Oan gia! Làm bạn gái tôi nha!
Chap 10: Đi họp (1)
Sớm thức giấc thấy sao bồi hồi, ôi tim ta đã yêu thật rồi
Có nỗi nhớ dâng lên cồn cào, yêu là như thế sao
Khẽ nhắm mắt lãng du bềnh bồng, mang tim ta đến nơi tình hồng
Hỡi những chiếc hôn kia nồng nàn xin đừng trôi qua mau.
……( Bí mật của hạnh phúc – Đông Nhi + Ngô Kiến Huy)
BỘP!!!
Nó bực mình nghe máy
– Gì thế? – Nó thấy số lạ, không phải mama, cũng chẳng pải papa nên…hỗn láo. Ai kêu mi dám phá giấc ngủ của ta làm gì?
Người bên kia có vẻ thích thú, cố tình châm chọc:
– Em cho anh làm quen nha?
– Không quen! – Nó lạnh lùng đáp trong cơn ngái ngủ.
Bên kia có vẻ có tiếng cười…
– Không quen mới phải làm quen chứ! – Anh ta bụm miệng cười
– Không biết! – Nó trả lời, mặt vẫn không cảm xúc.
– Anh hotboy, đẹp trai, ga lăng, menly lắm! – Anh ta bắt đầu khích tướng bệnh mê trai của các cô gái.
Nhưng chiêu này…vô hiệu quả đối với nó…
– Không liên quan! – Câu nói dập tắt nụ cười đắc chí của ai đó, đổi lại là 1 nụ cười thú vị, quả là cô bé này rất khác người!
Anh ta ho khan 1 tiếng, môi vẫn không tắt nụ cười có thể làm điên đảo mọi nữ sinh.
– Thôi đùa thế đủ rồi! Là tôi!
Nó nghiêng đầu khó hiểu:
– Tôi là tôi nào mới được chứ? Xưa nay tôi chưa quen ai tên là TÔI cả!
– Là tôi! Dương Hàn Phong! – Hắn đến bó tay với bệnh ngốc của cô bé này mất.
Nó à lên 1 tiếng dài thật dài, rồi:
– Thì ra là tên Bình hoa di động hả? Mà sao anh lại có số điện thoại của tôi?
– Cô nghĩ tôi là ai? Hội trưởng hội học sinh của một trường THPT xứng tầm quốc gia…
– Rồi rồi…khỏi khoe giùm cái! Sáng sớm mà phá người ta làm gì thế hả cái tên điên khùng trốn trại kia? – Nó định xả một tràng chửi dài hạn…
Hắn đưa điện thoại ra xa tai 1 chút, không khéo bị điếc thì khổ!
– Hôm nay thứ 5! mà cô có biết thứ 5 là cô phải làm gì không hả?? – Hắn nói lại bằng giọng đầy sát khí.
– Làm gì? Ở nhà, ngủ, xem TV, chơi với con Bao Bảo, còn gì nữa à? – Nó ngây thơ trả lời.
Hắn lắc đầu bái phục cô nàng này:
– Coi như tôi lạy cô! Thứ 5 cô đi họp cùng tôi! Khổ quá! Cô là thư kí hội học sinh, nhớ chưa hả con heo kia???
– Rồi rồi…mà nhá tôi không phải là heo nghe chưa? – Nó phụng phịu.
– Biết rồi. Cô có định đi không thế? Tôi cho cô 10 phút từ nhà đến đây. bắt đầu đếm…1….2…3…
– Hả? Anh bị điên à? 10 phút? Tôi đâu pải siêu nhân? – Nó la toáng lên
– Còn 9 phút! – Hắn điềm tĩnh.
BỘP@!
Ngay lập tức nó cuốn gói ra khỏi giường, vứt bộp cái điện thoại xuống nền đệm trắng.
3p sau.
Nó vệ sinh cá nhân, thay đồ ra, tất tả vớ lấy cái điện thoại. Chộp lấy xe lao đi nhanh vun vút…
12p 56s
– Tôi…đến….rồi…!_ Nó hớt hải, thở ko ra hơi đứng trước cửa Phòng hội trưởng HHS.
Hắn mỉm cười đắc chí:
– Đến muộn gần 3p!
– …cái…con…khỉ…chứ mà…_ Dù gần hết hơi nhưng nó vẫn cố cãi cho bằng được.
– Thôi thôi! Tha cho cô đấy! – Hắn nói rồi ngắm nó từ trên xuống dưới…
Áo sơ mi trắng, tay áo cao đến khuỷu tay. Đôi tay trắng ngần đong đưa khoác ba lô. Quần Jean đơn giản, màu hơi bạc. Mang 1 cái túi nhỏ màu đen, khoác trên vai. Nhìn nó hiện tại…rất ra dáng công sở!
Gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn phán:
– Đợi lát!
– Sao không đi luôn đi? – Nó nhíu mày hỏi.
– Đợi! – Hắn nhắc lại.
– Ai? – Nó.
Môi hắn bất giác cong lên 1 nụ cười, hất mặt về phía trước:
– Kìa!
Nó khó hiểu quay lại đằng sau…
Haizzz…tưởng ai…thì ra là tên biến thái và Minh Khang dễ xương!
Nó vui vẻ:
– Anh Khang!
Ken nhìn nó, cũng cười:
– Vy Khánh! Chào em!
– Hì…- Nó gãi đầu.
Hắn và Thiên thấy hơi nhức mắt rồi nha!
– Đi! – Hắn lạnh lùng phán.
Nó bĩu môi nhìn hắn, hmm…con người này…quả là có nhiều mặt mà!
Nó leo lên chiếc Lamborghini đen bóng của hắn. Cùng bọn hắn đi đâu nó cũng không biết!
Hắn lái xe, Hạo Thiên ngồi cạnh hắn.Còn nó và Minh Khang ngồi sau. Trên đường đi, nó và Khang cứ chuyện trò tíu tít làm 2 người kia tức xì khói !!!
À mà giờ mới để ý, hắn mới có 17 tuổi, lái xe như vậy liệu có bị công an còng cổ không ta?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!