, tôi không giết cậu ta.”
“Như vậy thì đúng là ý trời rồi.” Dương Kế Trầm nói.
Thịnh Đàm: “Thật đáng tiếc, mất đi một nhân tài.”
Dương Kế Trầm cầm điếu thuốc, rồi tìm một lúc lâu cũng không thấy bật lửa. Anh nói: “Thịnh tổng, mượn bật lửa đi.”
Thịnh Đàm đẩy bật lửa trong tay qua.
Dương Kế Trầm bật hai lần, ngọn lửa hơi rung nhẹ, anh rít vào một hơi rồi ngửa đầu phun ra hơi khói.
Dương Kế Trầm nói: “Huấn luyện viên Hoàng đã nói với tôi rồi, Tưởng Long cùng vào đội với tôi rất liều lĩnh, cũng là một nhân tài không tệ, tiếc là chưa đi một vòng Isle Of Man TT. Tôi cũng thấy đáng tiếc, người vượt qua tôi ở CRRC mà lại không lấy được thẻ xanh.”
“Đứa bé Tưởng Long kia còn trẻ, cần tôi huấn luyện thêm.”
“Cậu ta người trong đội anh, cũng chính tay anh bồi dưỡng lên, làm huấn luyện viên chắc tự hào lắm gì?”
Thịnh Đàm: “Đó là đương nhiên.”
Dương Kế Trầm lại rít vài hơi thuốc rồi cười nhạt: “Tôi lại rất mong được so một trận với cậu ta, có điều hình như không có cơ hội rồi, cậu ta vào được MotoGP năm sau chưa?”
Thịnh Đàm đảo ngón tay quanh chén trà: “Nếu có cơ hội, tôi nghĩ cậu ấy cũng muốn thử một lần.”
Dương Kế Trầm gật đầu rồi biếng nhác nói: “Vậy chúc vị nhân tài đó mã đáo thành công.”
Thịnh Đàm nhìn về phía Dương Kế Trầm, anh ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhíu mày.
Việc này chênh lệch quá nhiều so với dự liệu của anh ta.
Thịnh Đàm cười: “Yang, đi Nhật một chuyến mà thay đổi không ít nhỉ.”
Dương Kế Trầm mở mắt ra, ánh mắt của anh thâm sâu mà nặng nề, khinh miệt mà ngoan lệ, sau đó chậm rãi nói: “Vì bất lực.”
“Cậu vẫn còn hiểu lầm tôi? Đúng là oan uổng, tôi không cần phải…”
“Vậy nếu tôi là người tới Isle Of Man TT thì sao?” Dương Kế Trầm nhìn chằm chằm vào anh ta rồi như cười lại như không.
Thịnh Đàm bị cắt lời, lại bị anh hỏi một chút, anh ta bỗng không đáp được nên chỉ có thể cười trừ.
Dương Kế Trầm cầm đầu lọc thuốc rồi dập xuống bàn, một chút tàn thuốc cũng bay thẳng tới tay Thịnh Đàm.
Dương Kế Trầm đứng lên rồi cười nói: “Được rồi, anh nói không phải thì là không phải, không quấy rầy anh em hai người gặp nhau nữa.”
Chúc Tinh: “Dương…”
Dương Kế Trầm không để ý nữa mà nện bước ra ngoài. Lúc đi tới cửa ra vào, anh đột nhiên xoay người rồi nói: “Thịnh tổng, quên mất không nói, MotoGP và danh hiệu tay đua vô địch Trung Quốc, Dương Kế Trầm tôi đều muốn, đến lúc đó nhớ chúc mừng tôi. Đúng rồi, còn nữa chuyện này nữa, ý trời khó nắm bắt, hành sự cẩn thận.”
Giọng điệu kiêu ngạo và không bị trói buộc đến vậy.
Nụ cười trên mặt Thịnh Đàm dần ngưng lại, anh ta lặng lẽ nhìn về phía Chúc Tinh: “Đàn ông em thích đúng là khác biệt nhỉ.”
Chúc Tinh đỡ trán: “Rốt cuộc việc của Trương Gia Khải là thế nào? Anh đừng nói với em là anh đã phát điên tới mức này!”
Thịnh Đàm hừ một tiếng: “Ba phần người làm, bảy phần trời định. Một nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng để nghĩ nhiều thế đâu.”
…
Cả hè Quý Vân Tiên đều ở chỗ Giang Nhiễm, Giang Nhiễm cũng không về Mặc Thành, Giang Mi đi theo Trịnh Phong, nên cũng đến thăm các cô mấy lần.
Cảm xúc của Quý Vân Tiên vẫn luôn kém như thế, người nhà họ Quý lại không gọi lấy nổi một cuộc điện thoại.
Nhưng Tống Dật Thịnh thường tới trò chuyện và ăn cơm với các cô.
Quý Vân Tiên thường giam mình trong phòng và rất ít nói. Giang Nhiễm đã nghĩ nhiều cách, nhưng chính cô cũng biết tất cả đều không có ích gì.
Các cô không phải Quý Vân Tiên, các cô sẽ không hiểu được cảm xúc của cô ấy.
Trên đời này, cũng chỉ có chính cô ấy mới tự bước ra ngoài được. Thế nhưng bước ra thế nào thì lại cần thời gian, cần một khoảng thời gian rất dài.
Sắp tới khai giảng tháng 9, Tống Dật Thịnh mua đến một ít sô-cô-la homemade, nhưng cậu không dám gõ cửa phòng Quý Vân Tiên mà chỉ đặt ở phòng khách. Giang Nhiễm đang ngồi ở sofa phòng khách xem bản nhạc.
Tống Dật Thịnh cũng ngồi qua rồi nói: “Sô-cô-la kia quý lắm đấy, hai người cùng ăn đi, ăn ngọt rồi tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”
Giang Nhiễm “ừ”.
Tống Dật Thịnh nói: “Sao cậu học gì cũng nghiêm túc thế.”
“Tôi không thể sống uổng phí được, cơ hội đã bày ra trước mặt rồi, có thể không nghiêm túc à?”
“Cậu thích dương cầm thật à?”
“Ừm.”
Tống Dật Thịnh nói: “Cậu có biết tháng 4 hàng năm trường mình sẽ tổ chức nhạc hội với bên Úc không, sau đó còn cử một hai sinh viên có kết quả tốt đi rèn luyện. Nếu được diễn cùng thì quá tuyệt.”
Gaing Nhiễm ngẩng đầu: “Nghe không tệ lắm, nhưng sao tôi đi được.”
“Thử một chút thôi, không thử sao biết!”
Giang Nhiễm gật đầu, cô nhìn Tống Dật Thịnh rồi nụ cười trên mặt cũng dần tan đi: “Cậu…”
“Sao thế?”
“Sao cậu lại chảy máu mũi?”
“Hả?”
Tống Dật Thịnh luống cuống rút khăn giấy lau đi, nhưng càng lau thì lại càng nhiều.
Giang Nhiễm: “Cậu nằm xuống đi, nắm tay đưa cao lên, ngửa đầu ra sau.”
Giang Nhiễm cầm máu cho cậu rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ốm à?”
Tống Dật Thịnh chớp mắt: “Không.”
“Đang yên đang lành sao lại chảy máu mũi, cậu đừng bảo là thấy tôi xinh quá không chịu nổi.”
“Phụt —— Tiểu Nhiễm, anh tôi mà nghe được lời này của cậu sẽ đánh chết tôi đấy. Đến lúc đó không phải chỉ chảy máu mũi thôi đâu, mà cả người tôi sẽ lỗ chỗ rồi rỉ hết máu ra ngoài.”
Tống Dật Thịnh vo giấy ăn rồi nhét vào mũi: “Không sao đâu, mấy ngày nay ăn hơi bổ quá, cậu cũng biết hai ông bà thích làm mấy món đồ đó mà.”
Hết chương 91.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!